Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆, Chương 3
Tác giả: Lục đẳng tinh chi dạ
Edit: tina

Thoáng một cái đã qua buổi trưa, có người tới mang đám đệ tử bọn họ đến Trừng Nhạc Phong tham gia lễ bái sư.

Trừ chưởng môn và trưởng lão ra, các phong chấp sự và nội môn đệ tử chỉ cần đạt tu vi Nguyên Anh kỳ đều có thể thu đồ đệ.

Người hướng hẫn bọn họ tự xưng là Giang chấp sự, có một gương mặt chữ điền không giận tự uy, nhìn qua bước chân ung dung mà đi, kỳ thật tốc độ rất nhanh, một đám đệ tử phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp.

Chờ bọn họ thở hồng hộc dừng lại, phía trước xuất hiện một cái bậc thang vừa dài lại dốc, Quý Tịch híp mắt quan sát, nhìn không thấy điểm cuối.

“Đây là Thông Thiên Giai của phái Vô Nhai, phía trên chính là Trừng Nhạc Phong.”

Ánh mắt Giang chấp sự lần lượt đảo qua trên mặt mọi người, “Chư vị đã vào tiên môn, cần phải biết khó khăn còn nhiều, cái này chỉ là cửa thứ nhất.”

Cũng chính là muốn bọn họ đi lên, vừa mới chạy chậm một đường, hiện tại lại muốn leo lên bậc thang nhìn không thấy điểm cuối, nhiều đệ tử đều để lộ vẻ mặt ủy khuất, trong khoảng thời gian ngắn không có ai di chuyển.

Quý Tịch lại chờ không kịp, cậu vội vã đi gặp Linh An Quân, đẩy đám người dẫn đầu ra bước lên bậc thang.

Thời Tầm thấy thế theo sát sau đó, Giang chấp sự nhìn hai người với ánh mắt khen ngợi, các đệ tử còn lại cũng lục tục theo sau.

Quý Tịch từ ngoại viện chạy tới, vẫn chưa cảm thấy mệt mỏi, hiện tại leo bậc thang, một hơi lên mấy chục bậc, Thời Tầm bị ném lại phía sau một khoảng lớn.

Cậu dừng lại thở dốc, ngẩng đầu vừa thấy, vẫn như cũ không có điểm cuối, chỉ có thể xa xa trông thấy bậc thang biến mất ở bên trong mây mù.

Thanh âm Giang chấp sự không biết vang lên từ chỗ nào, “Trên Thông Thiên Giai có bố trí trận pháp, có thể biết được dục vọng để hóa ra ảo giác, chư vị chớ nên bị mê hoặc tâm trí.”

Đám người xôn xao một trận, Giang chấp sự hắng giọng một cái, chúng đệ tử lập tức an tĩnh lại, buồn bực tiếp tục leo bậc thang.

Trong lòng Quý Tịch phun tào, hiện tại mới nói, làm cho người ta không có một chút chuẩn bị nào cả.

Cậu lại leo mấy chục bậc, tốc độ rõ ràng giảm xuống không ít, trên vai như bị một cổ lực lượng vô hình gắt gao giữ lại, hơi không chú ý một chút sợ là sẽ trực tiếp ngã xuống.

Trong nguyên tác, căn bản không có đề cập về cái gì mà Thông Thiên Giai, Đoạn Du còn chưa kịp tham gia chiêu sinh, đã bị Linh An Quân nhặt được rồi.

Quý Tịch dừng lại nghỉ ngơi lần nữa, đột nhiên phát giác xung quanh vô cùng an tĩnh, một chút tiếng người cũng không có.

Cậu vừa quay đầu lại, phía sau tầng tầng sương mù đã nổi lên, nào còn bóng dáng của những người khác.

Xem ra trận pháp đã mở, Quý Tịch trấn định tự nhiên, tiếp tục kéo bước chân nặng nề đi về trước.

Ảo giác tới rất nhanh, bóng người mơ hồ xuất hiện ở trước mắt Quý Tịch, thanh âm đứt quãng, “Tiểu Quý, mệt mỏi không, mau tới bên người của bà.”

Quý Tịch mặt không biểu tình, dưới đáy lòng cười lạnh.

Thông Thiên Giai này có chút bản lĩnh?

Cậu trực tiếp vòng qua bóng người, đến cho cái ánh mắt cũng khinh thường.

Thân là linh hồn của thế giới khác, trong não Quý Tịch có quá nhiều cảnh tượng mà Thông Thiên Giai không thể lý giải được, sau một lúc lâu mới chậm chạp biến ra cái ảo giác thứ hai.

Một thân bạch y mờ ảo, tóc dài bay phấp phới, Quý Tịch liếc mắt một cái liền nhận ra đây là Linh An Quân.

Chính là trên mặt lại không có ngũ quan, chỉ còn lại trống rỗng, nhìn qua có chút quỷ dị.

Cái này không trách Quý Tịch được, là nhân vật trong sách, Linh An Quân vốn dĩ không có mặt, mặc dù các thái thái có vẽ tranh, nhưng Quý Tịch cảm thấy còn thiếu chút ý tứ.

Vì thế Thông Thiên Giai hóa ra Linh An Quân, liền thành như vậy.

Ngay cả như vậy, tinh thần Quý Tịch vẫn rung lên, áp lực trên người càng ngày càng nặng, thẳng đến cuối.

Linh An Quân còn phía trên chờ cậu đây, cậu sao có thể ở chỗ này lãng phí thời gian?

Bóng người không có mặt đang dùng thanh âm nào đó cùng Quý Tịch nói chuyện, liền thấy Quý Tịch thế như chẻ tre, không bao lâu lại leo lên mấy chục bậc.

Khi thấy ảo giác, cậu không hề giảm tốc độ mà càng tiến lên vững chắc hơn, Thông Thiên Giai như phát hiện ra cậu là khối xương cứng, chậm rãi thu hồi trận pháp, chuyển sang tấn công những đệ tử khác.

Những giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên trán Quý Tịch, cậu mặc rất dày, quần áo trên người đã ướt đẫm, sợi tóc cũng dính vào trên mặt.

Không biết đã đi được bao lâu rồi, Quý Tịch thở hồng hộc, xoa đôi mắt nhìn về phía trước.

Có lẽ còn hơn hai trăm bậc nữa, mà ở bậc cuối cùng có một bóng người đang đứng.

Chắc là ảo giác vẫn còn? Quý Tịch không nhìn rõ lắm, đang lúc thất thần dưới chân vấp một cái trực tiếp ngã trên bậc thang.

Lúc cậu ngã xuống, bóng người phía trên dường như di chuyển nhẹ một cái, Quý Tịch ra sức đứng dậy, đột nhiên một bàn tay duỗi ra, đem cậu kéo lên.

Giang chấp sự sắc mặt ôn hòa, vỗ vỗ vai Quý Tịch, “Không tệ, tiếp tục đi.”

Quý Tịch ngẩng đầu nhìn lại, bóng người phía trên đã biến mất không thấy.
Lúc này Lam Tước đang tuần tra quanh môn phái, đi ngang qua Thông Thiên Giai cảm nhận được hơi thở của Lâm Từ Khanh, kêu lên “A” một tiếng.

“Vì sao tiên quân lại đến nơi này?”

Dung lượng não của nó không đủ, không dừng lại lâu lại bay đi.

-

Quý Tịch cảm ơn Giang chấp sự, một tiếng cổ vũ làm tinh thần cậu trở nên hăng hái mà leo hết bậc thang, mệt đến nửa chết nửa sống.

Trên Trừng Nhạc Phong đã có đệ tử đứng chờ, thuần thục thi triển phép thuật làm sạch lên người Quý Tịch, rồi đưa cho cậu một bộ trang phục màu trắng của đệ tử, để cậu vào căn phòng phía sau thay đồ.

Sờ thử vải dệt của bộ quần áo này liền phát hiện không tầm thường, nhẹ nhàng lại giữ ấm, Quý Tịch vừa đổi đi quần áo vải thô lại càng hiện lên nét thanh tú.

Có điều Quý Tịch chưa từng mặc qua quần áo có kiểu dáng phức tạp giống vậy, buộc lung tung một hồi, nhìn qua miễn cưỡng bình thường, cũng khá vừa người.

Những người khác cũng lần lượt đến nơi, sau khi mọi người đổi quần áo xong , lại đi theo Giang chấp sự đến phía trước đại sảnh.

Thời Tầm đi đến bênh cạnh Quý Tịch, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Quý, ngươi đến lúc nào thế?”

Một vài bậc cuối kia hắn cơ hồ là bò đi lên, cả người thần trí không rõ, đợi sau khi thanh tỉnh, liền thấy Quý Tịch đã ở trong đội ngũ.

Người có thiên phú càng cao, qua Thông Thiên Giai càng nhẹ nhàng, Quý Tịch thân là hạ phẩm linh mạch nên Thời Tầm cho rằng cậu đến sau.

Quý Tịch chẳng muốn nhiều lời, chỉ nói: “Ta đi chậm.”

Trong đại sảnh Trừng Nhạc Phong, vài vị trưởng lão và đệ tử nội môn có ý thu đồ đệ đều ở đây, Quý Tịch nhìn xung quanh, chỉ thấy có ba vị trưởng lão.

Cậu nhìn tướng mạo và thân bình của ba người, cảm thấy đều không giống Linh An Quân.

Nhậm Nguyên nói với Giang chấp sự: “Chưởng môn cùng Từ Khanh đều không tới, có thể bắt đầu rồi.”

Giang chấp sự đồng ý, cho tân đệ tử từng người tiến lên nói ra tên họ cùng thiên phú linh mạch, Quý Tịch lôi kéo tay áo Thời Tầm, “Từ Khanh là ai?”

Ánh mắt Thời Tầm hiện lên vẻ khó tin, hắn thấp giọng trả lời: “Ngươi không biết? Linh An Quân tên thật là Từ Khanh.”

Quý Tịch thật đúng là không biết, nguyên tác lấy góc nhìn của Đoạn Du, khi viết đến sư tôn thì chỉ có Linh An Quân, hình như chưa bao giờ nhắc đến tên thật của Linh An Quân.

Chính mình thế nhưng còn chưa biết tên thật của Linh An Quân, Quý Tịch thấy vừa hổ thẹn, lại vừa thất vọng.

Hóa ra Linh An Quân không có ở đây a……

Trong sảnh, Nghiêm Tiêu tiến lên một bước, hành lễ rồi tự giới thiệu nói: “Đệ tử tên là Nghiêm Tiêu, thượng phẩm kim hệ linh mạch.”

Hắn nhìn về phía ba vị trưởng lão trên đài với ánh mắt chờ mong, nhưng bọn họ không có ai lên tiếng.

Biểu tình trên mặt Nghiêm Tiêu trở nên mờ mịt, lúc này một vị sư huynh đã mở miệng, “Ta là đệ tử thân truyền của Tam trưởng lão, ngươi cùng hệ linh mạch với ta, có nguyện ý bái ta làm sư không?”

Hắn tiến vào phái Vô Nhai, liền lấy mục tiêu trở thành đệ tử thân truyền của trưởng lão, hiện tại lại thấp hơn một bậc, chênh lệch không thể nói là không lớn.

Vị sư huynh kia thấy hắn hồi lâu không đáp, liền biết hắn đang nghĩ gì, cũng không lên tiếng nữa.

Giang chấp sự xua tay ý bảo hắn lui xuống: “Vị tiếp theo.”

Tiếp theo chính là Quý Tịch, cậu bước ra khỏi đám người: “Đệ tử tên là Quý Tịch, hạ phẩm mộc hệ.”

Lúc cậu bước ra, ánh mắt của nhiều người đều sáng lên, nhưng nghe thấy cậu là hạ phẩm linh mạch, lại ngậm miệng.

Giang chấp sự đang muốn lên tiếng, hỏi một chút Quý Tịch có nguyện ý làm đồ đệ của hắn không, đột nhiên trên đài có người mở miệng nói: “Mộc hệ? Không bằng tới chỗ của ta.”

Là Tam trưởng lão Tả Khâu, kim hệ linh mạch, chuyên về kiếm thuật.

Giang chấp sự vội vàng nói: “Có thu làm đệ tử nội môn hay không?”

“Tả Khâu ta thu đồ đệ, khi nào thì thu qua nội môn?”

Lời này là thật, trên Đan Hà Phong của hắn không có một đệ tử nội môn nào, cũng là vị trưởng lão có nhiều đệ tử thân truyền nhất.

Nhưng thu một hạ phẩm linh mạch, thật sự…… không thể tin được.

Bộ dáng Nghiêm Tiêu như sét đánh bên tai, nhịn không được hỏi: “Vì sao trưởng lão nguyện ý thu một vị hạ phẩm mộc hệ, lại không muốn nhìn thượng phẩm kim hệ của ta một cái?”

Tầm mắt Tả Khâu hướng hắn quét tới, hai chân hắn run lên thiếu chút nữa quỳ xuống, cúi đầu không dám lên tiếng.

Trong sảnh những người còn lại sắc mặt khác nhau, người hâm mộ Quý Tịch chiếm đa số, Tả Khâu lại hỏi một câu: “Ngươi có bằng lòng hay không?”

Thực tế Quý Tịch vẫn là tự mình hiểu lấy, tuy cậu nói với Thời Tầm muốn bái Linh An Quân làm vi sư, nhưng cậu giống với những thiếu niên thiếu nữ truy tinh nói muốn ngủ với XXX, chỉ là nói ngoài miệng mà thôi.

Hiện tại cậu có cơ hội trở thành đệ tử thân truyền của Tam trưởng lão, đã là kết quả tốt nhất rồi.

Quý Tịch đang muốn đồng ý, có người lên tiếng ngăn lại.

“Khoan đã.”

Thanh âm này như nước suối trên núi, mang theo hàn khí, Quý Tịch quay đầu nhìn lại.

Một thân ảnh màu trắng từ bên ngoài phi thân tiến vào, dáng người cao ngất, khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, mày kiếm môi mỏng, hai mắt trong veo hơi nhíu lại.

Y ngồi xuống vị trí Ngũ trưởng lão trên đài, đúng là Linh An Quân, Lâm Từ Khanh.

Quý Tịch quên cả thở, nhìn chằm chằm y không chớp mắt.

Cậu còn tưởng rằng hôm nay sẽ không được gặp Linh An Quân, hiện tại Linh An Quân đột nhiên xuất hiện, trong lòng Quý Tịch chỉ còn bốn chữ.

Chết, không, hối, tiếc.

Linh An Quân quả thực so với người trên bản vẽ còn đẹp hơn một vạn lần!

Quý Tịch gắt gao bóp lòng bàn tay, dùng đau đớn để giảm bớt cảm xúc kích động.

Ánh mắt cậu quá nóng, Lâm Từ Khanh ngước mắt nhìn cậu một cái, lập tức dời tầm mắt.

Trái tim Quý Tịch cuồng loạn, y vừa mới nhìn ta!

Tả Khâu trên đài bất mãn nói: “Sư đệ, ta còn tưởng rằng ngươi không tới.”

Lâm Từ Khanh đối với chuyện chiêu sinh chưa bao giờ để tâm đến, lần này đột nhiên nửa đường xuất hiện, khác thường vô cùng.

Y không phải là muốn cướp đồ đệ của mình chứ?

Trong lòng Tả Khâu cảnh giác, sự thật chứng minh hắn đoán không sai, Lâm Từ Khanh nói: “Ta có ý thu Quý Tịch làm đồ đệ, hy vọng sư huynh thành toàn.”

Quý Tịch ôm ngực, Linh An Quân vừa kêu tên của cậu!

Từ từ…… Y vừa mới nói cái gì? Thu ai làm đồ đệ?

Khắp nơi đều là tiếng hút khí, Tả Khâu muốn nói gì đó, Lâm Từ Khanh lại lên tiếng: “Sư huynh có nhiều đệ tử, tất nhiên không để bụng một người này, cảm ơn sư huynh.”

Tả Khâu: “……”

Hắn ghét nhất chính là điểm này của Lâm Từ Khanh, không đạt được mục đích, thề sẽ không bỏ qua, chuyện y nhận định, người khác tuyệt đối sẽ không có cơ hội lắm miệng.

Nhất thời, tầm mắt tất cả mọi người trong đại sảnh đều tập trung ở trên người Quý Tịch, muốn nhìn một chút đệ tử mang hạ phẩm thiên phú này rốt cuộc có cái gì khác biệt, lại được hai vị trưởng lão ưu ái, trong đó có một vị đã mấy trăm năm trôi qua chỉ thu một đồ đệ Linh An Quân.

Hiện tại đầu óc của Quý Tịch còn chưa tỉnh táo, cậu hoài nghi mình đang nằm mơ.

Cậu yên lặng hung hăng nhéo một cái trên mu bàn tay, đau đến chảy nước mắt.

Lâm Từ Khanh đem một màn này đều thu vào mắt, hít một hơi.

Quý Tịch che lại vết đỏ trên mu bàn tay, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Từ Khanh, lại thấy y đứng dậy bước về phía này.

Lâm Từ Khanh đứng trước mặt Quý Tịch, thân hình của thiếu niên nhỏ gầy, khuôn mặt ước chừng chỉ lớn cỡ bàn tay, thủy quang trong hốc mắt vẫn chưa tan, “Kinh hoàng thất thố” mà nhìn mình.

Kỳ thật Quý Tịch kích động đến sắp ngất, đại não một mảnh hỗn loạn, không làm ra phản ứng gì khác.

Lâm Từ Khanh mở ra môi mỏng nói: “Đi thôi, cùng ta đi lên Vân Phất Phong.”

Y mang theo Quý Tịch chuẩn bị rời đi, Giang chấp sự vội vàng hô: “Ngũ trưởng lão! Thu làm đệ tử nội môn sao?”

Thanh âm Lâm Từ Khanh từ bên ngoài truyền đến, “Thân truyền.”

Tay cầm bút của Giang chấp sự khẽ run,lễ bái sư năm nay, hết sức không bình thường.

Đợi đến khi lễ bái sư kết thúc, Trác Tự Minh tò mò hỏi, “Quý Tịch này, có cái gì đặc biệt?”

Tả Khâu hừ nhẹ một tiếng, rời đi trước, Nhậm Nguyên ở phía sau cười một cách bí hiểm, “Có thể làm người thứ nhất thông qua Thông Thiên Giai, sao có thể chỉ là hạ phẩm thiên phú?”

=============================================
Lần đầu edit lại đâm đầu vào thể loại cổ đại tu tiên 😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro