Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ🎉

☆, Chương 2
Tác giả: Lục đẳng tinh chi dạ
Edit: tina

Thẳng đến lúc giữa trưa, xe ngựa rốt cuộc cũng đến thành Vô Nhai, Thời Vinh Dư chọn một nhà trọ rẻ, thuê hai gian phòng cho khách.

“Tiểu Quý, nhà ngươi ở nơi nào? Nếu không được chọn, ta đưa ngươi trở về.”

Chủ quán đem một chậu than lửa nhỏ vào phòng, Quý Tịch ngồi xổm trên mặt đất sưởi ấm, ngón tay trắng nõn như ngọc khảy khảy than củi, “Đến lúc đó rồi nói sau.”

Thời Tầm nhất định sẽ được chọn, còn cậu thì không chắc được hay không.

Trong lòng Quý Tịch không xác định, sau đó lại hạ quyết tâm, nếu như không được chọn, cùng lắm thì cậu liền đi phái Vô Nhai quét bậc thang.

Thời Vinh Dư không hỏi nhiều, hắn đi đến trước cửa thành xếp hàng, để hai đứa nhỏ ở trong phòng ngủ một giấc trước, chờ một lát lại qua đây.

Trong phòng đặt hai cái giường có chút hẹp, Thời Tầm chọn một cái bò lên, quay đầu nói: “Tiểu Quý, dập chậu than đi.”

Quý Tịch không hề buồn ngủ, thất thần nói: “Ngươi ngủ trước đi, một lát ta sẽ gọi ngươi dậy.”

Thời Tầm rất buồn ngủ, lại muốn cùng Quý Tịch nói chuyện, gáng chống mí mắt hỏi: “Tiểu Quý, ngươi sinh tháng mấy? Có lẽ ta lớn hơn ngươi một chút a.”

Quý Tịch hàm hồ đáp: “Ừ.”

“Ngươi là người ở đâu? Nhìn không giống người ở vùng gần đây.”

“Ta đến từ một nơi rất xa.”

Thời Tầm ngáp một cái, “Hy vọng chúng ta đều được chọn, cùng nhau tu luyện……”

Thanh âm của hắn ngày càng nhỏ, sau đó vang lên tiếng ngáy rất nhỏ.

Quý Tịch nghĩ thầm, chờ ngươi vào phái Vô Nhai rồi, liền trở thành tiểu đệ của Đoạn Du, đến lúc đó sợ là ngươi không nhớ nổi ta.

Thân là vai chính, bàn tay vàng lớn nhất của Đoạn Du là vận may nghịch thiên, trong nguyên tác đại đa số vai phụ đều là fan hoặc tiểu đệ của hắn, nếu không phải Đoạn Du EQ khá thấp tính cách quá thẳng, thì 《 Thiên Hạ Đệ Nhất Tiên 》 có thể viết thành một quyển hậu cung văn rồi.

Nhưng những thứ này đều không thể khiến Quý Tịch để ý, cậu chỉ muốn gặp Linh An Quân một lần.

Cảm giác này giống như fan thật lâu không gặp idol, cuối cùng idol muốn tổ chức fan meeting gần nơi mình sống vậy.

Cảm giác kích động, hưng phấn hậu tri hậu giác mà lan ra, Quý Tịch bấm một cái vào mu bàn tay, hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không.

Rất đau, không phải là mơ.

Mu bàn tay tức khắc nổi lên một vết đỏ, Quý Tịch vẫy vẫy tay, ôm đầu gối ngồi xổm, ánh lửa than phản chiếu trong mắt dao động chập chờn.

Chẳng lẽ cậu xuyên thư, chính là vì gặp mặt Linh An Quân một lần?

Quý Tịch không khỏi nhớ tới lúc cậu dỗi fan CP Đoạn Linh , có người bình luận.

“Không bằng ngươi xuyên thư đi, làm cho Linh An Quân cưới ngươi đi?”

Sắc mặt của Quý Tịch hờ hững, cái này là chuyện quái quỷ gì? Linh An Quân sao có thể cưới vợ? Cưới vợ thì phi thăng thành tiên thế nào?

Nếu Linh An Quân làm vai chính trong nguyên tác, thì chắc chắn đây là một quyển truyện không có CP.

Cậu miên man suy nghĩ hồi lâu, thấy thời gian không sai biệt lắm, đánh thức Thời Tầm cùng đi đến cửa thành.

Thời Vinh Dư đã đứng ở hàng phía trước, thấy hai người liền phất tay gọi họ qua.

Dung mạo Quý Tịch xuất chúng dễ làm người khác chú ý, dọc theo đường đi đã bị đông đảo ánh mắt nhìn chăm chú, cậu tập mãi thành thói quen nên nhắm mắt làm ngơ.

Thời Tầm có chút không được tự nhiên, gãi gãi đầu đi vào trong đội ngũ.

Tới tham gia chiêu sinh phần lớn là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, từng người tiến lên kiểm tra linh mạch.

Phái Vô Nhai thân là đại môn phái, các loại lĩnh vực đều giảng dạy, chỉ cần có thể tu luyện linh mạch, đều sẽ đưa ra lời mời nhập môn.

Sau khi tiến vào môn phái, dựa vào thiên phú để bái sư.

Quý Tịch hiểu rõ những thứ này, thở dài một hơi.

Vận khí của cậu cho dù không tốt cũng phải có một cái linh mạch chứ? Trở thành đệ tử ký danh cũng được.

Vạn nhất cậu có một thiên phú kinh thiên động địa tuyệt thế vô song thì sao.

Thời Tầm tiến lên trước, nghiệm linh thạch phát ra ánh sáng màu đất, độ dày vừa phải.

“Trung phẩm thổ hệ, vị tiếp theo.”

Một đệ tử đứng bên lập tức đưa một thẻ bài, đại biểu thông qua chiêu sinh, có thể lựa chọn môn phái nhập môn.

Thời Tầm hưng phấn nhìn về phía Thời Vinh Dư, hắn tươi cười đầy mặt, xoa xoa tay: “Tốt! Tốt!”

Quý Tịch cũng cười cười, thong dong bình tĩnh mà đặt tay lên nghiệm linh thạch.

—— không hề phản ứng.

Khóe miệng Quý Tịch hơi kéo xuống, lông mi dày đặc rũ xuống, nhìn qua cô đơn lại uể oải.

Thời Tầm thấy cậu khổ sở, thế này ngay cả môn phái cũng không thể nào vào được, muốn bái Linh An Quân làm sư tôn bằng cách nào?

Đệ tử phụ trách ghi chép thấy có người không có thiên phú còn đứng đấy không đi, ngẩng đầu đang muốn quát lớn, sau khi thấy rõ khuôn mặt của Quý Tịch, giọng điệu không tự chủ được mà mềm đi.

“Sao lại thế này…… Khụ, ngươi thử lại một lần nữa? Nghiệm linh thạch này đã dùng nhiều năm, có lẽ không còn nhanh nhạy lắm.”

Quý Tịch đem tay đặt lên nghiệm linh thạch một lần nữa.

Mắt thấy vẫn là không có bất luận động tĩnh gì, đệ tử vô cùng tiếc nuối: “Xem ra……”

Lời hắn còn chưa dứt, nghiệm linh thạch rốt cuộc phát ra lục quan nhàn nhạt, hết sứt mỏng manh.

“Hạ phẩm mộc hệ.”

Rốt cuộc trên mặt Quý Tịch cũng lộ ra tươi cười, tiếp nhận thẻ bài: “Cảm ơn.”

Đệ tử nhịn không được an ủi vài câu: “Mặc dù là hạ phẩm, nhưng dựa vào cần cù cũng có thể tạo chút thành tựu, có chút trung phẩm thiên phú, thực ra cũng chỉ như thế.”

Thời Tầm có trung phẩm thiên phú yên lặng liếc hắn một cái.

“Phái Vô Nhai là đệ nhất tiên môn của Tây Tương, thực lực tự nhiên không cần phải nói,” đệ tử mặt lộ vẻ tự hào, “Chờ mong cùng ngươi trở thành đồng môn.”

Quý Tịch hơi hơi câu môi: “Sẽ.”

Trên đường về nhà trọ, Quý Tịch cầm mộc bài lật xem, sau lưng thẻ bài khắc một hàng chữ nhỏ: Ngày mười lăm tháng này vào giờ Thìn, ngoài thành lên tiên thuyền(?) đi đến môn phái, quá hạn không chờ.

Khoảng cách đến ngày mười lăm còn năm ngày, mấy ngày này xem như cho mọi người thời gian để xem xét.

“Tiểu Quý, ngươi muốn đi sao?”

Thời Tầm do do dự dự, không biết nên nói như thế nào.

Hắn sợ nói thẳng sẽ làm Quý Tịch đau lòng, dù sao ai cũng có một mong muốn, không thể bái Linh An Quân làm sư tôn, vẫn có cơ hội gặp mặt một lần.

“Đi chứ, Linh An Quân còn đang đợi ta đây này.”

“……” Thời Tầm học hắn nói một câu, “Ta cũng phải đi, Tam…… Tam trưởng lão cũng đang đợi ta.”

Quý Tịch liếc nhìn hắn một cái: “Ngươi là thổ hệ, không làm đồ đệ của tam trưởng lão được.”

Thời Tầm: “……”

Muốn học kiếm thuật phải có linh mạch kim hệ tốt nhất, nếu cậu nhớ không lầm, sư tôn của Thời Tầm là Tứ trưởng lão giỏi  trận pháp.

Thời Tầm bị đả kích, thấy Quý Tịch không vì thiên phú của bản thân thấp mà khổ sở, hắn bị thái độ của cậu làm cho khuất phục.

Vừa rồi đệ tử ở phái Vô Nhai nói rất đúng, trung phẩm thiên phú quả thực cũng chỉ như vậy, nhưng cho dù Quý Tịch hạ phẩm thiên phú cũng chưa từng oán trời trách đất, hắn có lý do gì mà không nỗ lực?

Quý Tịch không hiểu hỏi: “Sao ngươi lại nhìn ta như vậy ?”

“Không, không có việc gì.”

Thời Tầm xoa xoa mặt, quyết định lấy Quý Tịch làm gương, tu luyện cho thật tốt.

Năm ngày qua thực mau, Thời Tầm lau nước mắt nói lời từ biệt với phụ thân, lần đi tiên môn này không biết khi nào mới có thể trở về.

Khi Thời Tầm quyết định gia nhập môn phái liền chuẩn bị tâm lý đầy đủ, đến thời khắc chia lìa, vẫn là có chút không nỡ.

Quý Tịch nhìn hai người dặn dò lẫn nhau phải chăm sóc tốt bản thân, cảm thấy hâm mộ, trước kia cậu chưa bao giờ được trải nghiệm qua.

Thời Vinh Dư còn phải lên đường trở về, đưa bọn họ đến ngoài thành liền đánh xe ngựa rời đi.

Tiên thuyền đã chờ ở ngoài thành, khi hai người xếp hàng đăng ký, Thời Tầm đỏ mắt hỏi: “Tiểu Quý, khi ngươi rời nhà có khổ sở không?”

“Rời nhà?” Biểu tình Quý Tịch mờ mịt, nhanh chóng bình tĩnh lại, “Ta không có nhà.”

Thời Tầm không biết nói tiếp thế nào, làm sao người bình thường lại không có nhà?

Hắn sợ chạm đến chỗ đau của Quý Tịch nên tự mình nghẹn lại không dám hỏi nhiều.

Sự mong chờ đối với con đường phía trước đã làm tan đi nỗi buồn chia ly, sau khi vào tiên thuyền Thời Tầm hưng phấn đánh giá khắp nơi, dựa theo số trên thẻ bài nhận được lúc lên thuyền để tìm phòng.

Phái Vô Nhai không hổ là đại môn phái, trên thuyền đệ tử mới đều là mỗi người một gian phòng, tuy rằng diện tích không lớn, nhưng cũng đủ để sử dụng.

Quý Tịch ở cách vách Thời Tầm, cậu nói một câu “Ta nghỉ ngơi một chút” liền vào phòng khóa cửa lại.

Thời Tầm chưa phản ứng kịp, sau khi cửa đóng lại mới chậm nửa nhịp mà lên tiếng.

Trong phòng, Quý Tịch dựa vào ván cửa, nhắm hai mắt hít sâu một hơi.

Đã nhiều ngày cậu cùng Thời Tầm ngủ chung phòng, có người ngoài ở cùng, cậu không biểu lộ cảm xúc nhiều để tránh quá mức quái dị.

Hiện tại Quý Tịch chỉ có một mình, cậu lượn vài vòng trước bàn vuông nhỏ, sau đó bổ nhào lên giường, chôn mặt bắt đầu nện giường.

Làm fan của nhân vật trong sách lâu như vậy! Cậu rốt cuộc! Có thể chính mắt nhìn thấy Linh An Quân rồi!

Đến lúc đó để Linh An Quân ở trên tay của mình ký một cái tên, không biết y có thể đồng ý hay không.

Nếu có thể nắm tay hoặc ôm một chút thì càng tốt.

Quý Tịch trở mình, che lại khuôn mặt đã ửng đỏ.

-

Tiên thuyền đi với tốc độ cực nhanh, chỉ nửa ngày đã tới phái Vô Nhai, nhóm đệ tử mới ở ngoại viện nghỉ ngơi một buổi trưa trước, đến buổi chiều trực tiếp lên núi gặp chưởng môn và các trưởng lão, đến lúc đó liền có thể bái sư.

Bọn họ một đám đệ tử mới tổng cộng 30 người, lúc ở bãi đất trống của ngoại viện chờ đợi, đã có mấy đệ tử thân quen bắt đầu cười nói, âm lượng không nhỏ.

“Ta là kim hệ, thượng phẩm,” một vị thiếu niên ăn mặc sang trọng , vẻ mặt hớn hở, rất là kiêu ngạo, “Các ngươi thì sao?”

Lục tục có người lên tiếng, đại bộ phận là trung phẩm, ngẫu nhiên có thượng phẩm, đều là mộc hệ hoặc thủy hệ ôn hòa, đều không bằng kim hệ bá đạo cứng rắn.

Thiếu niên càng thêm tự đắc, nhìn về phía Quý Tịch và Thời Tầm vẫn luôn không phản ứng, nhìn hai người từ trên xuống dưới một thân quần áo giản dị có chút cũ, mắt lộ rõ vẻ khinh miệt, giọng điệu lại khiêm tốn nói: “Đây cũng không có gì hiếm lạ, chỉ so trung phẩm tốt hơn một chút.”

Thời Tầm sờ sờ bụng: “Ta đói quá, tiểu Quý, ngươi có đói không?”

Quý Tịch còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đáp một cách có lệ: “Đói.”

“Nếu ta mà là thiên phú hạ phẩm thì không bằng về nhà thi lấy một cái chức quan, ở lại tiên môn chỉ tổ phí thời gian mà thôi.”

Thiếu niên có ý nói móc, hắn nghe nói có một hạ phẩm mộc hệ muốn gia nhập môn phái, âm thầm hung hăng cười nhạo một phen, hiện tại xem ra hơn phân nửa là ở chỗ Quý Tịch và Thời Tầm.

Thời Tầm thay đổi tay chống đầu: “Về sau tích cốc rồi, thật sự sẽ không cảm thấy đói nữa sao?”

Quý Tịch mắt nhìn thẳng: “Ừ.”

Thiếu niên thấy hai người không hề có phản ứng liền cảm thấy không thú vị, tiếp tục cùng những người nói: “Ta tới phái Vô Nhai, chỉ muốn bái một người làm vi sư, đó chính là ——”

“Linh An Quân.”

Lời vừa nói ra, mọi nơi đều là tiếng kinh ngạc cảm thán “Oa”, thiếu niên thu hoạch được một loạt ánh mắt kính nể sùng bái.

Quý Tịch vốn đưa lưng về phía hắn, nghe vậy chậm rãi quay đầu nhìn hắn chằm chằm.

Thiếu niên bị cậu nhìn đến phía sau lưng chợt lạnh, cũng là lần đầu tiên hắn thấy rõ mặt của cậu, kinh ngạc với dung mạo của cậu, giọng điệu của hắn hơi sợ: “Sao, sao nào?”

“Ngươi muốn bái Linh An Quân làm vi sư?”

Giọng điệu Quý Tịch nghe không ra cảm xúc, lại thêm cậu có diện mạo thanh tú cùng thân hình vô hại, thiếu niên tự tin hơn nói: “Đúng vậy, đây là mong muốn suốt đời của ta.”

Thời Tầm cảm thấy không ổn, kéo kéo tay áo của Quý Tịch.

Tầm mắt Quý Tịch đơn giản nhìn thiếu niên, hai mắt màu hổ phách chớp chớp: “A.”

Thiếu niên từ trong ánh mắt cậu nhìn ra một tia ghét bỏ và cười nhạo, tức giận nói: “Ngươi có ý gì?”

Trên thực tế Quý Tịch chỉ là cảm thấy thú vị, thì ra còn có người si tâm vọng tưởng giống cậu, ngoại trừ Đoạn Du, Linh An Quân sao có thể thu thêm đồ đệ?

“Xin hỏi vị đồng môn này là thiên phú gì?” Thiếu niên nhịn cơn tức hỏi một câu, “Nếu là thượng phẩm, Nghiêm Tiêu không còn lời nào để nói.”

Quý Tịch xoay đầu trở về, buồn bã nói: “Hạ phẩm mộc hệ.”

Cậu chính là người có hạ phẩm thiên phú kia.

Nghiêm Tiêu một bụng lửa giận đều biến mất sạch sẽ, hắn cho rằng lời nói và hành động của Quý Tịch hơn phân nửa là bởi vì ghen tị với hắn, hắn nhướng mày nói: “A, hạ phẩm……”

“Ngươi cũng muốn bái Linh An Quân làm vi sư à, chúng ta nhập môn cùng nhau cũng coi như có duyên, đến lúc đó nếu có cơ hội, ta thay ngươi nói tốt vài câu, có lẽ sẽ có được một cái cơ duyên.”

Lời này của hắn thật mơ hồ,  rõ ràng muốn bái Linh An Quân làm sư tôn, lại chưa từng nói rõ, lại không thèm khách khí, người có hạ phẩm thiên phú, vận may kém ngay cả đệ tử nội môn cũng không phải, còn có cái gì mà cơ duyên.

Quý Tịch lại lần nữa quay đầu, thần sắc trên mặt không hề bị lời hắn nói ảnh hưởng một chút, chỉ nhìn hắn, “A.”

Cậu cũng không nhiều lời, Nghiêm Tiêu lại từ trong ánh mắt cậu đọc được ba chữ: Dựa vào ngươi?

Những đệ tử khác mờ mịt, bọn họ chỉ cảm thấy đột nhiên Nghiêm Tiêu nhằm vào vị đệ tử này, rõ ràng người ta chưa làm gì cả.

Nghiêm Tiêu bực mình vô cùng, thấy những người khác thay đổi thái độ với hắn, lời định nói ra lại nuốt trở vào.

Thôi, cũng chỉ là một đệ tử hạ đẳng, việc gì phải cãi cọ với cậu.

Mà toàn bộ mọi chuyện xảy ra đều bị mọi người ở Trừng Nhạc Phong quan sát thông qua Huyền Kính.

Nhị trưởng lão Nhậm Nguyên nâng trà lên uống một ngụm, cười nói: “Mỗi năm đều như vậy, ta nhìn đến chán, khi nào mới có đệ tử vì ta mà đến đây?”

“Kim hệ thật ra có tính lương thiện thật thà, nhưng tính cách này thì……” Tam trưởng lão Tả Khâu thở dài, “Thôi thôi, lại là một năm không thu hoạch được gì.”

“Từ Khanh, ngươi có ý định gì không?”

Tứ trưởng lão Trác Tự Minh vuốt cằm, hướng Lâm Từ Khanh nháy mắt, “Đại đồ đệ của ngươi không có ở đây, chi bằng thu một tiểu đồ đệ giải buồn.”

Ngũ trưởng lão Lâm Từ Khanh, đạo hiệu là Linh An Quân, lúc này đầu ngón tay cọ xát miệng chén, nhìn Huyền Kính không biết suy nghĩ cái gì.

Trác Tự Minh thấy y không để ý tới, hơn phân nửa lại không thu, liền cùng những người khác nói chuyện.

Huyền Kính có thể quan sát đại bộ phận địa điểm trong môn phái, người có pháp lực cao có thể ở trong thần thức tự do phóng to hay thu nhỏ, mấy người bọn họ cùng quan sát, cũng là tự mình xem.

Con ngươi đen nhánh như mực chỉ hiện ảnh ngược của một người, so với người bình thường thì màu tóc và màu mắt sáng hơn, da trắng như tuyết, khuôn mặt thì nổi bật.

Lâm Từ Khanh thu hồi tầm mắt, nâng chung trà lên uống một ngụm phát hiện trà đã nguội.

Lam Tước ở một bện vội vỗ cánh bay tới, nâng ấm trà muốn châm trà cho y, Lâm Từ Khanh giơ tay ngăn lại: “Không cần.”

Y  cong ngón tay gõ tay vịn, sau một lúc lâu lại gọi Lam Tước tới.

“Ngươi đi xung quanh môn phái điều tra một phen.”

Giọng điệu Lam Tước tức khắc nghiêm túc: “Là Ma giới lại có hành động?”

“Tạm thời chưa có.”

“Vậy……”

“Lòng ta không chắc, sợ có dị thường.”

Lam Tước đồng ý, vỗ cánh bay đi.

Huyền Kính như cũ mở ra, Lâm Từ Khanh lại lần nữa nhìn thoáng qua, giữa mày nhẹ nhăn, lắc mình rời khỏi Trừng Nhạc Phong.

Tác giả có lời muốn nói:

Quý · fan duy nhất · Tịch: Ai cũng không xứng làm đồ đệ của Linh An Quân, ta cũng không xứng.

Lâm Từ Khanh ( lâm vào trầm tư ): Tim của ta, tại sao lại đập nhanh đến như vậy?

==========================================================================
Các thiên sứ bay có bay ngang qua thương tình cho tui 1⭐, cảm ơn rất nhiều😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro