Nguy cơ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viper cảm thấy thể lực của mình đang xói mòn rất nhanh. 

Hắn từ nhỏ đã có thiên phú ảo thuật vô cùng cao, vì vậy cũng giống như mọi ảo thuật gia khác, hắn không thiên vị việc đánh nhau gần người. So với việc tăng cường thể lực, hắn càng thích rèn luyện tinh thần lực, nâng cao ảo thuật, đặc biệt là khi thức tỉnh một dị năng tiện lợi như việc bay lượn càng khiến Viper không chú tâm vào điểm yếu thể lực của mình. 

Cho nên so với Vipon vẫn còn hăng hái chạy trốn phía trước, Viper có điểm không nhịn mà thở dốc, nhưng mà hắn vẫn cắn răng chạy nhanh, bởi vì nếu như có một giây phút hắn dừng lại, người phía sau sẽ đuổi kịp. 

Trực giác nói cho hắn biết, kẻ đang đuổi theo chính là tên biến thái kia. 

Chỉ cần nhớ lại ánh nhìn ghê tởm của đối phương khi nhìn hắn và Vipon, Viper liền nhịn không được mà chán ghét và căm hận. Đệ đệ của hắn không đáng bị khinh nhờn như vậy, cho dù hai người rơi vào xóm nghèo tăm tối, đệ đệ của hắn vẫn là một thiên sứ đáng được phủng trong lòng bàn tay. Hắn tuyệt đối không cho bất kì ai có thể khinh nhờn thiên sứ của hắn! 

Cho nên, hai người bọn họ tuyệt đối không thể để bị tóm lại! 

Viper cắn răng, nhịn xuống cơ thể không khỏe, nhanh chân chạy theo Vipon. Hai tiểu hài tử len lỏi qua các ngõ nhỏ của xóm nghèo, trung gian còn phải xử lí một số kẻ không có mắt muốn đầu cơ trục lợi, trên người dần dần xuất hiện vết thương, tốc độ cũng giảm xuống. 

Vipon trên đường không ngừng tranh thủ tìm kiếm thứ gì đó, Viper thở dốc thấp giọng hỏi: "Vipon, ngươi cần thứ gì sao?" Giọng nói có điểm khàn khàn mang theo từng tiếng thở mạnh, Viper chỉ cảm thấy đôi chân dường như đã không còn cảm giác, cổ họng dâng lên từng trận buồn nôn. 

Vipon tốc độ không giảm, mắt nhìn xung quanh, vội vàng nói: "Nguồn điện, ta muốn một nguồn điện!" 

Xóm nghèo điện không nhiều, không phải ai cũng đó, bình thường Viper và Vipon cũng không có điện để sử dụng. Vốn dĩ Cenoro phu nhân có chuẩn bị sẵn điện, nhưng tiền đề là nhà Cenoro vẫn còn tồn tại, nguồn điện bị cắt đứt, chứng tỏ gia tộc lành ít dữ nhiều. 

Mấy tháng nay hai người buổi tối đều sử dụng nến và đèn pin do Vipon lắp ráp, linh kiện từ Đội Trưởng Nhện lấy được. Hai đứa nhỏ tuy tuổi không lớn, nhưng vẫn có thể chịu được khổ, bình thường cũng không phàn nàn gì. 

Vipon muốn tìm nguồn điện để dành cho vũ khí bí mật của mình. Thần đại nhân ban đầu làm ra chỉ là do nhàm chán, cũng chưa có hoàn thành, ai ngờ lại phải sử dụng ở lúc ngàn cân treo sợi tóc này. 

Hai người vừa tránh né vừa tìm kiếm, sau đó ánh mắt Vipon đột nhiên sáng lên, hắn nhanh chân ném một cục sắt nhỏ vào tòa nhà hai tầng gần đó, rồi kéo Viper chạy sang một hướng khác. Hiện tại hai người chỉ có thể câu giờ. 

Vipon lôi kéo ca ca nhà mình chạy trốn, Sarme đuổi ở phía sau cũng không ngại, bắt đầu chơi trò mèo vờn chuột. Hắn tự tin đến mức không cần người đi theo, toàn bộ đều đưa cho tiểu sủng vật của mình, một thân một mình đuổi theo hai con mồi ở phía trước, thậm chí còn cố tình dẫm nặng bước chân, hòng tạo áp lực cho Viper và Vipon. 

Tựa như đang tuyên bố, cho dù các ngươi có chạy đi đâu cũng sẽ không thoát được ta.

Đúng là một kẻ vô cùng ác liệt. 

Viper không nhịn được nghĩ, sau đó lại càng thêm hận bản thân mình yếu kém. Đây là một loại trải nghiệm vô cùng tệ, nhỏ yếu đến mức phải dựa vào chút từ bi của kẻ thù hòng chạy trốn, hắn tuyệt đối sẽ không để nó xuất hiện lần thứ hai. 

Đây là một loại không tiếng động khuất nhục, hắn nhất định sẽ nhớ rõ, rồi nếu như có cơ hội, hắn nhất định sẽ để đối phương phải hối hận vì hành động ngu xuẩn của mình.

Cuối cùng là ngõ cụt. 

Hai anh em dừng lại trước bước tường xám xịt cùng một đống tạp chất bị ném lộn xộn. Phía trước là ngõ cụt, phía sau là Sarme đang từ từ bước đến. 

Đối phương đi rất chậm, cố tình dẫm mạnh bước chân, tạo ra âm thanh rõ ràng làm người không thể bỏ qua được. Viper nhìn đệ đệ, sau đó hít một hơi thật sâu, nắm chặt lấy thứ vũ khí duy nhất trên người. 

Đó là một con dao gọt hoa quả. 

Đây là thứ mà hắn lấy được từ một tên côn đồ, mang lên để dự phòng trường hợp xấu nhất khi phải vật lộn, đáng tiếc không ngờ lại nhanh như vậy. 

Vipon cũng lấy từ trong đám dụng cụ của mình một cây tuốc lơ vít. Tuy rằng không nhọn lắm, nhưng nếu dùng sức thì vẫn có thể đem da thịt con người đâm thủng. 

Hiện tại chỉ có thể dựa vào chính mình để câu thời gian. 

Vipon nhìn Viper, không tiếng động nói.

Hắn tin tưởng vào vũ khí bí mật của mình, mà Viper đương nhiên sẽ tin tưởng hắn. 

Đây là một loại ăn ý từ khi sinh ra đã có. 

Sarme đi vào ngõ nhỏ, bên tai vang lên tiếng xé gió. Hắn nghiêng đầu tránh thoát viên gạch vỡ bị ném tới, sau đó lại lùi một bước tránh đi đòn tấn công của Vipon. Viper sử dụng ảo thuật ẩn núp ở một bên, tranh thủ nhân cơ hội đánh lén, lại bị Sarme bắt lấy cánh tay. Đối phương còn vô cùng ghê tởm nhẹ nhàng sờ soạng vài cái, đáng khinh đến cực điểm.

Viper cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn nôn mửa, dùng sức giơ chân đá mạnh về hướng giữa hai chân của Sarme, ác ý nguyền rủa tên khốn này một nửa đời sau cũng đừng hòng có. 

Hắn đương nhiên lại bị ngăn lại. 

Sarme phản ứng rất nhanh đưa chân phải lên chặn đứng ý đồ xấu xa của Viper, tay không buông ra, tiếp tục tranh thủ sờ soạng thêm vài cái. Vipon phẫn nộ nghiêng người, đưa tay đâm mạnh về phía cánh tay kia của Sarme, sau đó giống như Viper, hắn bị Sarme bắt lấy. 

Ánh mắt Vipon hơi lóe, tay còn lại đưa lên, làm bộ muốn nắm lấy cánh tay kia của mình dùng sức giằng ra, sau đó lại nhân lúc Sarme không phản ứng kịp, từ lòng bàn tay xuất hiện một mảnh thủy tinh sắc nhọn, dùng sức đâm xuống. 

Sarme theo phản xạ thu hồi tay lại, nhưng vẫn bị mảnh thủy tinh làm xước một đường, chảy máu. 

Viper cũng nhân lúc này giằng mạnh, một chân còn lại đạp lên chân trái của Sarme, dùng lực tránh khỏi trói buộc. 

Hai anh em ăn ý lùi lại vài bước, nâng lên vũ khí, đề cao cảnh giác nhìn chằm chằm Sarme. 

Đối phương đứng yên nhìn miệng vết thương, sau đó không biết hưng phấn cái gì, cười đến biến thái nhìn Viper cùng Vipon, ánh mắt kia làm cả hai không nhịn được nổi cả da gà. 

Sau đó, hắn động. 

Động tác rất nhanh, không chút dư thừa, đem Vipon đánh ngã. Vipon ôm đầu ngã vào đám tạp vật, cả người bị đụng vào liền có cảm giác đau trào lên. Thân thể trẻ con mềm mại không chịu nổi bị đối xử như vậy, lập tức kháng nghị. 

Viper hô lớn một tiếng 'Vipon', sau đó miễn cưỡng tránh né một cước đá tới của Sarme. Hắn nghiêng người sang trái, đối phương phản ứng rất nhanh, lập tức bồi thêm một cước nữa. Lần này hắn hoàn toàn né không kịp, bị đánh nằm trên đất. 

Sarme chầm chậm đi đến, cúi người đưa tay, định đem Viper lôi lên, lại bị Vipon ném tới một cục đá ngăn lại. Vipon đứng dậy, một tay cầm vũ khí, một tay cầm một viên đá lại ném lần nữa. Hai bên cách nhau không xa, Sarme đưa tay ra chặn lần thứ hai, hắn liền chạy tới, cúi người tung ra một đá, hung ác vô cùng. Sarme định né tránh, ai ngờ Viper vốn nằm một bên lại quơ tay, cầm lấy dao hoa quả đâm đến. 

Hắn chỉ có thể né dao hoa quả, cam chịu dùng chân mạnh mẽ đỡ lấy một đá của Vipon. Sau đó hắn hung ác cầm lấy tay của Viper, đánh mạnh một cái. 

Viper lập tức sắc mặt trắng bệch, bởi vì Sarme hoàn toàn dùng sức, đem cánh tay của hắn đánh lệch, thậm chí còn vang lên một tiếng rắc. 

Vipon đá xong dùng một chân khác làm lực, đưa tay dùng sức đâm tới. Sarme lùi lại phía sau, né tránh. Vipon cũng không đuổi theo hắn, ngược lại đứng che phía trước người Viper, làm ra tư thái bảo hộ.

Cho dù bình thường hắn hay mắng Viper ngu ngốc, hay bắt nạt đối phương, nhưng không thể phủ nhận việc Viper là ca ca của hắn, là thân nhân duy nhất của hắn. Hắn không cho phép có ai làm tổn thương đối phương!

Viper cũng nhanh chóng đem cơn đau kìm nén lại, mặc dù sắc mặt trắng bệch, tay trái không thể dùng, hắn vẫn là đem dao hoa quả chuyển sang tay phải, chậm rãi đứng lên. 

Hắn không thể để Vipon chiến đấu một mình, cũng không thể để đệ đệ đứng trước mặt hắn, thay hắn chịu đựng thương tổn. 

Đây là tôn nghiêm của một vị ca ca.

Tuyệt không thể để đệ đệ chắn ở phía trước bảo vệ mình!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro