Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆, Chương 4
Tác giả: Lục đẳng tinh chi dạ
Edit: tina

Một đám tân đệ tử có thiên phú không đồng đều, thế nhưng cuối cùng chỉ có  một mình Nghiêm Tiêu không thể bái sư.

Hắn rốt cuộc cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, người cùng hắn nhập môn đều lần lượt được sư tôn của mình dẫn đi, chỉ có một mình hắn đứng tại chỗ không biết làm sao.

Nguyên bản Quý Tịch có thiên phú thấp nhất, lại đi theo Linh An Quân rồi.

Nghiêm Tiêu dùng tay áo lau nước mắt, cố chịu đựng không cho chính mình khóc thành tiếng, lúc này có người đi tới, nhẹ nhàng thở dài.

“Ngươi nếu nguyện ý, ta liền thu ngươi làm đồ đệ.”

Hắn kinh hỉ mà ngẩng đầu, là vị sư huynh lúc trước hỏi qua hắn.

Nghiêm Tiêu cảm động vạn phần, lập tức bắt lấy tay áo đối phương: “Sư tôn!”

Vân Phất Phong nằm trên đỉnh núi xa nhất, Quý Tịch nắm chặt quần áo Lâm Từ Khanh, bị gió thổi đến mức mở không nổi mắt.

Cậu bị Lâm Từ Khanh chặn ngang eo ôm ở trước người, trong lúc tâm trạng đang cực độ kích động cùng vui vẻ, Quý Tịch bình tĩnh lại, nghĩ tới một vấn đề.

Trước kia, Linh An Quân cũng ôm Đoạn Du giống như vậy?

Hẳn là không có, lúc trước Đoạn Du bị Lâm Từ Khanh thu nhỏ lại thu vào trong tay áo, một đường đầu óc choáng váng đến phái Vô Nhai.

Đoạn Du cũng chưa từng hưởng qua đãi ngộ này……

Quý Tịch ngửa đầu cố gắng mở mắt, muốn nhìn rõ khuôn mặt Lâm Từ Khanh, cậu bỗng nhiên nghĩ đến, mình không lẽ vẫn còn bên trong ảo giác của Thông Thiên Giai?

Cậu càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, nếu toàn bộ là sự thật, cậu chính là hạ phẩm linh mạch, người thứ nhất bước lên Thông Thiên Giai, lại được Tam trưởng lão và Ngũ trưởng lão đồng thời coi trọng, đều muốn nhận cậu làm đồ đệ.

Thế nào lại giống như là kịch bản của vai chính a.

Thật không dám giấu giếm, từ trước đến nay vận may của Quý Tịch cực kém, mua mì gói đều có thể thiếu bao gia vị, ra cửa không mang dù trời 100% mưa, cậu cùng vận may một chút quan hệ cũng không có.

Cho nên loại chuyện tốt này, sao có thể sẽ đến phiên cậu chứ.

Hai người đã tới Vân Phất Phong, Lâm Từ Khanh buông Quý Tịch ra, lại thấy hai mắt cậu đỏ bừng, trên mặt vẫn còn treo nước mắt.

Lâm Từ Khanh trầm mặc không nói.

Y mới phát hiện chính mình trực tiếp mang Quý Tịch rời đi, còn chưa hỏi qua cậu có nguyện ý hay không.

Sau khi rời Thông Thiên Giai, y vốn định trực tiếp về Vân Phất Phong, nửa đường lại nhịn không được đi vòng trở lại, thấy Quý Tịch chuẩn bị bái Tả Khâu làm sư tôn, liền trực tiếp xuống ngăn cản.

Y làm việc từ trước đến nay luôn tùy tâm sở dục, lúc trước thu Đoạn Du, là khi ra ngoài ngẫu nhiên gặp được, thấy hắn thiên tư trác tuyệt, số mệnh bất phàm, đợi một thời gian sẽ thành châu báu, liền thuận tay mang trở về.

Chỉ là trên thế gian này, có thể làm y nhìn nhiều vài lần quá ít, ngoại trừ chưởng môn cùng mấy vị trưởng lão thì không ai biết tật xấu này của y.

Quý Tịch ở trên Thông Thiên Giai biểu hiện, chứng minh thiên phú của cậu cũng không đơn giản như mặt ngoài, về phần muốn nhận cậu làm đồ đệ, còn nguyên nhân khác hay không……

“Ngươi muốn qua chỗ Tam trưởng lão?” Lâm Từ Khanh giơ tay chạm vào mặt Quý Tịch, đầu ngón tay dính một chút vết nước, trong lòng không hiểu sao có chút bực bội.

Nếu như cậu không muốn, vậy thôi.

Trên thực tế thì Quý Tịch bởi vì vừa rồi một đường mở to mắt, bị gió thổi, cậu nhìn Lâm Từ Khanh, đột nhiên nghiêng đầu cắn ngón tay y.

Nếu là ảo giác, không biết như vậy có thể phá giải hay không.

Ngón tay hơi lạnh ở giữa hai hàm răng, Quý Tịch hung hăng cắn một ngụm.

…… Cứng quá!

Cậu nhả ngón tay ra, che lại răng thiếu chút nữa là gãy, hoảng sợ nhìn Lâm Từ Khanh.

Vẻ mặt của y sững sờ, nhìn tay của mình: “Ngươi……”

Ở trong ảo giác, sẽ có xúc cảm như vậy sao? Quý Tịch thử thăm dò hô một tiếng, “Linh…… Linh An Quân?”

Lâm Từ Khanh chậm rãi thu hồi tay, lên tiếng: “Ừ.”

Cậu thậm chí còn không muốn mở miệng gọi sư tôn, thôi……

Quý Tịch ngũ lôi oanh đỉnh(?), cậu vừa rồi làm cái gì?

Cậu vừa đối với Linh An Quân làm cái gì?

Đây là Linh An Quân muốn thu hắn làm đồ đệ?

Trên ngón tay buông thõng bên người của Lâm Từ Khanh, tựa hồ còn phiếm thủy quang, hai chân Quý Tịch mềm nhũn, “Bịch” một tiếng trực tiếp quỳ xuống.

Lâm Từ Khanh: “……”

Y từ trên cao nhìn xuống, mắt nhìn không ra cảm xúc, phun ra hai chữ: “Đứng lên.”

Chân Quý Tịch mềm, sau một lúc lâu đứng lên không nổi.

Lâm Từ Khanh dứt khoát nửa ngồi xổm xuống, đầu ngón tay điểm vào cái cằm nhọn của Quý Tịch, khiến cho cậu ngẩng đầu cùng chính mình đối mặt.

“Ngươi nếu thật sự muốn đi Xích Dương Phong, ta sẽ không trách ngươi.”

Y mặt vô biểu tình, Quý Tịch ẩn ẩn cảm giác y giống như có điểm tức giận, vội vàng ôm lấy tay y, “Con không đi Xích Dương Phong! Con không đi!”

“Sư tôn,” Quý Tịch đánh bạo kêu một tiếng, đáng thương hề hề, “Người vừa mới mang con đi lên, liền không cần con nữa sao?”

Nếu thời gian có thể quay lại, cậu nhất định vào lúc ban đầu hô to một tiếng “Con nguyện ý”, mà không phải làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.

Nhưng mà…… nhưng mà cậu sao có thể biết, Linh An Quân thật sự muốn thu cậu làm đồ đệ, cậu nằm mơ cũng không dám làm như vậy.

Vẻ mặt Lâm Từ Khanh tốt hơn, hỏi: “Vậy ngươi mới vừa rồi là làm sao……”

Quý Tịch xấu hổ mở miệng, nghẹn đỏ mặt nói không nên lời, cảm giác được tay trong lòng ngực đang muốn rút ra, cậu lại cuống quít nói: “Sư tôn, con chỉ muốn bái người làm sư, con tới nơi này chính là vì người nha.”

“Chỉ là thiên phú của con quá thấp, không dám si tâm vọng tưởng, còn tưởng rằng chính mình đang nằm mơ.”

Tròng mắt màu hổ phách tràn đầy hình bóng y, giống như ánh mắt nóng bỏng lúc ở đại sảnh, ánh mắt Lâm Từ Khanh khẽ nhúc nhích, giữ chặt cánh tay Quý Tịch: “Đứng lên đi.”

Y lấy ra một khối ngọc bài đưa cho Quý Tịch, mặt trên chỉ khắc hai chữ “Vân Phất”, “Không cần hành lễ bái sư, nhận thẻ bài này, ngươi chính là người của Vân Phất Phong.”

Quý Tịch đưa tay tiếp nhận, hô một tiếng: “Sư tôn.”

“Ừ.”

“Sư tôn, con có thể ôm người một chút không?”

Cậu thật sự nhịn không được, nếu Linh An Quân không đồng ý hơn nữa đem cậu ném xuống Vân Phất Phong, cậu cũng nhất định phải nói ra những lời này.

Lâm Từ Khanh: “…… Có thể.”

Quý Tịch được đáp ứng, cả người nhào về phía y, không giống như khi lên Vân Phất Phong lúc nãy, đây là một cái ôm chân chính, cậu đem mặt chôn trong lòng ngực Lâm Từ Khanh, vô cùng thỏa mãn.

A! Cậu ôm được Linh An Quân rồi!

Đây là người cậu thích thật lâu, cho dù người từ trong sách biến thành người sống, cũng không giảm yêu thích một chút nào.

Quý Tịch không thích Đoạn Du, bởi vì Đoạn Du cùng hắn giống nhau, đều là từ khi hiểu chuyện chưa thấy qua cha mẹ, một người lẻ loi lớn lên, thế nhưng Đoạn Du có thể gặp được Linh An Quân, cậu lại không có.

Mà hiện tại, nằm mơ cũng không dám nghĩ đến chuyện này thế nhưng lại thành sự thật, Quý Tịch quả thực sắp khóc.

Cảm giác được có một bàn tay nhẹ nhàng phủ lên đỉnh đầu, Quý Tịch ngẩng đầu, ánh mắt chuyên chú: “Sư tôn thật tốt.”

Sợi tóc mềm mại len lỏi giữa các ngón tay, Lâm Từ Khanh không có đáp lại, cũng không có đẩy Quý Tịch ra, chỉ là ánh mắt mơ hồ, không biết nghĩ tới cái gì.

Lại nói, y sống mấy trăm năm, chưa bao giờ cùng ai thân cận như vậy.

Cả người Quý Tịch vừa vặn trong lòng ngực y, Lâm Từ Khanh càng xem càng vừa lòng với tiểu đồ đệ này, thẳng đến khi Quý Tịch chủ động buông y ra, Lâm Từ Khanh lại mang cậu đi vào nơi ở.

Lâm Từ Khanh chỉ có một đồ đệ, trên Vân Phất Phong ngoại trừ đệ tử đúng hạn tới quét tước và chăm sóc hoa cỏ thực vật thì không còn ai khác.

Hiện tại Đoạn Du ra ngoài, toàn bộ đỉnh núi cũng chỉ có y và Quý Tịch.

Căn phòng trên núi được bố trí sạch sẽ, rõ ràng là đã có người ở, Lâm Từ Khanh giải thích nói: “Trên núi tạm thời không có phòng trống, nơi này là phòng của sư huynh ngươi Đoạn Du.”

“Đoạn Du hiện tại không có ở đây, ngươi ở đây đi,” Lâm Từ Khanh phất tay áo phủi đi lớp bụi mỏng trong phòng, đồng thời cũng dọn đi một ít đồ dùng cá nhân, “Giang chấp sự sẽ đưa chăn mới và các đồ dùng khác qua đây, đợi phòng mới xây xong, ngươi lại dọn qua đó.”

Y lại dặn dò một chút chuyện khác, như sau này phải đi học cùng các đệ tử khác ở Trừng Nhạc Phong, không được nghỉ học mà không có lý do, đợi sau khi đột phá Trúc Cơ kỳ thành công, mới có thể học kiếm thuật, linh thuật hoặc trận pháp linh tinh, khi tu luyện gặp phải vấn đề gì, đều có thể tùy thời tìm y.

“Ta ở trên đỉnh núi, nếu có chuyện quan trọng, trực tiếp đi lên là được.”

Quý Tịch ngoan ngoãn đồng ý, mặt giãn ra nói: “Cảm ơn sư tôn.”

Sư tôn nhà cậu thật tốt, loại việc vặt này cũng muốn tự mình nói với cậu, các trưởng lão khác đều có một vài đệ tử hầu hạ.

Chẳng qua, cậu cũng có thể hầu hạ nha!

-

Vì thế đến ngày thứ hai, sáng sớm Quý Tịch đã lên đỉnh núi.

Người tu tiên có thể tĩnh tọa thay thế cho giấc ngủ, Quý Tịch không biết hiện tại Lâm Từ Khanh là trạng thái gì, không dám tùy tiện gõ cửa.

Cậu đứng ở cửa do dự mãi, cửa phòng đột nhiên kéo ra.

“Có việc gì sao?”

Lúc Quý Tịch vừa đi lên y liền biết, thấy đối phương đứng mãi mà không gõ cửa, không khỏi nghi hoặc.

“Sư tôn!”

Quý Tịch thấy Lâm Từ Khanh đã mặc quần áo chỉnh tề, trong lòng đem việc “Hầu hạ mặc quần áo” này gạch bỏ.

Cậu nghiêng đầu nhìn vào trong phòng, nóng lòng muốn thử: “Sư tôn có yêu cầu con làm gì không?”

“Sửa sang lại chăn giường?”

“Quét tước phòng?”

“Pha trà?”

Lâm Từ Khanh thở dài: “Ngươi không cần làm những thứ này, ta cũng không cần.”

Quý Tịch cảm thấy thất vọng, “A……”

Tối hôm qua cậu hưng phấn cả một đêm không chợp mắt, nhớ lại những chuyện phát sinh từ khi xuyên qua cho tới nay, đợi đến khi trời tờ mờ sáng, liền lên trên đỉnh núi.

“Thật sự không có việc gì sao?” Quý Tịch vẫn chưa từ bỏ ý định, liền muốn làm một đồ đệ có trách nhiệm, “Con đấm chân ấn vai cho sư tôn nha?”

Lâm Từ Khanh bị cậu làm cho cười, cong cong khóe môi, xưa nay khuôn mặt không có biểu tình gì giống như xuân phong thổi qua, Quý Tịch nhìn đến tim đập gia tốc.

“Không cần.”

Sáng sớm có sương mù và khí lạnh, chóp mũi của Quý Tịch có điểm hồng, Lâm Từ Khanh để cậu vào phòng, nói: “Ta hôm nay cần ra ngoài, ước chừng 5 ngày sau trở về.”

“Ra ngoài?”

Quý Tịch sửng sốt, ở trong đầu tìm kiếm tuyến cốt truyện.

Lâm Từ Khanh gật đầu: “Đoạn Du vẫn chưa về, ta đi nhìn xem thế nào.”

Vừa nói đến Đoạn Du, Quý Tịch liền nghĩ tới.

Đoạn cốt truyện này, hẳn là lúc Đoạn Du ra ngoài làm nhiệm vụ môn phái, chọc phải phiền toái, mới chậm trễ thời gian về môn phái, Lâm Từ Khanh ra ngoài tìm hắn, lại vừa lúc tu vi có đột phá.

Lâm Từ Khanh ở trong nguyên tác có một cái thiết lập, y thiên tư siêu quần, tu luyện đơn giản giống như uống nước, nhưng lúc đột phá độ kiếp, thì phải trải qua lôi kiếp mạnh hơn người bình thường một ít.

Cũng chính là lúc này, sau khi Lâm Từ Khanh độ kiếp thành công lại bị người đánh lén, nguyên khí đại thương.

Bao gồm lúc sau y chết, cũng có một phần do việc này.

Quý Tịch hết sức hoảng loạn, che ở trước mặt Lâm Từ Khanh không cho y đi: “Sư tôn, có thể không đi được không? Đoạn…… Sư huynh hắn sẽ tự mình trở về.”

Lâm Từ Khanh có chút khó hiểu, hỏi ngược lại: “Vì sao không thể đi?”

“Bởi vì……” Quý Tịch không thể nói thẳng ra nguyên nhân, chỉ có thể căng da đầu nói, “Trong lòng con bất an, thực lo lắng cho sư tôn.”

Nhưng Lâm Từ Khanh đã quyết định đi, y ra tiếng trấn an nói: “Đừng sợ, ta chỉ đi mấy ngày mà thôi, rất nhanh sẽ trở lại.”

Quý Tịch khẩn cầu không có kết quả, nhăn mặt rất không vui, cuối cùng chỉ có thể nói: “Sư tôn, người nhất định phải về sớm, con sẽ thực lo lắng.”

“Người đừng quên trong nhà còn có một tiểu đồ đệ.”

Lâm Từ Khanh thân là một trưởng lão của phái Vô Nhai, lần đầu tiên được dặn dò như vậy, tâm tình có chút vi diệu.

Quý Tịch và Đoạn Du có tính cách hoàn toàn không giống, Đoạn Du đối với y tôn trọng là nhiều, ngày thường tương đối độc lập, mà Quý Tịch mới đến Vân Phất Phong nửa ngày, liền có chút…… dính người.

Y cho rằng Quý Tịch tuổi còn nhỏ, mới vào tiên môn liền gặp cảnh sư tôn đi ra ngoài, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy sợ hãi.

Lâm Từ Khanh nói: “Được, ta sẽ mau chóng trở về.”

Sắc mặt Quý Tịch tốt hơn một chút, lúc này đã gần đến giờ đi học, cậu bị Lâm Từ Khanh nhắc nhở, đi ba bước lại quay đầu nhìn một cái.

Lâm Từ Khanh nhìn cậu rời đi, ngồi trên ghế suy tư một lát, truyền Lam Tước đến.

“Ngươi đi đến chỗ Nhậm Nguyên mượn Huyền Kính.”

“Huyền Kính?” Lam Tước khó hiểu, “Tiên quân, lần này ra ngoài vì sao phải mang Huyền Kính theo?”

Lâm Từ Khanh không để ý tới nó, nó đành phải một mình bay đi.

Gần đây tiên quân thật kỳ quái, hôm qua lúc nó lên Vân Phất Phong báo cáo kết quả tuần tra, tiên quân thế mà ngẩn người nhìn ngón tay của mình.

Một ngón tay thì có cái gì đẹp?

Chờ đến khi Lam Tước thuận lợi mang Huyền Kính về, Lâm Từ Khanh mới xuất phát.

Sau khi đi được mấy canh giờ, y đoán Quý Tịch đã ở trong lớp học nên lấy Huyền Kính ra kiểm tra.

Trong gương Quý Tịch ngồi ở trên bàn thấp, tay chống đầu ánh mắt không tập trung.

Thời Tầm bên cạnh nhỏ giọng gọi cậu: “Tiểu Quý, tiểu Quý? Tiểu Quý!”

Quý Tịch quay đầu: “Làm sao vậy?”

“Nhớ phải ghi chép,” Thời Tầm chỉ chỉ trên giảng đường, “Gọi ngươi đã vài tiếng, ngươi làm sao vậy?”

Quý Tịch không tiếng động thở dài, phe phẩy lông mi dài: “Sáng nay sư tôn nhà ta xuất môn, ta rất nhớ y.”

Khóe miệng Thời Tầm giật giật.

Sáng nay mới đi, lúc này mới mấy canh giờ, liền nhớ thành như vậy?

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Từ Khanh: Đoạn Du? Không quen biết, ta phải về nhà bồi tiểu đồ đệ của ta.

====================================================================

Đang edit mà truyện đang theo dõi lại ra chương mới thế là bỏ bê đi đọc truyện luôn😅. Đã đến C4 mọi người thấy tui edit dễ đọc không nà.😶

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro