CHƯƠNG 1: Tế Châu Kỷ Vân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: mhcutiepie

"Tôn phu tử, ngươi hãy xem xét ở trên cương vị của trẫm và dạy dỗ Thái Tử một thời gian." Sùng An Đế chưa từng tỏ ra thấp hèn như vậy khi cầu xin người khác, hôm nay có thể xem như vì lợi ích của con trai mà ông ta làm như vậy.

*Phu Tử (chữ Hán :紫孚) là tôn hiệu do các vị đế vương đời sau ban tặng, hoặc dân gian truy tôn những bậc thánh nhân tiền bối có nhiều công trạng với đất nước, tôn hiệu này phổ biến ở khu vực Á Đông thời phong kiến. Ở truyện này tớ thấy nó gần nghĩa với thầy giáo hơn ấy.

"Bệ hạ, thần vô năng, không thể dạy dỗ tốt Thái Tử điện hạ. Xin ngài tìm người khác có trình độ cao hơn." Dứt lời, Tôn phu tử liền không chút nào lưu luyến mà phất tay áo rời đi. Nếu không phải tuổi cao không thể di chuyển nhanh, hắn hận không thể chạy vội ra khỏi hoàng cung.

Sùng An Đế cảm thấy bản mặt già của mình không thể chịu đựng được nữa, thoáng chốc nổi giận nói: "Thái Tử đâu? Mang hắn lăn lại đây cho trẫm."

Thiên tử giận dữ, thây phơi ngàn dặm. Các thái giám và cung nữ bên cạnh hoàng đế hoảng loạn như đám tro nổi, đi theo Sùng An Đế vẫn là lão thái giám có kinh nghiệm, đâu vào đấy chỉ huy, "Thất thần làm gì? Còn không chạy nhanh đi thỉnh Thái Tử điện hạ ——"

"Vâng, vâng vâng vâng!"

Mọi người không dám trì hoãn, sôi nổi đi tìm Thái Tử.

Trong khi đó, Thái Tử Tiêu Huyền đang bên dưới tán cây theo dõi con kiến.

"Lấy nước đến đây." Tiêu Huyền chỉ về một hướng và vẫy tay.

Tiểu thái giám không dám không nghe, đành phải đem nước tới.

Tiêu Huyền đem nước rót vào trong động kiến. Ngay lập tức, một đám kiến từ tổ kiến bên trong chạy ra khắp nơi.

Nhìn thấy tình huống đó, Tiêu Huyền cảm thấy mỹ mãn mà cười.

Nhưng vào lúc này, Hải Đại Phú mang theo người tìm đến, "Ai da Thái Tử gia à, ngài sao còn ở chỗ này. Bệ hạ bên kia mới vừa phát hỏa, xin ngài mau đi qua đi."

Tiêu Huyền vỗ vỗ tay, tùy ý nói: "Đã biết."

Thời điểm hắn đuổi thái phó thứ mười hai đi, đã sớm biết mọi chuyện sẽ như vậy, cho nên cũng không ngoài ý muốn.

Tiêu Huyền vẫy vẫy tay, lập tức liền có một tên tiểu thái giám tiến lên. Hắn nắm cổ áo tiểu thái giám, nhỏ giọng phân phó nói: "Chạy nhanh đi mời mẫu hậu lại đây."

"Vâng, vâng!" Tiểu thái giám xoay mắt, vội vàng chạy về phía Cảnh Nhân Cung.

Thấy thế, Tiêu Huyền lúc này mới yên tâm nói: "Đi thôi."

Khi Sùng An Đế trước mặt, Tiêu Huyền vội vàng thu hồi thái độ cà lơ phất phơ của mình, "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."

"Quỳ xuống!" Sùng An Đế phẫn nộ nói.

Tiêu Huyền không dám có điều trì hoãn, "Thình thịch" một tiếng vội vàng quỳ xuống.

"Đây là người thứ mấy ngươi nói xem, ngươi đã đuổi đi mười ba phu tử rồi. Ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?" Sùng An tức giận nói.

"Mười hai người." Tiêu Huyền nhẹ nhàng giải thích.

"Cái gì?" Sùng An Đế thế trong lúc nhất thời cũng không có phản ứng lại đây hắn đang nói cái gì. Thời điểm ông phản ứng lại, thiếu chút nữa bị tức chết, giận dữ hét: "Có cái gì khác nhau sao!!"

Nhìn tên nghiệp chướng trước mắt, Sùng An Đế tức giận đến liền phải chen chân vào đá hắn. Chân mới vừa duỗi một nửa, muốn làm khó dễ hắn đã bị đánh gãy.

"Bệ hạ —— huyền nhi còn nhỏ, nếu ngài muốn đánh nó, xin hãy đánh thần thiếp trước đi." Nói rồi, Hoàng Hậu ngã gục bên chân Hoàng Đế.

Nhìn thấy mẫu hậu tới kịp thời, Tiêu Huyền vội vàng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Sùng An Đế đầu tiên là nhìn nhìn Thái Tử của chính mình, lại nhìn nhìn Hoàng Hậu của chính mình, sau đó thở dài một hơi.

"Đi thôi đi thôi..." Sùng An Đế bất đắc dĩ mà vẫy vẫy tay.

Tiêu Huyền hai con mắt nhỏ chuyển động, chạy trốn thật nhanh, sợ phụ hoàng hối hận.

Nhìn đứa con bùn nhão trét không lên tường, Sùng An Đế không khỏi đỡ trán nói: "Vậy phải làm sao bây giờ đây?"

"Bệ hạ chính là bởi vì phu tử của huyền nhi mà phát sầu?" Hoàng Hậu liếc mắt một cái liền nhìn ra chứng bệnh của ông ở nơi nào.

"Phu tử nổi danh ở kinh thành này đều bị đứa nghịch tử kia đắc tội mấy lần, hiện tại nếu muốn tìm đến một người nguyện ý dạy hắn quả thực quá khó khăn." Sùng An Đế buồn rầu nói.

"Này có khó gì? Kinh thành không được liền tìm địa phương khác. Thần thiếp nghe nói gần đây ở Tế Châu có một người thanh danh vang dội, được thiên hạ người đọc sách tôn sùng là thần minh tồn tại. Nếu người ấy có thể trở thành phu tử cho huyền nhi, thì còn gì phải sầu?" Hoàng Hậu đề nghị.

"A, người này là ai?"

Nghe vậy, Sùng An Đế lập tức hai mắt tỏa sáng.

"Tế Châu Kỷ Vân."

Hoàng đế ban một đạo thánh chỉ, trực tiếp đưa đến Kỷ phủ ở Tế Châu.

【 Leng keng! Hệ thống tuyên bố nhiệm vụ: Phụ tá đương triều Thái tử, Tiêu Huyền, sáng tạo thái bình thịnh thế, ban thưởng là trở lại hiện đại.】

"Tê ~" Kỷ Vân hiện tại cả người đầu đau muốn nứt ra, như bị mắc kẹt trong một thế giới chỉ có mình mình. Bên tai yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có âm thanh máy móc rõ ràng tràn vào trong đầu.

Ý thức của y mê man, bỗng nhiên giống như nghe thấy có người ở gọi mình. Thanh âm kia càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ ràng, mơ hồ không chừng. Linh hồn y mơ hồ giống như đột nhiên trầm xuống đất, lại giống như là người chết đuối lên bờ.

Kỷ Vân cố sức mà mở to mắt, trước mắt là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, trên mặt treo đầy lo lắng. Thấy y tỉnh lại, thiếu niên biểu tình từ buồn chuyển sang vui, tùy tay lau một phen nước mắt, "Thật tốt quá công tử, ngài rốt cuộc cũng tỉnh. Ta thiếu chút nữa cho rằng ngài sẽ không tỉnh lại..."

Nói xong, hắn liền đỏ hốc mắt, một bộ dáng lã chã chực khóc.

Kỷ Vân đầu tiên là ngốc một chút, sau đó liếc mắt nhìn quanh bốn phía một cái. Cảnh sắc cổ điển này, lời thoại trung nhị, liệu có phải hắn đã nhầm vào hiện trường quay phim?

*Chūnibyō (中二病 (Trung nhị bệnh)) là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản (tương đương lớp 8 ở Việt Nam).

Không đúng!

Y không phải đã chết sao?

Đây là có chuyện gì?

Y nhớ mang máng... Thời điểm y đi tiệm net bắt học sinh lên mạng, bị một cây ven đường chặt đứt dây điện cấp điện rồi chết. Đáng tiếc, y đường đường là một thế hệ danh sư, thế nhưng lại chết một cách qua loa như vậy

Thấy y không nói lời nào, Lục Hổ còn tưởng rằng y có chỗ nào không thoải mái, vội vàng quan tâm hỏi: "Công tử, ngài làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái sao?"

"Kia, cái kia ngươi, ngươi tên là gì?" Kỷ Vân vịn ngạch.

"Ta là Lục Hổ (Land Rover), công tử à, ngài không nhớ rõ ta?" Chân mày Lục Hổ vốn đang giãn ra lại nhíu chặt lên, hoài nghi công tử nhà hắn có phải thời điểm chết đuối đập phải đầu hay không.

"Ta còn Bảo Mã (BMW) đâu..." Kỷ Vân nhỏ giọng lải nhải một câu.

"Ngài nói cái gì?" Lục Hổ không nghe rõ y lải nhải.

Kỷ Vân cũng không có trả lời hắn, hung hăng mà vỗ một cái lên đùi chính mình.

Đau quá! Không phải mộng.

"Ta không phải là đã xuyên qua đi?" Kỷ Vân lớn mật suy đoán nói.

【 Hệ thống ấm áp nhắc nhở: Ký chủ là xuyên thư. 】

Trong đầu Kỷ Vân đột nhiên vang lên một đạo thanh âm, làm y hoảng sợ.

"Có ý gì?" Kỷ Vân lại thăm dò mà hỏi một câu.

【 Theo lý mà nói, ký chủ ở thế giới hiện thực đã tử vong. Nhưng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống tuyên bố, ngài liền có thể trở lại thế giới hiện thực sống lại. 】

"Nhiệm vụ là gì?" Kỷ Vân gấp không chờ nổi hỏi.

【 Phụ tá đương triều Thái Tử Tiêu Huyền sáng tạo thái bình thịnh thế. 】

"Ta đây muốn" Làm như thế nào? Kỷ Vân nói còn chưa nói xong, đã bị hệ thống đánh gãy.

【 Hệ thống tuyên bố nhiệm vụ thành công, tiến vào trạng thái ngủ đông. 】

Kỷ Vân: "......"

Vấn đề cũng chưa đáp xong, liền cứ như vậy mà biến đi sao? Hệ thống thật không đáng tin cậy.

"Công tử, ngài làm sao vậy?" Lục Hổ đầy mặt lo lắng, sợ y để lại di chứng gì.

"Lục Hổ ngươi lại đây, ta có việc muốn hỏi ngươi." Kỷ Vân đối tình huống hiện tại hoàn toàn không biết gì cả, nếu muốn biết hiện trạng của y cũng chỉ có thể dò hỏi người trước mắt này.

Từ miệng Lục Hổ, Kỷ Vân cuối cùng là đã biết một ít về nguyên thân sự tình. Nguyên thân là một người thanh danh truyền xa của Phương gia, hai ngày trước đi tham gia thơ hội, thời điểm xe ngựa lật nghiêng, rơi xuống nước. Lúc sau liền đã phát sốt cao, thiêu suốt ba ngày mới tỉnh.

Kỷ Vân suy đoán rằng một cơn phong hàn đem người đốt sạch rồi, lúc này y mới chiếm cứ cái thân thể người đã chết này.

Phụ tá đương triều Thái Tử?

Nói nghe thật đơn giản. Hắn hiện tại là người ở Tế Châu xa xôi, cổng hoàng cung còn không thể nào vào được, càng miễn bàn hoàn thành nhiệm vụ.

Trong khi Kỷ Vân không biết bắt đầu từ đâu, liền nghe thấy một giọng nói tiêm tế từ phía cửa, "Thánh chỉ đến ——"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro