Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Lục Đẳng Tinh Chi Dạ

Edit: tina

====================================

☆, Chương 26

Bàn tay bị y nắm lấy hơi mềm mại còn có chút nóng ẩm, Lâm Từ Khanh sửng sốt, còn chưa phản ứng kịp lại bị Quý Tịch truyền thêm một chút linh khí.

Cảm giác tê dại từ lòng bàn tay truyền đến, Lâm Từ Khanh bình tĩnh buông Quý Tịch ra: "Đừng làm loạn."

Giọng y hơi thấp, trong giọng nói mang theo ý dung túng, Quý Tịch ngoan ngoãn đứng thẳng, "Con không làm loạn."

Thăm dò xong, tâm trạng Quý Tịch rất tốt, không màng việc Lâm Từ Khanh ngăn cản, một lần nữa chuẩn bị một bình trà nóng cho y, sau đó mới rời đi.

Cậu vừa đi, Lâm Từ Khanh cầm chén trà nóng lên bắt đầu xuất thần.

Vừa rồi chỉ trong nháy mắt, y cảm thấy Quý Tịch giống như đều đã biết tất cả, nhưng cẩn thận quan sát lại, thì vẫn như trước kia vậy.

Cậu luôn vô ý làm những hành động khiến y kinh ngạc, cảm giác tê tê ở tay khi Quý Tịch truyền linh khí qua tay vẫn còn phảng phất, Lâm Từ Khanh nắm chặt chén trà.

Khó trách trước kia Nhậm Nguyên nói quá lên, chuyện tình yêu là chuyện bất đắc dĩ nhất, y muốn tạm thời duy trì khoảng cách với Quý Tịch nhưng luôn không làm được.

Nhưng mà hôm nay y không có đồng ý xoa bả vai cho Quý Tịch, có phải...... xem như có chút tiến bộ?

Lâm Từ Khanh làm phép biến trà nóng thành trà lạnh, cầm chén trà lên uống một ngụm.

-

Đến buổi chiều, khi Đoạn Du trở về Vân Phất Phong, bên cạnh còn có Thời Tầm đi theo.

Trác Tự Minh kêu hắn đi Bích Thanh Phong, là nghe nói hắn đã công bố mấy trăm loại trận pháp trong môn phái, trong đó có mấy loại đều là trận pháp đã thất truyền, muốn tự mình hỏi một chút hắn tìm ở đâu.

Đoạn Du kể rõ đầu đuôi, lúc chuẩn bị trở về thì gặp được Thời Tầm.

Thời Tầm biết hắn là sư huynh của Quý Tịch, chủ động hỏi Quý Tịch có khoẻ không, Đoạn Du dứt khoát kêu hắn đến Vân Phất Phong cùng mình.

Hai người dọc theo đường đến đây, có chút chỉ hận gặp nhau quá muộn, hai người đều cảm thấy hứng thú với kiếm pháp và trận pháp, đáng tiếc Thời Tầm là thổ hệ linh mạch, cho rằng mình không thích hợp để luyện kiếm.

"Nào có cái gì thích hợp hay không thích hợp," Đoạn Du nghiêm túc nói, "Chỉ cần nghiêm túc chịu học, liền có thể làm tốt, ta thân là kiếm tu, cũng có thể bày trận pháp đấy thôi."

Thời Tầm ngộ đạo, cảm kích nói: "Đa tạ Đoạn sư huynh."

Giữa các đệ tử của các phong cũng xưng hô huynh đệ với nhau, Đoạn Du là đệ tử thân truyền của Lâm Từ Khanh, tự nhiên phải kêu hắn một tiếng sư huynh.

Đoạn Du vỗ vỗ vai hắn: "Ngươi là bằng hữu của tiểu sư đệ vậy sau này cũng là bằng hữu của ta, về sau chúng ta có thể giúp đỡ nhau, nếu ngươi muốn học kiếm pháp, có cái gì không hiểu thì có thể hỏi ta."

Thời Tầm cảm tạ hắn, không bao lâu liền đến Vân Phất Phong.

Một chuyến ra ngoài này Quý Tịch vốn là không bị thương tích gì, vết thương buổi sáng bị Đoạn Du không cẩn thận đánh trúng trên vai được bôi dược rất nhanh đã khỏi, hiện tại còn có chút sinh long hoạt hổ, sắc mặt hồng nhuận.

Thời Tầm nhìn kỹ vài lần, thấy cậu vẫn mạnh khỏe, nhẹ nhàng thở ra, "Ngươi không có việc gì là tốt rồi."

Sau khi Quý Tịch lặng lẽ đi theo Lâm Từ Khanh, hắn có đi tìm cậu một lần, lại thấy trong viện trống rỗng không một bóng người, liền đoán được cậu đã cùng sư tôn của mình ra ngoài.

Chờ bọn họ sau khi trở về, các đệ tử đều bàn tán chuyện ma tu ở Thanh Hà Trấn, nhưng bọn hắn cũng chỉ là nghe nói đôi câu vài lời, tình huống cụ thể thì không biết.

Thời Tầm lo lắng cho Quý Tịch, nếu như không gặp phải Đoạn Du, hắn cũng muốn tới nhìn một chút.

"Tiểu Quý, hiện tại bên ngoài không an toàn, lần sau đừng đi theo chạy loạn nữa."

Đoạn Du cũng nói: "Tiểu Thời nói rất đúng, ma tu gian trá giảo hoạt khó lòng phòng bị, bất quá việc này không thể hoàn toàn trách đệ, sư tôn cũng có trách nhiệm."

Ý hắn là nếu Lâm Từ Khanh có tâm ngăn cản, thì dù Quý Tịch có thêm tám cái chân cũng không thể đi tới Thanh Hà Trấn được, chỉ có thể thành thành thật thật đợi ở môn phái.

Thời Tầm thở dài: "Linh An Quân quá sủng ngươi rồi."

Quả thực giống như lão phụ thân cưng chiều tiểu nhi tử vậy, nhưng mấy lời này hắn cũng không dám nói trước mặt hai đồ đệ của Linh An Quân.

Quý Tịch tự biết đuối lý, một câu cũng không phản bác, gật đầu nói: "Lần sau...... Không, không có lần sau đâu."

Tiêu Chiếu sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy, cốt truyện kế tiếp hẳn là sẽ khác với nguyên tác, vì để đối phó những điều chưa biết sắp tới, cậu cần phải đẩy nhanh tốc độ tu luyện.

Cậu nghĩ nghĩ, hỏi Đoạn Du: "Sư huynh, huynh có biện pháp nào có thể nhanh chóng tăng tu vi không?"

Thật ra hấp thu lôi kiếp để tăng tu vi rất hiệu quả, chỉ là về sau có xuất hiện tác dụng phụ hay không còn chưa rõ ràng, trong môn phái cũng không có nhiều người biết về linh mạch của cậu, không thể trực tiếp đi tìm tu sĩ sắp đột phá được.

Đoạn Du nhíu mày: "Sư đệ, sao đột nhiên vội vàng vậy?"

Quý Tịch há miệng thở dốc, lại không thể giải thích.

Chẳng lẽ cậu nói, bởi vì đại phản diện đã theo dõi bọn họ rồi, có khả năng tuỳ thời tới gây sự?

Nhưng hiện tại đến cái tên Tiêu Chiếu, Đoạn Du còn chưa nghe qua, hơn phân nửa sẽ không tin tưởng lời cậu nói.

Thấy cậu không lên tiếng, lần đầu tiên Đoạn Du xụ mặt với cậu: "Chuyện tu luyện chưa từng có lối tắt, chỉ có làm đến nơi đến chốn mới có thể củng cố đạo tâm, dựa vào ngoại lực để tăng tu vi căn cơ không vững, rất dễ sụp đổ."

Quý Tịch cúi đầu trầm mặc, Thời Tầm phát hiện không khí không đúng, nói: "Tiểu Quý có thiên phú cao, tốc độ tu luyện đã nhanh hơn phần lớn đệ tử rồi, ngươi không cần sốt ruột quá đâu."

Sắc mặt Đoạn Du hoà hoãn, ngữ khí mềm xuống: "Chờ đệ đột phá Kim Đan kỳ là có thể nhận nhiệm vụ, rèn luyện bên ngoài luôn có hiệu quả tốt nhất. Ngày thường muốn luận bàn luyện tập gì đó, có thể tìm huynh."

Những lời này cũng là muốn tốt cho Quý Tịch, Quý Tịch không có bất luận ý kiến nào, gật đầu đồng ý: "Đã biết sư huynh, về sau đệ tuyệt đối sẽ không nghĩ nhiều nữa."

Thái độ nhận sai của cậu rất tốt, Đoạn Du rất vui, xoa đầu Quý Tịch: "Có chuyện gì cũng không cần giữ trong lòng, huynh và sư tôn đều ở đây."

Quý Tịch thả lỏng cơ mặt nói: "Vâng."

Đã tới giờ Dậu rồi, thời gian Thời Tầm ở đây cũng đã lâu, đứng dậy cùng hai người Quý Tịch tạm biệt, chuẩn bị quay về Bích Thanh Phong.

Hắn xoay người đang muốn rời đi, một người đệ tử vội vã chạy lên, hô: "Đoạn sư huynh! Dưới chân núi có người tìm huynh."

Đoạn Du mờ mịt: "Tìm ta? Ai tìm ta?"

Đệ tử thở hổn hển, chỉ về hướng cửa môn phái: "Là hai vị nữ tu, nói là muốn đưa thứ gì đó cho huynh, hiện tại đang chờ ở cửa môn phái, Đoạn sư huynh mau đi xem một chút đi."

Hắn nói trong đó có một vị nữ tu tự xưng là Giang Oánh, đến từ Trọng Hoa Phái.

Đoạn Du vừa nghe lập tức đứng dậy, đi theo đệ tử qua đó nhìn xem: "Sư đệ, huynh đi một chút sẽ về."

Quý Tịch còn đang nhớ xem cái tên này có phải là một vai phụ không, chỉ ừm một tiếng.

Không bao lâu sau Thời Tầm cũng đi rồi, Quý Tịch dọn xong ghế đá trong viện liền trở về phòng, cũng không nhớ nổi rốt cuộc Giang Oánh là ai.

Cậu liền không để tâm nữa, hẳn là một vai phụ nào đó thôi.

-

Mặt khác một đoạn thời gian sau, Quý Tịch muốn tu luyện thêm, thường xuyên tìm Đoạn Du luận bàn, dùng binh khí khó tránh khỏi sẽ bị thương, Quý Tịch nghe lời Lâm Từ Khanh mang theo pháp khí phòng thân.

Lâm Từ Khanh có khi sẽ qua xem, chỉ điểm vài câu, nhưng mỗi lần y tới, Quý Tịch liền ném roi xuống không đánh nữa, chỉ muốn làm một vật trang sức.

Hôm nay y tiện đường qua xem một chút, Quý Tịch lại như vậy.

"Sư huynh ngươi còn đang chờ ngươi, không thể bỏ ngang như vậy." Lâm Từ Khanh đẩy đẩy Quý Tịch, để cậu qua kia.

Ngân Tiên bị đặt ở một bên, Quý Tịch ôm eo Lâm Từ Khanh không buông tay, đem mồ hôi trên trán hoàn toàn dính lên người y, "Sư tôn, đã mấy ngài con không gặp người rồi."

Rõ ràng mới gặp hôm trước.

Lâm Từ Khanh bất đắc dĩ: "Mấy ngày nay ta có việc bận."

Mặt khác thành trấn do các môn phái khác quản lý, cũng xuất hiện tình huống giống Thanh Hà Trấn, việc này chỉ có y và mấy trưởng lão biết, không nói cho bất luận đệ tử nào.

Y không muốn làm Đoạn Du và Quý Tịch lo lắng, cũng không nói về chuyện này.

"Có chuyện còn quan trọng hơn con sao?"

Quý Tịch nâng cằm lên nhìn y, cảm xúc trong mắt không rõ, thanh âm đè thấp, như đang cùng người thân mật nhất lẩm bẩm oán giận.

Hầu kết Lâm Từ Khanh chuyển động một chút, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Tu luyện cho tốt."

Quý Tịch chôn đầu vào ngực y cọ, oan ức nói: "Đã biết Khanh Khanh."

Chưa đợi Lâm Từ Khanh phản ứng kịp, cậu đã cầm roi chạy mất.

Đoạn Du thấy cậu trở về, nghiêng đầu nhìn thì Lâm Từ Khanh đã đi rồi, vận chuyển linh khí trong cơ thể, "Tới, tiếp tục."

Hai người luyện đến khi sắc trời hơi tối mới dừng lại, Quý Tịch không hề có hình tượng mà nằm trên cỏ, tự mình thi triển phép thanh tẩy, loại bỏ mồ hôi dính nhớp trên người.

Gần đây cậu học rất nhiều phép đơn giản như vậy, dùng còn rất tiện.

Đoạn Du cũng nằm xuống bên cạnh, trong miệng ngậm một cây cỏ dại: "Tiết học vào ngày kia, sư đệ có đi nghe một chút hay không?"

Quý Tịch không hiểu ra sao, hỏi: "Tiết học gì cơ?"

"Đệ không biết?" Đoạn Du điều chỉnh tư thế nằm, giải thích: "Gần đây đám tân đệ tử đều học cũng khá ổn, nên mấy trưởng lão thay phiên đi Trừng Nhạc Phong giảng bài, ngày kia chính là sư tôn."

Mắt Quý Tịch sáng ngời: "Đương nhiên đi rồi!"

Cậu chưa từng thấy Lâm Từ Khanh nghiêm túc giảng bài, chỉ tưởng tượng hình ảnh đó một chút liền có chút tâm ngứa khó nhịn, lôi kéo Đoạn Du truy vấn: "Cụ thể là giờ nào? Sư tôn sẽ giảng cái gì?"

"Giờ Thìn liền bắt đầu, đệ muốn đi thì nhân lúc còn sớm, chiếm một vị trí tốt, còn giảng cái gì thì......"

Đoạn Du biểu tình vi diệu, nói: "Đại khái là như thế nào vận chuyển linh khí khơi thông kinh mạch linh tinh, đến lúc đó đệ sẽ biết."

Quý Tịch nghi hoặc một chút, không có nghĩ nhiều, một lòng một dạ nghĩ tới dáng vẻ Lâm Từ Khanh giảng bài, hận không thể trực tiếp xuyên tới buổi sáng hôm kia.

Cậu hẹn cùng Thời Tầm đi chung, đến ngày kia, từ sáng sớm hai người đã đến Trừng Nhạc Phong, trong giảng đường thế mà lại có không ít người còn đến sớm hơn bọn họ, có thể thấy được mọi người đối với việc Linh An Quân đích thân giảng bài có bao nhiêu mong chờ.

Bốn dãy bàn phía trước đều có người rồi, Quý Tịch tìm một vị trí đối diện bục giảng ở dãy thứ năm, khoảng cách cũng coi như thích hợp.

Cậu đã lâu không xuất hiện ở Trừng Nhạc Phong, có đệ tử nhận ra cậu tới, không khỏi nhìn thêm vài lần.

Quý Tịch nhìn thẳng, ngồi ngay ngắn ở trước bàn chờ đợi.

Giảng đường rất nhanh đã được lấp đầy, tiếng chuông vang lên, Lâm Từ Khanh bước vào, giảng đường vừa mới nãy vẫn còn khe khẽ vài tiếng nói nhỏ nháy mắt đã an tĩnh.

Lâm Từ Khanh đi đến trước bục giảng, liếc mắt một cái đã thấy Quý Tịch ngồi ở chính giữa, cũng không có kinh ngạc lắm.

Y nhìn quanh, nói: "Hôm nay ta sẽ là người giảng bài cho các vị."

Đệ tử phía dưới đều kích động, nhìn Lâm Từ Khanh lấy ra một quyển sách thật dày, mở ra thì thầm: "Linh mạch từ ngũ hành tạo thành, người có linh mạch có thể tu luyện......"

Lúc này Quý Tịch mới hiểu rõ biểu tình của Đoạn Du là có ý gì, những gì Lâm Từ Khanh giảng, chính là bài học đầu tiên khi họ mới vào môn phái, ngoại trừ phân loại và hình thành linh mạch, còn có các kiến thức lý thuyết linh tinh như thông kinh mạch, điều chỉnh hơi thở, dồn khí đan điền.

Các đệ tử âm thầm chuyển từ kinh ngạc sang hoảng hốt, nghe đến mơ màng sắp ngủ.

Lâm Từ Khanh thấy nhiều cũng không trách, cũng mặc kệ đệ tử phía dưới đang làm cái gì, giảng tốt của mình là được, đầu đều chưa từng nâng quá vài lần.

Phía trên bục giảng có chuẩn bị nước trà cho y, khi y nói đến một nửa thì dừng lại, nâng chung trà lên uống một ngụm, giương mắt lên vừa lúc tiếp xúc đến tầm mắt Quý Tịch.

Các đệ tử còn lại bao gồm cả Thời Tầm, sớm đã không còn kích động hay chờ mong ban đầu nữa, chỉ có Quý Tịch vẫn như cũ giữ vẻ mặt nghiêm túc nhìn y, ánh mắt lóe sáng hàm quang, không biết đã nhìn y như vậy bao lâu.

Quý Tịch bị y phát hiện cũng không né tránh, đôi mắt cười rạng rỡ, đôi môi lặng yên không một tiếng động mà nói ra hai chữ, nhìn không rõ lắm.

Lâm Từ Khanh rũ xuống mắt, nhéo chén trà tiếp tục giảng bài.

-

Một lớp này giảng xong, chúng đệ tử đều không mở mắt nỗi, Thời Tầm ở một bên đánh vài cái ngáp, cảm khái nói: "Không nghĩ tới Linh An Quân giảng bài lại là như thế...... Không giống người thường."

Hôm qua hắn có học qua lớp của Nhị trưởng lão, giảng chính là tiểu kỹ xảo khi luyện đan, hắn chưa từng học qua luyện đan cũng cảm thấy sinh động thú vị, nghe vào cũng không cảm thấy buồn chán.

Hắn vốn tưởng rằng Linh An Quân sẽ truyền thụ chút kỹ xảo tu luyện, không nghĩ tới......

Quý Tịch trả lời: "Đó là do các ngươi không biết thưởng thức."

Mắt thấy Lâm Từ Khanh lên lớp xong phải đi, Quý Tịch vội vã tạm biệt Thời Tầm, ra giảng đường đuổi theo.

"Sư tôn!"

Lâm Từ Khanh giương mắt nhìn qua, thấy Quý Tịch hướng y chạy đến, theo bản năng dùng tay che ở trước người.

Hiện tại vừa mới tan học, xung quanh đều là người, phản ứng đầu tiên của y  là nếu Quý Tịch qua đây ôm lấy y sẽ bị người khác thấy.

Quý Tịch nhìn thấy động tác của y sửng sốt một chút, thả chậm bước chân, "Sư tôn, con muốn trở về cùng người."

Lâm Từ Khanh gật đầu đáp: "Đi thôi."

Y xoay người đi ở phía trước, bước chân có chút nhanh, chờ ra khỏi Trừng Nhạc Phong bốn phía còn rất ít người, mới chậm lại.

Quý Tịch tự nhiên mà nắm lấy tay y, nói: "Vừa rồi sư tôn giảng rất tốt."

Đầu ngón tay Lâm Từ Khanh khẽ nhúc nhích: "Thật sao?"

"Đương nhiên, con nghe rất nghiêm túc đó."

Bản thân mình giảng như thế nào, Lâm Từ Khanh biết rất rõ, y vốn không am hiểu làm loại chuyện này, lung tung giảng một hồi, không bằng trực tiếp đi đọc sách.

Nhưng Quý Tịch nói như vậy vẫn làm y cảm thấy vui, còn có ánh mắt chuyên chú lại trầm mê khi cậu ở phía dưới, ánh mắt chỉ nhìn về phía y.

Dường như, bởi vì được Quý Tịch khen và chú ý mà y thỏa mãn.

Lâm Từ Khanh có chút thất thần, nhất thời chưa đáp lại, Quý Tịch lặng lẽ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng hoạt động trong lòng bàn tay y, còn mang theo chút linh khí.

Từ lần trước làm như vậy, Quý Tịch liền cảm thấy thú vị, chỉ cần một chút linh khí, trên tay cậu giống như mang theo điện lưu, tuy là rất nhỏ nhưng cũng đủ gây chú ý.

Lâm Từ Khanh dừng bước, buông tay Quý Tịch ra: "Thu linh khí lại."

Quý Tịch ra tay thất bại, nhíu nhíu cái mũi: "Con cũng không phải cố ý."

Dù sao trên đường cũng không có mấy người, Quý Tịch đánh bạo lại nắm tay y, Lâm Từ Khanh không có cự tuyệt, mà là hỏi: "Mới vừa rồi trong giờ học, ngươi nói cái gì?"

Quý Tịch biết rõ còn cố hỏi: "Là lúc sư tôn cũng đang nhìn con sao?"

Lâm Từ Khanh cam chịu, Quý Tịch ngậm cười trả lời: "Con đang kêu người nha, sư tôn."

Nhớ lại khẩu hình của hai chữ kia, Lâm Từ Khanh đanh mặt: "Về sau không được gọi như vậy nữa."

Hôm trước ở trên núi bị cậu gọi một tiếng, lúc đi Nghị Sự Đường, Lâm Từ Khanh bị nhìn ra đang thất thần, lúc ấy Trác Tự Minh còn hỏi một câu: "Đang nghĩ tới tiểu đồ đệ kia?"

Quý Tịch rốt cuộc có biết hai từ đó đại biểu cho cái gì hay không?

Tuy y làm ra vẻ mặt nghiêm khắc, nhưng ngữ khí thì hoàn toàn khác, Quý Tịch không hề ý thức được sai lầm, cười hì hì nói: "Con đã gọi cái gì nha?"

Lâm Từ Khanh không thể nói ra hai chữ kia, dọc theo đường đi không nói chuyện nữa, sau khi đưa Quý Tịch đến giữa sườn núi, y một mình quay về đỉnh núi.

Bên trong phòng Đoạn Du thấy Lâm Từ Khanh, chạy ra gọi y lại: "Sư tôn! Con...... có việc muốn nói với người."

Hắn có chút không được tự nhiên, Quý Tịch đang muốn vào trước, Đoạn Du đã nói thẳng: "Sư tôn, Trọng Hoa Phái có hai đệ tử là người quen của con, khi các nàng chuẩn bị về môn phái thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không có pháp khí phi hành......"

Mấy ngày trước người tới tìm hắn cũng là các nàng, nhưng ngày đó hắn đi theo đệ tử tới cửa, lại không thấy ai, liền cho rằng các nàng đợi không được đã đi rồi.

Hôm nay sau khi Quý Tịch đi học, lại có đệ tử báo có người tìm hắn.

Lúc Đoạn Du qua tới, rốt cuộc cũng gặp người, đúng là Giang Oánh.

Lần trước hắn ra ngoài làm nhiệm vụ rèn luyện quen biết Giang Oánh, lại tính toán một chút hai người còn là đồng hương, Đoạn Du cùng nàng trò chuyện với nhau rất vui, lúc sau lại nổi lên xung đột với Thương Vũ Phái, Lâm Từ Khanh mang hắn trở về, hai người cứ như vậy không gặp nhau nữa.

Theo như lời Giang Oánh, sau khi Đoạn Du rời đi người của Thương Vũ Phái càng thêm kiêu ngạo, sau đó nàng lại lạc mất các đồng môn khác, pháp khí phi hành cũng không còn nữa.

Đi cùng với Giang Oánh là sư muội của nàng, tên là Kỷ Lăng, sau khi Giang Oánh lạc khỏi các đệ tử khác cũng chỉ tìm được một người là nàng.

Đoạn Du đem tình huống này kể lại cho Lâm Từ Khanh, ý của hắn là Trọng Hoa Phái cùng Vô Nhai Phái có quan hệ không tồi, hai người Giang Oánh gian nan mới đến được đây, cách Trọng Hoa Phái còn rất xa, dứt khoát cho các nàng vào môn phái nghỉ ngơi chỉnh đốn, lại cho mượn một cái pháp khí phi hành.

Lâm Từ Khanh an tĩnh nghe xong, hỏi: "Thực sự là đệ tử của Trọng Hoa Phái?"

"Con đã xem qua thẻ thân phận của hai người, không sai."

"Vậy để các nàng vào đi."

Đoạn Du ngượng ngùng mà cười cười: "Con...... đã mời vào rồi."

Cũng đã đưa quần áo sạch sẽ để các nàng thay, một đường đến đây dáng vẻ họ đã chật vật lắm rồi, Lâm Từ Khanh còn một lúc mới trở về, Đoạn Du thật sự không đành lòng, liền tự chủ trương cho hai người vào trong.

Lâm Từ Khanh hơi nhíu mày, cửa phòng phía sau Đoạn Du mở ra, hai nữ tu bước ra, hướng Lâm Từ Khanh hành lễ: "Đệ tử Giang Oánh, Kỷ Lăng gặp qua Linh An Quân."

Quý Tịch đánh giá hai người này, Giang Oánh có diện mạo thanh tú, vóc dáng hơi nhỏ con, Kỷ Lăng càng thêm minh diễm hơn, vóc người so với phần lớn nữ tử thì cao hơn rất nhiều, nếu đứng thẳng cơ hồ có thể cao bằng Đoạn Du.

Không hổ là vai chính, một lần liền tới hai người.

Kỳ quái chính là Quý Tịch chưa bao giờ thấy qua hai cái tên này trong nguyên thư, hình như cũng không có tình tiết tìm tới môn phái gì đó.

Cậu có chút cảnh giác, lại để tâm nhìn nhiều một chút.

Khí tức hai người sạch sẽ, không dính một tia ma khí, Lâm Từ Khanh gật đầu đồng ý, liền đi về phía đỉnh núi.

Giang Oánh ngẩng đầu vừa vặn đối mắt với Quý Tịch, nàng chớp chớp mắt, cười với Quý Tịch một chút, Quý Tịch càng thêm cảnh giác, đuổi theo Lâm Từ Khanh đã đi được một đoạn.

Đoạn Du giải thích nói: "Đó là tiểu sư đệ của ta, ngày thường đệ ấy có chút sợ người lạ."

"Sư tôn đã đồng ý rồi, các ngươi cứ an tâm ở lại, còn việc pháp khí phi hành thì để ta nghĩ cách."

Giang Oánh cảm động vô cùng, nói lời cảm tạ: "Nếu như không có Đoạn sư huynh, ta với tiểu Lăng thật sự không biết phải làm sao."

Kỷ Lăng đứng một bên thập phần an tĩnh, Đoạn Du cũng không để ý, cười nói: "Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi cũng không tốn sức gì."

Quý Tịch đuổi theo Lâm Từ Khanh, đi theo phía sau y: "Sư tôn, Trọng Hoa Phái cách nơi này rất xa sao?"

"Xa."

"Trong môn phái không có phòng khác cho khách sao? Tại sao nhất định phải ở đây chứ."

Đoạn Du đã dẫn người vào, vừa nhìn chính là muốn ở lại phòng huynh ấy, còn Đoạn Du có thể qua phong khác xin ở tạm, Quý Tịch vừa nghĩ tới cách vách là hai người cậu không quen, cả người đã không tự nhiên rồi.

Không thể trách cậu quá khẩn trương, trong nguyên thư căn bản chưa từng nhắc tới hai người kia, với cậu mà nói xem như lai lịch không rõ, vạn nhất là người do Tiêu Chiếu phái tới thì phải làm sao bây giờ.

Lâm Từ Khanh trấn an nói: "Các nàng cũng không ở lại lâu."

Tính cách Đoạn Du như vậy y đã sớm biết, người khác nói gì đều phản tác dụng, không bằng để hắn tự mình tới, chỉ khi chịu thiệt mới nhớ lâu.

Hai nữ tu kia nhìn qua bình thường, trên người cũng không có khí tức khác thường nào, hẳn là không phải người trong Ma giới, còn có mục đích khác hay không thì vẫn chưa biết được.

Lâm Từ Khanh chuẩn bị dặn Lam Tước chú ý nhiều một chút, nếu có khác thường thì kịp thời báo cho y, còn Quý Tịch......

Y chần chờ nói: "Ngươi......"

Quý Tịch nhanh chóng nói tiếp: "Mấy ngày này con ngủ cùng sư tôn vậy."

Nội tâm Lâm Từ Khanh giãy giụa, y đương nhiên không hy vọng Quý Tịch ở cùng một chỗ với người không rõ mục đích, nhưng để cậu ngủ cùng thì......

Y suy nghĩ một đường, đến khi đến đỉnh núi mới nói: "Ngủ lại đây cũng được, ngươi đi chuẩn bị thêm giường đệm đi."

Ý này là muốn để cậu ngủ dưới đất, Quý Tịch không thèm để ý, chỉ cần Lâm Từ Khanh đồng ý là được rồi, trước tiên dọn vào lại nói.

Sắc trời hơi tối, Quý Tịch về phòng lấy đồ, đụng phải Kỷ Lăng đứng xuất thần ở cửa, Đoạn Du và Giang Oánh chẳng biết đã đi đâu mất.

Quý Tịch ôm chăn cùng gối cúi đầu đi qua, nàng đột nhiên lên tiếng: "Đó là phòng của ngươi đi, ngươi muốn đi nơi khác ngủ sao?"

Kỷ Lăng đến gần một chút, trên mặt mang theo xin lỗi: "Là chúng ta làm phiền rồi, xin lỗi."

Quý Tịch phát hiện hình như nàng còn cao hơn cậu, thanh tuyến trầm thấp hơi trung tính, nhưng cũng không khó nghe.

"Không có việc gì, là do thói quen của ta không được tốt, không cần cảm thấy có lỗi."

Quý Tịch không muốn cùng nàng nhiều lời, ôm đồ vật vội vàng rời đi, Kỷ Lăng nhìn bóng dáng cậu như đang suy tư.

-

Trên đỉnh núi, Quý Tịch đem bàn ghế trong phòng xếp gọn một bên, đem nệm trải trên mặt đất, cách mép giường không xa không gần.

Lâm Từ Khanh nhìn cậu bận rộn, cảm giác khác thường trong lòng giảm không ít, chẳng qua là ngủ cùng một phòng mà thôi, bây giờ y tuyệt đối sẽ không ôm Quý Tịch lên giường nữa.

Đến buổi tối, Quý Tịch như thường lệ tu luyện trong chốc lát, mới chuẩn bị ngủ: "Sư tôn muốn ngủ sao? Vậy con tắt đèn nha."

Lâm Từ Khanh lên tiếng, ngồi xếp bằng ở đầu giường cũng không mở mắt, nghe thấy Quý Tịch đi đến bên cạnh bàn tắt đèn, sau đó là âm thanh quần áo cọ xát, cuối cùng người trên mặt đất đắp chăn, an tĩnh chìm vào giấc ngủ.

Mãi cho đến nửa đêm, trong phòng chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề, Lâm Từ Khanh cũng nằm xuống, Quý Tịch đột nhiên giật giật.

Hình như cậu mơ thấy cái gì đó, ngủ không an ổn lắm, trở mình vài lần liền ngồi dậy, ngáp một cái.

Quý Tịch xoa đôi mắt xốc chăn lên, đi đến mép giường bò lên trên, đụng tới Lâm Từ Khanh liền ghé vào người y, trong miệng nhẹ giọng nỉ non: "Khanh Khanh......"

Sợi tóc mềm mại dán ở bên cổ, thân thể Lâm Từ Khanh cứng đờ, gọi: "A Tịch?"

Hô hấp Quý Tịch bằng phẳng một chút phản ứng cũng không có, phảng phất đang nửa mơ nữa tỉnh theo bản năng tìm kiếm y, hiện tại đã ngủ lại.

Lâm Từ Khanh chạm bả vai Quý Tịch, muốn đánh thức cậu, nhưng lại luyến tiếc.

Lúc y đồng ý cho Quý Tịch ngủ lại, nên dự đoán có khả năng sẽ xảy ra tình huống như vậy, y lại trì độn, cũng nên phát hiện gần đây Quý Tịch được đà lại lấn tới, không ngừng thử giới hạn của y.

Thậm chí ở ngay trước mặt y gọi Khanh Khanh.

Nếu cậu thật sự không biết cái gì, liền thôi, nếu như là cố ý......

Động tác tay Lâm Từ Khanh mềm nhẹ, chậm rãi vỗ về Quý Tịch, đột nhiên nhìn qua mặt cậu, nhẹ nhàng nhéo một chút.

Nếu Quý Tịch cố ý, y phải dạy dỗ đứa trẻ này một chút, cho cậu biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.

====================================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro