CHAP 79. TÔI YÊU THIÊN YẾT KHÔNG THUA ÂN DI!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Ân Di có thể hơn tôi nhiều thứ nhưng tôi dám đứng trước mặt cô nói rằng, tôi yêu Thiên Yết không thua gì Ân Di.

Nhân Mã không do dự nói ra câu này, lời nói là thật tâm, còn là câu trả lời cho lời tuyên chiến của Ân Di. Ân Di nói sẽ giành Thiên Yết vì Ân Di tình yêu của Ân Di giành cho Thiên Yết còn hơn cả cô, vậy thì cô nói cô yêu anh không thua kém Ân Di, nếu Ân Di muốn giành lại Thiên Yết cô cũng không buồn gì, quyết định yêu ai đều do Thiên Yết chọn cả.

-Mày nói vậy tưởng sẽ có người tin sao? Dù mày cố gắng cũng không có được tình yêu của Thiên Yết, mày chỉ là kẻ thay thế thôi.

_Bốp

Jenny vừa dứt câu thì liền ôm trọn cái tát của Nhân Mã. Jenny trợn mắt nhìn Nhân Mã, không nói được gì.

Nói cô thế nào cũng được, nhưng đừng nói cô là kẻ thế thân, kẻ giúp Thiên Yết mua vui trong những ngày thiếu vắng Ân Di, vì như thế cô rất sợ, sợ Thiên Yết chỉ xem mình là kẻ thay thế, anh không yêu cô.

-Sao? Bị tao nói trúng rồi hả? Mày chỉ là kẻ thay thế vị trí Ân Di mà thôi, bây giờ Ân Di quay về rồi mày còn không tự động biến mất.-Jenny cười một tràng hả hê tiếp tục công kích

Nhân Mã giơ cao tay định tiếp tục tát Jeeny thì từ xa đã có giọng nói ngăn cô lại: "Dừng tay."

Mọi thứ như ngưng đọng, Nhân Mã nhìn Ân Di khoác tay Thiên Yết đi vào, rồi Ân Di bỏ tay ra chạy tới chỗ cô, Thiên Yết cũng đi lại.

Nhìn vào, chẳng ai nói là Nhân Mã cô bị ăn hiếp cả, mà Jenny mới là người bị ăn hiếp.

-Em không sao chứ?

Cô cứ tưởng Ân Di sẽ hỏi mình nào ngờ câu hỏi ấy lại dành cho Jenny. Trong mắt Ân Di , không thể xem cô là kẻ tốt sao? Hay là chị ấy chỉ tin vào bằng chứng trước mặt?

-Nhân Mã cô ta rất quá quắc, em thấy chị trở về sợ cô ta sẽ buồn chuyện Thiên Yết một ngày nào đỏ bỏ rơi cô ta, nên em lại hỏi han. Nào ngờ cô ta lại hất cả phần cơm vào người em, còn nói chị trong mắt cô ta chẳng là gì cả, Thiên Yết chỉ yêu một mình cô ta.

Đúng là trắng trợn!!! Chuyện đen cũng bị Jenny nói lại thành trắng. Cô từ người tốt cũng bị cô ta nói thành kẻ có lòng dạ hẹp hòi...

-Không đúng, không đúng... cô ta rõ ràng nói sai sự thật...

-Đúng vậy, Jenny là kẻ gây sự trước... chúng tôi có thể làm chứng.

Cự Giải cùng Song Tử bất bình phản ánh, lại tức thay cho Nhân Mã.

-Hai cô là bạn Nhân Mã, đương nhiên là bênh cô ta.-Jenny vẻ mặt uất ức

-Cô...

Đúng là có lí cũng nói không lại!!!

-Anh xem, đây là hậu quả khi anh nuông chiều Nhân Mã đó.-Ân Di quay sang trách Thiên Yết

Thiên Yết vẫn im lặng không nói gì, ánh mắt dán chặt vào người Nhân Mã. Khó biết anh đang suy nghĩ gì.

Hậu quả? Nuông chiều? Đúng là nực cười. Cô mới là kẻ bị hại, lại trước mặt mọi người trở thành kẻ gây sự, nhỏ nhen. Đúng là rất buồn cười.

-Nhân Mã... em, có làm không?-Thiên Yết cuối cùng cũng lên tiếng

Nhân Mã nãy giờ vẫn chờ anh mở miệng nói một câu tin cô không làm, nào ngờ câu đầu tiên lại là câu này. Nói trắng ra anh cũng không tin cô.

Nhân Mã cười chát đắng, đứng trước mặt Thiên Yết, không kiêng dè nhìn vào mắt anh.

-Anh có tin em không?

-Anh tin em, nhưng...

Vì sao lại có từ nhưng?

-Có cần xem camera không? Ở căn tin có camera mà? À mà thôi, dù sao anh cũng không thể tin tưởng em hoàn toàn thì xem làm gì.

Nhân Mã nói ra câu đó, không có gì gọi là buồn bã thất vọng, ngược lại rất bình thản, xem như không có gì to tát.

-Nhân Mã...

-Hội trưởng, tôi về lớp đây, nếu muốn trừng phạt tôi thì cứ nói hình phạt với cô giáo, tôi sẽ chấp nhận hết.

Nói xong, Nhân Mã bước qua người anh, không quay đầu, không dừng lại, nhưng mỗi bước đi đều là những bước giẫm lên tim cô, giẫm đến đầy thương tích.

Lần thứ hai trong ngày, tim cô, đau đớn tưởng như không thể đập nổi.

-Nhân Mã...

Thiên Yết quay người đuổi theo cô nhưng chỉ vừa cất bước bàn tay đã bị níu lại. Hai từ "hội trưởng" xa lạ biết nhường nào!??

-Cứ như là em sai chẳng bằng?-Ân Di nhìn anh, ánh mắt trong veo như mặt nước biển

-Đồ tồi.

-Đồ phụ bạc.

Ném xong hai câu đó, cả Cự Giải cùng Song Tử bước ngang qua Thiên Yết, lại cố tình đụng người Ân Di. Bọn họ đúng là tức chết mà.

Thiên Yết lấy tay mình ra khỏi tay Ân Di, tim rất đau, từng hồi từng hồi một, có phải đây là cảm giác của cô lúc này? À không phải là hơn ấy chứ, cô chỉ mong anh tin tưởng cô, nào ngờ chính anh lại đạp đỗ. Nhưng mà không có lựa chọn khác, Ân Di đã muốn anh ra mặt cho Jenny.

-Em không hiểu Nhân Mã đâu. Anh chưa từng nuông chiều cô ấy, cô ấy cũng không muốn anh làm bất cứ điều gì, chỉ cần anh ở bên cạnh cô ấy lúc cô ấy yếu đuối nhất, cũng tin tưởng cô ấy. Từ trước đến giờ anh vẫn chưa làm gì được cho cô ấy cảm thấy thực sự hạnh phúc.-Thiên Yết nói xong câu đó cũng quay người sảy bước đi

Tấm lưng rộng lớn của anh lại cô đơn, ưu thương đến nhường nào!!!

-Thật sự không còn yêu em nữa sao? Thiên Yết... anh yêu em mà...

...

Ma Kết đứng dựa người vào thành lan can trên sân thượng, ánh mắt sắc bén nhìn người con gái đang quỳ trên nền đất. Không lưu tình cúi người vươn tay ra siết chặt cằm Jenny.

-Có nói sự thật không?

-Anh Ma Kết... em... em đã nói sự thật rồi... không tin, anh hỏi mọi người đi.-Jenny sợ hãi, sắc mặt tái mét

-Lại ngoan cố?

Ma Kết nhếch môi, sau đó nhanh thoăn thoắt kéo Jenny ngồi dậy, ép cô ta ra lan can, sau đó đẩy người cô ta ra ngoài.

-Aaa... cho em vào đi... anh Ma Kết, sẽ chết người đó...

Jenny vốn sợ độ cao bị Ma Kết đẩy ra ngoài lan can, nửa người ở ngoài nửa người bên trong sân thượng, không sợ mới là lạ.

-Có nói không?

Lúc Ma Kết nghe chuyện "náo nhiệt" Jenny làm ra cho Nhân Mã đã rất tức giận, liền đi tìm cô ta lôi lên đầy. Có chết anh cũng không tin Nhân Mã lại là kẻ như lời Jenny nói.

-Em, em nói... anh cho em vào đi... em nói mà...-Jenny gật đầu lia lịa, tay nắm chặt tay áo Ma Kết sợ anh bỏ tay ra

Ma Kết không nương tình lôi cô ta vào quẳng vào trong.

Jenny chưa lấy lại hồn phách, sắc mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc.

-Nói đi.

Ma Kết rút trong túi áo ra một điếu thuốc thượng hạng, châm lửa hút.

-Thật ra, thật ta là em gây sự trước. Em, em nói Nhân Mã chỉ là kẻ thay thế nên Nhân Mã mới hất phần cơm vào người em, Nhân Mã cũng không có nói không xem Ân Di là gì cả, Nhân Mã chỉ nói cô ta yêu Thiên Yết không thua gì Ân Di.

Jenny định thần lại, run rẩy nói ra hết.

-Còn gì nữa?-Ma Kết nhả khói ra, khuôn mặt sau làn khói mờ càng thêm huyền ảo khó đoán

-Không còn nữa... em đã nói hết rồi... anh tin em đi...-Jenny lắc đầu lia lịa

-Bây giờ đã tin chưa?

Ma Kết nói, nhìn ra cánh cửa trên sân thượng.

Ân Di từ bên trong bước ra, biểu lộ không mấy ngạc nhiên. Cứ như không phải chuyện quan trọng.

-Cút đi.-Ma Kết đánh ánh mắt lạnh lẽo sang Jenny

-Vâng, vâng.

Được ân xá, Jenny liền liều mạng chạy khỏi sân thượng.

-Đây là kết quả cậu muốn tôi lên đây?-Ân Di đi đến đứng cạnh Ma Kết

-Phải. Tôi đã nói Nhân Mã rất lương thiện.

-Cậu còn yêu tôi không?-Ân Di nghiêm túc hỏi

-Câu này từ lúc em tỉnh lại đã hỏi tôi ba lần.-Ma Kết lại không trả lời câu hỏi của Ân Di

-Trả lời tôi.

-Từ trước đến giờ, em chưa hề yêu tôi, thì lấy lí do gì tôi lại ngoan cố yêu em.

Ma Kết bình thản nói hết câu, lại rít một hồi hơi dài.

-Anh...

Từ trước đến giờ, chưa bao giờ Ma Kết có cách trả lời như bây giờ, anh thay đổi như thế chỉ có một nguyên nhân, là Nhân Mã.

Thật sự Nhân Mã có sức ảnh hưởng đến vậy sao? Ngay cả hai anh từng vì Ân Di trở mặt lại yêu Nhân Mã sâu đậm quên mất Ân Di.

-Thật là khâm phục Nhân Mã!!!-Ân Di không muốn nói ra câu này nhưng vẫn phải nói

-Ân Di, khi em nói là do Thiên Yết nuông chiều Nhân Mã thì em có biết cô ấy rất đau lòng không?

-Em nghĩ sao thì nói vậy? Lúc đó nhân chứng vật chứng đều có đủ.

-Em nên tin anh, Nhân Mã và em đều rất lương thiện, nhưng cô ấy không thông minh bằng em, không thể thắng nổi em đâu.

-Ma Kết... anh đã không còn như trước.

-Bởi vì Nhân Mã dạy cho anh cách bao dung. Yêu một người không nhất thiết phải có, chỉ cần nhìn người đó hạnh phúc, thì mình cũng sẽ hạnh phúc thôi.

Ma Kết quăng điếu thuốc xuống giẫm lên nát, lời nói là thật tâm.

-Anh từng yêu em, vậy mà... anh không nghĩ đến cảm giác của em, thẳng thừng làm em đau lòng.

-So với những lời nói này của anh, thì Thiên Yết đã cho Nhân Mã rất nhiều lời nói làm Nhân Mã đau lòng hơn cả em. Em có biết, có lần Thiên Yết nói cậu ta không hề yêu Nhân Mã, là đùa giỡn với Nhân Mã, Nhân Mã rất đau khổ, nhờ anh giúp cô ấy hủy hợp đồng với tập đoàn Thiên Tử, nhưng mà lại bị Thiên Yết ngăn lại. Nếu là em, em cũng biết câu nói đó làm em đau lòng chừng nào rồi.

-Bởi vì trong lòng Thiên Yết còn có em. Nhân Mã chỉ là người đến sau.-Ân Di vẫn bướng bỉnh

-Em sai rồi. Không thể phân biệt ai đến trước đến sau, chỉ có yêu và không yêu. Thiên Yết không thể quên em, ba năm sống trong thế giới riêng của mình, cả anh cũng thế, nhưng mà từ khi Nhân Mã xuất hiện thì mọi thứ xung quanh của anh cả Thiên Yết từ một màu đen xám xịt bỗng có đủ màu sắc.

-...

-Nhân Mã dạy anh và Thiên Yết cách vui vẻ để sống, cách bao dung rộng lượng, biết tha thứ, cả tâm tư tình cảm, đặc biệt là cảm giác hạnh phúc, đau đớn khi yêu. Ba năm nay, bọn anh đã sống tách biệt với thế giới, trong tim chôn vùi những mảnh kí ức buồn kia, là Nhân Mã đến xoa dịu nỗi đau của cả hai, mang nụ cười đến cho cả hai. Ân Di, đáng lý em phải vui khi thấy bọn anh vui vẻ hạnh phúc chứ?

Ân Di nghiêng đầu nhìn Ma Kết, mím chặt môi. Vui vẻ hạnh phúc sao? Làm sao có thể khi người làm cả hai vui vẻ hạnh phúc không phải là cô, mà là người con gái khác.

Cho dù Ân Di rộng lượng đến đâu, thì cô cũng là con gái. Cũng ghen tuông đố kị, không thể nhìn người con trai của mình hạnh phúc bên người khác.

-Em không thể, em sống đến bây giờ chỉ vì Thiên Yết. Em sẽ không bỏ cuộc, sẽ giành lại anh ấy.

Nói xong, Ân Di quay đầu bỏ đi.

Ma Kết không kéo Ân Di lại, cũng không nói gì thêm, im lặng nhìn Ân Di bỏ đi, ánh mắt lại thêm ưu buồn.

Tối đến, Nhân Mã ngồi trên giường, co ro ôm đôi chân của mình, đầu gác lên đầu gối. Hôm nay đúng là chẳng ra gì mà.

"Cạch" một tiếng, cánh cửa phòng cô được mở ra, Nhân Mã không ngước nhìn là ai vào, trong lòng cô cũng biết chỉ có anh mà thôi.

Tiếng bước chân chậm rãi vang lên đều đều, xung quanh cô liền bị hơi ấm của người con trai bao quanh. Bên giường bị lún xuống, Thiên Yết khẽ thở dài, than nhẹ:

-Sao không qua phòng anh? Vẫn còn giận anh sao?

Nhân Mã nâng đầu lên ngước mắt nhìn anh, nhàn nhạt mở miệng:

-Hôm nay em mệt, không muốn học.

-Sắp đến kì thi rồi.

-Em mệt lắm, anh ra ngoài đi.

Nhân Mã tâm tình ngoài không vui vẻ ra thì là rất rất không vui vẻ. Cô thật sự không hiểu, vì sao hết lần này đến lần khác anh luôn làm cô nuôi hi vọng, có được niềm hi vọng rồi lại lấy nó đi mất, làm cô trở tay không kịp cuối cùng chỉ mang nhiều thương tích đau đớn.

-Chuyện lúc sáng, anh tin em.

Thiên Yết trầm ổn lên tiếng, lời này là anh thật lòng nói, lúc sáng là vì không có chứng cứ xác minh là Jenny gây sự, vả lại Nhân Mã đánh người trước, nhìn vào ai có thể tin là Jenny kiếm chuyện.

Cho dù anh nói anh tin cô thì chắc chắn sẽ có người cho rằng anh thiên vị, vả lại là Ân Di muốn anh lấy lại công bằng, Nhân Mã trong thế bị động, dù làm thế nào vẫn không giúp được cô, chỉ sợ làm cô bị mọi người khinh bỉ nói cô dựa thế vào anh.

-Có quá muộn không? Lúc sáng, em chờ anh nói ba từ này, cuối cùng em chờ được nhưng mà anh lại thêm từ nhưng. Nói trắng ra là anh cũng không thể tin em.

Lòng cô bây giờ rất lạnh, cả người tê dại không còn cảm giác nào. Phải chi cô mạnh mẽ một chút, thông minh một chút, thì đối với lời tuyên chiến của Ân Di cô không cần phải lo sợ, đối với sự thân bất do kỷ của Thiên Yết thì cô không phải đau lòng.

-Xin lỗi, là anh không tốt, anh nói sẽ không làm em đau lòng nhưng ngược lại làm em đau lòng nhiều nhất lại là anh. Lúc sáng anh có đuổi theo em nhưng mà... anh cũng có xem lại camera, chứng minh em vô tội.

Lời nói của Nhân Mã như nhát dao đâm thẳng vào tim cô, Nhân Mã hé răng cười lạnh, sau đó cười thành tiếng.

-Hóa ra, anh có đuổi theo em nhưng vì chị Ân Di nên không đuổi theo. Hóa ra, anh phải xem camera mới tin em.

Cô còn muốn nói: "Hóa ra, từ trước đến giờ đều là cô ngộ nhận!!!" nhưng mà lại không thể nói.

Thiên Yết giật mình, anh không ngờ câu nói của anh lại làm cô tổn thương, trong lòng không ngừng tự trách bản thân mình, sau đó vươn tay ra ôm lấy cô vào lòng.

-Không phải, không phải... anh... thật ra...

Thiên Yết câu nói không hoàn chỉnh, lòng anh đã phiền muộn lắm rồi, bây giờ càng thêm rối ren.

Nhân Mã không đẩy anh ra, im lặng để anh ôm mình, cũng im lặng tận hưởng hơi ấm từ người anh, cảm giác an toàn của anh mang lại. Cho cô tham lam một chút đi, một chút thôi cũng được...

-Vì sao? Vì sao?

Nhân Mã liên tục uất ức nói, nước mắt cũng rơi ra khỏi hốc mắt, hai tay phía sau như trút giận đánh liên tục vào tấm lưng rộng lớn của anh.

Nhân Mã biết cô rất tủi thân cùng đau lòng, hai tay càng gắt gao ôm chặt cô vào lòng, bản thân cũng không làm gì cứ để cô đánh mình, có lẽ như thế cô sẽ bình tĩnh và trút hết nổi thống khổ trong lòng.

Ân Di đứng bên ngoài nhìn vào cánh cửa mở hờ, đôi mắt xinh đẹp hiện lên nỗi bi ai, đôi môi anh đào run bần bật mím chặt lại.

Thật sự Ân Di đã thua sao? Thật sự là Thiên Yết không còn yêu Ân Di nữa sao?

-Nhân Mã, em đã dùng cách gì để cả Thiên Yết và Ma Kết không yêu chị nữa?

. . .

Quả không sai....
Tình yêu làm con người trở nên mù quáng và cố chấp...

. . .

"Bài hát vừa mới được đưa ra thì trường đã thu hút hàng triệu lượt nghe, bài hát này do nam ca sĩ nổi tiếng đương đại Minh Khang trình bày, bài hát sâu lắng làm cảm động người nghe, vừa làm mọi người ngộ ra nên trân trọng thứ mình đang có"

"Mọi người nói rằng thật sự rất hâm mộ ông, vừa là nhạc sĩ sáng tác ra những bài hát hay, vừa là một doanh nhân thành đạt, chỉ có duy nhất đứa con trai lại là ca sĩ nổi tiếng hát những bài của cha mình sáng tác, ông chính là..."

Người đàn ông cầm remote tắt màn hình tivi đi, những âm thanh hình ảnh bên trong biến mất bị màu đen chiếm lấy hết. Vì sao ông có được ngày hôm nay vẫn không thể vui vẻ tự hào, mà ngược lại cảm thấy rất cô đơn.

Lâm Thế Nhật nheo mắt, khuôn mặt ưu sầu, vài nếp nhăn trên mặt lộ rõ ra.

-Cha.

Tiếng một người con trai vang lên, dáng người cao lớn bước đến ngồi xuống đối diện ông Thế Nhật.

-Minh Khang, đã điều tra tới đâu rồi?-Thế Nhật nhìn con trai của mình

-Ngày mai có buổi đấu gia sợi dây chuyền "Bán Nguyệt", chắc chắn họ sẽ đến.-Minh Khang lễ pháp đáp

-Ngày mai con hãy cùng ta đến đó.-Thế Nhật gật đầu một cái, ánh mắt có phần phấn chấn vui mừng

-Cha, vì sao cha phải quan tâm tới họ?-Minh Khang có phần không hiểu

Mấy năm nay ông luôn quan tâm đến hai người kia, đặc biệt là người phụ nữ, anh không hiểu bà ấy là ai?

-Minh Khang, ngày mai ta sẽ nói cho con biết.

Thế Nhật không trả lời câu hỏi của con trai mình, Thế Nhật cái gì cũng có tên tuổi cũng có danh tiếng, tiền bạc cũng không thiếu thốn, lại có đứa con trai hiếu thảo, vậy mà ông vẫn cảm thấy trống vắng, thứ ông thiếu chính là tình yêu của bà ấy. Mặc dù đã gần năm mươi, ông vẫn nhớ đến lúc hai người vừa mới yêu nhau. Ngọt ngào biết bao!!!

-A Khuê, cuối cùng tôi cũng có thể gặp lại em.

***

Nhân Mã quải cặp đi dọc con đường dài, hôm nay không hiểu vì sao cô lại nổi hứng đi bộ đến trường không đi xe đạp, nên từ sáng sớm cô đã thức dậy để đi đến trường. Có lẽ đi như vậy sẽ tốt cho cô hơn, giúp cô thoải mái, tĩnh tâm hơn.

Tiếng bước chân vội vã vang lên, Nhân Mã theo quán tính ngẩng đầu lên nhìn, một người con trai mặc bộ đồ rất đơn giản, đội chiếc nón kết trắng chạy tới chỗ cô.

Nhân Mã không nghĩ ngợi nhiều, cũng không có tính lo chuyện bao đồng, vẫn tiếp tục bước đi.

-Tiểu thư, có thể giúp tôi không?-người con trai nắm lấy cánh tay cô, vẻ khẩn cầu

-Hả? Tôi...

-Không kịp rồi.

Người con trai còn chưa có sự đồng ý của cô đã kéo cô ngồi xuống băng ghế, sau đó cả hai đối diện nhau, liền vươn tay ra ôm eo cô gục đầu vào vai cô.

Nhân Mã hoàn toàn cứng đờ, không lẽ, không lẽ tên này là sắc lang sao?

Nhân Mã còn định cho tên này một trận thì một đám nữ nhân từ xa chạy tới, có người nhìn sang cả hai, chú ý vào người con trai nhưng do anh gục đầu vào bả vai cô nên không nhìn rõ mặt, rồi cũng chạy đi.

Nhân Mã loáng thoáng hiểu ra sự việc, nhìn đám nữ nhân đã chạy xa mới nói với người con trai: "Họ đi rồi, anh ngồi dậy đi."

Người con trai ngẩng đầu nhìn đám người đã đi xa, lại có chút quyến luyến, mùi hương trên mái tóc của cô gái quả thật rất dễ chịu, làm cho anh cảm thấy bình yên, thoải mái vô cùng. Nhưng mà anh hoàn toàn không quen cô gái này, cuối cùng cũng ngồi thẳng người trở lại, đầy cảm kích nói: "Cảm ơn tiểu thư."

-Không có gì.-Nhân Mã mỉm cười đáp

-Tiểu thư, cô không quan tâm vì sao tôi bị họ đuổi sao? Không sợ tôi là kẻ xấu?-người con trai thú vị nhìn Nhân Mã

-Chuyện của anh tôi không quản nhiều, vả lại nếu anh là người xấu thì bây giờ tôi không thể đứng đây nói chuyện với anh.

-Tiểu thư, cô tên gì?

-Anh đừng gọi tôi là tiểu thư nữa, cứ gọi tôi là Nhân Mã.-Nhân Mã cảm thấy rất thoải mái khi nói chuyện với người con trai này

-Tôi là Minh Khang.

Nhân Mã nhìn người con trai, có lẽ do ánh sáng khúc xạ cộng thêm anh đội nón nên cô không nhìn rõ mặt anh, nhưng mà nụ cười dưới ánh nắng kia thực sự rất ấm áp, làm người đối diện cũng thoải mái vui vẻ theo.

-Nhân Mã, nhìn cô có vẻ có tâm sự.-Minh Khang dễ dàng nhận ra tâm tư của cô

-Không... phải, bản thân tôi cũng không biết nên làm sao?-Nhân Mã khẽ thở dài, phiền muộn nói

-Nếu không ngại có thể nói cho tôi nghe không?-Minh Khang không hiểu vì sao lại rất muốn tìm hiểu cô gái này, có vẻ là mùi hương trên người cô, còn là vì vẻ bi thương trong đôi mắt của cô

Đôi mắt của cô, vừa bi thương thống khổ lại phảng phất sự kiên cường, trong sáng đơn thuần.

-Anh đã yêu ai bao giờ chưa?-Nhân Mã nghiêng đầu hỏi anh

-Vẫn chưa. Cô đang buồn vì chuyện tình cảm? Bị bạn trai bỏ rơi sao?

-Còn tệ hơn việc bị bỏ rơi, tôi và anh ấy trải qua rất nhiều thời gian, rất nhiều thử thách mới có thể đến với nhau, vậy mà đột ngột người con gái anh từng yêu quay lại, còn nói sẽ giành lại anh ấy. Anh ấy vì trách nhiệm mà lạnh nhạt với tôi, nhiều lần tôi muốn từ bỏ nhưng mà tôi không thể, tôi yêu anh ấy quá nhiều.

Nhân Mã ảm đạm nói, lại cười khổ.

-Tôi chưa từng yêu ai một lần nào, nhưng mà tôi hiểu tâm trạng hiện tại của cô, có lẽ cô cần thêm thời gian để biết rõ cô cần gì.-Minh Khang như một người anh trai, an ủi cô

-Có lẽ là vậy, nhưng mà tôi sợ mình sẽ đợi không được. Người con gái ấy cái gì cũng tốt, con trai các anh chẳng phải đều yêu bề ngoài không?

-Làm sao cô hiểu con trai chúng tôi. Tôi hỏi cô, người con trai ấy đã nói cần cô chưa?-Minh Khang không đồng tình với quan điểm của cô

Nhân Mã không nói chỉ lắc đầu. Thiên Yết chỉ nói anh yêu em, chưa bao giờ nói anh cần em với cô cả.

-Con trai rất dễ dàng nói anh yêu em, nhưng chỉ nói anh cần em với người con gái họ yêu bằng cả trái tim mình. Nếu người con trai cô yêu nói anh cần em, thì cô nên giữ lấy anh ta.

-Nhờ anh, tôi mới biết điều này.-Nhân Mã cười cười, trong lòng càng thêm nặng trĩu

Con người ta là vậy, khi thật sự cảm nhận được sự cô đơn đè nén lên cảm xúc, bỗng dưng cần được nói chuyện cùng ai đó, hoàn toàn xa lạ.

Chiếc Ferrari chạy ngang qua con đường, ánh mắt người con trai vốn lơ đễnh nhìn ra ngoài liền bị thu hút bởi hình ảnh cô gái. Trong nháy mắt sắc mặt anh đen lại, hai tay nắm chặt thành quyền.

-Dừng xe.-Thiên Yết lạnh lùng lên tiếng, làm tài xế giật mình liền đạp phanh

Ân Di không ngờ Thiên Yết cho xe dừng lại liền ngã nhào phía trước.

-Thiên Yết...

-Bác đưa Ân Di đến trường trước đi.

Nói xong, Thiên Yết liền xuống xe.

Ân Di còn định xuống xe thì tài xế đã khóa cửa xe lại không cho Ân Di mở, rồi tài xế đạp ga chạy đi.

-Xin lỗi cô Ân Di , tôi không thể làm trái lời thiếu gia.-ông làm sao dám làm trái lời của anh, có mức mất việc

Sắc mặt Ân Di không mấy tốt, hậm hực quay đầu nhìn, chỉ thấy bóng lưng cao lớn đầy lạnh lẽo của anh qua lớp kính, nhìn xa một chút lại thấy Nhân Mã ngồi cùng một người con trai.

-Nhân Mã, đã muộn rồi không đến trường sẽ trễ học đó.

Nhân Mã đang ngồi nói chuyện với Minh Khang thì từ xa vang lên giọng nói băng nhọn, cô vô thức ngước mắt nhìn, thấy Thiên Yết đứng cách xa mình chừng mười bước chân.

Anh... !??? Sao lại ở đây?

Minh Khang nhíu mày, cũng quay đầu nhìn Thiên Yết, nháy mắt đôi mắt lóe sáng. Minh Khang là ca sĩ, nếu người con trai này anh cũng không biết thì quá mất mặt rồi.

-Minh Khang, tôi phải đi rồi, tạm biệt anh.-Nhân Mã không muốn Thiên Yết hiểu lầm liền đứng lên tươi cười nói

-Hẹn gặp lại, à tôi cũng muốn cô biết, không phải người con trai nào cũng yêu qua vẻ bề ngoài.

Minh Khang cũng đứng lên, nở nụ cười sáng lạng.

-Tôi biết rồi, có duyên gặp lại.-Nhân Mã vui vẻ đáp lời, sau đó bước tới Thiên Yết

Thiên Yết không nói gì, chỉ tặng ánh mắt đen chứa đầy băng lạnh cùng sắc nhọn cho Minh Khang rồi dùng tay ôm bả vai cô bước lên chiếc taxi vừa kêu.

Minh Khang khóe môi giần giật, làm sao một cô bé như Nhân Mã lại quen cháu trai được cưng chiều nhất của chủ tịch tập đoàn Thiên Tử chứ?

Thiên Yết....

cái tên này anh đã sớm nghe, đến hôm nay mới gặp, bắt quá chỉ là cậu con trai mười tám tuổi, thua anh đến hai tuổi.

Minh Khang vẫn đang cười thì khóe môi cứng đờ, không lẽ... người con trai Nhân Mã nói là Thiên Yết???

...

Trên taxi, cả Nhân Mã và Thiên Yết đều không nói gì, im lặng nhìn ra cửa sổ, trong xe mặc dù đã bật điều hòa nhưng mà vẫn cảm thấy rất lạnh, lạnh như đang ở gần tảng băng.

-Hắn ta là ai?-Thiên Yết có vẻ không quan tâm, nhưng trong lòng tràn đầy lửa giận

-Là người lạ vô tình gặp, thấy hợp nên nói chuyện.

Nhân Mã đáp, ngay sau đó quay đầu nhìn anh, ý cười trên môi rất sâu: "Anh ghen???"

-Em rất thích anh ghen? Nếu em muốn thế thì em đã được như ý.-Thiên Yết vẫn nhìn ra ngoài, ánh mắt hiện hữu toàn sắc lạnh

Nhân Mã nhíu mày, sau đó nhanh chóng giãn ra, cười hòa hoãn nói: "Lời em nói là thật, em vô tình gặp anh ta thấy hợp nên nói chuyện. Không phải, anh lại không tin em chứ?"

Thiên Yết chấn kinh, lặp tức quay đầu nhìn cô.

-Anh tin em. Nhưng mà anh không thể nhịn được nhìn em khi nãy nói chuyện vui vẻ với tên đó. Nụ cười của em, chỉ dành cho anh.

Thiên Yết nói bàn tay chạm vào môi cô, lời nói bá đạo như tuyên bố chiếm hữu.

Nhân Mã có chút buồn cười, sau đó lắc đầu nói: "Đúng là không chịu nổi tính ngang ngược của anh."

Thiên Yết khoe môi cong lên một đường đẹp say lòng người, sau đó không nói không rằng dán môi mình lên môi cô.

Nhân Mã bất ngờ, muốn đẩy anh ra, ở trên xe còn có tài xế a, làm như vậy thực sự rất xấu hổ

Nhưng mà Thiên Yết không để ý, bàn tay cố trụ sau gáy cô, không kiêng dè cạy hàm răng trắng đều của cô ra, chiếc lưỡi nóng bỏng tiến sâu vào trong, tùy ý càn quét.

Tài xế cũng rất hiểu chuyện, chỉ lo lái xe không dám nhìn màn này.

Bên ngoài thấp thoáng nhìn thấy hai người trong xe đang cuồng nhiệt hôn nhau, nụ hôn này như bù đắp những ngày qua cho bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro