Chương 5: Vừa đe dọa vừa dụ dỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: mhcutiepie 

Trong Đông Cung

"Tê~ ngươi nhẹ thôi......" Tiêu Huyền bị đau, đạp Lý Phúc An một cước.

"Điện hạ, nô tài chạm nhẹ......" Lý Phúc An càng thêm buông lỏng tay chân, một bên thổi vết thương cho Tiêu Huyền, một bên bôi thuốc cho hắn.

Vết thương sau khi bôi thuốc trở nên dễ chịu hơn rất nhiều, lông mày nhíu chặt của Tiêu Huyền cũng giãn ra theo. Sau đó suy nghĩ trống không, cả người nằm ở trên giường ngẩn ra.

"Điện hạ, ngài đang nghĩ gì vậy?" Lý Phúc An tùy thời quan sát thần sắc điện hạ nhà mình.

Tiêu Huyền bỗng nhiên giống như nghĩ tới điều gì, mừng rỡ nói: "Phúc An, ta nghĩ đến đối phó cái tên Kỷ Vân kia như thế nào."

"Đối phó như thế nào?" Lý Phúc An mặt mũi tràn đầy tò mò.

"Ngươi qua đây......" Tiêu Huyền hướng về phía hắn ngoắc ngón tay, ở bên tai của hắn nói thầm, "Ngươi ngày mai dẫn hắn đi @#%&*, tiếp đó......"

......

Vì phòng ngừa lần nữa lên lớp trễ, Kỷ Vân hôm nay cố ý dậy thật sớm chờ ở Văn Hoa Điện. Nhưng mà đợi trái đợi phải, cũng không đợi được tiểu Thái tử đến lớp.

"Công tử, Thái tử sẽ không không tới chứ? Thời gian cũng đã đến rồi." Lục Hổ chờ đến có chút càu nhàu.

"Thời gian còn chưa tới, chờ một chút đi." Kỷ Vân mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà suy nghĩ lung tung.

Tiểu vương bát tử này sẽ không phải là cúp cua chứ? Ta hôm qua mới dạy dỗ hắn một trận, hôm nay hắn liền dám trốn học, xem ra là dạy dỗ không đủ à.

Đang lúc Kỷ Vân cho là Tiêu Huyền cúp cua, lại trông thấy một thân ảnh quen thuộc từ nơi không xa chạy đến, người này chính là thái giám thân cận của Tiêu Huyền.

"Lý công công, điện hạ người đâu?" Kỷ Vân đứng dậy hỏi.

"Điện hạ cảm thấy học tại Văn Hoa điện quá không thú vị, muốn đổi một chỗ học, cố ý để cho nô tài tới mời thái phó ngài đi qua." Lý Phúc An giải thích nói.

Lục Hổ nhìn về phía Kỷ Vân, xin chỉ thị từ y, "Công tử......"

"Lục Hổ, cầm đồ lên." Kỷ Vân cảm thấy chuyện này tuyệt đối không đơn giản như hắn nói như vậy, y ngược lại muốn xem xem tên tiểu Thái tử này đến cùng muốn làm cái gì.

"Thái Phó đại nhân, mời đi theo tạp gia." Lý Phúc An đi ở phía trước dẫn đường cho hắn, thỉnh thoảng quay đầu nhìn một chút xem bọn y có đi theo không.

Rất nhanh, Lý Phúc An mang bọn y xuất cung.

Kỷ Vân dừng bước, một lần nữa nhìn về phía Lý Phúc An, nói: "Công công, điện hạ đây là ý gì? Khóa học có gì cần bên ngoài cung?"

Lý Phúc An dường như đã sớm nghĩ đến y sẽ nói như vậy, cho nên đã sớm suy nghĩ xong sẽ trả lời y thế nào.

"Điện hạ người ngại trong cung phiền muộn, cho nên cố ý tìm một chỗ phong thuỷ tốt để học tập. Thái Phó đại nhân, chúng ta vẫn là đi nhanh lên đi, nếu đợi thêm điện hạ sẽ nóng ruột."

Không có cách nào, Kỷ Vân chỉ có thể theo hắn lên xe ngựa. Xe ngựa lung la lung lay, lần này lại là nhanh ngoài ý muốn.

Ngoài cửa truyền tới âm thanh của Lý Phúc An, "Thái Phó đại nhân, chúng ta đã đến ."

Nghe vậy, Kỷ Vân xuống xe. Sửa sang đơn giản lại quần áo một cái, sau đó, sau đó liền nhìn thấy tấm biển hiệu nổi bật trên đầu cửa - Thì Hoa Quán.

Kỷ Vân nhíu mày, nơi này xem ra không phải là chỗ đứng đắn gì.

Thấy Kỷ Vân dừng bước, Lý Phúc An tức khắc liền luống cuống, chỉ sợ y phát hiện manh mối gì, sau đó lại không cùng hắn đi vào.

"Thái Phó đại nhân, chúng ta đi vào thôi."

Kỷ Vân đầu tiên là suy tư một chút, vẫn là đi theo hắn vào.

Lý Phúc An đem đưa bọn y đến phòng hảo hạng đã chuẩn bị trước, Kỷ Vân đi vào đã nhìn thấy tiểu Thái tử, bên cạnh là mỹ nữ vờn quanh, đang vây quanh mớm nước trái cây cho hắn. Mà tiểu Thái tử nhìn dáng vẻ lẫn sắc mặt cũng rất hưởng thụ.

Tiêu Huyền nghe thấy động tĩnh mở cửa, thế là ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó lạnh nhạt nói: "Thái phó, ngươi đã đến à."

Thấy cảnh này, Kỷ Vân lập tức giận không chỗ phát tiết, hướng về phía những cô gái bên người Tiêu Huyền, quát: "Còn thể thống gì! Các ngươi đều cút ra ngoài cho ta ——"

Những cô gái kia rõ ràng bị ngữ khí của Kỷ Vân làm cho sợ hết hồn, nhao nhao nối đuôi vòng quanh Kỷ Vân đi ra khỏi cửa. Một gương mặt đẹp mắt như vậy lại không hợp với cái tính khí như thế, thực sự là uổng phí gương mặt này.

"Thái phó, ngài hù các nàng rồi." Tiêu Huyền lạnh nhạt nói.

"Tiêu Huyền, ngươi có còn nhớ chính mình là thân phận gì hay không? Ngươi sao có thể làm ra loại sự tình này?" Kỷ Vân mặt mũi tràn đầy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Thái phó...... Ai nha thái phó......" Tiêu Huyền đi đến bên cạnh Kỷ Vân, đè bả vai y xuống để cho y ngồi xuống, "Chúng ta làm giao dịch thôi."

"Giao dịch gì?" Kỷ Vân muốn biết hắn có mưu đồ gì.

Tiêu Huyền phủi tay, hướng về phía sau lưng bình phong hô: "Tiểu An tử, đem đồ vật tới."

Rất nhanh, liền có vài tên đại hán vạm vỡ khiêng mấy cái rương tới. Những cái rương nhìn có vẻ rất nặng, Kỷ Vân hơi nghi hoặc một chút mà nhíu mày.

"Mở ra!"

Tiêu Huyền ra lệnh một tiếng, đồ vật trong rương thiếu chút nữa lóe mù mắt Kỷ Vân. Dọa Kỷ Vân vội vàng nhắm mắt lại, đến khi thích ứng tia sáng chói mắt kia sau đó mới tính thăm dò mà mở to mắt.

"Ngươi đây là có ý gì?"

Mặc dù Kỷ Vân trong lòng đã ít nhiều đoán được một chút ý tứ của hắn, nhưng y vẫn là không nhịn được hỏi một câu thừa thãi.

"Thái phó thông minh biết bao. Chỉ cần thái phó chủ động đề đơn xin từ chức lên phụ hoàng, số tiền này liền thuộc về ngài." Tiêu Huyền trên mặt mang theo nụ cười tràn đầy tự tin, bởi vì hắn tin tưởng Kỷ Vân tuyệt đối sẽ không cự tuyệt điều kiện của hắn. Dù sao số tiền này cũng đủ y cả một đời áo cơm không lo, đồ đần mới cự tuyệt.

Kỷ Vân nhịn không được thở dài một hơi trong lòng.

Ta cũng muốn như vậy à, đáng tiếc ta không thể.

"Cảnh cáo —— Cảnh cáo —— Kiểm tra đo lường thấy ký chủ có ý nghĩ trái quy định, hệ thống đưa ra cảnh cáo ——"

Kỷ Vân nhịn không được giật giật khóe miệng, lúc cần ngươi ngươi liền không thấy bóng dáng, lúc không cần ngươi ngươi ngược lại xuất hiện thật mau.

Hệ thống trong đầu còn đang phát cảnh báo, ồn ào làm cho Kỷ Vân đau sọ não.

Biết rồi, biết rồi, ta sẽ không có cái ý nghĩ này nữa.

Nghe vậy, hệ thống lúc này mới ngừng phát ra cảnh báo.

Kỷ Vân cười nhạt một tiếng, "Điện hạ nói xong rồi? Nói xong thì chúng ta nên bắt đầu đi học."

Nghe vậy, nụ cười ở trên mặt Tiêu Huyền lập tức liền cứng. Sao lại vậy? Hắn làm sao lại không đồng ý.

"Ngươi không thích tiền? Như vậy, vậy ngươi muốn cái gì, chỉ cần ngươi có thể nói ra, ta đều cho ngươi." Tiêu Huyền bắt đầu thăm dò sở thích của hắn. Thấy Kỷ Vân không nói lời nào, hắn nói tiếp: "Chỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện của ta, chức quan nhị phẩm trở xuống tùy ngươi chọn."

Cho dù Kỷ Vân có định lực tốt, cũng không khỏi bị lời này của Thái tử làm tức giận.

"Hoang đường."

Ở thời cổ đại, mua bán chức quan là trọng tội, Thái tử cứ hời hợt như vậy mà đem chức quan đi hứa?

Thấy Kỷ Vân không dao động, Tiêu Huyền tiếp tục hô: "Tiểu An tử, mang người vào."

Rất nhanh, một đám yến hoàn mỹ nữ béo gầy nối đuôi nhau mà vào, hướng về phía Kỷ Vân bắt đầu õng ẹo tạo dáng.

"Chỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện. Tiền, quyền, kể cả những mỹ nữ này đều cho ngươi." Tiêu Huyền vung tay lên, vì muốn thoát khỏi sự khống chế của Kỷ Vân thật đúng là không chừa bất cứ thủ đoạn nào.

Nghe vậy, Kỷ Vân trực tiếp cười lạnh một tiếng. Xem ra tên tiểu Thái tử này thật đúng là cần quản lý giáo dục thật tốt, chuyện hoang đường như thế cũng làm ra được.

Cảm xúc Tiêu Huyền liền lập tức không kiềm được, thẹn quá hóa giận nói: "Ngươi cười cái gì?"

"Tất nhiên điện hạ hôm nay không có tâm trạng đọc sách, chuyện đó thần cũng không miễn cưỡng." Nói rồi, Kỷ Vân cũng đứng dậy rời đi.

Lục Hổ liếc Tiêu Huyền một cái, sau đó, liền vội vàng đuổi theo.

"Hắn, hắn có ý gì?" Tiêu Huyền có chút tức giận, hướng về phía Lý Phúc An hô.

Lý Phúc An vội vàng trấn an Tiêu Huyền, chỉ sợ hắn trong cơn tức giận làm ra hành động xúc động gì.

"Điện hạ, điện hạ đừng nóng giận ——"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro