CHAP 80. NHƯ NGƯỜI VÔ HÌNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời phủ màu xanh thẫm, tòa nhà cao ngất toàn bộ đều làm bằng cửa kính tấp nập người ra kẻ vào, ai ai gương mặt cũng sáng ngời sang trọng. Trong hội trường buổi đấu giá cũng đã bắt đầu, ghế cũng đã bị ngồi hết.

Bà Khuê cùng Trần lão gia ngồi ở vị trí đầu, sợi dây chuyền Bán Nguyệt này thật sự rất tinh tế, bà Khuê vừa nhìn thấy qua màn ảnh tivi đã thích ngay, cái tên Bán Nguyệt đều là do mặt của sợi dây chuyền, mặt của sợi dây chuyền là nửa mặt trăng, toàn bộ đều làm bằng kim cương trắng trong suốt có kích thước bằng nhau, ánh sáng của những viên kim cương sáng lấp lánh ngay cả trong bóng đêm cũng bị ánh sáng của nó làm chói mắt. Sáng cứ như mặt trăng trên trời cao.

-Đây là số của em, chỉ cần em thích, bao nhiêu tiền anh cũng trả.-Trần lão gia đưa biển số cho bà Khuê

Bà Khuê cầm lấy, từ lúc gặo Trần lão gia đến giờ, ông luôn quan tâm bà hết mực, chưa bao giờ xem thường xuất thân của bà, ngay cả đứa con gái Nhân Mã của bà, ông cũng rất quan tâm, ông còn đưa ra đề nghị sẽ giúp trả số nợ cho Nhân Mã không cần ở nhà Thiên Tử nữa, nhưng mà bà không dám nhận, ông quá tốt, làm bà thấy rất áy náy.

Ông Thế Nhật ngồi ở hàng ghế phía sau, cách chỗ bà Khuê và Trần lão gia khoảng hai hàng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn bà.

Minh Khang lại không ngồi cạnh ông, ngồi phía trên ông cách bà Khuê một hàng. Bởi vì anh là ca sĩ, ba anh lại không muốn bị chú ý nên không còn cách nào khác không thể ngồi cạnh ông.

-Xin kính chào tất cả các vị đã đến tham gia buổi đấu giá sợi dây chuyền Bán Nguyệt ngày hôm nay. Sau đây mời nhà thiết kế ra sợi dây chuyền đem sợi dây chuyền Bán Nguyệt ra.-người dẫn chương trình đứng trên khán đài, cầm micro nói lớn

Lời ông vừa dứt, một người con gái trẻ trung, thoạt nhìn là người nước ngoài, chắc là người Nga.

-Giá khởi điểm một trăm triệu.-người dẫn chương trình tiếp lời

-Một trăm năm mươi triệu.

-Hai trăm triệu.

-Ba trăm triệu.

Từng đợt người vẫn liên tục giơ chiếc bảng số lên để lên giá, bà Khuê đắn đó một lúc cuối cùng giơ bảng: "Bốn trăm triệu."

Minh Khang thấy bà Khuê đã bắt đầu hành động, khóe môi hơi cong lên, sau đó giơ bảng lên, giọng nói lưu loát: "Năm trăm triệu."

Bà Khuê quay đầu nhìn Minh Khang, sợi dây chuyền này thật đẹp, nhưng mà nếu trả giá nữa thì số tiền sẽ rất cao, mặc dù Trần lão gia nói cứ việc trả giá nhưng trong lòng bà cũng biết chừng mực.

Trần lão gia nhìn ba luyến tuyến sợi dây chuyền, cũng thấu hiểu tâm tư của bà, sau đó cầm tấm bản trên tay bà, giơ cao: "Sáu trăm triệu."

-Không cần mua đâu, em hết thích rồi.-bà Khuê giật mình nói

-Miễn em thích là được.

Khó mà có thể tìm được một người bạn tri kỉ, càng khó hơn chính là khó tìm ra một giai nhân tri kỉ.

-Một tỷ.

Tất cả đều dồn ánh mắt nhìn Minh Khang, sau đó mắt lóe sáng khi nhận ra anh, trong đầu chỉ nghĩ được anh chịu bỏ ra một tỷ để mua sợi dây chuyền này, chắc chắn tặng cho bạn gái.

-Một tỷ, có ai trả giá thêm không?-người dẫn chương trình thấy cả hội trường im lặng liền lên tiếng

Trần lão gia muốn trả giá thì bị bà Khuê ngăn lại, bà lắc đầu ý bảo đừng trả giá. Trần lão giá biết bà thích, chỉ vì số tiền đã lên đến tỷ đồng, bà không muốn ông phải tốn đi số tiền này chỉ vì nhu cầu riêng của bà.

-Một tỷ lần một.

-Một tỷ lần hai.

-Một tỷ lần ba. Thành giá.

Sau đó ba tiếng cộp cộp cộp vang lên, cũng là sợi dây chuyền thuộc về sở hữu của Minh Khang.

Bà Khuê lưu luyến nhìn, sau đó quay qua nhìn Trần lão gia, nhẹ giọng nói:

-Mình về thôi.

-Em đã thích vì sao lại chịu để nó vào tay người khác?

-Không thích nữa, mình đi thôi.

Nói xong, bà khoác tay Trần lão gia bỏ ra ngoài.

Ông Thế Nhật nhìn theo bà, ánh mắt khẽ nheo lại, trong đôi mắt có chút đau đớn.

- - -

-Mẹ.

Nhân Mã vẫy tay gọi khi thấy bà Khuê khoác tay Trần lão gia từ bên trong đi ra.

-Nhân Mã, đã đến rồi sao?

Bà Khuê vốn hẹn Nhân Mã vào phòng hội trường xem buổi đấu giá nhưng Nhân Mã không mấy thích những trò vô bổ này nên ở ngoài chờ cùng Thiên Yết.

-Chào bác trai, bác gái.-Thiên Yết hơi gập người lịch thiệp nói

Trần lão gia cùng bà Khuê khẽ gật đầu, sau đó bước đến xe.

Vừa đúng lúc, có người từ trong bước ra, kí giả bu quanh, liên tục hỏi chuyện.

Nhân Mã nhìn người bước ra, đó là một người con trai cao tầm một mét tám sáu, khuôn mặt sáng lạng lại rất thu hút, có thể nói ngũ quan tinh tế nếu là nữ nhân chắc chắn sa vào lòng anh ta ngay.

Nhân Mã cảm thấy người con trai này rất quen thuộc...

Minh Khang bị đám kí giả làm phiền, tâm trạng không mấy tốt, đột nhiên dừng bước chân, đứng cách đám người Nhân Mã không xa, ánh mắt Minh Khang khẽ liếc sang.

Ba anh bảo sau khi mua sợi dây chuyền này xong phải đem tặng lại cho bà Khuê, chủ ý chỉ có một. Minh Khang nở nụ cười rực rỡ đi đến phía bà Khuê, ánh mắt đảo quanh, có chút giật mình.

Vì sao cô ấy lại ở đây?

Nhân Mã nhìn người con trai nở nụ cười, lặp tức nhớ ra, là Minh Khang. Cô đã nói thứ thu hút nhất trên gương mặt của Minh Khang chính là nụ cười.

-Bác gái, sợi dây chuyền này, cha cháu muốn tặng cho bác.

Minh Khang tạm thời gác việc vì sao Nhân Mã lại ở đây, chìa chiếc hộp lớn hình vương bằng nhung màu đen đựng sợi dây chuyền Bán Nguyệt ra trước mặt bà Khuê.

-Cha cậu? Là ai?-bà Khuê mơ hồ, bà căn bản không quen cậu con trai này, làm sao biết ba anh ta là ai?

-Cháu là Minh Khang, cha cháu là Lâm Thế Nhật.

Minh Khang chậm rãi nói, như muốn cho bà nghe kĩ cái tên của ba mình.

Cơ thể bà Khuê chấn kinh, nhìn Minh Khang.

Mà Nhân Mã cũng sớm bị lời Minh Khang nói làm cả người run rẩy, thất thần nhìn anh.

Lâm Thế Nhật... cái tên này nghe quen làm sao?

Sau một lúc bà Khuê mới bình tĩnh, nhưng mà ngực phập phồng hơi thở hơi rối loạn, cười hiền hậu, khách sáo từ chối: "Cảm ơn ý tốt của Lâm lão gia, nhưng mà ý tốt này tôi không dám nhận."

-Đúng vậy. Anh đem về cho ông ta, bảo là mẹ tôi hiện tại rất tốt đừng làm phiền bà nữa.

Nhân Mã hơi thở gấp rút, rõ ràng có tức giận, Lâm Thế Nhật, sao cô không nghĩ ngay từ đầu cả hai có quan hệ cha con chứ?

Minh Khang chững người khi nghe Nhân Mã gọi bà Khuê một tiếng mẹ.

Sao ba anh lại quan tâm đến mẹ Nhân Mã?

Không lẽ...

Minh Khang tâm tình không mấy tốt, nhưng vẫn giữ thái độ trang nhã như ban đầu, nói: "Vậy tôi sẽ về bảo cha tôi rằng phu nhân không muốn nhận nó. Đã làm phiền."

Nói xong thì gập người, sau đó hơi nhìn sang Nhân Mã đang đứng cạnh Thiên Yết, rồi lên siêu xe Nissan đi mất.

-Lâm Thế Nhật là ai?

-Là... ba ruột em.

Thiên Yết có vài phần kinh ngạc nhưng nét mặt vẫn như cũ.

Lâm Thế Nhật, ông ta đã mất tích gần hai mươi năm qua, vì sao bây giờ lại xuất hiện? Hai mươi năm qua ông như người đã chết, như biến mất khỏi thế giới này vì sao hôm nay lại biết rõ bà đang ở đây? Rốt cục ông có ý đồ gì?

Trong lòng bà Khuê nơm nớp lo sợ, càng sợ hơn chính là ông biết về sự có mặt của Nhân Mã.

. . .

Minh Khang đi vào thư phòng của Lâm Thế Nhật, tâm tình không tốt, đặt hộp đựng sợi dây chuyền Bán Nguyệt trước mặt ông.

-Cha, bây giờ người có thể nói rõ chuyện gì xảy ra không? Bà ấy là ai?

Trần khẽ thở dài, sau đó nhìn con trai đưa tay chỉ vào ghế ý bảo anh ngồi xuống, sau đó lại thở dài.

Ông kể, chuyện này cũng đã cách đây gần hai mươi năm, ông lúc đó đã hai mươi chín tuổi, đã có vợ và một đứa con trai tức là mẹ Minh Khang và Minh Khang, ông cũng chỉ là một nhạc sĩ chưa nổi danh, cũng vẫn chưa là một doanh nhân thành đạt.

Vào một ngày, ông vô tình đi qua phòng trà, lại nghe được một giọng hát rất ấm áp, rất sâu lắng, dòng nhạc du dương mang nỗi buồn vời vợi vậy mà giọng hát này còn sâu lắng, còn ưu thương hơn.

Ông là một nhạc sĩ, khi nghe người con gái có giọng hát như vậy liền đi vào trong, kết quả nhìn thấy bà Khuê đứng trên khán đài hát. Khuôn mặt bà lúc ấy cũng như giọng hát của bà, hiện lên nổi bi ai như oán trách.

Từ đó ngày nào ông cũng đến đó chỉ mong nghe được giọng hát của bà, lúc đầu đối với ông bà rất dè chừng nhưng ông luôn sáng tác ra bài hát cho bà hát, bà thích nhất chính là bài "Qúa khứ" mỗi lần ông phiền muộn bà đều sẽ hát cho ông nghe, cả hai tiếp xúc lâu ngày nên từ từ sinh tình cảm.

Ông biết bản thân đã có vợ không nên có tình cảm với bà Khuê nhưng mà không ngăn lại được.

Đúng một năm trời qua lại, cuối cùng mọi chuyện cũng đổ vỡ, vợ ông biết tìm đến tận nơi để gặp bà Khuê còn đưa cho bà một số tiền, sau đó bế con trai là Minh Khang dọn đến nơi khác sinh sống ép ông phải đi theo.

Ông không có cách nào khác, vợ và con đều không thể bỏ, chỉ còn đành thuận theo lời về.

Mười mấy năm sau, vợ ông mất, ông cũng là bắt đầu làm kinh doanh, về sau ông có tìm lại phòng trà đó nhưng người ta nói lúc ông đi không ít lâu thì phòng trà đã bị bán mất, mọi người cũng mỗi người một nơi.

Ông cảm thấy bản thân không xứng với bà Khuê, ông đã làm bà đau lòng. Khi ông biết bà đang sống ở đây, ông liền từ Mỹ bay về Nhật, nào ngờ lại hay tin bà đang là Trần phu nhân.

Đúng là trớ trêu!!! Chỉ có thể nói là có duyên nhưng mà không có phận!!!

Minh Khang nghe xong, tim có chút nhói lên, một phần là vì câu chuyện của cha mình, nhưng quan trọng hơn chính là anh biết được...Nhân Mã là em cùng cha khác mẹ của mình.

-Cha, vậy còn Nhân Mã?-Minh Khang bình tĩnh tâm hỏi

-Nhân Mã? Là ai?-Thế Nhật khẽ nhíu mày

-Cha không biết? Con nghe cô gái này gọi bà Khuê là mẹ, nhưng không phải con của Trần lão gia, vì Trần lão gia chỉ có một đứa con trai là Sư Tử.

-Con nói sao? Nói vậy...

Thế Nhật nghe con trai mình nói càng ân hận tự trách hơn, thì ra khi ông bỏ đi bà đã mang thai đứa con của ông. Vì sao lại không nói cho ông biết? Suốt bao năm qua chắc bà đã chịu khổ nhục nhiều lắm.

-Khuê, tôi nên làm sao bù đắp cho em và con đây?

.

Nhân Mã ngồi trong phòng tưới nước cho chậu hoa oải hương, một quyết định sai lầm cũng dễ dàng đưa con người ta lún vào hố sâu, mang một vết nhơ trên người muốn bôi xóa cỡ nào cũng vậy. Mẹ cô nói đừng như bà, trao hết tất cả mọi thứ cho người con trai mình yêu, kết quả người thiệt thòi chỉ là bản thân mình.

Lúc đầu cô không hiểu, về sau trải qua rồi mới biết, muốn xóa bỏ cũng không được, trong lòng mang theo một hình bóng không lưu mờ, như định mệnh ràng buộc lẫn nhau.

_Cốc cốc

Hai tiếng gõ cửa vang lên, Nhân Mã quay đầu nhìn ra cửa, thấy Ân Di đứng ngay cửa .

-Chị Ân Di...

Nhân Mã vội đứng lên nhìn Ân Di, đã tối rồi Ân Di còn qua phòng cô làm gì chứ?

-Chị định lên hỏi em, có xuống ăn lẩu không? Ma Kết cũng đến.-Ân Di đôi môi ẩn hiện nụ cười, hỏi

-Sao ạ? Em...

Nhân Mã vẫn chưa nghe rõ lời Ân Di, có phải cô nghe nhầm không đây? Ân Di bảo cô xuống ăn lầu mà còn có Ma Kết sao?

-Không lẽ lại mất phần em, mau xuống thôi.-Ân Di không đợi cô đồng ý hay không đã nắm tay cô kéo đi

-Em...

Nhân Mã bất đắc dĩ để Ân Di kéo đi, trong lòng lại bồn chồn, dường như có điều gì đó không hay sẽ đến.

Nhân Mã cùng Ân Di đi vào phòng bếp thì thấy Thiên Yết và Ma Kết ngồi đối diện nhau, sắc mặt cả hai đều băng lãnh, trên bàn ở giữa là chiếc nồi lẩu đang được đun sôi tỏa mùi nghi ngút, những chiếc dĩa đựng cá, thịt bò, tôm, mực, rau nằm bên cạnh.

Ân Du buông tay đang kéo tay Nhân Mã ra, chạy tới kéo ghế ngồi bên cạnh Thiên Yết
Nhân Mã khẽ nắm vạt áo, hít một hơi đi đến ngồi cạnh Ma Kết

-Không phải hai anh định ăn lẩu trong bộ mặt này chứ? Em đã từng nói hai anh phải vui vẻ cơ mà.-Ân Di tỏ vẻ không vui

Thiên Yết và Ma Kết khẽ liếc mắt sang Ân Di, miễn cưỡng ép mình không dùng vẻ mặt băng lãnh nữa.

Hai anh không hiểu, vì sao Ân Di lại muốn ăn lẩu, lại còn chỉ có bốn người họ?

-Nước sôi rồi ăn đi.-Ma Kết ngồi thẳng người cầm đũa lên gắp miếng cá bỏ vào nồi lẩu đang sôi sùng sục

Thiên Yêta vươn tay cầm hộp pizza bên cạnh đưa đến trước mặt Nhân Mã. Nhân Mã mặt nãy giờ méo sẹo thấy anh đưa hộp pizza đến trước mặt.

Nhân Mã vừa vui mừng vừa kinh ngạc ngước mặt nhìn anh

-Tại sao lại đưa pizza cho Nhân Mã?-đồng loạt cả Ân Di và Ma Kết đều thắc mắc lên tiếng.

-Nhân Mã vốn dị ứng với đồ biển.-Thiên Yết ngắn gọn trả lời

-Vậy sao? Nhân Mã anh chưa từng nghe em nhắc đến?-Ma Kết quay sang nhìn cô

-À, tại em thấy không có gì quan trọng.-Nhân Mã khẽ xua tay sau đó mở hộp bánh pizza ra Nhân Mã còn nhớ chuyện cô bị dị ứng với đồ biển chỉ có một mình Thiên Yết biết, lúc ấy cô đến đây chưa được một tháng nữa là, vậy mà đến bây giờ anh vẫn còn nhớ.

Môi không tự giác mà nở nụ cười, trong lòng len lỏi cảm giác ấm áp.

Ân Di sắc mặt có chút tối đi, nhưng nhanh chóng trở lại vui vẻ như ban đầu, sau đó gấp một miếng mực đã được nhúng chín gắp vào chén Thiên Yết, cười ngọt ngào nói: "Anh ăn đi."

Thiên Yết cầm đũa gắp miếng mực trong chén do Ân Di gắp cho mình bỏ vào miệng, sau đó cong lên thay cho lời nói.

-Lâu lắm rồi chúng ta mới có thể nói cùng nhau ngồi ăn nói chuyện, em vẫn còn nhớ lúc mới vào trường được vài ngày thì...-Ân Di nói, làm mặt quỷ nhìn Ma Kết

-Em nhìn anh làm gì? Lại định nói gì anh nữa đây?-Ma Kết dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Ân Di

-Anh có còn nhớ vì muốn em tin tưởng anh thật sự muốn làm bạn với em mà anh...-Ân Di cười xảo huyệt lại liếc sang nhìn Thiên Yết

-Này, này... cái đó là do anh còn trẻ không suy nghĩ kĩ nên mới nông nỗi nghe theo lời em.-Ma Kết vội gắp một miếng thịt bò nhét vào miệng Ân Di hòng bịt miệng

-Hmm... lúc đó em thật sự cười chết, anh dám đứng trước mặt mọi người mà nói anh yêu Thiên Yết... haha... mỗi lần nhìn anh em lại nhịn cười không được.-Ân Di nhai miếng thịt bò Ma Kết nhét vào miệng mình, lại cười khằng khặc

-Aiss... em đúng là, rõ ràng em trêu anh, còn nhắc đến?-Ma Kết mặt đen như than, chuyện này có chết anh cũng không quên, nhắc lại thật là mất mặt

Thiên Yết hơi nhoẻn miệng cười, ý cười không quá đậm cũng không quá nhạt, còn Ân Di thì ngồi cười sặc sụa, nụ cười thật tươi, thật rực rỡ.

Nhưng mà không hiểu sao, lần trước Ma Kết kể Nhân Mã nghe chuyện này rồi, lúc đó cô bị đuổi khỏi nhà Thiên Tử nên kể đến đoạn này cũng bất ngờ nhưng không thể vui vẻ, vậy mà đến hôm nay, cô nghe lại vẫn không cười nổi.

Con người thật là khó hiểu!!!

-Khụ khụ...

Có lẽ cười nhiều quá nên Ân Di bị sặc, ho vài tiếng.

-Em xem, vừa ăn vừa cười như thế, sớm muộn cũng sặc chết.-Thiên Yết quay qua vuốt vuốt lưng Ân Di, còn Ma Kết đưa ly nước trắng cho Ân Di uống

Trong lòng Nhân Mã đột nhiên rất đau, như có gì đâm vào tim. Hai tay đặt dưới gầm bàn khẽ siết chặt vạt áo. Jenny nói cô chỉ là người thay thế, cô chỉ là người dư thừa, cô không tin nhưng trong lòng lo sợ, đến bây giờ thì đã thực sự tin, tim cũng đã không còn cảm giác.

Ngay lúc đầu đã biết mối tình này là sai lầm, vậy mà còn ngoan cố yêu, đến cuối cũng chỉ mình cô đau, nhiều lúc muốn nói câu dừng lại nhưng mà không thể mở lời.

-Anh còn nhớ lúc...

Ân Di luyên huyên kể lại những kỉ niệm của cả ba, Thiên Yết cùng Ma Kết lâu lâu nói vài câu, gật gù cười, còn Nhân Mã cứ như là người vô hình, đối với ba người cô chỉ là không khí.

Nhân Mã cúi đầu gặm miếng bánh pizza, từng chút ăn vào miệng nhưng sao bánh pizza này lại đắng đến thế? Thật sự rất đắng, rất chát đắng...

-Bây giờ nghĩ lại chúng ta khi ấy thật sự rất vui, chỉ vì em mà hai anh trở mặt.-Ân Di đang rất vui lại xụ mặt

-Đừng nghĩ tới nữa, không phải bây giờ rất vui sao?

-À, em còn nhớ lúc Thiên Yết cùng Ma Kết chơi bóng rổ, lúc ấy hai anh có nhớ mình nói gì không?-Ân Di lại tiếp tục câu chuyện

-Vẫn nhớ.-cả hai đáp

-Nhắc lại em vẫn còn rất mắc cười. Thiên Yết nói nếu thắng Ma Kết thì em sẽ dành trọn một ngày cho Thiên Yết còn nếu ngược lại, Ma Kết chỉ đưa ra một chuyện đơn giản là hôn em. Kết quả cả hai anh đều hòa nhau, thế là em lại may mắn, không cần đi chơi với Thiên Yết, cũng không cần hôn Ma Kết vậy mà còn được hai anh dẫn đi ăn một bữa.-Ân Di vừa nói miệng cười đến mắt cũng híp lại

Nhân Mã tay cầm miếng pizza dừng động tác ăn lại, tâm như bị ai quẳng hòn đá nặng đè lên, rất ngạt thở.

Nhưng mà cô biết, bản thân không nên ghen, đó là chuyện của ba năm trước. Cô không phải quá khứ của anh, nhưng cô muốn là hiện tại của anh, dù tương lai không phải là cô cũng được.

Cảm giác khi yêu thực sự rất nhiều, hạnh phúc sẽ đến ngay giây phút đầu bạn yêu, từ từ là cảm giác buồn bã tức giận khi giận dỗi sau những trận cãi nhau sau đó là cảm giác đau đớn khi buông lời chia tay, cuối cùng, có lẽ là ngay cả cảm giác cũng không có, bởi vì tim, như bị bóp nát khi thấy anh đang hạnh phúc bên người khác.

Nhân Mã đã trải qua hạnh phúc, trải qua buồn bã tức giận, nhưng chưa trải qua đau đớn, chưa trải qua cảm giác khi nhìn anh đi bên người khác, nhưng cô rất sợ, sợ rằng không muộn nữa thì sẽ trải qua hai cảm giác kia.

-Nhân Mã, xin lỗi em, nãy giờ mãi nói chuyện mà quên mất em.-Ân Di uống một ngụm nước lại sực nhớ đến sự có mặt của Nhân Mã, liền cười nói

-Em không sao.

Không sao chỉ là gạt lòng dối người... nhưng mà cô nói có sao thì có nhận được quan tâm hay không?

-Em ăn ít vậy?

Thiên Yết thấy hộp bánh pizza vốn được cắt thành tám miếng bây giờ trong hộp vẫn còn đến sáu miếng, trên tay cô vẫn cầm một miếng đanh ăn dở. Nhân Mã trước giờ dù thế nào vẫn ăn được rất nhiều, cô chỉ thấy thức ăn thôi mắt đã sáng rỡ vậy mà giờ ăn chưa được bao nhiêu.

-Có lẽ em không đói. Em thấy buồn ngủ rồi, em về phòng trước, ba người cừ ăn tiếp đi không cần để ý tới em.-Nhân Mã cảm thấy mình ở đây chỉ là dư thừa nên đứng lên muốn về phòng

-Vẫn còn rất sớm.

-Em buồn ngủ rồi, xin phép.

Nói xong cô quay người bỏ lên lầu.

Nhân Mã khi bước lên cầu thang có ngoáy đầu lại nhìn nhưng đáng tiếc chẳng ai nhìn về cô có ý định giữ cô lại, trong lòng không khỏi thất vọng, một luồng gió lạnh tràn vào lòng ngực. Lạnh buốt.

Chỉ là cô vừa quay đầu đi lên phòng thì ánh mắt của cả hai người con trai đều hướng đến nhìn về phía cô. Làm sao hai anh không quan tâm đến cảm nhận của cô nãy giờ, hai anh có nhưng mà không làm sao nói được, làm gì được.

Nhìn cô thương tâm bỏ về phòng, tâm của hai anh đau đớn dữ dội nhưng mà không thể làm gì hơn ngoài nhìn cô bỏ lên phòng, giữ cô lại càng làm cô cảm thấy lạc lõng buồn tủi hơn mà thôi.

Nhân Mã mệt mỏi nằm trên chiếc giường, có phải yêu là phải thế này không? Nhìn bạn trai mình cùng người yêu cũ vui vẻ cười cười nói nói mà bản thân cũng không dám ghen, không dám làm gì hơn chỉ nhìn hai người bọn họ, nhìn đến tâm can cũng đang từng đợt đau đớn giày xéo bản thân. Cô cũng ghen nhưng mà làm sao có thể ghen? Cũng như lời Jenny cô chẳng qua như kẻ thay thế.

-Thật là khó chịu.

Nhân Mã một tay đặt lên trái tim mình, khẽ nhắm mắt, giọt lệ trong suốt như thủy tinh nhanh chóng rơi ra.

. . .

Nhân Mã bước dọc trên đường, nhìn tán cây anh túc xanh rì dưới ánh nắng mặt trời chói chan. Hôm nay lại thêm một ngày thức sớm, lại một mình đi bộ đến trường.

Cuộc đời con người giống như những con đường, đã cắt những con đường này thì sẽ cắt những con đường khác, như câu nói của nhà thơ Lỗ Tấn: "Kỳ thực trên đời này làm gì có đường. Người ta đi riết thì thành đường tôi." Mỗi người đều tự chọn cho mình mỗi một đường đi, mà trên đường đi ấy chẳng biết lúc nào nên dừng, nên đi, nên rẽ.

_Ting ting

Hai tiếng còi xe vang lên phía sau lưng Nhân Mã làm cắt ngang dòng suy nghĩ mông lung của cô, cô không mấy quan tâm chỉ nghĩ là xe người qua đường nên không nhìn là ai vẫn bước tiếp trên vỉa hè.

Lại hai tiếng còi xe nữa vang lên, Nhân Mã hơi quay đầu nhìn, chỉ thấy khuôn mặt điềm đạm của người con trai, ý cười hiện rõ trong ánh mắt.

Nhân Mã nhìn anh, Minh Khang tìm cô chắc chắn nguyên do chỉ là một, ông ta muốn gặp cô.

--- Cake World ---

Nhân Mã cầm ly nước ép táo uống một ngụm sau đó đặt lên bàn nhìn người đàn ông đối diện mình.

Người ba trong trí tưởng tượng của cô cũng có nét mặt nhân hậu hiền hòa, khi cười khuôn mặt già dặn lộ ra với vài nếp nhăn nơi khóe mắt, mắt cũng híp lại.

Lâm Thế Nhật hơi hé miệng, giọng ồm ồm, lời nói mang theo đầy tình cha: "Con là Nhân Mã? Cái tên rất hay. Con cũng rất giống mẹ của con."

-Cảm ơn ngài, Lâm lão gia.-Nhân Mã lời nói rất khách sáo, gần như nói với người xa lạ

-Mẹ con chắc hẳn đã nhắc đến ba với con, con đừng xa lạ với ba như thế.-Lâm đau lòng nhìn đứa con gái của mình

Nhân Mã thoáng chút im lặng, như đang suy nghĩ gì đó, một lúc mới hỏi: "Tôi chỉ muốn hỏi, vì sao ông đã có vợ lại còn qua lại với mẹ tôi? Ông làm như vậy chẳng khác nào làm mẹ tôi tủi nhục, chịu ánh mắt khinh thường của người khác."

-Nhân Mã, một khi con yêu ai đó, cho dù đang trong tình cảnh gì, bản thân con sẽ không thể ngừng yêu người đó, dù biết là sai lầm vẫn tiếp tục ngoan cố yêu, bất chấp mọi thứ chỉ cần ở bên cạnh người mình yêu.

Câu nói này, cũng như câu nói mà mẹ cô từng nhắc nhở cô: "Có thể con yêu một ai đó rất nhiều, không muốn buông tay, về sau bản thân càng lún càng sâu, biết là sai lầm vẫn yêu, đến cuối cũng chỉ mang một vết nhơ trên người không bôi xóa được."

-Ba có quay về tìm mẹ con nhưng người ở gần đó nói phòng trà đã bán cho người khác rồi, mẹ con cũng không còn ở đó, đến mấy năm gần đây ba biết được mẹ con đang ở đây nên đã quay về, nhưng mà lại không ngờ mẹ con đã trở thành Trần phu nhân.-Thế Nhật nói đến câu cuối thì có chút chua xót

-Ông có tìm mẹ tôi?

Thì ra ông có tìm mẹ cô, cô cứ nghĩ ông là kẻ phụ bạc cho mẹ cô một số tiền thì bỏ rơi bà, làm bà sống trong những ngày tháng tủi nhọc, làm cô bị gọi là con hoang, đứa trẻ không cha bị mẹ bỏ rơi. Những cái đó, Lâm có giúp cô quên hết hay không?

-Bây giờ mẹ tôi đã có cuộc sống rất tốt, tôi cũng vậy...

-Con đừng tưởng ba không biết, con đang ở nhà Thiên Tử đã xảy ra chuyện gì ta đều đã biết.-Thế Nhật nghe cô nói "Tôi cũng vậy" liền cắt ngang lời cô

-Vậy thì sao? Đó là chuyện duy nhất tôi có thể làm để giúp người ba không cùng huyết thống với tôi.-Nhân Mã ngước ánh mắt tĩnh lặng lên nhìn ông

-Ba sẽ giúp con. Số nợ kia ba sẽ trả thay cho sự trả ơn của ông ta đối với cả hai mẹ con, ông ta luôn bạc đã hai mẹ con con nên sự trả ơn này thế là đủ rồi.

-Cảm ơn ý tốt của Lâm lão gia nhưng mà tôi không muốn.-Nhân Mã kiên quyết

-Ba biết con sẽ không đồng ý, con yêu thiếu gia ở đó đúng không? Nhưng mà ba vẫn sẽ đợi con quyết định lại. Bất cứ lúc nào ba cũng sẽ sẵn lòng giúp con.-Thế Nhật cười hiền hậu

-Tôi yêu ai là chuyện của tôi, tôi sẽ không đồng ý với điều kiện của ông, xin phép.-Nhân Mã có chút bực mình, nói xong liền cầm cặp bỏ đi

-Con gái, tình yêu không đơn giản như con nghĩ đâu.

. . .

Nhân Mã rời khỏi Cake World thì đến trường, trong đầu nghĩ đến câu nói của Thế Nhật, bản hợp đồng này có phải đến lúc kết thúc không?

Nhân Mã vào lớp, ngồi vào chỗ của mình, tâm tư rối bời.

-Nhân Mã, xảy ra việc gì sao? Sắc mặt cậu không tốt?-Song Tử quay xuống nhìn sắc mặt rất kém của cô hỏi

-Không lẽ cậu ấy biết?-Cự Giải nói nhỏ với Song Tử nhưng mà Nhân Mã loáng thoáng nghe được

-Mình không sao. Cự Giải, cậu nói mình biết? Biết gì?-Nhân Mã mặt nhâu lại

-Cái này... à tớ nghe nói cậu đã gặp lại ba mình phải không?-Cự Giải lặp tức lách sang chuyện khác

-Phải. Ông ấy muốn giúp mình kết thúc hợp đồng nhưng tớ chưa đồng ý.-Nhân Mã trong lời nói toàn ưu phiền

-Ý kiến đó không tồi, cậu đồng ý đi.

-Đúng rồi, tớ thấy kêu ba cậu giúp cậu kết thúc hợp đồng đi, mắc công...

Cả hai rất tán thành đề xuất của ông Thế Nhật, mà Cự Giải đang nói giữa chừng thì dừng lại hẳn.

-Mắc công cái gì? Hai cậu hôm nay lạ lắm? Có phải giấu mình gì không?-Nhân Mã dự cảm cả hai đang che giấu gì đó mà không cho cô biết

-Không có, không có.

Cả hai vội lắc tay lắc đầu lia lịa, nhìn qua đã biết có điều mờ ám.

-Hai cậu xem mình là bạn thì mau nói cho mình biết đi.-Nhan Mã nghiêm túc nhìn cả hai hỏi

-Cái này...Cự Giải cậu nói đi.

-Sao lại là mình chứ? Cậu nói đi.

Cả hai không ai chịu nói đẩy qua đẩy lại.

-Nhân Mã, hứa với tớ... tớ nói xong câu không được... vì kích động mà...

Cự Giải hơi ngập ngừng, dường như có gì đó vướng ngay cổ họng làm Cự Giải rất khó mở lời.

-Mình ổn mà, cậu nói đi.-Nhân Mã hít một hơi, nhìn thái độ của Cự Giải làm cô biết chuyện Cự Giải sắp nói không hề đơn giản

-Thật ra, lúc sáng...Kim Ngưu nói với mình, là, là sáng nay cả Thiên Yết cùng Ân Di không đến trường học... là vì... là vì đến chỗ của chủ tịch Hoàng Thiên, còn nghe được... chủ tịch Hoàng Thiên muốn...

-Cậu đừng nói rồi ngừng nữa, nói luôn đi tớ không sao cả.

Miệng nói không sao nhưng trong lòng cô đang rất lo sợ, không ngừng run rẩy.

Cự Giải hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn Nhân Mã nói: "Nghe nói ông ấy muốn Thiên Yết và Ân Di đính hôn với nhau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro