CHAP 81. BUÔNG TAY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vấn đề không liên quan: có ai là A. R. M. Y không ạ?

- - - -

"Nghe nói ông ấy muốn Thiên Yết và Ân Di đính hôn với nhau."

Nhân Mã đầu như bị đánh mạnh, cơ thể gần như không chống đỡ được giống như cô đang từ từ sụp đổ, hai bờ vai đã lan tràn băng lạnh.

Đưa cô lên thiên đường hạnh phúc rồi lại đẩy cô xuống địa ngục không chút do dự!!!
Bầu trời xanh tươi của cô, đã sụp đổ tan tành.

-Nhân Mã, cậu, cậu không sao chứ? Sắc mặt của cậu rất kém.-Cự Giải hốt hoảng khi thấy sắc mặt trắng bệch của cô

-Không sao... tớ... tớ chỉ thấy hơi choáng... tớ lên phòng y tế một lát.

Nhân Mã thở rất nặng nề, tim cô gần như đã vỡ vụn.

-Nhân...

Cự Giải còn định gọi cô lại thì Nhân Mã đã bỏ đi, nhìn bóng lưng đang run rẩy từng hồi của Nhân Mã, trong lòng cả hai không khỏi lo lắng.

Nhân Mã ra khỏi lớp vịn tay lên tường, thân thể run rẩy kịch liệt, sức lực như bị rút cạn, cô như một quả bóng bay bị rút hết hơi, xẹp lép. Thiên Yết sẽ đính hôn với Ân Di??? Vì sao lại như thế?

Sao anh lại gạt cô? Gạt cô hết lần này đến lần khác. Sao anh luôn là người làm cô muốn sống không được chết cũng không xong? Lần này rồi lại lần khác.

Nhân Mã vô lực tựa người vào tường, hai chân cô mềm nhũng gần như không đứng vững có thể té xuống bất cứ lúc nào.
Bây giờ cô không ổn chút nào, một chút cũng không!!!

Nhân Mã mò mẫm trong túi áo lấy ra chiếc điện thoại mà Thiên Yết tặng mình, bấm số một gọi đi, nhanh chóng màn hình là dãy số điện thoại của anh. Anh đặt trong danh bạ cô là số một, vì anh nói trong lòng cô anh phải là số một, là duy nhất.

Nhưng mà đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói của người nữ lạnh băng: "Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau."

Nhân Mã tuyệt vọng cất điện thoại trở lại túi áo mình, hết rồi, hết thật rồi.

Bây giờ anh đang cùng người con gái khác sẽ đính hôn, Nhân Mã cô còn nghĩ ngợi gì nữa mà không buông tay? Ân Di đã thắng, trong cuộc chiến này, Ân Di vẫn là người thắng.

-Thiên Yết...Thiên Yết...-Nhân Mã liên tục gọi tên Thiên Yết, nước mắt cũng như nước vỡ đê mà trào ra

Tim cô, thật sự rất đau!!!

Ma Kết đứng cúi dãy hành lang nhìn Nhân Mã đau lòng rơi nước mắt, tim anh co thắt chỉ muốn đi đến ôm lấy cô vào lòng để cô biết dù thế nào cô cũng còn có anh. Lúc sáng khi nghe Kim Ngưu nói chuyện của Thiên Yết và Ân Di, anh lặp tức đi tìm Nhân Mã, kết quả nhìn thấy cảnh này.

Nhìn cô dựa vào tường khóc đến thê lương, lòng anh càng thêm đau đớn, đau đến tận tâm can.

Cô yêu Thiên Yết đến thế sao?

Ma Kết không thể nhìn cô như vậy được nữa, lặp tức tiến lên sau đó vươn tay ra ôm trọn cô vào lòng, sau đó Ma Kết trực tiếp bế cô lên.

Nhân Mã mắt nhòe lệ ngước lên nhìn khuôn mặt tuấn tú quen thuộc kia, môi anh mím chặt, ánh mắt sâu thẳm.

Vì sao lúc nào cô không vui, cô đau lòng nhất đều là Ma Kết xuất hiện, người cô khóc trước mặt nhiều nhất cũng là anh.

Vì sao lại là Ma Kết mà không phải Thiên Yết?

Hơi thở ấm áp của Ma Kết bao quanh Nhân Mã, Nhân Mã càng vùi đầu vào lòng ngực vững vàng của anh, nước mắt thi nhau chảy.

-Ngoan, đừng khóc...

Lời nói của Ma Kết nhỏ nhẹ, như đang cưng chiều vỗ về Nhân Mã.

Đời người khóc bao nhiêu lần thì mới thôi khóc? Đời người rơi bao nhiêu giọt lệ mới tim thôi tan nát?

. . .

Từ khi chị ấy xuất hiện, bản thân em nhận ra, mình chỉ đang ngộ nhận, bản thân em không phải dành cho anh, mà là chị ấy.

Có đôi lúc, người ta phải đi đến một quyết định không dễ dàng, sẽ biết là rất đau, đau đến tận tâm can, trái tim gần như vỡ nát nhưng mà bắt buộc phải chọn quyết định ấy.

Em đã từng nói chỉ cần anh không rời xa nắm chặt tay em đi đến cuối con đường thì em cả đời này sẽ nguyện theo có thế nào cũng chẳng buông. Anh cũng nói, cho dù tình yêu của chúng ta là sai lầm vẫn tiếp tục sai lầm chỉ cần không mất nhau.

Nhưng mà đến cuối, cô mới nhận ra vốn cô và anh là hai thế giới, thế giới của anh quá xa hoa, quá hào nhoáng, thế giới của cô lại u ám, lại đen tối. Nhưng cô lại cố vượt qua ranh giới đó, kết quả chỉ có cô đau khổ.

Em, không đủ sức để nắm tay anh nữa... anh, hạnh phúc nhé!!!

. . .

Trời về đêm, từng cơn gió lạnh thổi bên ngoài làm từng lá cây dao động chạm vào nhau, Nhân Mã co ro ngồi bên trên chiếc giường êm ái, hai tay ôm chân mình nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Về đêm, con người ta thật cô đơn!!!

Việc đính hôn, mặc dù Thiên Yết chưa chính miệng nói với cô, nhưng mà cô sẽ đợi khi anh nói ra, bản thân cũng sẽ đưa ra một quyết định khó khăn. Cô đã suy nghĩ rất kĩ lưỡng, cho dù tiếp tục yêu, bản thân cô vẫn chỉ là người đau khổ. Tất cả mọi người đều cười, chỉ có duy nhất cô khóc.

Tiếng chuông điện thoại dễ nghe vang lên, Nhân Mã liếc nhìn chiếc điện thoại của mình nằm trên chiếc giường, màn hình nhấp nháy dãy số điện thoại của Thiên Yết.

Do dự một lát, Nhân Mã cầm lên nghe, xem như không có gì, lẳng lặng nhìn màn hình nhấp nháy ánh đèn.

Người bên kia cũng rất kiên nhẫn, và hình như không có ý sẽ thôi gọi, dừng rồi lại gọi, gọi rồi dừng cứ thế đến mười mấy cuộc gọi bị nhỡ.

Tim cô từ khi nghe cái tin ấy thì đã nguội lạnh, ngay cả cảm giác cũng chẳng còn nữa, bây giờ kêu cô đối diện với sự thật, thì hãy cho cô thời gian tiếp nhận.

-Tâm đã muốn nghe, vì sao lại còn ngoan cố?-phía cửa truyền đến giọng nói, có chút khó chịu, lại có chút chua xót

Anh khó chịu là vì cô cố chấp để một mình cô là người đau khổ, còn chua xót là vì nhìn thấy cô bây giờ, ngay cả ý cười trong ánh mắt cũng đã chẳng còn.

-Ngay lúc đầu... em biết mình không được phép yêu Thiên Yết, em nói với mình chỉ có hợp đồng, không có tình cảm... em biết em không nên mơ tưởng đến anh ấy nhưng em không thể ngăn được bản thân mình.

Nhân Mã lại nói sang chuyện khác, giọng nói ngoài ưu thương làm chua xót lòng người ra thì chẳng còn gì.

Đáng lẽ cô nên ngăn cản bản thân mình khi bắt đầu chìm vào cuộc yêu không có kết quả đó, thì giờ đây, cô đã không đau như thế này.
Phải chi có thể quay ngược thời gian, thì tốt biết bao!!!

-Anh kể em nghe cái này.

Ma Kết ngồi xuống giường, thanh âm trầm ổn.

-Có một chàng trai rất yêu cô gái kia, người con gái lại yêu chàng trai khác và chàng trai ấy cũng yêu cô gái. Chàng trai thứ nhất không muốn nhìn cô gái bên chàng trai thứ hai liền cùng một cô gái khác hợp tác tách hai người ra. Đến cuối cùng, cô gái đó biết là chàng trai thứ nhất làm cô cùng người kia hiểu lầm, nhưng mà không nói ra, chỉ nói với chàng trai đừng phí tâm vào cô nữa, cô hoàn toàn không xứng.

-...

-Khó mà có người có lòng bao dung như cô gái ấy, biết rõ chàng trai thứ nhất làm cô cùng người mình yêu hiểu lầm, làm cô đau lòng khôn nguôi nhưng vẫn không vạch trần, còn chấp nhận làm bạn với chàng trai thứ nhất. Em nói xem, cô gái ấy vì sao lại phải làm thế?

Nhân Mã thoáng động, câu chuyện này... không phải đang ám chỉ...

-Con người ta rất nực cười, em có biết, người ta sẵn sàng đợi chờ nắm một bàn tay mà cả đời muốn nắm nhưng mà lại từ chối những bàn tay sẵn sàng đưa ra.-Ma Kết không rả lời câu hỏi của Ma Kết cười khổ nói

-Có lẽ là ngốc mà có lẽ là do con người ta sợ. Sợ cảm xa ai đó, sợ cảm giác đau đến không thể khóc chỉ một mình nhẫn nhịn, lẳng lặng khóc. Dù ra sao, trong đời người vẫn phải có một quyết định làm ta đau đớn nhưng sẽ giúp ta trưởng thành, mạnh mẽ hơn.

Ma Kết vỗ vỗ bờ vai gầy run rẩy của cô.

-Ma Kết... em, không đủ can đảm, khi đứng trước mặt anh ấy, mọi ý nghĩ của em đều biến mất, bản thân cũng không thể nói những lời đó ra.

Nhân Mã đau lòng dựa vào lòng ngực Ma Kết, cô biết phải làm sao chứ? Chẳng qua cô chỉ là một cô gái, một cô gái hết sức bình thường, cũng muốn có một mối tình lãng mạn đẹp đẽ như bao cô gái mơ ước, cũng cần có người che chở, có người nuông chiều, có người làm điểm tựa cho mình khi yếu đuối. Cô chẳng qua là một cô gái, không phải lúc nào cũng mạnh mẽ, mà là rất yếu đuối, nhưng mà lại che giấu.

-Nước mắt của em, đã rơi vì cậu ta rất nhiều. Cậu ta không xứng, hoàn toàn không...

Ma Kết ôm chặt cô trong lòng, bàn tay to nắm phía sau lưng vỗ về cô.

Một hồi chuông điện thoại lại reo sau một lúc nghỉ ngơi, có lẽ người bên kia vẫn không bỏ cuộc.

Nhân Mã hơi ngồi thẳng người trở lại, vớ tay cầm chiếc điện thoại, do dự một lúc, cuối cùng cũng nghe máy.

[...Alo, Nhân Mã, em đang ở đâu? Sao vẫn chưa về? Anh điện theo rất nhiều cuộc rồi sao em không nghe máy?...]-Thiên Yết đầu dây bên kia liên tục hỏi cô, lời nói vô cùng khẩn trương lo lắng

-Em...-Nhân Mã cắn môi, vẫn không nói được gì

[...Em nghe máy là được rồi, bây giờ em ở đâu, anh đi đón em...]

-Em... không sao, quả thật không sao.

Hai từ không sao phát ra, cổ họng cô nghẹn ắng, cứ như ăn trúng quả chát, rất chát rất đắng.

"Em không phải không sao." đó là câu mà cô muốn nói tiếp nhưng mà lại không thốt ra được khỏi miệng.

Nhân Mã đưa tay lên, cắn cắn vào mu bàn tay, kìm nén không cho anh biết bên này cô đang khóc, khóc rất nhiều, khóc rất đau lòng.

Ma Kết mặt cũng đã nhăn lại, mày rậm nhíu chặt sát vào nhau, cô lại thà mình đau lòng, một mình khóc còn hơn cho Thiên Yết biết?

[...Không sao là tốt, em đang ở đâu, anh đón em...]

-Em... đang ở...

Lời chưa kịp nói ra hết thì điện thoại đã bị Ma Kết giựt lấy, anh đưa lên tai nghe, thanh âm lạnh lẽo: "Đến container ngoại ô."

Nói xong liền cúp máy cái cụp, không đợi đối phương bên kia muốn nói gì?

-Anh... đến container làm gì?-Nhân Mã giật mình khi nghe anh bảo Thiên Yết đến container

-Không phải em không nỡ sao? Anh nói giùm em.

Ma Kết thật sự sắp phát điên khi thấy cô lại yếu mềm như thế, thà mình đau khổ chứ không cho ai biết, anh không thể tiếp tục nhìn cô như vậy nữa.

-Em... sao anh không hiểu em? Em không...

-Em không muốn?

Nhân Mã cắn môi, gần như môi dưới đã bị cô cắn gần chảy máu, nhưng mà vẫn không thôi.

-Nhân Mã, đau một lần còn hơn là đau dài dài. Anh và Thiên Yết ba năm trải qua đau đớn, thực sự không dễ chịu như em nghĩ, anh thà ba năm trước dứt khoác đau một lần còn hơn. Cho nên, nghe anh, đừng làm bản thân tổn thương nữa.

Lời nói của Ma Kết, vừa như thức tỉnh kẻ mù quáng như cô, vừa như một dao nhọn đâm vào tim cô.

Hai tay Ma Kết siết chặt grap giường, gần như vò nát, Ma Kết nói phải, nếu lúc cô đau lòng nhất mà không có Ma Kết, cô không biết bản thân mình sẽ như thế nào?

Nhân Mã nhắm hai mắt, mi mắt dính vài giọt lệ đọng đậy, miễn cưỡng gật đầu.

Bàn tay cô đang nắm, rốt cuộc là một thứ hạnh phúc? Hay là một con dao?

- - -

Container mà Ma Kết nói nằm ngay ngoại ô của thành phố, nơi này có rất nhiều xe hàng, thùng hàng kích thước nhỏ lớn đều có, được xếp cao thành hàng dài.

Ma Kết cho chiếc Lamborghini dừng ngay bên cạnh chiếc Ferrari đã đỗ ở đây trước, sau đó cùng Nhân Mã xuống xe.

Thiên Yết đang đứng dựa người ở một container gần đó, tay kẹp điếu thuốc thượng hạng, cả người rơi vào trầm tư, ánh mắt anh vẫn sâu hút khó đoán ra được anh đang suy nghĩ điều gì.

Thiên Yết thấy cô liền quăng điếu thuốc xuống sau đó giẫm chân lên đạp, tiến lên vài bước.

Khi nhìn thấy hai mắt cô đỏ hoe, cũng đã sưng húp cả lên, Thiên Yết chua xót trong lòng, một tay vươn ra lau giọt nước mắt còn chưa kịp khô trên mắt cô.

-Vì sao em lại khóc? Có ai ức hiếp em sao?

Nhân Mã cắn môi dưới, kiên cường lắc đầu. Cô không cho phép mình khóc trước mặt anh.

Cô rất muốn đánh anh, đánh anh thật nhiều, còn muốn nói là anh ức hiếp em, là anh làm em khóc, nhưng mà cô chỉ như một cỗ máy, đứng im cắn môi kìm nén không cho nước mắt rơi ra.

-Đi, anh đưa em về nhà.-Thiên Yết nói, toan kéo cô bỏ đi

Nhưng mà chưa đi được hai bước, cả người cô đã bị một lực rất mạnh kéo tay cô lại, bị kéo bất ngờ cô tưởng chừn sẽ té ngã về sau, nào ngờ lại rơi vào lòng ngực vững chãi cùng ấm áp của Ma Kết.

Thiên Yết không nghĩ Ma Kết sẽ kéo Nhân Mã lại nên mất cảnh giác để Nhân Mã rơi trọn vào lòng Ma Kết.

Ma Kết kéo cô đứng phía sau tấm lưng rộng lớn của mình, giọng nói hời hợt: "Nhân Mã sẽ không nghe theo lời cậu nữa."

-Thả cô ấy ra.-Thiên Yết dường như bị chọc giận, lời nói vô cùng lãnh băng

-Còn định giấu?-Ma Kết đột nhiên cười to, ánh mắt khinh bỉ nhìn Thiên Yết

-Không liên quan đến cậu, đó là chuyện của chúng tôi.-Thiên Yết lạnh lùng quát

-Chúng tôi? Là với ai? Nhân Mã? Hay Ân Di?-Ma Kết khẽ nhếch mép

Nhân Mã siết chặt gấu váy, váy cũng bị cô vò nát nhăn nhúm cả lại. Hàm răng trắng đều đang không ngừng cắn vào chiếc môi đang không ngừng run rẩy kia.

Thiên Yết im lặng trừng mắt nhìn Ma Kết.

-Bản thân không thể đem lại hạnh phúc cho Nhân Mã thì đừng có hết lần này đến lần khác làm em ấy khóc.-Ma Kết đôi mắt sâu thăm thẳm sáng quắc liếc về phía Thiên Yết

Thiên Yết bị chọc giận liền xông đến túm cổ áo Ma Kết, Nhân Mã còn đang mơ hồ thì nghe một thanh âm chói tay vang lên, ngay lặp tức Ma Kết té nhào xuống đất.

Cú đấm đó, Thiên Yết dồn rất nhiều lực, nên khóe miệng của Ma Kết cũng đã rỉ máu tươi.

-Mày thì biết gì mà nói? Không phải mày cũng từng làm Nhân Mã đau lòng sao? Đừng tưởng tao không biết gì, chuyện Song Tử ở Paris là mày cùng cô ta cố tình dàn xếp.

Thiên Yết như mãnh thú lại xông đến túm cổ áo Ma Kết, cả người anh cố trụ Ma Kết phía trên, ánh mắt toàn băng lạnh.

-Chưa bao giờ tao trốn tránh, nhưng mà Thiên Yết mày lại đang trốn tránh không dám đối mặt. Từ lúc Nhân Mã chọn mày thì tao đã đứng yên buông tay chờ cô ấy quay về. Ma Kết tao đã từng nói, chỉ cần mày lơ là làm vụt mất cô ấy, thì tao sẽ không để mày giành lại. Cuối cùng cũng đợi được, cuộc chạy đua này, vẫn chưa biết là ai thắng đâu.

Ma Kết lại không tức giận ngược lại còn rất vui vẻ, cười sảng khoái nói.

-Ma Kết...

Thiên Yết nghiến răng gằn giọng, sau đó lại một cú như trời giáng đấm thẳng xuống mặt Ma Kết

-Dừng tay... mau dừng tay...

Nhân Mã hốt hoảng chạy đến ngăn Thiên Yết, hai tay nhỏ nhắn của cô cầm chặt bàn tay đang siết chặt thành quyền của Thiên Yết, cứ đánh thế này, Ma Kết dù có giỏi chịu đựng đến đâu thì chắc chắn sẽ vào viện.

-Em tránh ra.

Khi con người ta bị chọc giận đến đỉnh điểm không thể kìm nén được thì mọi kiểm soát suy nghĩ đã phai mờ, lí trí cũng đã mất sạch.

Nhân Mã không ngờ anh lại hất tay cô ra lực lại rất mạnh làm cô té nhào sang một bên, bản thân cũng vì lực té đó mà làm tay mình bị trầy một mảng.

-Nhân Mã...

Ma Kết thấy cô bị Thiên Yết xô té ngã, lặp tức sắc mặt đen lại, liền dùng lực giơ tay đấm trả Thiên Yết.

Thiên Yết bị tấn công liền mất thế, Ma Kết lặp tức xô Thiên Yết ra.

-Nhân Mã... em xem, tay trầy rồi.

Ma Kết nâng cánh tay cô lên, một mảng trầy có rỉ ít máu tuy không nặng nhưng mà cũng gây đau rát.

-Nhân Mã... anh xin lỗi, em sao rồi?

Thiên Yết lúc này mới hồi phục lí trí, bàng hoàng nhìn cô bị mình đẩy ngã, định tiến lên xem cô thế nào thì Ma Kết đã đứng phất dậy, ngay lặp tức giơ nắm đấm đấm thẳng vào mặt Thiên Yết.

Cú đấm này, lực rất mạnh, dường như bị chọc vào đúng điểm yếu khiến người ta phảng kháng mạnh mẽ.

Thiên Yết không bao giờ thua thiệt, liền đánh trả.

Nhân Mã nhăn nhó ôm cánh tay mình đứng lên, lại thấy hai anh đang không ngừng đánh nhau. Đã nói là đến hỏi rõ ràng vì sao lại thành ra thế này chứ?

Chiếc taxi từ xa dừng lại, Ân Di trả tiền cho bác tài rồi xuống xe, nhìn một cảnh trước mặt môi mỏng cũng mím lại.

Hai anh từng vì Ân Di mà đánh nhau, vậy mà giờ lại vì cô gái khác đánh nhau bán sống bán chết. Chẳng lẽ trong lòng hai anh, Ân Di cô chẳng còn là gì cả.

Nhân Mã nhìn thấy Ân Di, ánh mắt có chút sáng rực, ít nhiều Ân Di chắc khuyên được hai anh.

-Chị Ân Di... chị mau ngăn hai anh ấy lại đi, em ngăn mà không được.-Nhân Mã là cố tình nói lớn cái tên Ân Di

Hai anh chắc sẽ dừng tay mà.

Nhưng không, hai người họ cứ như lời cô chỉ là cơn gió thoảng rất nhẹ thổi qua.

Ân Di sắc mặt không mấy tốt tiến lên, lúc nãy cô sang phòng Thiên Yết lại nghe được anh đang nói chuyện điện thoại, khỏi nói Ân Di cũng hiểu là cuộc gọi của Nhân Mã. Cô thấy anh vội vã lái xe ra ngoài nên không kìm được mà chạy theo sau.

-Dừng tay lại đi... hai anh dừng tay lại đi...

Nhân Mã cùng Ân Di nhanh chóng ngăn cản hai anh, Ân Di ngăn Thiên Yết còn Nhân Mã ngăn Ma Kết.

-Thiên Yết, cậu đính hôn với Ân Di, đừng tưởng Nhân Mã không biết.-Ma Kết phủi phủi tay áo mình

-Đó là chuyện của tôi, không liên quan đến cậu. Nhân Mã, em qua đây.-Thiên Yết tức giận trừng Ma Kết

-Em...

Nhân Mã hoàn toàn không biết mình nên làm gì, nói gì, bây giờ người con gái sẽ đính hôn với anh đang trước mặt cô, cô làm sao dám phá đám họ?

-Nhân Mã, em nói rõ với cậu ta đi.

Ma Kết quay sang giục cô.

-Em...

-Nói cái gì? Em là bạn gái anh, trừ phi anh cho phép, em mới được rời xa anh.

Lời nói như đang tuyên bố, hoàn toàn bá đạo cùng chắc nịch.

Nhân Mã thoáng sững sờ, lại vô thức cười, nụ cười ngốc ngếch.

Ân Di sắc mặt tái mét, môi cũng mím chặt lại, hai tay siết chặt vạt áo mình, chủ tịch Hoàng Thiên lúc sáng nói muốn cô và anh đính hôn, vậy mà anh lại trước mặt cô nói ra cậu này. Thiên Yết... vì sao?

Thiên Yết gỡ tay Ân Di đang nắm tay mình, sau đó đi lên vài bước kéo cô về phía mình.

-Không cho em đi, chuyện đính hôn, là do ông sắp đặt, anh sẽ sắp xếp ổn thõa, anh xin lỗi.-Thiên Yết giọng rất nhỏ nhẹ, âm lượng vừa đủ cho cô và anh nghe

Nhân Mã không biết là anh đang lại gạt cô hay là thật lòng, nhưng mà tim cô giờ phút này đang đập rất mạnh mẽ, mạnh mẽ như sắp nổ tung, có phải cô rất ngu ngốc không? Chỉ nghe anh nói câu này đã khờ dại tin???

Ma Kết thật sự sắp điên lên khi thấy cô lại mềm lòng, Nhân Mã, anh đã dặn em rất nhiều rồi, sao em lại dễ dàng tin lời cậu ta nói?

Ma Kết không muốn nhìn cô phải khóc nữa, nhịn không được liền tiến lên đẩy Thiên Yết ra, lực mạnh nên cả người Thiên Yết đụng mạnh vào một thùng hàng ngay phía sau.

-Thiên Yết, tôi phải đánh giá cao cậu, những lời như vậy cũng nói ra trước mặt người sắp đính hôn với mình.-Ma Kết xem thường nói

-Vẫn là câu đó, không liên quan đến cậu.-Thiên Yết lạnh lùng quét ánh mắt đen hun hút của mình nhìn Ma Kết

-Nhưng mà lại liên quan đến Ân Di.-Ma Kết nói, ánh mắt khẽ liếc sang Ân Di đang đứng chết trân tại chỗ

Thiên Yết phát giác được lời mình vừa nói, nhưng mà không có gì để giải thích, lời đó là anh nói thật, không phải dối lòng. Anh đi đến cạnh Ân Di, nhỏ giọng nói ba tiếng: "Anh xin lỗi."

-Vì sao? Anh, không còn yêu em sao?-Ân Di lời nói nghẹn ngào, mắt cũng ngân ngấn nước mắt

-Ân Di... anh...

Thiên Yết không biết nên trả lời ra sao câu hỏi này của Ân Di. Còn yêu Ân Di, làm sao có thể khi anh đã yêu Nhân Mã rất sâu đậm.

-Sao anh không nói? Anh trả lời đi chứ?

Nhân Mã nhìn Ân Di rơi nước mắt, lại cảm thấy bản thân mình xấu xa, có phải cô rất kì lạ không, khi Ân Di khóc, cô lại thấy có lỗi.

Một thùng hàng nằm trên cao, vì đặt chệch ra ngoài nên bắt đầu không đứng yên, lung lay đến khi không còn chịu được liền ngã ra ngoài rơi xuống ngay chỗ Nhân Mã đang đứng.

Nhân Mã cảm giác có gì đó không ổn, ngửa đầu lên nhìn, sau đó ánh mắt trợn tròn mở to ra nhìn. Cô hoàn toàn bất động, nhìn thùng hàng đang rơi xuống ngay mình.

-Nhân Mã...

Nhân Mã nghe được một tiếng gọi tên mình, ngay sau đó lại có người xô cô ra.

Một thanh âm vang lên chấn động màn đêm, Nhân Mã bị xô nằm một bên, thùng hàng rơi bên cạnh, cô quay mặt qua thì hốt hoảng khi thấy là Ân Di bị thùng hàng đè lên chân.

Vì sao Ân Di lại đỡ giùm cô? Lại cứu cô?

Trong lòng lại càng cảm thấy ray rứt có lỗi hơn.

-A...

Ân Di bị thùng hàng đè lên chân mình, đau đớn la lên một tiếng.

-Ân Di...Ân Di, em sao rồi?

Cả hai anh đều kinh hoảng, thùng hàng rơi quá nhanh quá đột ngột, hai anh định đẩy Nhân Mã ra thì Ân Di đã làm trước, chính Ân Di lại bị thùng hàng rơi trúng. Hai anh lặp tức đỡ thùng hàng lên kéo Ân Di ra ngoài.

-Chảy máu nhiều quá... mau đưa Ân Di đến bệnh viện đi.

Ma Kết nhìn chân Ân Di đang không ngừng chảy máu, gần như là chảy không ngừng, như dòng suối đang chảy nước.

Thiên Yết không nói nhiều liền bế Ân Di lên, đi đến chiếc Ferrari đặt Ân Di lên xe, sau đó ngồi vào ghế lái rồi không nói câu gì lái xe theo.

-Nhân Mã, chúng ta đi cùng thôi.

Ma Kết gấp gáp kéo tay cô lên chiếc Lamborghini chạy đi.

Nhân Mã ngồi trên xe, cả đoạn đường cô đều im lặng.

Buông tay... đó là hai từ cô nghĩ đến lúc này.

--- Bệnh viện tư XX ---

Khi Nhân Mã cùng Ma Kết đến thì Ân Di đã vào phòng bệnh để bác sĩ xem vết thương, Thiên Yết cũng ngồi bên ngoài chờ.

Thiên Yết ngồi ở hàng ghế chờ, hai tay đan vào nhau, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

-Ân Di sao rồi?-Ma Kết cũng bồn chồn khẩn trương hỏi

-Vừa mới vào không lâu, bác sĩ bảo đợi.-Thiên Yết giọng trầm ổn nói

Nhìn hai anh không ngừng dán mắt vào cánh cửa phòng đang đóng kín kia, trong lòng Nhân Mã đột nhiên rất lạnh, như có một luồn gió lạnh thổi vào, thật sự rất khó chịu.

Nhân Mã ôm cánh tay đau rát của mình, cánh tay cô lúc nãy bị Thiên Yết đẩy đã bị trầy cộng thêm lúc nãy Ân Di xô cô để giúp cô không bị thùng hàng đè trúng nên vết thương càng nặng thêm. Máu cũng đã chảy ra nhiều.

-Nhân Mã, tay em... anh đưa em đi tìm bác sĩ.

Thiên Yết nhìn cô đang đứng ôm tay mình, lúc này mới phát hiện ra, anh nhíu mày, trong lòng lo lắng bội phần.

Thiên Yết nắm tay cô, muốn kéo cô đi, nhưng bị Nhân Mã rút tay về, cô hơi gượng ép cười: "Không sao, em tự mình đi."

Nói xong, cô quay lưng về phía anh, một mình đi tìm bác sĩ sát trùng vết thương.

Ân Di thật sự rất tốt, Nhân Mã cô không thể nào rộng lượng như chị ấy, để mình bị thương cứu tình địch của mình.

Thiên Yết... giữ chặt chị ấy... chị ấy rất tốt, em, bỏ cuộc đây... em, đã quá mệt mỏi rồi... thật sự rất mệt mỏi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Ánh mắt của cô, đã không còn nhìn rõ phía trước, bởi vì nước mắt, đã che mắt tầm nhìn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro