Chương 4: Ra oai phủ đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: mhcutiepie

Là thái tử cao quý, từ nhỏ đến lớn, Tiêu Huyền chưa từng bị qua loại ủy khuất này. Nhưng hôm nay thiếu chút nữa đã bị người thái phó mới tới này đánh, thực sự là vô cùng nhục nhã.

Nghe vậy, Kỷ Vân lập tức cười lạnh một tiếng.

"Ngươi cười cái gì?" Tiêu Huyền lúc này là vừa thẹn lại giận.

"Nếu ta là ngươi, thay vì suy nghĩ làm sao trị tội ta, còn không bằng lo lắng cho chính ngươi." Từ đầu đến cuối, Kỷ Vân đều mang theo một nụ cười trên mặt.

Tiêu Huyền nhìn cái nụ cười này thấy chướng mắt cực kỳ, hận không thể lập tức nhào tới xé cái miệng đó của y, để xem y còn có thể phách lối như thế nào. Thế nhưng hắn không thể, chính xác mà nói là hắn không dám.

"Có ý gì?" Tiêu Huyền trong lòng có một loại dự cảm không rõ.

"Lục Hổ, lấy đồ ra." Kỷ Vân dứt khoát nói.

Lục Hổ đương nhiên biết thứ y nói chính xác cái gì, vội vàng đem thánh chỉ ra.

Khi Tiêu Huyền thấy rõ thứ đồ y cầm trên tay, trong lòng nhất thời "Lộp bộp" một tiếng, "Thánh chỉ? Sao ngươi còn mang theo thánh chỉ bên người?"

"Thái tử điện hạ, chính ngươi xem thật kỹ một chút đi." Kỷ Vân nói.

Tiêu Huyền lúc này liền quyết định làm rõ ràng trên thánh chỉ kia viết cái nội dung gì, trực tiếp đoạt lấy thánh chỉ từ trong tay Lục Hổ. Khi xem xong nội dung bên trong thánh chỉ, cả người Tiêu Huyền trực tiếp lui về phía sau ngã xuống.

May mắn sao Lý Phúc An tay mắt lanh lẹ, dùng cái ghế tiếp lấy điện hạ nhà mình.

Tiêu Huyền ngã xuống trên ghế, con ngươi mất tiêu cự tan rã, trong miệng còn lẩm bẩm nói: "...... Tùy ý quản giáo."

Tùy ý quản giáo, bao quát nhưng không giới hạn, kể cả đánh.

Nhìn dáng vẻ thất thần này của Tiêu Huyền, Lý Phúc An tức khắc luống cuống, vội vàng đẩy đẩy hắn.

"Điện hạ, điện hạ ngài thế nào? Điện hạ ngài đừng dọa ta à."

"Xong xong, phụ hoàng lần này là làm thật, mẫu hậu cũng không cứu được ta." Lần đầu tiên trên mặt Tiêu Huyền nổi lên một loại cảm xúc tên là sợ.

Nhìn phản ứng của Tiêu Huyền, trong lòng Kỷ Vân nhất thời hiện lên một cảm giác xấu xa, cười nói: "Điện hạ, buổi học hôm nay của chúng ta mới chỉ bắt đầu thôi."

Tiêu Huyền cũng không còn dám làm càn như lúc nãy, đành phải thành thành thật thật quy quy củ củ ngồi xuống.

Thấy thế, Kỷ Vân lúc này mới đem bài thi y sáng tác trong đêm phát tiếp, sau đó y liền đốt lên một nén nhang.

"Trong thời gian một nén nhang, ta hy vọng điện hạ tự mình toàn lực đáp đề, sai một câu đánh một thước." Kỷ Vân dùng giọng ôn nhu nhất nói ra lời tàn nhẫn nhất.

Kỷ Vân vừa nói xong, Tiêu Huyền vội vàng viết đáp án, dù sao cái thước này cũng không phải ăn chay.

Thời gian một nén nhang trôi qua rất nhanh, Kỷ Vân nhìn chằm chằm vào hương cháy hết mới nói: "Điện hạ, đã đến giờ."

Nghe vậy, Tiêu Huyền vội vàng ngừng bút, thở dài một hơi, may mắn là đã viết xong đáp án trong thời gian quy định.

Kỷ Vân thu bài thi, sau đó liền dùng bút lông màu đỏ phê chữa lên bài thi. Mỗi lần y đánh một vòng tròn, trong lòng Tiêu Huyền liền "Lộp bộp" một chút.

Trong thời gian ngắn ngủi này, hắn một mực lo lắng đề phòng, vòng tròn trên bài thi hắn đã không đếm hết.

"Ta ra hết thảy mười lăm câu, ngươi sai mười ba câu. Điện hạ, ngài là cố ý sao?" Kỷ Vân bày bài thi đã phê chữa cho hắn nhìn, điều này khiến khuôn mặt Tiêu Huyền là vừa e thẹn vừa mắc cỡ, trong lúc nhất thời không nói nên lời phản bác.

"Lục Hổ, đem thước cho ta."

Kỷ Vân đưa tay, Lục Hổ đưa thước.

Nhìn thấy thước, tâm Tiêu Huyền bên trong lập tức rụt rè, khuôn mặt nhỏ liền trắng hơn một chút. Trước đây có bao nhiêu phách lối, bây giờ liền có bấy nhiêu sợ sệt.

"Thái Phó đại nhân, tuyệt đối không thể à. Điện hạ chính là thân thể ngàn vàng, lỡ như đánh hư thì phải làm sao?" Lý Phúc An đau lòng điện hạ nhà mình, còn tính thay Thái tử thỉnh cầu.

Kỷ Vân đột nhiên cất cao âm điệu, liếc hắn một cái, "Công công, ngài là muốn công khai kháng chỉ sao?"

Hôm nay là ngày đầu tiên trong khóa học, y chính là muốn thiết lập quy chế một cách tốt nhất, để tránh việc về sau không trấn áp được thằng nhóc con này.

Có ba điều mà một quan chức mới nên làm khi nhậm chức, y thân là Thái phó của Thái tử, đương nhiên là phải bắt chước tổ tiên thật tốt.

Lý Phúc An tự hiểu đã lỡ lời, vội vàng cúi đầu xuống nhận sai.

"Nô tài không dám!"

Kỷ Vân lại lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Huyền, nói: "Điện hạ, đưa tay."

Bị điểm danh, Tiêu Huyền toàn thân khẽ run rẩy, dọa hắn phải nhấc chân chạy, "Mẫu hậu, phụ hoàng! Cứu mạng a ——"

"Người đâu, mau bắt lấy điện hạ." Kỷ Vân đã sớm ngờ tới hắn sẽ chạy.

Cuối cùng, Tiêu Huyền vẫn không thể nào tránh thoát một trận đòn này.

"Rõ ràng chính là sai mười ba câu, ngươi dựa vào cái gì đánh ta mười bốn?" Tiêu Huyền bây giờ là vừa đau lại vừa tức.

"Chữ viết tay này của Điện hạ như gà bới, cũng coi như một thước." Kỷ Vân nghiêm túc giải thích.

"Hu hu...... Hức! Ta muốn nói cho mẫu hậu, ngươi chờ...... Ngươi chờ......" Tiêu Huyền nhìn bàn tay mình bị đánh tới chảy máu, khóc đến thở không ra hơi.

Điều này làm Lý Phúc An cho đau lòng vô cùng, điện hạ chính là hắn nhìn lớn lên, nói là con của hắn cũng không quá. Bây giờ...... Bây giờ...... Ài!

"Điện hạ...... Ôi điện hạ của ta à, có đau hay không a. Tới đây, nô tài thổi cho ngài một chút." Lý Phúc An vội vàng thổi thổi lòng bàn tay của hắn.

"Điện hạ muốn đi cáo trạng cũng được, chỉ là cần tan học mới có thể đi. Bây giờ, chúng ta phải tiếp tục lên lớp." Kỷ Vân cầm cuốn sách lên, chuẩn bị chính thức bắt đầu giảng bài hôm nay.

Thời điểm Kỷ Vân đánh hắn còn đặc biệt đánh tay trái, cho nên cũng không ảnh hưởng đến việc lên lớp viết chữ.

Tiêu Huyền chỉ cảm thấy chương trình học hôm nay là một ngày bằng một năm, học đến cuộc đời không còn gì luyến tiếc. Chờ mãi mới đến lúc tan học, hắn liền trực tiếp co cẳng xông ra ngoài, đồ vật gì cũng đều không cầm, không để ý tới.

"Điện hạ —— Bút mực của ngài! Điện hạ, ngài chạy chậm chút." Lý Phúc một bên dọn dẹp cục diện rối rắm cho hắn, một bên hướng về phía bóng lưng của hắn hô.

"Mẫu hậu —— Hu hu......"

Tiêu Huyền chạy một mạch vào Cảnh Nhân Cung.

Nhào vào thẳng đến mục tiêu chính xác là trong ngực hoàng hậu. Sùng An Đế cùng hoàng hậu đang cùng một chỗ thân mật, liền bị bóng đèn điện nhỏ cắt đứt như thế.

"Đây là thế nào? Ôi con ta, sao lại khóc đến thương tâm như thế?" Hoàng hậu vừa thấy đứa con bảo bối của mình, lập tức đem Sùng An Đế bỏ quên ở sau đầu.

"Mẫu hậu, tay nhi thần đau quá." Nói xong, Tiêu Huyền liền đem cái tay bị thương kia bày ra cho hoàng hậu nhìn.

Hoàng hậu mặt mũi tràn đầy đau lòng, nắm lấy tay nhỏ bé của hắn, hỏi: "Đây là có chuyện gì, chảy máu hết rồi."

"Hức...... Cái này, đây đều là phu tử mới tới kia đánh ." Tiêu Huyền đầu tiên là nấc một cái, tiếp đó lại khóc thút thít giải thích.

Nghe vậy, Sùng An Đế lập tức vỗ tay trong lòng. Làm tốt lắm! Bây giờ chung quy là có người có thể thay lão dạy dỗ cái tên tiểu vương bát đản này, xem ra lần này mời vị thái phó mới này là đúng.

*Vương bát đản: đây là cách để người Trung Quốc dùng gọi một kẻ hèn nhát nào đó. Tuy nhiên, ở Việt Nam, đa số các bạn trẻ hiểu Vương Bát Đản theo nghĩa đây là một kẻ không ra gì, tâm địa xấu xa, vô lại, gian xảo hay còn gọi là lưu manh.

"Y lại dám đánh thái tử? Bản cung thấy hắn đúng là chán sống rồi hả. Đi, mẫu hậu dẫn ngươi đi tìm hắn tính sổ." Nói xong, hoàng hậu liền chuẩn bị lôi kéo Tiêu Huyền đi tìm Kỷ Vân tính sổ.

"Không được đi! Chuyện này chính là trẫm đồng ý." Sùng An Đế thật vất vả mạnh mẽ một lần.

Hoàng hậu lôi lỗ tai Sùng An Đế, cất giọng nói: "Ngươi đồng ý?"

Thấy thế, Hải Đại Phú vội vàng dời mắt, một mặt này của hoàng đế cũng không thể để người khác trông thấy. Thế là hắn vội vàng ra hiệu cho những người khác trong điện, để cho bọn họ nhanh đi ra ngoài.

Người đều đuổi ra ngoài, Hải Đại Phú mới thở dài một hơi, đồng cảm mà đóng cửa điện.

Sùng An Đế vất vả lắm mới tránh khỏi ma trảo của hoàng hậu, tính cùng với nàng nói đạo lý, "Hoàng hậu à...... Từ xưa mẹ chiều con hư, ngươi như vậy sớm muộn cũng sẽ hại hắn. Thừa dịp hắn bây giờ còn nhỏ, những thói quen xấu trước đây vẫn có thể sửa đổi lại. Huyền Nhi là thái tử, sau này sẽ là hoàng đế, hắn chắc chắn không thể cả một đời như vậy."

Nghe vậy, hoàng hậu sững sờ, rất hiển nhiên là đã để lời lão vừa nói vào tai. Sùng An Đế xem xét thấy có hy vọng, vội vàng giật giật ống tay áo hoàng hậu, nhìn nàng một cái.

Thấy thế, Tiêu Huyền bỗng có cảm giác không ổn, mẫu hậu không phải đã bị phụ hoàng thuyết phục rồi chớ. Đại sự không ổn!!! Mẫu hậu là người đã khiến hắn tự mãn và phách lối cho đến bây giờ, vì hắn biết rằng dù hắn làm sai điều gì, luôn có mẫu hậu để chống lưng cho hắn.

Dần dà, liền trở nên như bây giờ.

Nội tâm Tiêu Huyền quýnh lên, trực tiếp lại kéo ống tay áo hoàng hậu, "Mẫu hậu......"

Hoàng hậu khẽ cắn môi hạ quyết tâm, giống như hết thảy đều nghĩ thông suốt, liền dứt khoát theo lão.

"Người đâu, mang điện hạ trở về bôi thuốc."

Mặc dù Tiêu Huyền không có cam lòng, nhưng cũng không thể làm cái gì, bởi vì hắn biết mẫu hậu lần này là thật sự không bao che hắn .

Xem ra, lần này chỉ có thể dựa vào chính hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro