★ Chương 88 ★

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


★ Chương 88 ★

"Cho anh cái nồi này, giữ cho chắc, đừng đánh rơi!"

Tông Tuấn đánh một chiêu kiếm xuống! Lưu lại một rãnh sâu hoắm dưới mặt đất, lập tức phi thân vào!

Hắn cầm thanh kiếm lạnh lẽo nhìn Dạ Ân, đôi mắt u lam hằn rõ vẻ âm trầm tức giận.

Hắn chỉ mới ra ngoài một thời gian ngắn, thế mà Dạ Ân dám lén lút ẩn vào cung điện của hắn! Tông Tuấn không cảm thấy Diệp Minh và Dạ Ân có mối liên quan gì, Diệp Minh vốn không thể biết Dạ Ân, gã biết Diệp Minh là cái vảy ngược uy hiếp hắn, nếu mới có ý đồ xấu, ra tay với Diệp Minh vì hắn.

Dạ Ân không kịp tránh né, một đoạn ống tay áo bị thanh kiếm chém xuống, trong tay từ từ ngưng lại một thanh kiếm, bình tĩnh nhìn Tông Tuấn.

Thật đáng tiếc, gã vốn không định trở mặt với Tông Tuấn sớm như vậy, thế nhưng nếu bị phát hiện.. thì trở mặt luôn đi.

Chỉ có điều Dạ Ân luôn xảo trá, bây giờ ở ma cung lại không có thiên thời địa lợi nhân hòa, bản thân gã không phải đối thủ của Tông Tuấn, nhưng ít nhất so với Tông Tuấn gã có một ưu thế, chính là hắn biết nhiều hơn Tông Tuấn!

Động tác của Dạ Ân nhanh như chớp, nhưng không nhằm về phía Tông Tuấn, mà đánh về phía Diệp Minh!

Tông Tuấn vẫn đề phòng Dạ Ân động thủ với Diệp Minh, thấy vậy vội vã ngăn cản, chỉ tiếc Dạ Ân đứng quá gần với Diệp Minh, cho dù dốc toàn lực nhưng vẫn chậm một bước! Diệp Minh đã rơi vào trong tay Dạ Ân.

Một tay Dạ Ân túm lấy cổ Diệp Minh, giữ y trước mặt mình, lấy y để chặn Tông Tuấn lại, bấy giờ mới cười nhạt một tiếng: "Tôn chủ hà tất phải nổi giận, thực ra tại hạ cũng không muốn động thủ với tôn chủ."

Tông Tuấn thấy Diệp Minh rơi vào trong tay Dạ Ân, bàn tay cầm thanh kiếm đã nổi gân xanh, hắn trầm mặc trong thoáng chốc, lạnh lùng mở miệng: "Động tác này của Dạ cung chủ là có ý gì, muốn đối địch với ta hay sao?"

Dạ Ân mỉm cười nói: "Tại hạ không có ý này."

Một tay Dạ Ân giữ lấy cổ Diệp Minh, Diệp Minh nhất thời có cảm giác linh khí trên người đã bị phong bế, căn bản không thể nhúc nhích, cũng không thể nói nên lời, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ lo lắng, Dạ Ân biết được thân phận của y và Tông Tuấn, nếu lấy y ra để uy hiếp Tông Tuấn thì không hay.

Trong mắt Tông Tuấn hằn sát ý, lạnh lùng nhìn Dạ Ân: "Ngươi thả y xuống, ta có thể thề sẽ để ngươi đi ngay bây giờ, sẽ không ra tay với ngươi."

Lời thề của người tu đạo vẫn có tác dụng, một khi vi phạm sẽ nảy sinh tâm ma, bởi vậy nên Tông Tuấn có thể nói ra câu này, là thật sự đồng ý thả Dạ Ân, chỉ cần Dạ Ân chịu buông Diệp Minh ra.

Tông Tuấn không muốn mạo hiểm tính mạng của Diệp Minh.

Dạ Ân chau mày lại, nở nụ cười sâu xa: "Tôn chủ đúng là người tình thâm nghĩa trọng, chỉ tiếc là ta không thể đáp ứng."

Tông Tuấn nghiêm mặt, vẻ mặt lạnh lùng, chau mày lại, "Rốt cuộc ngươi có ý gì?"

Hắn không hiểu vì sao Dạ Ân thà đắc tội với mình nhưng vẫn muốn bắt cóc Diệp Minh đi, Dạ Ân muốn xưng bá thiên hạ, thế nhưng đương nhiên chính đạo sẽ không dễ dàng bỏ qua cho gã, hắn là thế lực liên hợp với gã, gã không nên đối địch với hắn chỉ vì Diệp Minh, như vậy không được khôn ngoan.

Chuyện này thực sự chẳng có gì để nói.

Dạ Ân cười ha hả, trong con ngươi lóe lên ánh sáng: "Không thể trả lời."

Nói rồi túm lấy Diệp Minh bay ra ngoài!

Tông Tuấn thấy Dạ Ân muốn đưa Diệp Minh đi, sao có thể chấp nhận, hắn lại một lần nữa nâng kiếm lên, thế nhưng Dạ Ân chỉ cười lạnh một tiếng, thế mà đưa Diệp Minh ra để chặn mũi kiếm của Tông Tuấn! Nếu Tông Tuấn không thu tay, Diệp Minh sẽ chết dưới thanh kiếm của hắn!

Tông Tuấn không ngờ Dạ Ân lại đê tiện đến mức như vậy, đường đường là cung chủ Thiên Hải, thế mà lại lấy người khác ra làm bia đỡ đạn!

Hắn không dám mạo hiểm, chỉ có thể trơ mắt nhìn Dạ Ân đưa Diệp Minh đi, hận đến mức chiêu kiếm bổ vào núi, chiêu kiếm này gần như bổ nứt cả ngọn núi! Có thể thấy trong lòng hắn tức đến nhường nào!

Ánh mắt Tông Tuấn không ngừng biến ảo, hắn không thể ngờ Dạ Ân lại ra tay với Diệp Minh, mới để gã có cơ hội này, lúc này suy nghĩ không ngừng biến chuyển trong lòng.

Bây giờ ai cũng biết Diệp Minh là nhược điểm của mình, chỉ e Dạ Ân cũng động tâm vì điều này.

Ánh mắt Tông Tuấn lạnh căm, lúc bấy giờ gọi thủ hạ tới.

Chẳng mấy chốc ma sứ đi tới, cung kính hỏi: "Tôn chủ có điều gì muốn phân phó?"

Tông Tuấn lạnh lùng mở miệng: "Giết chết đám người của Thiên Hải cung cho ta!"

Ngươi trốn nhanh như vậy, nhưng chỉ e thủ hạ của ngươi bây giờ khó có thể bỏ chạy, dám to gan động tới người của ta, thì cũng phải chuẩn bị trả cái giá lớn!

Đám ma tu kia kinh hãi, không hiểu vì sao mấy ngày trước hai người còn trò chuyện với nhau rất vui, chớp mắt đã trở mặt thành thù.. Nhưng nhìn Tông Tuấn tức giận như vậy, họ không dám dò hỏi, vội vã truyền lệnh xuống, giết chết những tu sĩ tới từ Thiên Hải Cung kia.

Tông Tuấn từ từ quay trở lại căn phòng, nơi trước kia Diệp Minh ngủ ở đó, bây giờ đã trống không...

Đây là lần đầu tiên có người có thể cướp Diệp Minh từ bên cạnh hắn đi, hắn thế mà không bảo vệ được y... Không đúng, hắn không cần phải bảo vệ y, chỉ là hắn không thể nhìn y rơi vào trong tay người khác mà thôi.

Có chết cũng chỉ được chết trong tay hắn!

Đôi mắt Tông Tuấn hằn lên sự tức giận, những tia nhìn không cam lòng u ám như vực sâu vô tận.

..

Dạ Ân không ngờ Tông Tuấn lại đột nhiên xuất hiện, kế hoạch bị phá hỏng, đành phải tạm thời bắt Diệp Minh đi, nhưng những thủ hạ của gã ở ma cung kia chỉ e khó có thể thoát khỏi cái chết.

Thế nhưng Dạ Ân cũng không thèm để ý, gã luôn lạnh lùng như vậy, những thủ hạ kia với gã mà nói chẳng qua là quân cờ mà thôi, chết thì chết, không đáng kể.

Không có bất kỳ ai, không có bất cứ việc nào có thể sánh bằng điều mà gã theo đuổi.

Dạ Ân lo lắng bị Tông Tuấn truy tìm ra, liền dẫn Diệp Minh bay ra khỏi Ma Vực, vừa che giấu tung tích vừa bay rất lâu, cuối cùng cũng tới được một sơn mạch đẹp đẽ, sơn mạch này tuy rằng linh khí dồi dào, nhưng lại không có tông môn khác đóng quân, rất ít người biết tới, thể như chốn đào nguyên.

Dạ Ân đi thẳng xuống đáy núi, trong mắt ánh lên vẻ hoài niệm, miệng thì đọc pháp quyết, đột nhiên cửa đá bị bụi phủ kín từ từ mở ra, lộ ra cung điện rực rỡ vàng son bên trong.

Đỉnh cung điện phủ kín dạ minh châu, dưới đất dát vô số thanh ngọc, vô số linh thạch cực phẩm được chất chồng bên cạnh, còn có... những bộ bạch cốt mặc đồ đen hầu hạ, không biết nơi này đã bị đóng kín bao lâu.

Dạ Ân đặt Diệp Minh xuống, sờ những ngọn đèn được chạm khắc tinh xảo trên vách tường, trong mắt lộ vẻ cảm thán, hờ hững nói: "Đã lâu không về."

Nơi đây chính là cung điện dưới lòng đất kiếp trước gã từng ở, mà những bộ bạch cốt hầu hạ bận đồ đen kia chính là những tu sĩ hầu hạ dưới chướng gã, sau khi gã chết cả cung điện dưới lòng đất này đều bị phong kín, những người kia cũng chỉ có thể chết ở đây.

Dạ Ân chỉ tay về không trung, Diệp Minh phát hiện ra mình có thể nói chuyện.

Y lạnh lùng nhìn Dạ Ân, "Ngươi muốn làm cái gì?"

Dạ Ân khom lưng chăm chú nhìn Diệp Minh, tóc bạch kim từ bả vai rủ xuống, tôn gương mặt y đẹp tựa tiên nhân, bờ môi mỏng hé mở: "Thực ra ta muốn hỏi ngươi một chút, ngươi cảm thấy công pháp của ta có điểm thiếu hụt, vậy theo ngươi nên sửa chữa thế nào đây?"

Gã đã khựng lại ở ngưỡng cửa này mấy chục ngàn năm, dù có đoạt xác trùng tu cũng không thể bước ra được.

Lỡ như.. lỡ con đường của gã sai rồi, nên không thể tiến bước thì sao?

Cũng bởi vì trong lòng ôm nỗi nghi ngờ, nên gã mới bị lời nói của Diệp Minh kích động.. Cả đời này của gã, vì đại đạo mà không màng điều gì, chặt đứt mọi ràng buộc chốn phàm trần.. Chẳng lẽ gã thực sự lạc lối, trở thành chó săn của thiên đạo rồi sao?

Nội tâm Dạ Ân vô cùng kiêu ngạo, không cam chịu dưới chướng con người, dù có thiên đạo cũng đừng hòng bắt gã phải thần phục, gã không tin mình không thể thành công!

Năm đó gã độ kiếp thất bại, mơ hồ có dự cảm vạn năm sau mình có cơ hội sống lại, chỉ cần kiên trì đợi thời cơ đến, gã sẽ có cơ hội bước ra khỏi ngưỡng kia.

Mà vạn năm sau khi gã mất, cũng chính ba ngàn năm trước, Diệp Minh đã mở phong ấn của gã, để gã lại có cơ hội thấy ánh mặt trời.

Linh cảm của gã đã ứng nghiệm, nhưng tại sao vẫn không thành công? Chẳng lẽ cơ duyên lần này nằm trên người trước mặt?

Dạ Ân khẽ mỉm cười: "Ngươi và ta rất có duyên với nhau, nếu ngươi giúp ta, nếu ta có thể chứng đạo thành công, sẽ giúp ngươi thoát khỏi ràng buộc của Tông Tuấn, ngươi thấy sao?"

Sắc mặt Diệp Minh thoáng thay đổi, cuối cùng cũng không thể giữ bình tĩnh được nữa.

Y biết rõ thân thể của mình, nếu y rời khỏi Tông Tuấn sẽ không chết, bởi vì Tông Tuấn vốn không muốn lấy mạng y, thế nhưng y sẽ sống không bằng chết.. Hơn nữa hồn phách của y đã hòa làm một với thân thể này, căn bản không thể thoát khỏi, dù là Dạ Ân cũng không có cách nào.

Nhưng nếu Dạ Ân chứng đạo thành công, trong tay nắm giữ thiên đạo, gã sẽ có cách giúp y.

Chỉ là.. Y giúp Dạ Ân thế nào đây? Với tâm tính của Dạ Ân, nếu có thể khống chế thiên đạo trong tay, thì Tiên Vân Giới sẽ trở thành nô dịch của gã, đến khi đó Tông Tuấn cũng không còn là đối thủ của gã nữa.

Huống hồ, kiếp này của y, đến con đường của mình còn không thông, huống hồ đi giúp người khác.

Diệp Minh nở nụ cười tự giễu: "Cung chủ đã đánh giá cao ta rồi, nếu ta có thể giúp ngươi, thì trước đó đã không rơi vào cảnh "Thân tử đạo tiêu"."

Nhưng Dạ Ân không màng, gã nở nụ cười ôn hòa, "Ngươi cứ từ từ suy nghĩ, ta không vội."

Dứt lời gã thực sự mặc kệ Diệp Minh, Dạ Ân không sợ Diệp Minh sẽ chạy thoát, cung điện dưới lòng đất đã bị phong kín, với tu vi của Diệp Minh bây giờ, tuyệt đối không thể phá tan nơi đây, bởi vậy nên yên tâm để y ở lại.

Diệp Minh thấy Dạ Ân rời đi, xoay người thử trốn thoát, nhưng không mở được cánh cửa ra, cuối cùng mới từ bỏ.

【888: Thực ra cậu không cần phải vội vã để Tông Tuấn và Dạ Ân đối chọi gay gắt với nhau, dù cậu không làm vậy, sớm muộn gì Dạ Ân cũng ra tay với cậu.】

【Diệp Minh: Anh à, anh cũng nói đây là chuyện không sớm thì muộn, thế tại sao phải chờ chứ? Dù sao người ta cũng không muốn Tông Tông hiểu lầm mình, hiểu lầm cái gì đó nói ra sớm không phải tốt hơn hay sao? O(∩_∩)O~】

【888: Hiểu lầm? Giữa các cậu có hiểu lầm gì à?】

【Diệp Minh: ............】

...

Dạ Ân một lòng tu luyện, quay trở lại cung điện dưới lòng đất của mình rồi thì lập tức bế quan, mặc kệ Diệp Minh sống chết thế nào.

Đến ngày thứ ba, Diệp Minh lại chuyên nghiệp mà bắt đầu bán thảm.

Nói thật là, điểm duy nhất không tốt ở thế giới này là.. tuy rằng thân thể này mang lại rất nhiều tình thú, thế nhưng tác dụng phụ cũng rất nghiêm trọng.. Không cẩn thận tình thú sẽ trở thành dằn vặt.

Diệp Minh thở dài.

【Diệp Minh: Anh à, sao Tông Tông nhà em vẫn chưa tới tìm em chứ? Người ta nhớ ảnh lắm rồi, không có tình yêu tưới nhuần em sắp khô héo tới nơi.】

【888: ..........】Hắn kích động muốn nôn ọe, thật đáng sợ.

【Diệp Minh: Bước đầu tiên! Em phải cho Tông Tông biết thực ra em không muốn giết chết ảnh, em rất hối hận, em rất yêu ảnh, thương ảnh còn hơn thiên đạo, không phải em chỉ đối xử không tốt với mình ảnh! Những câu này em nói thẳng với ảnh cũng vô dụng, quá giả dối, thế nhưng hiệu quả truyền đạt gián tiếp lại khác, tấm lòng của em có thiên địa chứng giám!】

【888: ..... 】Đậu xanh.

【Diệp Minh: Buồn ngủ quá, có người đến thì nói với em một tiếng, em nghỉ cái đã ^-^】

【888: ..........】

Diệp Minh mơ màng ngủ, đến nửa đêm 888 đột nhiên gọi anh dậy, nói Dạ Ân ra rồi.

Diệp Minh lập tức nhắm chặt mắt, chau mày, cất tiếng rên rỉ đau đớn.

Dạ Ân đi tới bế Diệp Minh lên.

Bởi vì Diệp Minh hết sức đau đớn, nên không thật sự ngủ, y cảm nhận được động tác của Diệp Minh, lập tức mở mắt ra, trong đôi con ngươi đan đầy sự đau đớn quật cường. Qua hồi lâu, y hé môi cất tiếng tuyệt vọng: "Ngươi giết ta đi..."

Y không tài nào chịu được nữa rồi.

Y chưa từng cầu xin Tông Tuấn giết mình, bởi y biết Tông Tuấn sẽ không giết y.. Hơn nữa y không muốn đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy với Tông Tuấn, chỉ vì muốn bản thân thoát khỏi cảnh đau đớn, mà bức Tông Tuấn ra quyết định tàn nhẫn.

Dù bây giờ Tông Tuấn chỉ hận y mà thôi, nhưng có lẽ hắn cũng không muốn tự tay giết y.

Bởi vậy nên Diệp Minh thà rằng một mình chịu đựng tất cả.

Nhưng Dạ Ân thì khác, tu sĩ lạnh lùng vô tình này không màng bất cứ điều gì, với gã mà nói, y chỉ là một người có chút giá trị lợi dụng mà thôi. Bởi vậy nên y không cần phải nhẫn nại khổ sở nữa, cuối cùng cũng có thể nói ra lời khẩn cầu này.

Sống sót, có đôi khi không bằng chết đi.

Có lẽ Dạ Ân cướp y đi như vậy cũng không tệ, như vậy cuối cùng y cũng có thể giải thoát..

Dạ Ân khe khẽ thở dài: "Thật đáng thương..."

Cả người Diệp Minh run rẩy, mồ hôi lạnh ứa ròng ròng, cơn đau cực độ khiến y gần như phát điên lên, chỉ ước có thể đập đầu vào tường mà chết, nhưng thân thể y là linh khí, sao có thể tùy tiện đâm chết?

Đến cái chết của mình cũng không thể khống chế, mới là chuyện bi ai nhất trần đời.

Dạ Ân nhìn bộ dạng Diệp Minh như vậy, đột nhiên cảm thán rằng: "Tông Tuấn đối xử với ngươi như vậy, ngươi còn yêu hắn ư?"

Diệp Minh nghe tên Tông Tuấn, đôi con ngươi ánh lên nỗi quyến luyến bi thương, giọng y run rẩy, rồi lại có vẻ quyết tuyệt mãi mãi không quay đầu lại: "Ta yêu hắn."

Dạ Ân luôn xem nhẹ tình ái chốn nhân gian, gã cảm thấy đây là thứ vô dụng và dối trá nhất, những đạo lữ ngày thường ân ái mặn nồng, nhưng đứng trước sinh tử cũng trở nên yếu đuối không đỡ nổi một đòn.

Nhưng tình yêu của Diệp Minh và Tông Tuấn khiến gã có phần phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa.

Dù đã ba ngàn năm trôi qua, dù trải qua nhiều đau khổ như vậy, dù cừu hận khiến họ dằn vặt lẫn nhau, nhưng không thể phủ nhận.. Họ vẫn yêu đối phương. Cái chết, dòng thời gian cũng không thể chặt đứt ràng buộc giữa họ.

Lần đầu tiên Dạ Ân cảm thấy mình đã xem nhẹ cái gọi là tình cảm của con người.

Dạ Ân hỏi: "Ngươi không hối hận ư?"

Diệp Minh Âkiềm chế cơn đau, cắn răng gằn từng chữ rành rọt: "Cả đời này của ta, điều hối hận duy nhất, chính là theo đuổi cái gọi là thiên đạo, mà tu luyện công pháp của ngươi, để rồi bị đầu độc.. làm tổn thương người ta yêu. Nếu theo đuổi thiên đạo mà phải từ bỏ tình yêu, thì ta không cần thiên đạo nữa cũng được!"

Vẻ mặt Dạ Ân nghiêm lại.

Dường như trong lòng có nỗi bí bách không tên, cả đời này của gã chỉ theo đuổi cái gọi là thiên đạo, mong muốn có thể khống chế thiên đạo trong tay, nhưng lại không thể hào hiệp được như Diệp Minh, có thể tùy tiện nói ra những lời này.

Dạ Ân dừng lại một chút, đặt Diệp Minh xuống toan rời đi, chỉ có điều ánh mắt khẽ thay đổi, gã buông mắt, trong mắt khẽ lóe lên tia nhìn cảnh giác.

Dường như có điều gì không đúng.

..

Ngày hôm đó Dạ Ân lấy Diệp Minh ra làm bia đỡ, đưa y ra khỏi ma cung, Tông Tuấn sợ Dạ Ân làm tổn thương Diệp Minh nên không dám theo sát không ngừng nghỉ, may mà trước đây lúc hắn giúp Diệp Minh chế tạo thân thể, đã nuốt đằng tâm vào, bởi vậy nên mơ hồ có cảm ứng với Diệp Minh.

Mất mấy ngày, cuối cùng Tông Tuấn cũng lần được tới đây.

Cung điện dưới lòng đất này hết sức bí mật, hơn nữa trận pháp cao minh, nếu là người bình thường tuyệt đối không thể xông vào được, nhưng Tông Tuấn thân là Ma Tôn, tu vi không kém gì Dạ Ân, y lấy một pháp bảo hết sức quý giá, chính là Vụ Vân Sa, Vụ Vân Sa này có thể hoà người làm một thể với núi sông mạch hồ, hắn lặng lẽ từ sơn mạch khác tiến vào đây.

Để tránh Dạ Ân lại có cơ hội lấy Diệp Minh ra uy hiếp hắn, hắn không vội vã hiện thân, chỉ ẩn mình giấu thân lặng lẽ tiến vào, cuối cùng cũng nhìn thấy Diệp Minh và Dạ Ân ở cung điện dưới lòng đất.

Tông Tuấn định sau khi Dạ Ân rời đi thì sẽ đưa Diệp Minh đi, đợi hắn đưa Diệp Minh về ma cung rồi nhất định sẽ giết người này, để giải mối hận trong lòng!

Nhưng Tông Tuấn không ngờ, hắn ở đây có thể nghe được mấy câu nói này.

Lần này, hắn có nằm mơ cũng không ngờ tới...

Hắn nhìn Diệp Minh dùng ánh mắt quật cường chấp nhất và kiên định nói như vậy: Điều duy nhất y hối hận là đã làm tổn thương người mình yêu.. Nếu theo đuổi thiên đạo phải đánh đổi bằng việc từ bỏ người mình yêu, thì y không cần thiên đạo cũng được!

Khoảnh khắc ấy trong lòng Tông Tuấn gợn sóng, suýt chút nữa để lộ tung tích.

Tại sao Diệp Minh lại nói như vậy? Y nói y yêu hắn, có thật không..

Dù cho hắn dằn vặt y như vậy, nhưng y vẫn yêu hắn như cũ sao? Hơn nữa tại sao y lại nói y hối hận vì đã tu luyện công pháp của Dạ Ân, tại sao lại nói y bị đầu độc, tại sao lại biểu hiện... giống như y không muốn giết hắn vậy.

Rõ ràng trước đó y lạnh lùng như vậy.

Trong lòng Tông Tuấn hết sức hỗn loạn, hắn nhìn chòng chọc về phía trước, dù rằng bây giờ rất muốn hiện thân lao ra hỏi cho rõ ràng, nhưng vẫn chưa tới cơ hội thích hợp nhất.

Đúng lúc này hắn nghe thấy Dạ Ân cất tiếng.

Dạ Ân vốn đang định rời đi, thế nhưng dường như lại đột ngột thay đổi chủ ý, trên môi treo nụ cười quái dị, gã nói với Diệp Minh: "Ngươi nói xem, nếu như Tông Tuấn biết ngươi yêu hắn như vậy, biết được thực ra ngươi không muốn giết hắn, liệu có hối hận vì đã đối xử với ngươi như vậy không?"

Diệp Minh đã đau đến mức gần như mất đi ý thức, nhưng y vẫn nói với Dạ Ân: "Chuyện đó không còn quan trọng nữa rồi.."

Dạ Ân khẽ lắc đầu, cất lời sâu xa: "Ngươi cảm thấy không quan trọng, nhưng đối với Tông Tuấn mà nói có lẽ sẽ rất quan trọng. Dù sao hắn không biết, di tích trước đó hắn dẫn ngươi tới, có ta tồn tại ở đó, khiến ta ký sinh trên người ngươi, còn để ngươi tu luyện công pháp ta để lại."

Diệp Minh khe khẽ run lên, không hiểu sao Dạ Ân đột nhiên lại nói những chuyện này, chuyện này họ đều biết rõ trong lòng, hà tất phải nói ra một lần nữa.

Dạ Ân từ từ mở miệng, khẽ cất cao giọng, ẩn chứa ý cười: "Nếu ngươi không tu luyện công pháp của ta, sẽ không bị công pháp ảnh hưởng, lạc lối đến mức cuối cùng ra tay tàn nhẫn với hắn. Chỉ tiếc là cuối cùng ngươi vẫn yêu hắn nhiều hơn một chút, vì hắn mà cuối cùng từ bỏ đạo của mình.."

Ta thực sự cảm thấy tiếc nuối cho ngươi."

Ánh mắt Diệp Minh rất đỗi bi ai, cất tiếng cười tự giễu: "Vậy ư.. nếu ngươi thương cảm cho ta, thì giết ta đi."

Dạ Ân khẽ cất tiếng cười: "Không, ta sẽ không giết ngươi ——" Gã đột nhiên cất cao giọng nói, phát ra tiếng cười quỷ dị, "Ngươi nói xem, nếu Tông Tuấn biết những điều này, liệu có hối hận hay không đây?"

Hắn nói chữ "đây", rồi đột nhiên xoay người, trong nháy mắt đâm chiêu kiếm về phía vách tường không có bóng ai.

Ban nãy Diệp Minh nói ra câu đó, Dạ Ân nhạy bén cảm nhận được có tia gợn sóng lóe lên rồi biến mất, điều này khiến gã ý thức được, có thể Tông Tuấn đã lẻn vào. Bởi vậy nên mới đổi chủ ý nói nhiều như vậy, chính là muốn cố tình dao động Tông Tuấn!

Gã và Tông Tuấn đã trở mặt thành thù, không chết không thôi, đương nhiên phải ra tay trước!

Tông Tuấn biến mất trong vách tường, nghe những lời Dạ Ân nói, chỉ cảm thấy như từng tảng đá nện trong lòng, sự khiếp sợ nghi ngờ không thể tin khiến hắn rơi vào hỗn loạn, khí tức bất ổn.

Sao có thể có chuyện đó..

Sao lại có chuyện đó được.. Di tích mà mình tìm được có vấn đề, công pháp kia cũng có vấn đề, bởi vì ở đó mới khiến Dạ Ân có cơ hội làm ảnh hưởng tới Diệp Minh.. Hắn cứ ngỡ mình đã giúp Diệp Minh, nhưng hóa ra lại là làm hại y ư?

Hóa ra Diệp Minh thực sự yêu mình ư?

【Bíp, giá trị hắc hóa của Tông Tuấn -30, giá trị hắc hóa hiện tại là 60】

Nhận thức bị lật đổ khiến Tông Tuấn hầu như không thể bình tĩnh được, lồng ngực phập phồng kịch liệt, ngay trong lúc hắn hoảng loạn, một lưỡi đao sắc bén đâm thủng vách tường, xuyên qua bờ vai hắn! Linh khí trên thanh kiếm không ngừng ăn mòn cơ thể hắn!

Cơn đau đớn khiến Tông Tuấn tỉnh lại, trước mắt chấn động, thân hình hắn hiện lên ở một nơi không có bóng người.

Chiêu đánh của Dạ Ân làm Tông Tuấn bị thương, căn bản không cho hắn có cơ hội lấy hơi, đây là con bài duy nhất gã có thể làm để dao động Tông Tuấn, nhất định phải nhân cơ hội chém hắn! Bằng không nếu để Tông Tuấn có thể đào tẩu, sau này sẽ trở thành kẻ địch của mình!

Ban nãy Tông Tuấn bất an trong lòng, bị Dạ Ân đánh trọng thương, lúc này đối mặt với đòn tấn công ác liệt của Dạ Ân, nhất thời rơi vào thế hạ phong, hơn nữa không gian chính điện cũng không lớn, hắn lại sợ làm tổn thương tới Diệp Minh, không thể ra tay thoải mái, lại càng bị Diệp Minh áp chế.

Chỉ là một đòn đánh trong chớp mắt, cánh tay Tông Tuấn bị chiêu kiếm cắt, máu chảy ồ ạt, linh khí trên thanh kiếm của Dạ Ân có sức mạnh ăn mòn, hắn phải tốn rất nhiều sức mới có thể đánh trả.

Tuy rằng Dạ Ân chiếm ưu thế, nhưng cũng không dám xem thường, chiêu thức càng ngày càng hung hiểm! Muốn dồn Tông Tuấn vào chỗ chết!

Tông Tuấn đã ý thức được những lời Dạ Ân nói ban nãy hòng dao động hắn, nhưng hắn vẫn bị ảnh hưởng như cũ, bởi vì những lời Dạ Ân nói là sự thực, Diệp Minh không hề phản bác.. Tất cả đều là sự thật...

Còn hắn lại chẳng hay biết gì...

Hắn thậm chí không biết, Diệp Minh đã từ bỏ nhiều thứ vì mình như vậy..

Đôi mắt Tông Tuấn hoen đỏ, không màng tới vết thương trên người, chỉ muốn giết Dạ Ân! Nhưng tu vi của hắn ngang với Dạ Ân, lại bị Dạ Ân chiếm tiên cơ, đây còn là địa bàn của gã.. Mắt thấy tình thế càng ngày càng ác liệt.

Dạ Ân cười lạnh một tiếng, thanh kiếm lóe hàn quang sáng rỡ!

Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, bên cạnh có một bóng trắng lao tới, y không màng trong lúc hai người giao chiến linh lực bay loạn, trên mặt hằn những vết thương, liều mình không sợ chết mà lao lên chắn trước người Tông Tuấn!

Bàn tay Diệp Minh nắm lấy thanh kiếm của Dạ Ân, ngước đầu lên lộ ra gương mặt lạnh lùng kiên quyết, ngọc thạch trên ấn đường lóe lên ánh sáng thiêu đốt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hethong