Chương 6: Thái Tử giả bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: mhcutiepie

Lên xe ngựa, Lục Hổ hỏi, "Công tử, chúng ta đi đâu?"

"Trở về hoàng cung gặp bệ hạ." Kỷ Vân lần này chuẩn bị cho Tiêu Huyền một đợt giáo huấn lớn.

Trong hoàng cung.

"Bệ hạ, Thái phó đại nhân cầu kiến ——" Thị vệ tới báo.

"Kỷ Vân? Hắn tới làm gì, y bây giờ không phải là ở trên lớp sao? Cho y vào đi." Sùng An Đế nói.

"Tham kiến bệ hạ." Kỷ Vân chắp tay hành lễ.

"Miễn lễ." Sùng An Đế nhìn thẳng vào hắn, "Thái phó sao lại tới đây, chẳng lẽ là Thái tử xảy ra chuyện gì?"

"Không. Vi thần đến đây lần này, là có một chuyện muốn hỏi bệ hạ." Kỷ Vân bộ dáng nghiêm trang, khiến cho Sùng An Đế có chút như rơi vào tình huống khó.

"Ngươi nói đi." Sùng An Đế chờ hắn nói tiếp.

"Bản triều bán quan phán hình phạt gì?"

"Theo luật là phán treo cổ, trực hệ đời thứ ba không thể làm quan." Sùng An Đế giải thích nói.

"Hôm nay thái tử điện hạ lấy chức quan triều đình ra hứa, yêu cầu thần chủ động đưa ra đơn xin từ chức trước bệ hạ." Kỷ Vân nói.

"Tiêu Huyền hắn thật to gan. Chuyện này ta đã biết, ngươi lui xuống trước đi."

Nghe vậy, Sùng An Đế giận tím mặt. Dù sao chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nếu thật sự muốn trị tội, phán tội chết cũng không đủ, nhưng người này hết lần này tới lần khác lại là Thái tử của hắn.

Vì thế chuyện này chỉ có hai người bọn họ biết được, còn có đường lùi, chỉ là Thái tử cũng nên được giáo huấn thật tốt một phen.

"Vi thần cáo lui." Kỷ Vân quay người lui đi ra ngoài. Người còn chưa đi xa, y đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng ly chén nhỏ tan vỡ.

Kỷ Vân nhẫn không nhịn được cong môi nở nụ cười, xem ra có người muốn bị đánh.

Trong Đông Cung.

"Ai da ~ ai da......"

Tiêu Huyền bị đánh cái mông nở hoa, đang nằm trên giường kêu rên.

"Điện hạ, ngài như thế nào rồi?" Lý Phúc An nhìn hai vết máu loang lổ kia của Tiêu Huyền có chút đau lòng.

"Cái tên Kỷ Vân đáng chết! Ta cùng y không đội trời chung." Tiêu Huyền ở trong lòng âm thầm thề, nhất định muốn đem Kỷ Vân đuổi ra khỏi kinh thành.

"Điện hạ, ngài cũng đừng giằng co. Thái phó kia là bệ hạ coi trọng, sau lưng có bệ hạ cho hắn chỗ dựa, người cùng y đối nghịch sẽ không có kết quả tử tế." Lý Phúc An thấm thía thuyết phục.

"Mềm không được liền cứng. Dù sao thì ta kháng cự không phối hợp, xem hắn ta có thể làm sao bây giờ. Ta cũng không tin, ta đấu không lại hắn!" Trên giường Tiêu Huyền cảm xúc có chút kích động quá mức, không cẩn thận liên lụy đến vết thương, "Ai da ——"

"Điện hạ, ngài chớ lộn xộn." Lý Phúc An cầm lấy cây quạt phẩy phẩy vết thương cho hắn, như vậy mới khiến Tiêu Huyền dễ chịu hơn rất nhiều.

Mặc dù Tiêu Huyền chịu một trận gậy đánh, nhưng khóa học còn phải tiếp tục. Để tiện cho Tiêu Huyền đi học, Kỷ Vân dọn từ hoàng cung đến Đông cung, chuyên tâm dạy hắn việc học.

"Ai da ~ Đau quá à, ta thật là khó chịu a......" Tiêu Huyền nằm trên giường êm không ốm mà rên, bên cạnh có hai tên tiểu thái giám cầm cây quạt hướng về phía cái mông của hắn mà quạt, bên cạnh còn có một tiểu cung nữ đứng mớm cho hắn nước trái cây, thời gian trải qua thật không thoải mái.

Tiêu Huyền thỉnh thoảng gào khan hai tiếng, thỉnh thoảng lại dùng miệng tiếp nho ăn, một phong thái hoàng gia điển hình.

Kỷ Vân vừa tiến đến, nhìn thấy chính là một cảnh tượng như thế.

Kỷ Vân đưa tay gõ bàn một cái nói, đánh vỡ sinh hoạt hoàn mỹ của hắn.

"Điện hạ, nên đi học rồi."

Tiêu Huyền giống như không có nghe được lời y nói, lại một lần nữa cất cao âm thanh, "Ai da ~~ Ta sắp chết, lên lớp không được. Khắp nơi đều đau, toàn thân đều khó chịu, ta chết mất......"

Kỷ Vân ngày ngày cùng nhãi ranh con này giao tiếp, cái mông oắt con vểnh lên là y biết hắn có ý định quỷ quái gì.

"Điện hạ, ngươi chỉ đau bờ mông, cũng không ảnh hưởng việc học." Kỷ Vân sắc mặt nhàn nhạt, đáy mắt không biểu lộ bất kỳ dấu hiệu nào, hành động trước mắt của Tiêu Huyền so với học sinh lúc trước của y quả thực là không đáng nói.

"Ai da, khó chịu quá à ~ Choáng đầu hoa mắt muốn ói, căn bản không lên lớp được." Tiêu Huyền không thèm để ý y, tiếp tục không đau mà rên, dù sao cũng là một bộ dáng muốn cùng Kỷ Vân đối kháng đến cùng.

"Điện hạ, ngươi xác định ngươi hôm nay không lên lớp được sao?" Giọng điệu Kỷ Vân nghiêm túc. Lời này kỳ thực là cho Tiêu Huyền bậc thang cuối cùng, người hiểu y đều biết đây là điềm báo sắp nổi giận.

Nhưng mà Tiêu Huyền cũng không để ý gì tới y, tiếp tục quấy nhiễu Kỷ Vân lên lớp.

Huyết áp Kỷ Vân tăng vọt, nếu người trước mắt này không phải là con hoàng đế, y nhất định cho hắn một lần dạy dỗ một đời khó quên, hùng hài tử thật thiếu đánh.

Khóe miệng Kỷ Vân khẽ kéo xuống, đáy mắt lại không có vui vẻ chút nào, phối hợp gật đầu một cái.

A ~ Rất lâu cũng không có người khiến cho hắn tức giận như vậy.

Được. Hao tổn thôi, xem ai hao tổn hơn ai.

"Toàn bộ lui xuống." Lời này của Kỷ Vân là nói với người nào không cần nói cũng biết.

Tiểu thái giám cùng các cung nữ liếc nhau, không biết nên hay không nên nghe lời y nói.

"Tất cả lui xuống!" Kỷ Vân cầm lấy thước hung ác vỗ một cái lên mặt bàn.

Tiếng đánh vang ầm ầm làm tất cả mọi người run rẩy một cái, Lý Phúc An ở cửa ra vào hướng về phía bọn họ không ngừng vẫy tay, "Đi đi đi, đi mau."

Rất nhanh, trong phòng cũng chỉ còn lại có Tiêu Huyền cùng Kỷ Vân.

Kỳ thực ở thời điểm này, Tiêu Huyền cũng có chút hối hận, nhưng hắn kiêu ngạo nên tuyệt không cho phép chính mình cúi đầu trước Kỷ Vân, chỉ có thể tiếp tục giả vờ ngốc gào khan.            

Gào lấy gào để, Tiêu Huyền cũng rất nhanh không còn làm nổi, âm thanh trở nên khàn khàn.

"Tiếp tục gào đi. Thái tử điện hạ, đừng có ngừng à, ta còn chưa có nghe đủ đâu." Kỷ Vân vểnh chân lên bắt chéo thưởng thức trà, thưởng thức đương triều Thái tử biểu diễn cho y.

"Ai da ~ Khó ...... chịu khụ!" Tiêu Huyền cuối cùng vẫn gào không nổi nữa.

Tiêu Huyền giả bộ không được nữa, từ trên giường êm nhảy dựng lên mắng: "Ngươi kêu ta gào liền gào à. Kỷ Vân, ngươi cho rằng ngươi là ai?"

Kỷ Vân lắc đầu, chậc hai tiếng, so với thời gian hắn đoán còn ngắn hơn nhiều.

"Ta còn tưởng rằng điện hạ có thể kiên trì bao lâu. Bây giờ không khó chịu nữa? Không khó chịu liền bắt đầu đi học."

"Ai nói ta không khó chịu? Ta khó chịu muốn chết, đi học không được." Nói xong, Tiêu Huyền lại giống một con cá chết nằm xuống lại trên giường êm.

"Lục Hổ." Kỷ Vân hướng về ngoài cửa hô.

Tiêu Huyền lỗ tai dựng dựng, tập trung tinh thần chờ nghe Kỷ Vân nói.

Lục Hổ rất nhanh liền từ ngoài cửa đi vào, "Công tử có gì phân phó?"

"Tất nhiên thái tử điện hạ không quá thoải mái, vậy......" Kỷ Vân lúc nói chuyện nhìn chằm chằm vào trên giường Tiêu Huyền, lặng lẽ nhìn động tác nhỏ của hắn bên này, cố ý đem câu nói kế tiếp kẹt lại trong cổ họng.

Nghe Kỷ Vân trước mặt nói, Tiêu Huyền lập tức vui mừng. Cảm thấy người phu tử mới tới này cũng chỉ có như thế, còn không phải thua ở trên tay của hắn hay sao.

Sau này chờ y rời đi, hắn nhất định muốn chơi cho thỏa sức, cho dù ai cũng không quản được hắn.

Sự thật chứng minh, Tiêu Huyền vẫn là vui mừng quá sớm.

"Vậy liền đi mời thái y tới, xem điện hạ đến cùng là nơi nào xảy ra vấn đề. Dù sao điện hạ là thân thể ngàn vàng, nếu có xảy ra vấn đề gì ta không thể đảm nhận nổi." Kỷ Vân phân phó cho Lục Hổ nói.

Lục Hổ được phân phó, lập tức xuất phát.

Lúc này Tiêu Huyền rất muốn nhảy dựng lên nói mình không có bệnh, nhưng như vậy chẳng phải là sẽ trúng gian kế của Kỷ Vân hay sao?

Không được, còn phải giả vờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro