34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó nhìn ra xa xăm ra ngoài cánh cửa, có ai đứng ngoài đấy không, lỡ có ai thì sao? Không được rồi, nó phải rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, còn mấy đứa nhóc ở nhà nữa...

"Ngoài đấy không có ai đâu, khỏi nhìn. Mà con nhóc này, mày học hay không học thành tích vẫn thế? Tập trung cho việc học? Mày mà tập trung cho việc học thì đã không đến cửa tiệm của chị làm rồi. Đổi lí do khác đi"

Chi Châu vẫn cắm cúi lau dọn, hoàn toàn không đếm xỉa hay nhìn tới nét mặt đang hoang mang tột độ của Hàn Nhi. Nó đứng đấy, tay chân lóng nga lóng ngóng.

Bỗng nhiên, nó đập mạnh tay vào lồng kính rồi bỏ chạy thật nhanh ra về mặc cho chị Châu giật bắn mình rồi chỉ nhìn theo nó chứ không nói kịp câu nào. Trên lồng kính, tờ giấy màu trắng hồi nãy trong balo của Hàn Nhi- là giấy thôi việc. chị Châu chỉ nhìn sơ qua rồi thằng tay xé toạc mảnh giấy làm hai rồi thản nhiên tiếp tục công việc của mình...

Xe buýt chạy gì chậm thế. Còn thua Hàn Nhi chạy xe đạp nữa. Nó ngồi trên xe thấp thỏm không yên. 10 giờ đêm, đường sá vẫn còn đông đúc do gần tới ngày noel, nững quầy hàng bán mọc lên như nấm. Kẹt xe....

"Chú ơi, mở cửa cho cháu"

Nó đứng ngay cửa xe buýt, với giọng lên nói chuyện với tài xế

"Không được, ai cho xuống mà xuống, đang kẹt xe nữa"

"Thì kẹt xe nên cháu mới cần xuống, chú mở cửa lẹ đi"

Ánh sáng rọi chiếu đến nửa khuôn mặt thì dừng lại. Ánh mắt sắc lẻm của nó dưới chiéc nón lưỡi trai khiến chú tài xế xe bất giác giật mình, không do dự, tài xế cho mở cửa và nó lao xuống nhanh như cắt.... Nhìn nó, hành khách trên xen nhìn nhau, người tái xế chỉ biết lắc đầu, đóng vội cửa xe rồi ngán ngẩm nhìn lên hàng xe dài ngoằng trước mặt

Nó mở cửa, chạy ập vào nhà, thở hổn hển, người vẫn còn nhễ nhại mồ hôi vì chen chúc giữa mấy chiếc xe tải, hơi nóng ập vào người..

"Chị Nhi, chị làm sao thế?"

Mya61 đứa nhóc em thấy Hàn Nhi đều tròn mắt ra nhìn, dừng hết mọi hoạt động. Lần này lại chuyện gì nữa đây

"Sáng giờ, có ai đến nhà không?"

"Đến nhà? Có đấy

Thằng Hoàng trả lời mà gương mặt hơi chút bất mãn

"Ai?"

"Dương Phong"

Trả lời một cách miễn cưỡng, thằng Hoàng chau mày, chị Nhi bữa nay làm sao vậy nhỉ, rốt cuộc là làm gì mà cứ hỏi mãi thế

"Đến đây làm quái gì?"

"Ai biết đâu, chị đi mà hỏi"

Thở phào nhẹ nhõm, Dương gia đúng là chưa biết đến nơi này - nhà của nó. Vừa thoát khỏi mối lo lắng về vụ này lại có vụ khác ập đến, tên Dương Phong làm trò gì mà lại đây vậy chứ. 3 ngày không gặp tưởng thoát nạn rồi chứ.....

Vừa đặt balo xuống góc nhà, lấy chiếc điện thoại ra thì điện thoại bỗng dưng rung liên hồi. Số lạ.... Nghi ngờ, Hàn Nhi chạy ra cửa, m hé cánh cửa nhìn xung quanh. Một màn đêm bao phủ cùng làn sương dày đặc, chẳng thấy gì ngoài ánh đèn đường mờ ảo cả. Có nên bắt máy hay không....

"A lô..."

Nó bắt mấy, trả lời nh nhàng

"Cô làm quái gì mà bắt máy lâu thế hả?"

Từ đầu dây bên kia điện thoại, một giọng nói vang lên, tần suất âm vực quả là cao. Khiến Hàn Nhi vội đưa chiếc điện thoại ra xa lỗ tai. Mặt nhăn nhó..... tên khốn Dương Phong sao??

.
Hàn Nhi chỉ im lạng, gương mặt lộ rõ vẻ khó chịu rồi cúp máy, quăng chiếc điện thoại vào trong balo mặc cho đầu dây bên kia huyên thuyên nhảm nhí gì đó. Nó không quan tâm, đi tắm cái cho mát người cái đã, còn nhiều việc phải giải quyết lắm...

------------------------------------

Định thế này mãi sao thằng nhóc này"

Ngồi vắt chân lên một chiếc ghế ở chính giữa căn nah2 phố Quang Đông, Khang Luân thở dài từng đợt nhìn Dương Phong, hắn đang nằm dài, úp mặt trên chiếc ghế salon màu đen, tay mần mò cái điện thoại, chăm chú mãi vào một số duy nhất. Không nói gì, hắn vna64 vô định ấn vào vào màn hình nút call và đầu dây bên kia vẫn không ai bắt máy

"Anh mày đang nói chuyện đấy"

Khang Luân bực dọc đá mạnh vào chân ghế khiến chiếc ghế đập mạnh váo cằm Dương Phong, hắn giật mình, tay xoa cằm, mặt giận dữ nhìn qua Khang Luân

"Dạo này Black chán quá đi, Dương Phong, không có vụ nào mới hả?"

Cánh cửa mở rộng, đập mạnh vào tường, sau đó là một toán người mặc đồ vest đen, ai nấy đều toát ra một vẻ đẹp khác lạ, thật sự rất có sức hút mãnh liệt đối với phái nữ. Mỗi người mỗi kiểu, người đút tay vào túi quần, người kia rít điếu thuốc rồi phả ra những làn khói trắng nổi bật dưới ánh đèn le lói ngoài đường, người nọ chăm chú bấm điện thoại. "Bọn đên khi Đông Du đánh chẳng bỏ miếng sức, chán vật"

Không đáp trả, hắn vẫn chìm đắm vào thế giới của mình với chiếc điện thoại... Đã 3 ngày rồi, tính từ ngày mà hắn vả Lạc Thiên đánh nhau, cũng không thấy Lạc Thiên ở đâu, chắc đang lo lắng giải quyết chuyện công ty rồi. Còn tên này thì ngoài câu nói duy nhất " tập hợp" thì chả ai còn nghe giọng Dương Phong nữa cho đến thời điểm bây giờ

"Này, bộ định câm luôn đấy hả?"

"Về đây"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro