Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Lục Đẳng Tinh Chi Dạ

Edit: tina

*Chương mới đây tới rồi đây. Ngày mai là 20/10 rồi, chúc các nàng có một ngày vui vẻ nhá😘💖.

====================================

☆, Chương 25

Sáng sớm Đoạn Du thức dậy, không tìm thấy Quý Tịch ở trong viện, dựa vào trực giác tìm tới đỉnh núi, quả nhiên thấy cậu ở chỗ Lâm Từ Khanh.

Đỉnh núi không thấy người thứ hai, Quý Tịch một mình ngồi ở dưới tán cây phát ngốc, đến cả khi Đoạn Du đến cũng không chú ý tới.

"Sư đệ, đệ ở đây làm gì vậy?"

Đoạn Du đi qua ngồi xuống cạnh cậu, nhìn quanh bốn phía sau đó hỏi: "Sư tôn không có ở đây à?"

Quý Tịch lấy lại tinh thần, lắc đầu: "Không có."

Tối hôm qua cậu đột nhiên ngủ mất, buổi sáng sau khi tỉnh lại đã không thấy Lâm Từ Khanh rồi.

Quý Tịch đi lên phía trước, từ lúc cậu rời giường đến bây giờ, vẫn luôn nhớ lại hết thảy chuyện xảy ra vào tối hôm qua.

Trong bóng đêm cậu được y ôm vào lòng, ngón tay dọc theo sống lưng cậu chậm rãi xuống phía dưới, hai mắt bị tay y che khuất.

Cuối cùng Lâm Từ Khanh thậm chí trực tiếp dùng pháp thuật làm cậu ngủ đi.

Còn có cảm giác mềm mại kia, có chút nóng lên......

Quý Tịch vươn tay, sờ lên miệng mình.

Rốt cuộc là tay của Lâm Từ Khanh đụng phải, hay là......

Cậu một bộ dáng mất hồn mất vía, Đoạn Du nghi hoặc nói: "Sư đệ, đệ có tâm sự hả?"

"Xem như có đi," Quý Tịch chống đầu, ánh mắt mơ hồ không có tiêu cự, như là đang hỏi Đoạn Du, lại như là lầm bầm lầu bầu, "Huynh nói xem, sư tôn sẽ thích ai đó sao?"

Này không thể trách Quý Tịch có ý nghĩ kỳ lạ, cậu đã xuyên vào sách, còn được như ý nguyện trở thành đồ đệ của Lâm Từ Khanh, thì còn có việc gì là không có khả năng nữa chứ?

Đoạn Du đương nhiên nói: "Huynh cảm thấy sẽ không, sư tôn đã lớn tuổi rồi, cũng chưa từng có đạo lữ, cũng không thấy y đối với ai nhìn nhiều thêm vài lần."

Hắn dừng một chút, nhìn về phía Quý Tịch trêu chọc nói: "Nếu nói chuyện này, thì sư tôn sủng đệ nhất, đại đồ đệ là ta, sớm đã không còn địa vị rồi."

Quý Tịch biết hắn đang nói đùa, vẫn là nhịn không được nói: "Sao có thể, sư tôn không có bất công, huynh cũng có thể xếp thứ hai trong lòng đệ."

Đoạn Du biết rõ cố hỏi: "Vậy thứ nhất là ai a?"

Quý Tịch không đáp, nói sang chuyện khác: "Sư huynh tìm sư tôn có chuyện gì sao?"

"Là tìm đệ, huynh thấy đệ không có ở trong phòng, liền đoán đệ đang ở đây."

Đoạn Du đứng dậy mặt lộ vẻ hưng phấn: "Không phải muốn luận bàn sao? Huynh có thể không rút kiếm, nếu dùng kiếm thì có khả năng đệ sẽ bị thương......"

Hắn đối với việc tu luyện coi như là si mê, linh mạch Quý Tịch hiếm thấy như thế, trừ bỏ chuyện có thể hấp thụ lôi kiếp, không biết khi sử dụng sẽ như thế nào.

Quý Tịch đồng ý, hai người đi đến khoảng đất trống sau núi.

Bởi vì tu vi Quý Tịch còn thấp, nên Đoạn Du sẽ không rút kiếm mà tập trung vào việc phòng thủ, Kim hệ linh khí êm dịu nhưng lại kiên cố, không dễ để công phá.

Quý Tịch lấy Ngân Tiên ra, không nói nhiều lời trực tiếp bắt đầu, thân roi mang theo ánh tím của lôi điện đánh qua Đoạn Du, Đoạn Du không tránh giống Lâm Từ Khanh, mà là đứng tại chỗ dùng pháp thuật ngăn cản.

Qua vài lần đối chiêu, ánh mắt Đoạn Du ngày càng sáng, Quý Tịch tuy là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng linh khí xuất ra cơ hồ tương đương với Kim Đan sơ kỳ, lúc trước cậu trực tiếp luyện tập cùng người có tu vi cao cường là Lâm Từ Khanh, tốc độ ra tay nhanh nhẹn vượt quá tưởng tượng của Đoạn Du.

Hắn đem Kim hệ linh khí hội tụ ở tay, hóa thành tấm chắn chặn liên tiếp mấy chiêu, liên tục như vậy làm hắn có chút ngứa tay, muốn đổi phương thức cùng Quý Tịch luận bàn.

"Sư đệ cẩn thận, huynh chuẩn bị ra tay đấy."

Đoạn Du không có rút kiếm ra, mà là một bên tránh roi của Quý Tịch, một bên chém ra linh khí, hắn cứ như vậy Quý Tịch nháy mắt đã dùng hết sức, bắt đầu có chút luống cuống tay chân.

Thân cây phía sau trúng một kích của Đoạn Du, phát ra tiếng vang nặng nề, Quý Tịch thở phì phò, nỗ lực tập trung tinh thần ứng đối.

Cùng Đoạn Du luận bàn quả nhiên bất đồng, cậu chỉ cần thả lỏng cảnh giác, liền dễ dàng bị đánh trúng, mà Đoạn Du còn chưa xuất toàn lực.

Dần dần, hai người bắt đầu đổi thành Đoạn Du công kích, Quý Tịch phòng thủ, roi của cậu không chuyên dùng để phòng thủ, cơ hồ chỉ có thể dựa vào lắc mình để tránh né.

Quý Tịch rốt cuộc cũng chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ, rất nhanh liền kiệt sức, một giây không cẩn thận liền bị Đoạn Du đánh trúng vai trái.

Cậu té ngã trên đất, Đoạn Du lập tức thu tay, tiến lên đỡ cậu lên, khẩn trương nói: "Xin lỗi sư đệ, ngươi xem ......"

"Không có việc gì," Quý Tịch lắc đầu, từ trên mặt đất đứng lên vỗ vỗ vạt áo, "Đệ không có bị thương, không đau."

Đoạn Du đại khái chỉ dùng năm thành lực, Quý Tịch trừ bỏ vai trái có chút tê dại, các chỗ khác đều không bị thương.

Cậu duỗi tay nắn nắn bả vai, Đoạn Du tự trách nói: "Không thì bôi thuốc đi, huynh có một bình thuốc có thể lưu thông máu và loại bỏ máu ứ đọng, dùng rất tốt."

Quý Tịch giật giật bả vai, chần chờ nói: "Không cần đâu, hình như không có sao."

"Không được, hiện tại không có cảm giác gì, nhưng ngày mai thì không chắc."

Đoạn Du rất có kinh nghiệm, lấy bình thuốc ra, để Quý Tịch ngồi xuống, "Sư đệ, đệ kéo cổ áo ra một chút."

Hắn không có bất luận ý gì khác, trước kia khi làm nhiệm vụ hoặc là vượt tháp bị thương, có lúc nằm ở vị trí mà không thể tự mình xử lý được, liền nhờ sư tôn hoặc là đệ tử khác hỗ trợ bôi thuốc.

Quý Tịch cũng không nghĩ nhiều, kéo cổ áo ra, đột nhiên có thanh âm truyền đến: "Các ngươi đang làm gì?"

Lâm Từ Khanh cau mày đứng cách đó không xa, hẳn là vừa mới lại đây.

Sau khi y trở về lại không thấy ai ở trên núi, sau khi nghe thấy có tiếng vang ở sau núi, lúc đến lại thấy Quý Tịch ở cùng với Đoạn Du.

"Sư tôn" Đoạn Du kêu một tiếng, giải thích nói, "Vừa rồi con cùng sư đệ luận bàn với nhau, nhất thời sơ sẩy làm sư đệ bị thương...... Con đang muốn bôi thuốc cho đệ ấy."

Lâm Từ Khanh càng nghe ánh mắt càng trầm, đi lên trước cầm lấy bình thuốc trong tay Đoạn Du, ngữ khí không có một tia khác thường nào, "Ngươi đi Bích Thanh Phong một chuyến, Tứ trưởng lão tìm ngươi có việc."

"Vậy tiểu sư đệ......"

"Để ta."

Đoạn Du tự nhiên không có ý kiến, một mình hạ phong, chỉ còn lại hai người Quý Tịch và Lâm Từ Khanh.

Quý Tịch ngồi ở trên ghế đá, ngửa đầu nhìn về phía Lâm Từ Khanh, nhẹ giọng nói: "Sư tôn sẽ bôi thuốc cho con sao?"

Cổ áo hơi mở lộ ra một ít làn da trắng nõn, Lâm Từ Khanh chỉ nhìn thoáng qua liền dời tầm mắt, "Ừm."

Y cầm thuốc trên tay nhưng lại bất động, nói: "Về phòng trước đi."

Nơi này hoàn toàn lộ thiên, Lâm Từ Khanh cảm thấy không ổn, vẫn là vào trong phòng xử lý sẽ tốt hơn.

Quý Tịch đứng dậy theo y trở về phòng, dọc theo đường đi cúi đầu không nói lời nào, Lâm Từ Khanh có chút không quen.

Nếu như là bình thường, khi Quý Tịch bị thương nhất định sẽ làm nũng oán giận với y, muốn được y dỗ, mà bây giờ lại trầm mặc như thế.

Vào phòng, Lâm Từ Khanh siết bình thuốc trong tay, muốn Quý Tịch đem chỗ bị thương lộ ra, môi khẽ nhúc nhích lại không phát ra tiếng nỗi.

Quý Tịch đến gần, cách Lâm Từ Khanh chỉ có nửa bước, ngẩng đầu nghiêm túc mà nhìn y, một bên chậm rãi cởi bỏ đai lưng.

Kỳ thật cậu chỉ cần kéo áo xuống bả vai là được, nhưng Quý Tịch một hai phải làm như vậy, cổ áo mở rộng, làn da bên vai trái cũng lộ ra.

Toàn bộ quá trình, Quý Tịch vẫn luôn cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt Lâm Từ Khanh.

Lâm Từ Khanh mặt ngoài thoạt nhìn rất bình thường, nhưng cái tay cầm bình thuốc lại trắng bệch, gắt gao siết chặt thân bình, ánh mắt di đến một bên không nhìn Quý Tịch.

Y giống như...... Có chút khẩn trương.

"Sư tôn, người giúp con nhìn xem một chút."

Quý Tịch nói chuyện mang theo giọng mũi, Lâm Từ Khanh quay lại, tầm mắt liền rơi vào vai trái của cậu, trên đó xác thật có một vết bầm, nhưng màu không đậm, cũng không nghiêm trọng lắm.

Thế nhưng Lâm Từ Khanh vẫn đau lòng, mấy suy nghĩ gì đó cũng tiêu tán, mở ra nắp bình bắt đầu bôi thuốc cho Quý Tịch, "Tu vi con còn thấp, lần sau lại luyện tập cùng sư huynh của con, nhớ mang chút pháp khí phòng thân."

"Con biết rồi, sư tôn."

Bột thuốc xoa lên có chút lạnh, lại giảm không ít cảm giác đau, Lâm Từ Khanh đậy nắp bình lại, Quý Tịch không kéo quần áo lại, cứ như vậy dựa qua, mắt trông mong nói: "Vẫn còn đau một chút, sư tôn giúp con xoa xoa một lát đi."

Lần trước là xoa bụng, lúc này là xoa bả vai, nhưng vết bầm này không nghiêm trọng lắm, cũng không biết Quý Tịch có thật sự đau hay không.

Lâm Từ Khanh nhìn thoáng qua Quý Tịch, không trả lời.

Quý Tịch còn dựa trên người y, lại nói: "Thôi vậy con đi tìm sư huynh giúp đây, không biết khi nào huynh ấy mới trở về."

Cậu muốn thử Lâm Từ Khanh, muốn biết suy đoán của mình có chính xác hay không, cậu cũng không tin Lâm Từ Khanh sẽ thật sự để cậu đi tìm Đoạn Du.

Sắc mặt Lâm Từ Khanh lại lạnh xuống, rũ mắt nhìn về phía người trong lòng: "Thật sự đau như vậy?"

Quý Tịch sửng sốt, lại nghe thấy y nói: "Sao lại yếu như thế, về sau khi chân chính bị thương thì làm sao? Nếu vi sư cùng sư huynh của con đều không ở bên cạnh, con còn muốn tìm những người khác?"

Lâm Từ Khanh xác thật có chút tức giận, nói ra chỉ là một nguyên nhân, y còn giận lời Quý Tịch vừa nói, tuy rằng Quý Tịch muốn đi tìm Đoạn Du, cũng không có gì sai.

"Con......" Quý Tịch đứng thẳng, chậm rãi kéo quần áo lại, nhỏ giọng nói: "Không tìm người khác."

Tìm Đoạn Du đương nhiên cũng không phải sự thật, trừ bỏ Lâm Từ Khanh, cậu cũng không cùng người nào quá thân mật.

Lâm Từ Khanh lại cho rằng ý của cậu là, về sau bị thương, vẫn sẽ tìm mình hoặc là Đoạn Du.

Y cùng Đoạn Du giống như bị Quý Tịch sắp xếp vị trí trước sau, tuy rằng trình tự bất đồng, nhưng tác dụng thì không sai biệt lắm, Lâm Từ Khanh một trận bực bội trong lòng, đi đến bên cạnh bàn rót một ly trà lạnh cho mình.

"Trở về đi, về sau có luyện tập thì tìm Đoạn Du là được, nhớ rõ mang theo pháp khí phòng thân."

Lần sau lại bị thương, không nhất định vừa vặn bị y gặp được.

Quý Tịch không đi, hiện tại cậu đối với cảm xúc của Lâm Từ Khanh phi thường tò mò, rốt cuộc là y thật sự tức giận, hay là ghen bởi vì lời nói của mình đây?

Suy đoán này làm Quý Tịch trở nên hưng phấn, cậu âm thầm liếm liếm môi dưới, hướng bên cạnh bàn đi đến.

"Trà này đều đã lạnh rồi, để con đi pha cho sư tôn một ấm trà mới."

Cậu vừa mới chạm vào ấm trà, liền bị Lâm Từ Khanh giơ tay ngăn lại: "Không cần."

Quý Tịch thuận thế chống ở bên cạnh bàn, cong lưng lấy lòng nói: "Sư tôn không cần giận, vừa rồi đều là con đùa thôi."

"Con chỉ là muốn cùng sư tôn thân hơn mà thôi, sư tôn không muốn sao?"

Lúc này cậu không đề cập tới Đoạn Du, Lâm Từ Khanh muốn hỏi rõ ràng, lại cảm thấy mình thật buồn cười.

Hai người đều là đồ đệ của y, y lại vì ham muốn của bản thân mà sinh ra cảm xúc khác thường.

Mặt Lâm Từ Khanh vẫn như vậy không có biểu tình gì, cũng không nói lời nào, Quý Tịch có chút không đoán được suy nghĩ của y, dựa vào bên cạnh bàn lặng lẽ đánh giá y.

Để tách trà xuống, tay phải Lâm Từ Khanh tùy ý đặt lên bàn, mười ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, Quý Tịch vươn tay, lúc Lâm Từ Khanh không chú ý liền chạm nhẹ vào lòng bàn tay y.

Cậu dùng chút linh khí, điện lưu mỏng manh từ đầu ngón tay truyền tới lòng bàn tay Lâm Từ Khanh, lông mi Lâm Từ Khanh run lên, theo bản năng nắm tay phải lại.

Quý Tịch không có động, chậm rì rì nói: "Sư tôn, người nắm tay con làm gì."

====================================

*Á Quý Tịch lưu manh với sư tôn kìa//v//.

Sao mà tâm cơ thế không biết, nhưng tui thích.o((>ω< ))o

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro