CHAP 87. NGOẠI TRUYỆN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Paris, Pháp.

Đến Paris đã là bốn tháng, Ma Kết mặc chiếc áo khoác nâu, hai tay bỏ vào túi áo đi dọc trên vỉa hè được lát gạch chống trơn. Ngày đó muốn cùng Nhân Mã sang Pháp là đến ngôi làng Gordes ở Pháp, bình yên sống bên nhau, còn mong ước đợi cô mau chóng quên Thiên Yết, thì mình với cô sống hạnh phúc đến cuối cuộc đời.

Hóa ra, những thứ anh mong ước, ngay cả một giây cũng chưa từng xảy ra.

Không có cô, anh đến Gordes làm gì nữa, nên ở thủ đô Paris, dự định vài tháng nữa sẽ về nước.

-Anh...

Đang bước đi, một cô gái kéo tay áo Ma Kết lại, nói tiếng Nhật khá chuẩn.

Ma Kết nhíu mày quay người lại nhìn, cô gái ấy có mái tóc hồng cuộn tròn ở phần đuôi, đôi mắt to tròn mở to nhìn anh, nét mặt vô cùng đáng yêu, lại có chút nghịch ngợm của trẻ con.

Cô mặc chiếc áo khoác trắng cổ áo làm bằng lông mềm, trên đầu đội chiếc nón bằng len màu đỏ, bên trong chiếc áo khoác là một chiếc áo sơmi dài tay cùng chiếc quần jeans đen dài, chân mang đôi giày pa-ta. Phong cách, quả thật cũng rất giống nhau.

Cô gái quải chiếc cặp đen to một bên hông, trong túi hình như đựng gì đó rất to.

-Có thể cho tôi mượn vài đồng không?

Ma Kết không nghĩ tới, cô gái này lại cư nhiên mở miệng xin anh tiền, trường hợp này quả thật chưa từng xảy ra.

Tiền anh không phải thiếu, chỉ là không biết, cô gái này nhìn sao cũng không đến nỗi nghèo khổ sao lại phải chìa tay xin tiền anh.

-Chỉ hai mươi nghìn tiền Nhật thôi.-cô gái vẫn duy trì nụ cười trên môi

Ma Kết thật muốn biết cô gái này muốn làm gì, lấy bóp trong túi quần ra, rút một tờ tiền, đưa cho cô gái.

-Cái này tới một trăm nghìn!?-cô gái sửng sốt

-Cô cứ lấy, hiện tại tôi không có tiền lẻ.

Qủa thật, trên người anh, không có tờ hai mươi nghìn.

-Vậy anh đợi tôi một lát, tôi sẽ nhanh chóng đem tiền thừa lại trả anh.

Nói xong, cô gái liền nhanh thoăn thoắt chạy đi, chiếc áo khoác trắng bay trong làn gió, dáng người nhỏ nhắn che qua những người đi qua lại.

Ma Kết nhìn chằm chằm dáng cô gái bỏ chạy, trong lòng lại cảm thấy buồn cười, cô gái này, thật sự là người tốt thật hay là cố ý đây? Ai đời lại xin tiền rồi bảo trả lại tiền dư chứ?

Chắc chắn là kẻ lừa gạt, nói thế để đem tờ một trăm đi luôn chứ gì.

Ma Kết không chú ý tới nữa, sải bước đi tiếp.

Mười lăm phút sau, cô gái nhỏ lúc nãy quay lại chỗ gặp Ma Kết, cô gái nhìn xung quanh lại không tìm thấy anh, trên tay cầm vài tờ tiền Pháp, đúng với con số tám mười nghìn tiền Nhật.

-Anh ta đâu rồi? Đã bảo đợi mình cơ mà.-Virgo mặt xụ xuống, khẽ dẫm chân lên đất một cái

Virgo là một con lai Nhật - Pháp, từ bé đã sống ở Nhật, đến năm mười lăm tuổi đã sang Pháp định cư cùng ba và mẹ mình, gia đình Virgo không gọi là khó khăn, có thể nói đủ sống qua ngày, hôm nay lại chìa tay xin tiền anh, lí do chỉ có một.

Virgo đang là một nhiếp ảnh gia thực tập, hôm nay đúng lúc cần phải nộp ảnh cho tòa soạn, nhưng biên tập ép Virgo phải chụp được người mẫu có một khuôn mặt ưu sầu để làm nổi bật chủ đề lần này của tòa soạn.

Lúc đang đau đầu vì vẫn không tìm được ai có đủ yêu cầu đưa ra, Virgo bâng quơ đi dạo xung quanh, vô tình gặp người con trai. Khuôn mặt anh, đẹp đến không có ngôn từ gì diễn đạt, mái tóc bay lòa xòa trong gió làm nét mặt lãng tử hòa cùng vẻ ưu thương bi ai càng thêm nổi bật giữa chốn đồng người.

Virgo liền lấy máy ảnh lên chụp vài tấm, quả thật lần đầu tiên, Virgo chưa ưng ý với một người mẫu nào như người con trai này cả. Liền mặt dày đi đến chìa tay xin tiền anh, để có thể bắt chuyện rồi còn cách kéo anh ta làm người mẫu cho mình.

Anh ta đưa một trăm nghìn, Virgo thực sự vui, liền lật đật đi đến một tiệm bánh mì mua bánh mì vừa đúng hai mươi nghìn ngồi ăn ngấu nghiến suốt mười lăm phút, để đem tiền thừa cho anh ta.

Kết quả... anh ta lại đi mất.

-Mình vẫn chưa biết tên anh ta mà?

Virgo chu mỏ xụ mặt, sau đó cầm máy ảnh lên xem vài tấm hình mình vừa chụp được lúc nãy.

-Thôi rồi, không hỏi ý kiến anh ta làm sao nộp cho chủ biên đây? Nếu mình nộp mà không có sự đồng ý của anh, thì chẳng phải rất mất tính nghề nghiệp sao?

Virgo tự lẩm bẩm, đúng lúc điện thoại vang lên một hồi chuông dài. Virgo lấy ra, là chủ biên.

-Alo...

[...Virgo, đã chín giờ sáng rồi, còn không nộp hình?...]

Virgo cố ý đưa điện thoại ra xa, vậy mà giọng chủ biên vẫn ầm ĩ làm tai cô lùng bùng.

-Chủ biên, tôi...

[...Đừng nói là chưa có người mẫu, trong vòng năm phút mà không có hình thì chờ đơn thôi việc đi...]

-Chủ biên... ý tôi là... đã, đã có người mẫu, cũng đã, chụp hình rồi.

Coi như Virgo mất lương tâm nghề nghiệp đi, trong lòng không ngừng xin lỗi người con trai kia.

[...Vậy thì tốt, mau đem ảnh đến đây...]

Chủ biên cúp máy, Virgo cất điện thoại vào, tay cầm máy ảnh một lát rồi nhét vào cặp, chỉ mong người con trai ấy không chấp nhất với cô.

- - -

Hai ngày sau, tòa soạn Virgo đang làm bị kiện, lí do, vi phạm quyền riêng tư cá nhân của người khác. Hóa ra, người con trai bị Virgo chụp rồi đăng hình anh ta lên tạp chí đã kiện tòa soạn bọn họ vẫn chưa hỏi ý kiến của anh ta đã tự ý tung ảnh lên.

Chủ biên lập tức thẳng chân đá Virgo vào đống lửa kia, lúc đầu Virgo đưa hình, chủ biên còn cười sang sảng bảo người mẫu rất tốt, Virgo còn chưa bảo anh ta chưa đồng ý thì chủ biên đã lặp tức đem in ra tạp chí. Qủa thật tạp chí vừa xuất bản ra, thu được lợi nhuận rất tốt, là cực tốt.

Vậy mà đến khi bị kiện, lại một cước đổ hoàn toàn trách nhiệm cho Virgo. Đúng là không công bằng!!!

Hôm nay, Virgo phải đến gặp anh ta ở khách sạn Plaza Athénée để xin lỗi cùng nhận sự trừng trị anh ta muốn.

Trong lòng Virgo thầm nghĩ, anh ta là con trai, có cần nhỏ mọn thế không? Chỉ một tấm ảnh, bắt quá chưa hỏi ý kiến của anh ta đã đăng lên tạp chí, nhưng mà anh ta lại được yêu thích, lát nữa có thể thương lượng bảo anh ta làm người mẫu, sau này không cần lo cơm ăn áo mặc.

-Xin chào, tôi đến tìm người ở phòng 2020.-Virgo đi đến chỗ tiếp tân nói

-À, cô là Virgo?-cô tiếp tân hỏi

-Phải, là tôi.

Virgo gật đầu.

-Vị khách phòng 2020 bảo khi nào cô đến cứ lên thẳng phòng ngài ấy.

-Tôi biết rồi.

Virgo hai tay cầm chặt chiếc cặp đựng máy ảnh, sau đó nhắm mắt đi vào thang máy. Trong lòng không ngừng cầu trời, đừng có gặp phải tên biến thái, sàm sỡ, cũng đừng đụng trúng tên nhỏ nhen, tính toán.

Tốt nhất gặp một người hiểu chuyện, chỉ bảo cô lên đó uống nước nói vài câu chuyện phiếm rồi bỏ qua. Tốt nhất là thế.

Virgo dừng chân trước cánh cửa treo tấm bảnh bằng bạch kim có con số 2020, khu này toàn là phòng dành cho khách V.I.P, không lẽ tên này lắm tiền? Cũng phải, hôm đó đưa những một trăm nghìn mà không tiếc rẻ.

_Cốc cốc...

-Có ai bên trong không?-Virgo gõ cửa hai tiếng, nói vọng vào

-Vào đi.

Bên trong nhanh chóng truyền tới giọng nói, Virgo không biết rốt cục trong đó chất chứa cảm xúc gì. Rất khó miêu tả.

Virgo nhẹ nhàng mở cửa ra, sau đó đóng lại đứng nhìn bên trong, là một căn phòng rộng lớn, trang hoàng vô cùng lộng lẫy, cánh cửa duy nhất kia chắc chắn là ngăn cách căn phòng khách này với phòng ngủ.

Virgo lần đầu tiên bước vào phòng V.I.P có chút ngưỡng mộ cùng ao ước, bản thân một lần ở trong căn phòng này.

-Ngồi đi.

Ma Kết đứng quay lưng với Virgo, nhìn ra cánh cửa sát sàn bằng kính trong suốt, nhìn ra bên ngoài toàn cảnh thành phố Paris.

Virgo khẽ nuốt nước bọt, nhắm mắt ngồi xuống chiếc ghế sô pha sang trọng ở giữa phòng.

-Cô là người chụp những tấm ảnh đó?-Ma Kết vẫn không quay đầu lại, giọng không có gì gọi là tức giận

-Ph... phải.

Không hiểu sao, Virgo vô cùng căng thẳng, khí thế từ người con trai này tản ra, quả thật làm con người ta cảm thấy bức bách vô cùng.

-Cô thật to gan.

Virgo càng căng thẳng hơn, giọng nói này, không tức giận, trầm ổn bình thản như vô tình nói ra, bên trong mang chút ý cười, là cười lạnh lẽo.

Hai tay Virgo đã chảy đầy mồ hồ, chuyến này không phải gặp tên sàm sỡ, hay tên nhỏ mọn, mà là một tên vô cùng nguy hiểm. Còn hơn hai kẻ kia.

-Tôi... tôi có định hỏi ý kiến anh, nhưng, anh lại đi mất... tôi không còn cách nào liền... lấy ảnh anh ra...-càng về sau, giọng Virgo càng nhỏ

-Virgo... hình của tôi... là có thể chụp là chụp, đăng lên tạp chí là đăng sao?-Ma Kết giọng nói đột nhiên cau có, đồng thời xoay người lại ánh mắt sắc bén nhìn Virgo

Lúc anh nhìn thấy quyển tạp chí để hình bìa là mình, anh vô cùng tức giận, liền sai người dọn dẹp kia, phải mua toàn bộ quyển tạp chí đó, không cho sót lại một cuốn.

Anh tự nghĩ, là ai to gan như thế? Hóa ra là cô gái lần trước đã xin mình hai mươi nghìn.

Virgo khẽ ngước đầu nhìn Ma Kết, trong lòng Virgo lúc ấy tự hỏi, rốt cục ông trời đã để thiên lý ở đâu rồi? Virgo gặp qua vô số người mẫu, chỉ là không ai bì nổi cả về khuôn mặt ngoại hình, cả khí chất tản ra từ người anh.

-Cô nghĩ... tôi nên làm gì cô bây giờ?

Ma Kết khóe môi giương lên, từng bước tiến tới Virgo.

Khi Ma Kết đã đến gần rồi anh hơi ngã người xuống, Virgo theo quán tính liền ngã về sau, đến lúc ngã hoàn toàn lên ghế sô pha, muốn khóc cũng không thể.

Trong lòng cô thực muốn chửi, lần đầu tiên bị người khác ép vào thế có miệng cũng không cãi được.

-Anh... anh định làm gì... tôi biết, tôi biết là tôi có lỗi, nhưng mà đừng như vậy... tôi còn lấy chồng.

Một câu ngốc nghếch, Ma Kết nhịn không được phì cười, đứng thẳng người lên.

-Haha... cô nghĩ, tôi định làm gì cô?

-Chứ không phải anh muốn...-Virgo xấu hổ ngồi dậy, hai má đỏ bừng

Ma Kết ngồi xuống đối diện Virgo, quả thật không nhịn được cười, cô gái này, nghĩ sao lại bảo anh muốn...

-Vậy, vậy chứ anh muốn làm gì?-Virgo cúi thấp đầu xuống, nhỏ giọng hỏi

-Muốn làm chuyện mà cô đang nghĩ.

Ma Kết thích thú nhìn Virgo, lời nói trêu chọc.

Mặt Virgo càng lúc càng đỏ như trái cà chua chín, rõ ràng là đang nói móc cô. Mất mặt, quả thật rất mất mặt.

-Bây giờ cô muốn thế nào đây? Cảm ơn tôi cho cô tiền hay là xin lỗi vì tự ý tung ảnh tôi lên?-Ma Kết ngã người vào ghế sô pha, chân vắt chéo

-Xin lỗi.

Virgo khóc ròng trong lòng, mặt mũi này của cô, mất hết rồi.

-Sao nữa?-Ma Kết khóe môi mân lên một chút

-Cảm ơn.

Hai tiếng cảm ơn nói ra rất khó nghe, dường như bị ép buộc mới nói hai tiếng này.

-Người ở tòa soạn của cô, tự ý lấy ảnh người khác lại không có thành ý hối lỗi gì cả. Có nên dẹp tòa soạn nay không, Virgo?

-Anh cũng chẳng phải con tổng thống.-Virgo trề môi, nói nhỏ

Sau đó ngẩng đầu lên, nở nụ cười tươi, nói: "Là tôi sai, xin lỗi anh. Có thể bỏ qua không?"

Ma Kết buồn cười, lời nói trước Ma Kết nghe rất rõ, cô gái này, một giây trước chửi thầm anh, một giây sau lại cười giã lã bảo anh cho qua.

So với Nhân Mã, có nét rất giống.

-Được. Nhưng, có điều kiện.

-Anh chịu cho qua là được, muốn tôi làm gì cũng được hết.-Virgo tràn đầy sức sống, nhìn anh

-Làm bạn gái của tôi, ba tháng.

- - -

Ba tháng trời, Virgo trên danh nghĩa là bạn gái Ma Kết, quả thật lúc nghe Ma Kết nói ra điều kiện, Virgo suýt bay thẳng tới túm cổ áo anh, bảo: "Anh đùa kiểu gì thế?". Nhưng mà can đảm, đều bay sạch khi nghĩ đến lá đơn kiện của anh còn chưa rút về. Miễn cưỡng lắm, mới gật đầu.

Chẳng qua, anh thường dẫn cô đi ăn, xem phim, ở bên Ma Kết, Virgo lúc nào cũng bị anh móc họng, mình thì tức máu cũng sôi sùng sục, còn anh, lúc nào cũng cười hả hê. Có lần, Virgo vô tình thấy một tấm ảnh trong ví của Ma Kết, tấm ảnh được để ở chỗ vừa mở ví ra là thấy ngay, đó là một cô gái, hình như là chụp lén, lúc đó cô gái đang đứng nhìn vườn hoa hướng dương, vẻ mặt vô cùng thanh bình, nụ cười vô cùng tươi sáng, vẻ đẹp hơn người.

Lúc này, Virgo vừa tức giận lại đau lòng, hóa ra là Ma Kết đã có người con gái khác

Ma Kết thấy Virgo cầm tấm ảnh liền tức giận, hôm đó đáng lẽ định đi chơi mừng ngày Lễ Tình Nhân, rốt cục cô bị anh đuổi về, trong lòng Virgo uất ức, đêm đó lại khóc.

Virgo thầm nghĩ, tốt nhất mình đừng có tình giả thành thật, chẳng qua anh chỉ đang chơi đùa mình mà thôi.

Nói ba tháng qua cũng rất nhanh, nhưng mà trong lòng Virgo biết, mình đã yêu Ma Kết, ở bên anh, cảm giác rất thoải mái vui vẻ, Virgo không nghĩ lại sớm qua ba tháng.

Ngày thứ ba qua ba tháng giả làm bạn gái, Ma Kết không hề xuất hiện nữa, trong lòng Virgo hụt hẫng vô cùng, vậy mà nhịn không được liền tìm đến khách sạn.

Virgo quen anh ba tháng, cũng không biết rốt cục anh là ai, hôm đó tìm anh, thấy anh từ trong chiếc Lamborghini trắng bước ra, có người gọi anh là Trần thiếu gia. Lúc đó Virgo mới biết, anh là thiếu gia của tập đoàn Trần, vô cùng hùng mạnh.

Khi gặp Virgo, Ma Kết cũng chỉ gật đầu cười một gái, liền bỏ vào thang máy. Lòng Virgo nặng như trì, hô hấp khó khăn. Không ngăn được đôi chăn mình mà chạy tới chặn cửa thang máy.

Lúc đó, Virgo không biết mình mất mặt bao nhiêu, chỉ như một cô gái vừa mới lớn hiểu cảm giác yêu là gì, dùng hết can đảm để nói một câu mà mình chất chứa lâu nay: "Ma Kết, em không biết anh có thích em hay không? Em biết anh là thiếu gia của tập đoàn lớn sẽ không để ý tới em, nhưng mà em yêu anh, em nói với mình, đừng có tình giả lại thành thật, chỉ là giả thôi, anh đã yêu cô gái trong bức ảnh kia, so với cô ấy, em biết cô ấy xinh đẹp hơn em rất nhiều. Nhưng mà, em lại cứ thích anh, yêu anh. Anh bảo, em phải làm sao ngừng yêu anh đây?"

Lúc đó, khóe môi Ma Kết cong lên một đường tuyệt mĩ, một tay kéo Virgo vào thang máy, sau đó thang máy đóng lại, anh thì thầm vào tai Virgo: "Ai bảo anh không thích em, là thích nhưng anh đang chờ em mở lời trước."

Hai lần thất bại, đều là do anh không biết cách chủ động, lúc biết Virgo là người đăng ảnh lên tạp chí, Ma Kết đã nói trước với lòng mình, Virgo, anh sẽ không để mất như Nhân Mã.

Qủa thật, thời gian ba tháng, Virgo ngốc nghếch vô cùng, hôm đó anh nổi giận khi Virgo cầm tấm ảnh Nhân Mã lên xem, sau khi đuổi cô đi, anh lại hối hận, muốn xin lỗi cô nhưng rồi thôi. Bởi vì, lần nào cũng là anh xin lỗi, không giữ tôn nghiêm cho mình, cứ là mình cần họ, bây giờ, anh đổi cách, để Virgo cần anh.

Hôm đó, Ma Kết kể cho Virgo nghe những chuyện liên quan đến mình, Virgo nói, cô không ghen với cô gái đó nữa, bây giờ anh đã là bạn trai thật sự của cô. Cô sẽ đem lại hạnh phúc cho anh.


Này, cô kia, sao lại suy nghĩ ngu ngốc như thế?-giọng một chàng trai hốt hoảng vang lên, liền chạy tới ôm cô gái lại

Ân Di sau khi dự đám cưới của Thiên Yết đang đứng trên cầu, vì chiếc nhẫn của mình rơi xuống, nên Ân Di mới định với tay chụp lại ai mà ngờ người con trai này lại nghĩ cô tự tử.

-Anh buông tôi ra. Anh làm gì thế?

-Tôi không thể để cô nhảy xuống được. Dù thế nào cô cũng phải nghĩ cho ba mẹ cô chứ?-chàng trai kiên trì ôm Ân Di

-Anh kia, anh nghĩ sao lại bảo tôi muốn nhảy cầu xuống!??-Ân Di mạnh mẽ dùng cù chỏ thục vào bụng anh ta

Anh ta không đề phòng bị thục trúng liền bị đau buông tay ra ôm bụng mình.

-Chứ không phải... mà cô có cần mạnh tay thế không?-chàng trai cau có

-Nhìn anh, giống như đang lợi dụng tôi nên tôi phải... dù sao cũng do anh cả.

-Này... rõ ràng tôi có ý tốt, đúng là làm ơn mắc oán.

Chàng trai đứng thẳng người trở lại, nhăn mặt lại.

Ân Di nhìn người con trai, khuôn mặt dễ nhìn, ngũ quan tinh tế, dáng người cao lớn, mái tóc ngắn cắt gọn gàng, nhìn qua không có gì nổi bật, trừ tính cách kỳ quái ra.

Đó là nhận xét của Ân Di!!!

Cũng đúng thôi, lần gặp đầu tiên là quan trọng nhất, anh ta lại như thế, khó trách Ân Di suy nghĩ anh ta là một tên tâm thần.

-Sao cũng được, tôi không rỗi hơi để đứng đây đôi co với anh.

Ân Di phất phất tay, sau đó quay người đi.

-Ê, khoan đã. Đưa điện thoại cô đây.-chàng trai chìa tay ra

-Hả? Ờ.

Ân Di nghĩ anh ta muốn mượn điện thoại điện cho ai đó, tốt bụng lấy điện thoại trong túi ra cho anh ta.

Anh ta bấm bấm vài cái lên màn hỉnh. Đột nhiên một hồi chuông dài vang lên, anh ta lấy điện thoại đời mới nhất trong túi quần anh ta ra, sau đó nhấn tắt.

Anh ta làm rất nhanh, gần như chớp nhoáng, sau đó trả điện thoại cho Ân Di, nói: "Tôi đã lưu số điện thoại của mình vào danh bạ của cô, tôi tên là Hoàng Khôi."

Lần đầu tiên, Ân Di gặp trường hợp này, lại là lần đầu thấy được một người con trai mặt dày như anh ta.

-Anh, Hoàng Khôi đúng không? Tôi nói anh biết, thứ nhất tôi không quen anh, thứ hai tôi không có lý do gì để lưu tên anh trong danh bạ.

-À, cô tên gì? Để tôi lưu vào.

Hoàng Khôi ngước đầu lên hỏi.

Ân Di thực sự tức đến mức muốn đánh anh ta một trận, nãy giờ cô nói, chẳng qua là gió thoảng, anh ta chẳng nghe gì.

-Anh... nãy giờ anh không nghe gì sao?

-Cô bảo sao? Cô nói lại đi.

-Bỏ đi, nói chuyện với anh sớm mệt chết.

-Này, cô tên gì, mau nói đi, tôi còn lưu.

-Ân Di.

Nói xong, Ân Di liền quay người bỏ đi, nói chuyện với người như Hoàng Khôi, Ân Di sớm tức chết.

Hoàng Khôinhìn bóng lưng của Ân Di đi xa, môi anh ta cong lên cười, lộ ra hàm răng trắng đều.

-Cuối cùng cũng biết tên.

Hoàng Khôi đã biết Ân Di từ ba tháng trước, lúc đó Ân Di ngồi trong Cake World, ly coffee được cô gọi ra đã rất lâu nhưng cô chỉ khuấy đều chứ không uống, mắt cứ dán vào khung cảnh bên ngoài.

Hoàng Khôi thực sự bị vẻ mặt bi thương của Ân Di thu hút. Anh luôn tìm cách để tiếp xúc với cô, đến hôm nay cuối cùng cũng có thể.

Ba ngày sau, Ân Di đột nhiên bị đau dạ dày phải vào bệnh viện khám, bác sĩ bảo chỉ vì ăn uống không điều độ, uống thuốc sẽ nhanh khỏi. Ân Di cần toa thuốc của bác sĩ đi theo y tá lấy thuốc, trên đường đi đụng trúng một người.

Anh ta tay cầm đồ truyền dịch đang truyền vào người thông qua dây nhợ ghim trên tay. Ân Di nhận ra anh ta.

-Ân Di, chúng ta thật có duyên. Lại gặp nhau rồi.-Hoàng Khôi sắc mặt vui mừng

Còn Ân Di, cười cũng không nổi, nếu biết anh ta ở đây, cô có đau chết cũng không đến đây khám.

-Chào.-miễn cưỡng lắm mới nói được một tiếng

-Cô bị đau ở đâu hay sao mà lại ở đây?-Hoàng Khôi hỏi

-Không sao. Chỉ là dạ dày có chút khó chịu.

-Ồ, tôi thì vì cứu một con chó nên mới vào đây.

"Tôi có hỏi anh đâu chứ?" Ân Di thầm nói trong lòng, quả thật xui xẻo khi hôm nay ra khỏi nhà quên xem ngày mà.

-Anh thật cao cả.

Vì cứu một con chó mà vào viện, cũng cao cả lắm nha.

-Hay là chúng ta xuống căn tin bệnh viện nói chuyện đi.

-Cái này... tôi còn lấy thuốc.

-Một lát thôi.-Hoàng Khôi toan kéo Ân Di đi

-Này, anh kia, đã xì hơi chưa mà đòi đi xuống căn tin.-một nữ y tá cầm bệnh án trên tay nói với Hoàng Khôi

Ân Di sực hiểu, dùng tay che miệng mình lại, nhịn cười.

Hoàng Khôi mặt đỏ hơn cả trái cà chua chín.

-Không phải anh bảo cứu một con chó sao?-Hoàng Khôi đột nhiên muốn trêu chọc anh ta

Hoàng Khôi xấu hổ gãi gãi đầu.

-Tôi còn đi lấy thuốc, xin phép.

Ân Di nhịn cười nhưng mà môi cứ cong lên, sau đó bước qua Hoàng Khôi.

Hoàng Khôi nhìn Ân Di đi xa, quay sang trừng y tá. Giờ phút nào không đến lại tới ngay giây phút quan trọng, đúng là tức chết mà.

Về sau, Hoàng Khôi hay mặt dày tìm Ân Di, Ân Di cũng từ từ thay đổi thái độ với Hoàng Khôi, Hoàng Khôi hay rủ Ân Di đi ăn tối, xem phim hay đi dạo. Ân Di cũng cởi mở hơn với Hoàng Khôi. Duy trì được bốn tháng, Hoàng Khôi nhân ngày Noel nói ra tình cảm của mình.

Ân Di bảo cho cô thời gian, anh đồng ý, thời gian của cô vậy mà đến một tháng trời, cả một tháng bọn họ không gặp nhau, cũng không gọi nhau lấy một câu, đến đêm đó, Hoàng Khôi điện cho Ân Di, anh bảo tối nay chín giờ anh phải sang Úc tiếp quản công ty của ba mình, anh điện là báo cho cô biết, anh cũng bảo một tháng qua cô không nói câu trả lời, thì anh đã hiểu rõ nên không quyến luyến nữa.

Ân Di biết ba Hoàng Khôi là một chủ đầu tư chủ yếu về đất đai, nếu Hoàng Khôi qua Úc tiếp quản, chắc hẳn đến ba bốn năm. Lúc đó Ân Di vô cùng bình tĩnh chỉ đáp một tiếng ừ, cô nghe rõ giọng anh có chút thất vọng cùng đau buồn mà đáp ừ rồi cúp máy.

Vừa cúp máy, Ân Di lại cảm thấy tim rất khó chịu, nhìn đồng hồ đang là tám giờ tối, thu người vào trong chăn.

Căn phòng lặng im vô cùng, Ân Di làm sao cũng không ngủ được, lâu lâu lại liếc sang đồng hồ, mười lăm phút nữa là chín giờ. Rốt cục Ân Di nhịn không được liền nhảy xuống giường, khoác vội chiếc áo khoác chạy xuống nhà bắt taxi.

Sân bay về đêm vậy mà vẫn tất vật người, Ân Di thấy đồng hồ đã là chín giờ, đáy lòng vô cùng tuyệt vọng. Ân Di nhẫn nại đi vòng xung quanh, mong là gặp Hoàng Khôi. Kết quả chỉ là thất vọng.

Nhìn chuyến bay chín giờ tối sang Úc đã cất cánh, tâm Ân Di đau đớn khôn nguôi.

Lúc Ân Di nhìn bảng chuyến bay, quay người lại, ánh mắt hiện rõ kinh ngạc cùng không tin nhìn Hoàng Khôi trước mặt mình.

Ân Di không biết lúc đó thế nào, chỉ là cảm nhận được nụ cười vô cùng ấm áp của anh, ngăn không được mà rơi nước mắt chạy tới ôm lấy Hoàng Khôi.

Hoàng Khôi lên máy bay rồi, tự dưng lại không đi nữa, một là do Ân Di, hai là sang Úc anh sẽ lâu lắm mới về Nhật.

-Anh yêu em, Ân Di!!!

-Em cũng yêu anh, Hoàng Khôi!!!

Giữa sân bay tấp nập người qua lại, hai người vẫn ôm nhau, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ... với họ, như thế đã là hạnh phúc.

Thiên Yết hai mươi tuổi cũng đã đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc tập đoàn Hoàng Thiên, kết hôn được hai năm, Nhân Mã cuối cùng cũng có thai, bởi vì Thiên Yết lo cho cô, sợ cô vẫn còn nhỏ chưa thích hợp có con nên luôn ép cô uống thuốc tránh thai, đến hai năm sau cô hai mươi mới không dùng thuốc tránh thai nữa.

Anh còn nhớ cảm giác đầu tiên dẫn cô đến khoa sản, anh hồi hộp chết được, lúc bác sĩ đưa tờ giấy xét nghiệm của cô ra, anh mừng đến mức ôm cô quay vòng vòng, từ đó về sau anh ngoài nuông chiều yêu thương cô hết mực ra thì không còn gì khác.

Mỗi ngày đi làm về đều chạy về nhà xem cô hôm nay thế nào, có lúc cô đòi anh dẫn cô đi dạo, có khi nửa đêm cô bắt anh thức dậy mua thức ăn cho cô, anh phải lật đật chạy đi mua, mua về cô lại bảo hết thèm, còn nói bây giờ thèm ăn thứ khác, anh biết có thai sẽ thèm đồ này nọ nên cũng lái xe chạy vòng vòng thành phố trong đêm hôm khuya khoắt để mua cho cô ăn.

Có một ngày, không biết là Cự Giải ăn trúng cái gì lại bảo Thiên Yết với nữ thư kí của mình mờ ám, phụ nữ có thai hay nóng tính và suy nghĩ bậy bạ, đương nhiên, Nhân Mã lặp tức vác cái bụng đã bốn tháng nhô lên một chút của mình chạy tới tập đoàn Hoàng Thiên.

Lúc đó anh đang họp, nghe tiếng cô la hét um sùm bên ngoài liền bỏ họp chạy ra xem, kết quả thấy cô sắc mặt vô cùng ủy khuất, anh đau lòng chết được liền đến dỗ dành cô, cô bảo Cự Giải nói anh với thư kí của mình mờ ám, cô bảo bây giờ cô mang thai không còn xinh đẹp thì anh bỏ bê cô.

Lúc đó anh chỉ có hai cảm giác, một chính là tức giận muốn lặp tức tìm Kim Ngưu bảo cậu ta dạy dỗ lại vợ mình, thứ hai chính là đau lòng, nhìn cô mắt rưng rưng uất ức nói, mà tim anh giống như bị cào xé.

Hôm đó, cô bắt buộc anh phải đuổi việc nữ thư kí kia, thay vào là một nam thư kí, lúc đầu anh không đồng ý, dù sao cô thư kí này cũng làm việc rất tốt, nhưng mà cô lặp tức quậy um sùm, trường hợp này, bao nhiêu cổ đông nhìn anh há hốc miệng, trong công việc anh luôn nghiêm nghị quả quyết, vậy mà trước mặt vợ lại biến thành một... con sói nhỏ nghe lời.

Kể từ ngày đó, anh không bao giờ tuyển thư kí nữ nữa mà chuyển sang nam, rốt cục anh cũng hiểu cảm giác, làm chồng ra sao.

Chuyện đáng kể là lúc cô sắp sinh, lúc ấy anh quýnh qua quýnh quáng, liền đưa cô vào bệnh viện, anh ngồi chờ bên ngoài đi đến đi lui, trong lòng vô cùng vui mừng, liền không nhịn được lấy điện thoại ra khoe với từng người.

Điện thoại báo hết xong, trong chớp mắt đám người đã chạy tới, nói chung gia đình hay bạn bè đều được anh thông báo rồi đến bệnh viện.

Anh ngồi ở chiếc ghế góc tường, mặt cúi xuống, miệng lẩm bẩm không ngừng câu chữ: "Vợ tôi sắp sinh."

Mọi người ai cũng nhìn anh, đều là đang nhìn một sinh vật lạ.

Anh nói, từ nay về sau, khi cô sinh, anh nhất định vào theo.

Năm năm sau

Trong phòng ăn của nhà Thiên Yết, Thiên Yết đang đọc báo, Nhân Mã thì cắt thịt bò cho con trai của mình.

Đứa bé nhìn mẹ mình, ánh mắt to tròn sáng rực, khuôn mặt vô cùng đáng yêu, lại rất giống ba của mình đến từng chi tiết. Gương mặt tròn trịa nhưng lại nghiêm nghị, đôi mắt đen sáng rực, vô cùng tinh vi, môi mỏng của cậu bé hơi đỏ khẽ cong lên.

-Tiểu Thiên, mami cắt thịt bò xong rồi, con ăn đi.-Nhân Mã đặt dĩa thịt bò mình đã cắt xong đưa cho Tiểu Thiên.

-Papa, papa nói xem, sau này Tiểu Thiên có phải cũng sẽ lấy một người vợ như mami không?-Tiểu Thiên hơi nghiêng đầu nhìn Thiên Yết, không để ý tới dĩa thịt bò

Thiên Yết đang đọc báo nghe con trai mới vừa năm tuổi của mình hỏi thì gấp báo lại, đặt xuống bàn, khuôn mặt chan chứa đầy tình ba.

-Tất nhiên rồi con trai.

-Thế, bây giờ con muốn cưới vợ, được không ạ?-Tiểu Thiên không biết là ngây thơ hay là giả ngây thơ, khuôn mặt lém lĩnh hỏi

-Không lẽ con đã có ý trung nhân?-Thiên Yết cau mày

-Dạ phải. Người con muốn kết hôn cũng giống như mami vậy.-Tiểu Thiên gật đầu nhỏ, nhìn mami mình cười đến mắt cũng chẳng thấy nữa

-Vậy còn Lạc Như?

Thiên Yết nhíu mày lại, đứa con trai này của anh, ai bảo nó năm tuổi chứ anh bảo nó còn già trước tuổi rất nhiều, những chuyện nó hỏi toàn làm anh cứng họng.

-Lạc Như chỉ mới một tuổi, papa chẳng nhẽ bắt con cưới em ấy?-Tiểu Thiên xì mũi

-Tiểu Thiên, sau này con lớn con sẽ thích Lạc Như thôi, hay là thế này, bây giờ mami cho con thích cô bạn con nói nhưng sau này con lớn phải suy nghĩ lại, được chứ?-Nhân Mã nhìn con trai mình, nhỏ giọng bảo

-Tiểu Thiên, con thực sự thích cô bé kia?-Thiên Yết như hỏi lại cho chắc chắn

-Đương nhiên, vì cô ấy rất giống với mami.-Tiểu Mã khuôn mặt nhỏ vô cùng sáng lạng, gật đầu đầy chắc chắn

-Ồ, vậy con nói xem, cô bé ấy là ai sao lại giống y như mami con?-Thiên Yết mắt hơi nheo lại

-Nhưng papa hứa, cô ấy phải là vợ con!??-Tiểu Mã không cho mình chịu lỗ, liền đưa một ngón út ra

-Được, papa hứa.-Thiên Yết đáp, sau đó đưa tay ra móc ngoéo với con trai mình

-Được rồi mami, chúng ta về phòng, sau này mami đã là vợ của con, mami phải ngủ với con.

Tiểu Thiên nhảy vọt xuống ghế, kéo Nhân Mã.

Sắc mặt Thiên Yết tối đen, lại không ngờ chính mình bị con trai mình lừa.

-Tiểu Thiên, đấy là mami của con.-Thiên Yết trừng mắt nhìn con trai mình

-Nhưng lúc nãy papa đã móc ngoéo với con rồi, bây giờ mami là vợ của con, papa không cần lo cho mami, con tin chắc con có thể dựa vào năng lực của một người đàn ông cho mami hạnh phúc.

Thằng bé vô cùng tự tin, ưỡn ngực lên nhìn thẳng vào đôi mắt đen hun hút kia của Thiên Yết.

-Tiểu Thiên, con đừng tưởng papa không thể làm gì con!?

Nếu hôm nay không dạy dỗ thằng con trai này một cách nghiêm chỉnh, anh không phải Thiên Yết.

-Papa dạy Tiểu Thiên làm đàn ông phải giữ lời, còn phải có trách nhiệm. Sao papa lại không giữ lời?-Tiểu Thiên khinh bỉ nhìn ba mình

-Con...

Qủa nhiên anh bị thằng bé làm cho cứng họng. Ngày thường anh dạy nó những lời lẽ như vậy muốn nó sao này thành một người đàn ông tốt. Rốt cục nó lại quay sang đối phó mình.

-Thiên Yết, anh tốt nhất dạy lại Tiểu Thiên đi, còn nữa, tối nay đừng mong vào phòng ngủ.

Nhân Mã chống nạnh nhìn Thiên Yết, sau đó liền quay lưng bỏ lên lầu trên. Lúc quay đi khóe môi cô hơi cong lên, tối nay, cô lại được thoải mái rồi.

Thiên Yết quét mắt sang con trai mình, lặp tức muốn bắt lấy nó.

-Tiểu Thiên, xem hôm nay papa dạy con thế nào.

Thằng bé cũng không phải đứa ngốc đứng yên cho papa mình đánh đòn liền nhanh chân vọt ra cửa nhà, không quên bỏ lại một câu: "Papa con sang nhà chú Ma Kết ở tạm, papa nhớ nói với mami sang đón con, papa đón con không về."

Nói xong, bóng dáng nhỏ bé cũng đã chạy ra ngoài, leo lên xe riêng mà anh đã chuẩn bị cho nó, sai tài xế chạy đi mất.

Thiên Yết sắc mặt tối sầm, người ta bảo con hơn cha là nhà có phúc, nhưng mà anh thấy, thằng con này chỉ giỏi tìm ba cái trò quỷ quái chọc tức anh.

Nhìn lên lầu, sau đó thở dài, tối nay lại phải qua phòng con trai mình ngủ tạm rồi.

..

Tiểu Thiên được tài xế riêng của mình chở đến biệt thự của Ma Kết liền phóng xuống xe, sau đó nhấn mật mã, cửa tự động mở.

Tiểu Thiên chạy vào trong nhà, cố gắng ép nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt, dáng vẻ vô cùng uất ức.

-Tiểu Thiên, sao cháu ở đây?-Ma Kết thấy Tiểu Thiên mắt cũng ướt đẫm, vô cùng đáng thương

-Chú Ma Kết, papa lại đuổi cháu ra ngoài rồi.

Tiểu Thiên lời nói vô cùng nghẹn ngào, mỗi lần như vậy, thằng bé đều chạy sang nhà Ma Kết trốn tạm. Ở đây có chỗ ở miễn phí, lại ăn uống thoải mái chả sợ ai la nên thằng bé vô cùng thích.

-Ta thấy là con lại chọc papa con chứ gì?-Ma Kết làm sao không biết chuyện gì xảy ra mà thằng bé lại chạy tới chỗ anh

Từ lúc nó biết chuyện, thì một tháng nó đã chạy qua nhà anh trốn đến năm lần. Mỗi lần như vậy đều ở lại hai ba ngày, Thiên Yết đến đón, nó đều trong phòng khóa trái cửa, khi nào là Nhân Mã nó mới chịu đi theo về.

-Chú Ma Kết...

-Được rồi, dì Virgo đang làm bánh Macaron, con ăn chứ?-Ma Kết để thằng bé ngồi lên đùi mình hỏi

-Dạ được.-Tiểu Thiên mắt sáng rực, vui vẻ gật đầu

Tiểu Thiên im một lát, sau đó lại nhảy xuống khỏi đùi Ma Kết, chạy lên cầu thang, không quên quay đầu lại bảo: "Con lên xem Lạc Như đã tỉnh chưa?"

-Nhớ cẩn thận.

Tiểu Thiên chạy tới căn phòng, với tay mở cửa ra chạy vào trong, đi đến chiếc nôi màu hồng, sau đó lấy một chiếc ghế trèo lên.

Thằng bé đưa đầu vào trong nôi, nhìn đứa bé gái đang ngủ say bên trong. Đứa bé gái có khuôn mặt trái xoan, mi mắt dài cong vuốt, hai má phúng phính đáng yêu vô cùng, môi đứa bé hơi hơi cong lên dường như đang cười. Nhịp thở vô cùng đều đặn, Tiểu Thiên nhìn Lạc Như một tuổi nằm trong nôi, vươn tay ra xoa xoa má Lạc Như.

-Lạc Như ngoan, sau này anh sẽ lấy Lạc Như làm vợ.

Từ khi biết Virgo mang thai là con gái thì Ma Kết và Thiên Yết đã kết giao thông gia, sau này khi Tiểu Thiên và Lạc Như lớn lên sẽ cho hai đứa nhỏ cưới nhau.

Tiểu Thiên mặc dù hiểu chuyện, nhưng có một vài chuyện thằng bé vẫn không hiểu được.

Tình yêu rốt cục là gì? Nó có mùi vị ra sao? Tiểu Thiên thật chưa biết, rất muốn thử qua.

Có lẽ Tiểu Thiên cứ xoa má Lạc Như nên cô bé bắt đầu mếu máo, hai mắt cũng đã mở ra nhìn chăm chăm Tiểu Thiên , vốn là định khóc nhưng thấy Tiểu Thiên, cô bé lại cười, hai tay mũm mỉm vươn lên như đòi Tiểu Thiên bế.

-Lạc Như đã tỉnh rồi sao?

Tiểu Thiên thấy cô bé đã thức liền cười với cô bé, Lạc Như với tay cầm chiếc lục lạc kêu leng keng.

Cô bé rất vui vẻ cười đến tiếng cười hòa cùng tiếng leng keng vang lên khắp phòng, Tiểu Thiên lúc ấy chỉ nghĩ, chẳng qua Lạc Như chỉ là một đưa trẻ, vẫn chưa hiểu chuyện. Về sau, khi tình yêu mạnh mẽ trỗi dậy, Tiểu Thiên mới biết, tình yêu, không phân biệt tuổi tác.

---

Minh Khang cùng A Nhi đến với nhau, cũng trải qua đến sáu năm trời kể từ lúc lễ kết hôn của Nhân Mã diễn ra. Minh Khang nhớ rõ, lần đầu tiên gặp mặt ra sao?

Lúc đó, Nhân Mã vừa đám cưới với Thiên Yết được một năm, Nhân Mã lại thấy anh cứ mãi "cô đơn" nên liền bắt anh đi xem mắt A Nhi. Minh Khang nhớ rõ cô gái A Nhi này, cô ấy chụp được bó hoa đã nhảy lên mừng vui vẻ, còn hôn lên bó hoa.

Nhưng kì lạ là Minh Khang cũng đồng ý đi xem mắt.

Buổi xem mắt trong một nhà hàng trang trọng, về đêm không khí lãng mạn bên trong nhà hàng càng gia tăng, mà nhà hàng này, đã được bao trọn, chỉ duy nhất có bọn họ.

A Nhi mặc bộ váy màu hồng phấn, hai tay kiểu cánh bướm, phần eo kết một lớp hạt kim cương sáng lấp lánh, mái tóc được gọn gàng chải thắt bím thả một bên.

Minh Khang mặc bộ vest xám, mái tóc được cắt tỉa gọn gàng, khuôn mặt điềm đạm dưới ánh đèn chùm hắt ánh sáng màu vàng càng thêm mê hoặc.

Tim A Nhi đập thình thịch, cô là lần đầu tiên nhìn kĩ Minh Khang, anh lại là ngôi sao trong lòng cô hâm mộ tột cùng.

Nghĩ đến thôi, tim A Nhi như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.

Phục vụ bưng hai đĩa beef steak lên, rồi rót rượu vào hai chiếc ly cổ cao, dùng tay mời một cái rồi lui đi.

A Nhi có chút mất tự nhiên, cô nhớ rõ Nhân Mã bảo, Minh Khang thích mẫu con gái thùy mị dịu dàng, đặc biệt là có nụ cười ôn hòa. A Nhi đã tập cả tháng trời mới có thể cười được nụ cười ôn hòa đó.

Thiếu suýt nữa là cô cười mỏi cả miệng mà vẫn chỉ ôn nhu được một tí.

-Từ tiểu thư, mời.-Minh Khang giơ ly rượu lên

-Mời.

Hai tay A Nhi cầm ly rượu đưa đến cụng vào ly Minh Khang.

-Tôi thấy, tiểu thư không thích bữa ăn này.

_Phụt

Minh Khang vừa dứt câu nói, thì A Nhi vừa uống một ngụm rượu liền phun ra, và đương nhiên người hưởng trọn là Minh Khang.

A Nhi trợn mắt nhìn Minh Khang bị dính đầy rựợu trên mặt, trong lòng vô cùng ân hận.

-Xin lỗi... xin lỗi... tôi không cố ý.-A Nhi lấy khăn giấy lau cho anh

-Từ tiểu thư, đây là khăn lau nĩa.-Minh Khang tuy không có biểu hiện tức giận, nhưng lời nói có chút khó chịu

-Á, tôi xin lỗi... tôi lau lại cho anh.

Minh Khang nhìn lại chiếc khăn mình cầm, liền quăng xuống bàn, sao cô lại lấy nhầm khăn lau nĩa chứ?

-Để tôi tự làm.

Minh Khang cầm khăn giấy sạch lên lau mặt mình.

A Nhi khóc cũng không thể, lúc nãy vì nghe Minh Khang nói cô không thích bữa ăn này nên liền không nhịn được phun rượu ra, cô định nói là không phải, tôi cực thích ấy chứ? Ai mà ngờ... lại thành ra thế này.

-Nghe nói, Từ tiểu thư đang học ngành điện ảnh? Định vào làng giải trí sao?

Ming Khang để khăn giấy lên bàn, cũng không đụng đến dĩa thịt bò, hai tay đan vào nhau đặt lên bàn.

-Phải.

Mục đích A Nhi học ngàng điện ảnh chỉ vì Minh Khang.

-Làng giải trí rất phức tạp, sao cô còn muốn vào?-Minh Khang hỏi

-Là vì... vậy còn anh?-Minh Khang nhanh chóng đổi chủ đề, hỏi ngược anh

-Vì yêu thích.-Minh Khang nhún vai, khóe môi lộ ra nụ cười

-Ồ... tôi cũng thế, vì yêu thích.

Còn là vì có anh ở đó.

-Nhân Mã bảo, cô rất thích phim tôi đóng, cô hâm mộ tôi sao?-Minh Khang hỏi tiếp

A Nhi nhất thời không biết trả lời ra sao, trong lòng không ngừng chửi Nhân Mã.

-Ai bảo thế? Tôi hâm một là... là Fing.-A Nhi cười xuề xòa

-Fing? Sao tôi chưa nghe tên người đó?-Minh Khang buồn cười hỏi

-Là... là một diễn viên người Trung Quốc, anh không biết anh ta đâu. Có lẽ tên hai người từa tựa nhau nên Nhân Mã hiểu lầm rồi. Tôi nào hâm mộ anh.

Minh Khang xua tay, sau đó cầm ly rượu căng thẳng uống một ngụm giữ bình tĩnh.

-Ồ...

Minh Khang ồ một tiếng, ý cười bên trong ánh mắt càng thêm đậm.

-Ngày mai tôi có chuyến lưu diễn ở Trung Quốc, có cần xin chữ kí giùm không?-Minh Khang nheo mắt thích thú hỏi

-Ấy, phiền, phiền anh quá... không cần mà... tôi, tôi tuần sau sẽ qua bên đó rồi... tự tôi xin.

Nói xong, trong lòng vô cùng hối hận.

Fing, kiếm đâu ra cái người này?

-Không phiền, cô là bạn Nhân Mã mà, tôi giúp cô cũng xem như giúp Nhân Mã, ngày mai tôi xin giùm cô chữ kí của Fing.

Minh Khang ý cười càng lúc càng đậm hơn.

A Nhi mếu máo, thật muốn đập đầu vào tường.

Minh Khang nhìn A Nhi, cô gái này, thú vị, rất thú vị. Fing... tưởng anh không biết là ai sao?

-Ăn... ăn đi, nguội mất rồi.

A Nhi nhanh chóng kéo không khí như lúc đầu trở lại, ăn hết bữa này, thừa nhận với anh tốt hơn.

A Nhi cắt thịt bò rất tỉ mỉ, lại nhã nhặn ăn, khác với vẻ ăn thường ngày cùng Nhân Mã. Hôm nay trước mặt minh tinh mình hâm mộ, vẫn phải giữ lại ấn tượng tốt một tí chứ?

-Cô nghĩ sao, nếu tôi bảo tôi thích cô?-Minh Khang đang ăn, bỗng ngước mặt lên

_Phụt

Âm thanh ấy lại vang lên lần hai, lần này Minh Khang có kinh nghiệm hơn may là đã đề phòng lấy khăn giấy che mặt mình lại, nếu không thức ăn trong miệng A Nhi đã phun thẳng vào mặt anh lần hai.

-Khụ khụ... xin lỗi...-A Nhi khó khăn tiêu hóa câu hỏi của anh

-Tôi chỉ đùa thôi.

Minh Khang đặt khăn giấy dơ qua một bên, khóe môi cong lên vô cùng tuyệt đẹp.

-Tôi biết anh đùa mà.-A Nhi cười quơ quơ tay

-Fing chắc đẹp trai đóng phim hay lắm nên cô mới hâm mộ anh ta.-Minh Khang ma mãnh hỏi

-Làm gì có Fing, là Minh Khang, tôi gạt...

A Nhi đang nói liền bịt miệng mình lại, sau đó ngẩng đầu nhìn Minh Khang đang ma ranh cười.

A Nhi, mày ngốc quá... bị gạt rồi.

A Nhi giờ phút này chỉ có một cảm giác, chính là lập tức bốc hơi khỏi không gian.

-Ồ... là tôi sao? Sao cô bảo không thèm hâm mộ tôi?-Minh Khang như cố ý hỏi

-Anh...

A Nhi bị anh chơi một vố, nhất thời cứng họng.

-A Nhi, làm người như cô thật thất bại, hâm mộ tôi cũng không dám thừa nhận.-Minh Khang tỏ vẻ không vui

-Tôi...

A Nhi cắn môi, mặt méo sẹo không dám nhìn Minh Khang. Đúng là quá thất bại!!!

-Này... cho cô, xem như tôi đã qua Trung Quốc xin chữ kí Fing rồi nhé.

Minh Khang rút trong túi áo ra một cây viết cùng một tờ giấy, sau đó kí tên lên đưa cho A Nhi.

-Còn chọc quê mình... diễn viên, đúng là rất biết cách diễn.-A Nhi cúi thấp đầu tuy nhiên vẫn mặt dày cầm lấy tờ giấy có chữ kí của anh

Buổi gặp mặt đó, để lại cho cả hai một ấn tượng rất lớn, mà A Nhi mỗi lần nhớ đến liền muốn giấu bộ mặt mình đi.

A Nhi gia nhập vào làng giải trí đã là hai năm sau, nhanh chóng trong vòng năm tháng, tin đồn giữa Minh Khang và A Nhi tung ra không ít, Minh Khang hay đồng ý đóng bộ phim có A Nhi, còn hay đề nghị diễn viên nữ đóng chung với mình là A Nhi, giải trí luôn phức tạp nên tin đồn tốt, xấu về hai người đăng lên không ít.

Ba năm sau khi sự nghiệp đã vững vàng hơn, cuối cùng Minh Khang cũng cầu hôn A Nhi sau khi bộ phim ăn khách kết thúc, fan của cả hai ủng hộ nhiệt liệt. Hôn lễ diễn ra ở đảo Bali, chỉ mời người thân quen mà thôi.

Đôi khi hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy...!

"Anh Tiểu Thiên, sau này em lớn lên, anh sẽ lấy em phải không?"

Giọng cô bé trong trẻ vang lên giữa khuôn viên.

"Phải... nhưng mà Lạc Như phải ngoan, anh mới cưới em."

"Em sẽ ngoan mà. Anh Tiểu Thiên sau này ngoài em ra, anh không được cưới ai hết."

"Được anh hứa."

Sinh nhật năm tám tuổi của Lạc Như, mọi người bu quanh chiếc bánh sinh nhật, cô bé với khuôn mặt tròn trịa, hai má phiếm hồng, đôi mắt to tròn nhắm lại, hai tay chắp trước mặt, miệng cô bé cầu nguyện ra lời: "Con ước, sau này anh Tiểu Thiên sẽ là chồng con."

Cô bé ước xong, mở mắt ra, thổi nến.

Cả đám người cười rộ lên, Tiểu Thiên khi ấy mười hai tuổi, đứng bên cạnh cô bé, vô cùng đẹp đôi.

-Lạc Như, trong mắt em chỉ có một mình Tiểu Thiên, còn anh Tề Nam thì sao?-Tề Nam bất bình lên tiếng

-Cậu ý kiến gì chứ? Chẳng phải đã có chị gái tôi sao?-Tiểu Thiên lên tiếng thay Lạc Như

Tề Nam hướng mắt về Thanh Ngọc đứng bên cạnh, khuôn mặt hắn bỗng đỏ bừng.

-Em trai, em quậy quá rồi đó. Có tin chị bảo papa em dạy em lại không?-cô bé Thanh Ngọc chống nạnh, nhưng mặt cũng đã đỏ hồng

-Này, em đang hợp tác cho hai người mà, Tề Nam , sao cậu làm mất mặt đàn ông thế? Chả bù cho chú Kim Ngưu.-Tiểu Thiên hếch cao mặt, ra vẻ ta đây

Nói sao trong đám người nhỏ bọn chúng, Hoàng Thanh Ngọc lớn tuổi nhất, nhưng chỉ hơn hắn có một tuổi, hắn cũng là kẻ lớn tuổi nhì mà.

Tề Nam cùng Nhật Tâm (con của Thiên Bình và Song Ngư) thì đều mười tuổi, chỉ có Lạc Như là nhỏ nhất.

-Các con đó, chỉ giỏi chọc phá nhau.-Thiên Yết nói, nhưng ám chỉ nhiều nhất là thằng con trai quậy phá của mình

-Papa... là đàn ông, con phải bảo vệ vợ sắp cưới của mình chứ?-Tiểu Thiên ưỡn ngực

-Thiên Yết, xem ra con trai cậu "thèm" vợ lắm rồi.-Ma Kết đứng bên cạnh không ngại chiêm thêm một cậu

Nhất thời cả đám người lớn cười vang.

-Con gái cậu chẳng phải cũng thế sao? Lúc nãy còn cầu nguyện muốn con trai tôi là chồng nó.-Thiên Yết không chịu thua

-Bây giờ cậu muốn gây sự sao? Con gái tôi chẳng nhẽ không có tý tự trọng sao?

-Vậy còn con trai tôi?

-Hủy hôn.

-Hủy thì hủy.

Mặt Tiểu Thiên cùng Lạc Như méo sẹo, Lạc Như nhâu mặt, sau đó đứng tại chỗ òa khóc.

-Con không chịu... không được hủy.-Lạc Như khóc rống lên

-Con cũng vậy, không hủy hôn đâu.-Tiểu Nam thiếu điều chưa nhảy dựng lên thôi

-Hai anh đó, tối ngày chỉ giỏi chọc con khóc.-Nhân Mã cùng Virgo lần lượt tiến lên

-Được được, chú Thiên Yết sẽ không hủy hôn nữa.-Thiên Yết ngồi xuống vỗ Lạc Như

Còn Ma Kết thì lấy lòng lại thằng bé Tiểu Thiên: "Tiểu Thiên, chú Ma Kết sẽ gả Lạc Như cho cháu, được chưa?"

-Chú Thiên Yết hứa nhé?-Lạc Như thút thít, mắt tròn xoe đầy nước hỏi

-Được, chú hứa.-Thiên Yết xoa đầu cô bé

-Tiểu Thiên là con trai, không quậy nữa... nhưng chú Ma Kết phải gả cho Lạc Như cho cháu.

Tiểu Thiên giương ánh mắt đen của mình nhìn Ma Kết, cũng ngầm cảnh cáo anh, thử chú không đồng ý xem

-Thằng bé này, dám nhìn chú bằng ánh mắt đó sao?

-Cháu học từ papa cháu. Cháu sẽ đổi ngay.

Nói xong, thằng bé dùng ánh mắt tròn xoe vô cùng ngây thơ, lại rất đáng thương nhìn Ma Kết

-Dẹp bộ mặt đấy của cháu. Chú Ma Kết không mất mặt như papa cháu đâu. Chú hứa với Tiểu Thiên.-Ma Kết nói, đồng thời ngoéo tay với Tiểu Thiên.

-Được rồi, mấy đứa đi chơi đi.

Đám người lớn thì cùng nhau ngồi trên bàn ăn, vừa ăn uống vừa nói chuyện vui vẻ, còn đám nhỏ thì chơi đùa trong sân rất vui vẻ.

Một tình yêu thanh mai trúc mã, một tình yêu đơn thuần trong sáng chớm nở... cũng là một trang mới cho lớp trẻ kế tiếp, cuối cùng bọn họ vẫn là của nhau, tình yêu chân chính bao giờ cũng thắng trước mọi thử thách của cuộc đời.

------
Chắc sẽ ra một Fic để hỏi xem ý kiến của mọi người về bộ truyện tiếp theo và Au cũng muốn thử sức với các thể loại khác mặc dù Au không rành về các thể loại còn lại....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro