CHƯƠNG 3: Mới gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: mhcutiepie

Thấy vẻ mặt y đầy khó xử, Sùng An Đế trong lòng tức khắc "Lộp bộp" một tiếng, "Chỉ cần ngươi đồng ý làm thái phó của Thái Tử, ngươi nói điều kiện gì trẫm đều có thể đáp ứng ngươi."

Hoàng đế đã đưa ra đề nghị này, nếu y lại cự tuyệt nói chính là không tôn trọng mặt mũi.

"Dạy Thái Tử thì có thể, chỉ là thảo dân có hai điều kiện."

"Ngươi nói đi." Sùng An Đế đã gấp không chờ nổi.

"Thảo dân hy vọng bệ hạ có thể ban phát một đạo thánh chỉ có thể tùy ý quản giáo Thái Tử." Kỷ Vân nói.

Chuyện xấu của Thái Tử y đã sớm nghe nói ngoài cung, nhưng dạy dỗ Thái Tử lại không thể tùy ý động võ, mặc dù là thầy giáo của Thái Tử cũng không ngoại lệ.

Rốt cuộc Kỷ Vân vẫn luôn tin rằng không đánh không nên thân, huống hồ đối đãi loại hùng hài tử này chính là nên đánh.

*Cụm từ "hùng hài tử" thường được dùng để miêu tả một người con trai trẻ tuổi, có lòng ganh đua, gan dạ và khao khát thành công?

"Không thành vấn đề, cái điều kiện thứ hai là gì?" Sùng An Đế nói.

"Thảo dân hy vọng chỉ có mình là người quản giáo Thái Tử, sẽ không có những người khác tới nhúng tay." Kỷ Vân nói tiếp.

Yêu cầu này rất đơn giản, nhưng lại có rất nhiều gia trưởng làm không được điểm này, mỗi cái hùng hài tử sau lưng nhất định có một cái hùng gia trưởng.

*"Hùng gia trưởng" thường được sử dụng để chỉ người đàn ông trong gia đình có vị trí quan trọng, có sự ảnh hưởng và là người lãnh đạo trong gia đình.

"Việc đó càng không có vấn đề. Ngươi yên tâm, trẫm cùng Hoàng Hậu tuyệt đối sẽ không vọng tưởng xen vào chuyện này." Sùng An Đế ước gì có thể có người thay thế lão dạy dỗ Thái Tử, cho nên hai điều kiện đơn giản này là những điều mà lão mong muốn từ trong tâm khảm..

"Một khi đã như vậy, vậy làm phiền bệ hạ." Kỷ Vân chắp tay hành lễ.

"Hải Đại Phú, đem Kỷ tiên sinh dẫn đi nghỉ tạm." Sùng An Đế phân phó nói.

"Vâng. Kỷ tiên sinh, mời theo đi theo tạp gia." Hải Đại Phú đối Kỷ Vân nói.

"Làm phiền công công." Kỷ Vân ôn hòa khiêm tốn cười với hắn.

Nhìn bóng dáng Kỷ Vân rời đi, Sùng An Đế càng xem càng vừa lòng, ngay sau đó hô: "Người đâu, trẫm muốn ban chiếu chỉ ——"

Kỷ Vân chân trước vừa đến thiên điện, sau lưng liền nhận được một lúc hai đạo thánh chỉ. Một thánh chỉ chính là phong y làm thái phó của Thái Tử, một thánh chỉ khác chính là nói y có thể tùy ý quản giáo Thái Tử.

Không nghĩ tới hoàng đế làm việc này còn rất tốc độ, xem ra là gấp không chờ nổi mà muốn đem Thái Tử vứt đi dạy dỗ.

"Công tử, người nhanh như vậy đã đáp ứng rồi?" Lục Hổ có chút không nghĩ ra, gấp đến độ ở trong phòng đảo quanh.

Trở thành thái phó cũng không phải là một chuyện nhỏ. Nếu dạy tốt còn chưa tính, nếu dạy không tốt thì xong rồi.

"Còn có lựa chọn khác sao? Ngươi cho rằng bệ hạ thật sự gọi ta tới từ xa như vậy là để thương lượng sao? Ngươi cảm thấy ta có quyền cự tuyệt sao?"

So với thái độ gấp đến xoay quanh như Lục Hổ, Kỷ Vân phản ứng có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.

Nghe vậy, Lục Hổ chỉ có thể thở ra một hơi, nặng nề mà ngồi xuống.

"Ngươi cũng mệt mỏi một ngày. Nơi này không cần ngươi hầu hạ, đi xuống nghỉ ngơi đi." Kỷ Vân nói.

Lục Hổ há miệng còn muốn nói cái gì, cuối cùng cũng không thể nói ra một chữ, liền xoay người rời đi.

Kỷ Vân đưa lên miệng nhấp một miếng trà, "Tiểu Thái Tử, tiếp chiêu đi! Ta nhất định sẽ đem ngươi bồi dưỡng thành người quan trọng của quốc gia."

Lúc này Tiêu Huyền còn không biết nguy hiểm đang yên lặng tiến gần, còn nằm ở trên giường ăn nho cống phẩm mới nhất, vừa ăn vừa phun hạt. Bên trong Đông Cung, tiểu thái giám đang đội một cái đĩa tiếp hạt nho từ Thái tử.

Nhưng vào lúc này, một lão thái giám hoang mang rối loạn từ ngoài cửa chạy vào, "Điện hạ —— không hay rồi điện hạ ——"

Tiêu Huyền tức khắc không khoái trong lòng, bực bội nói: "Lý Phúc An! Ngươi tìm chết có phải hay không?"

Tất nhiên, trước mắt chính là lão thái giám, Lý Phúc An.

Lý Phúc An vội vàng quỳ xuống xin tha, "Nô tài không dám!"

"Chuyện gì?" Tiêu Huyền nhíu mi lại nói.

"Điện hạ, bệ hạ lại lần nữa tìm cho ngài một tiên sinh." Lý Phúc An lúc này mới đem tin tức hắn vừa mới thám thính được nói đúng sự thật.

"Tìm hoài tìm mãi, phụ hoàng chính là yêu thương đến nhọc lòng." Tiêu Huyền chẳng hề để ý nói.

"Lần này không giống nhau, nghe nói bệ hạ lần này thực coi trọng vị kia tiên sinh, còn vì y liền hạ một lúc hai thánh chỉ." Lý Phúc An vẫn là có chút lo lắng.

"Tới một người ta đuổi một người, tới hai người ta đuổi một đôi." Tiêu Huyền bình tĩnh nói.

Đối với lời này, Lý Phúc An quả thực là tin tưởng không nghi ngờ, rốt cuộc điện hạ nhà bọn họ đã đuổi đi mười hai vị tiên sinh.

Nghe vậy, hắn liền yên tâm lui xuống, "Điện hạ uy vũ!"

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Huyền đã bị ép đến Văn Hoa Điện học. Tuy rằng thực sự không tình nguyện, nhưng với uy quyền của phụ hoàng, hắn không thể tránh khỏi.

"Giờ này rồi, hắn ta sao chưa đến?" Tiêu Huyền đầy mặt khó chịu nói.

Hắn thật vất vả đi học sớm như vậy một lần, kết quả phu tử mới tới này thế mà còn lười hơn so với hắn, ngày đầu tiên của giáo khóa cũng có thể đến trễ.

Xem ra, phu tử mới tới này cũng chỉ là một người muốn làm thái phó của Thái Tử lấy hư vinh dọa người mà thôi.

Phụ hoàng sao lại thế này, ánh mắt mỗi lần một kém như vậy?

Sau 5 phút trễ, Kỷ Vân cuối cùng cũng ôm tư liệu đã chuẩn bị chạy đến Văn Hoa Điện.

"Xin lỗi, ta đã tới trễ."

Kỷ Vân còn không kịp hít thở đều, liền cố giải thích trước. Y vào cung cũng đã nửa tháng, nhưng vẫn không quen không có đồng hồ di động báo thức hàng ngày.

Một âm thanh nhẹ nhàng dễ nghe truyền đến bên tai Tiêu Huyền, Tiêu Huyền nhịn không được ngẩng đầu liếc mắt nhìn người mới tới, trong mắt xẹt qua một tia kinh diễm, bút trong tay cũng rơi trên trang giấy, ngòi bút để lại một dòng mực đen trên bề mặt trắng.

Tiêu Huyền chưa từng thấy qua người đẹp mắt như vậy.

Hắn từ nhỏ ở trong cung mà lớn lên, trong cung này có cả trai lẫn gái, muôn hình muôn vẻ người, đều không ai thể so sánh với người trước mắt, với vẻ đẹp kỳ diễm đó.

Trong số đông đảo các thái giám cung nữ, Kỷ Vân liếc mắt một cái liền thấy khuôn mặt tuấn tú, cẩm y hoa (áo gấm) của thiếu niên, người này hẳn chính là Thái Tử.

Nhìn mặt lâu như vậy, thoạt nhìn cũng không giống như là bộ dáng bất hảo bất kham, ít nhất ấn tượng đầu tiên của Kỷ Vân đối hắn vẫn là khá tốt.

"Thái Tử điện hạ, từ nay về sau ta chính là thái phó của ngươi." Kỷ Vân nỗ lực nặn ra một nụ cười hòa ái dễ gần.

Nói đùa, trước tiên thiết lập quan hệ tốt rất quan trọng, về sau y còn muốn phụ tá Thái Tử trở thành thịnh thế minh quân.

*Thịnh thế minh quân: vị vua sáng suốt, tài giỏi.

Kỷ Vân nói làm suy nghĩ đang bay xa của Tiêu Huyền bị túm trở về. Hắn thiếu chút nữa đã quên, người trước mắt này là thầy giáo mới, mặt lớn lên đẹp thì có ích lợi gì, còn không phải tới tra tấn hắn đọc sách sao.

Không được, hắn không thể bị gương mặt này lừa.

Chỉ trong chốc lát, ấn tượng tốt của Tiêu Huyền đối với Kỷ Vân liền suy giảm trầm trọng.

Nhìn tiểu Thái Tử dần dần bày vẻ mặt nghiêm túc, Kỷ Vân không rõ chính mình trêu chọc hắn chỗ nào.

Rõ ràng tiểu Thái Tử vừa mới thoạt nhìn còn rất vui vẻ, sao đột nhiên lại nghiêm túc lên?

Y có nói sai câu nào đắc tội hắn sao?

Tiêu Huyền tức khắc buông lỏng đứng lên, trọng tâm cơ thể ngửa ra sau, đem chân đặt ở trên bàn. Đôi tay ôm ngực, nâng cằm, đối với Kỷ Vân lộ ra một ánh mắt khiêu khích.

Đối phó thầy giáo dạy học, hắn có một trăm loại biện pháp chọc giận họ.

Thấy thế, Kỷ Vân tức khắc thu hồi ấn tượng tốt đối với hắn. Lời đồn không gạt ta, quả nhiên là một hùng hài tử, xem ta dạy dỗ hắn như thế nào!

"Thái Tử điện hạ, mời ngài để chân xuống đi." Kỷ Vân hướng về phía hắn "Ấm áp" cười.

Tiêu Huyền mắt điếc tai ngơ, coi như không nghe thấy.

Kỷ Vân đã sớm dự đoán được sẽ có chuyện như vậy, may mà đã chuẩn bị trước tốt. Hắn cười lạnh một tiếng, duỗi tay nói: "Lục Hổ."

Lục Hổ đương nhiên biết rõ công tử nhà mình là có ý gì, vội vàng đem thước đã chuẩn bị trước đẩy tới.

Vì buổi học hôm nay, Kỷ Vân còn gấp gáp chế tạo riêng một thanh thước dự phòng. Kỷ Vân đem thước đặt ở trên tay, còn thử nghiệm cảm giác.

Sau đó sắc mặt ngưng lại, làm bộ muốn hướng tới chân Tiêu Huyền đang đặt ở trên bàn học đánh xuống.

Tiêu Huyền nhìn lướt qua một cái, cảm thấy sợ đến mức vội vàng lùi chân xuống từ trên bàn.

Thước đánh lên trên mặt bàn, "Phanh" một tiếng, văng lên một lớp bụi.

Nhìn dáng dấp cánh tay kia cầm thước, Tiêu Huyền lập tức sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Hắn không dám tưởng tượng, nếu cái thước này vừa rồi rơi vào trên đùi hắn sẽ tạo nên cảnh tượng gì. Đoán chừng xác suất rất lớn, hắn phải có mười ngày nửa tháng không xuống giường được.

Tiêu Huyền lập tức "Vụt" Một tiếng đứng lên, "Làm càn! Ngươi lại dám đánh thái tử."

"Ta có gì không dám?" Kỷ Vân nhìn kỹ mài trên tay thước, ngay cả một con mắt cũng không cho hắn.

"Ẩu đả thái tử là tội lớn, ngươi làm sao dám? Ta muốn bẩm báo phụ hoàng, để cho lão trị ngươi trọng tội!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro