Chap 5: Hành trình Jeju (P1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ vì ngủ quá nhiều suốt dọc đường đi, nên mới 5h sáng Solji đã tỉnh giấc. Cô duỗi lưng ngồi dậy, vui vẻ liếc nhìn xung quanh.
LE đang nằm ở giường bên kia, chăn trùm kín từ cổ xuống chân, dáng vẻ ngủ trông rất ngon lành Solji nhớ đêm qua cô mỏi mệt đến mức vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ, nghĩ thầm giày của mình ắt hẳn do cô bé này cởi ra giùm, thật là xấu hổ quá đi mất.
Giẫm đôi chân trần lên thảm, cầm đôi dép rón rén bước vào nhà vệ sinh, tắm rửa sạch sẽ cơ thể đầy mùi mô hôi, đến lúc này mới thấy khoan khoái nhẹ nhàng không ít.
Khí trời sáng sớm đặc biệt mát mẻ trong lành. Cho dù chỉ đứng ở trong phòng cũng có thể cảm nhận được hương thơm cỏ cây ở khắp nơi nơi. Solji kéo cửa kính đi ra ban công, chỉ muốn hòa mình vào với thiên nhiên.
Phòng của các cô ở tầng một, bên ngoài ban công là một hồ nước nhân tạo được trang trí thêm vài hòn non bộ, mặt hồ trong suốt, từng đàn cá nhỏ đang vui vẻ bơi lội. Xung quanh hồ nước được trồng các cây cọ cao vút, vài cây dừa thẳng tắp, thêm vài bụi chuối đỏ, còn có một số loài hoa cô không biết tên, phong cảnh đẹp không bút mực nào tả xiết, làm Cố Hàn Yên vô cùng ngạc nhiên xen lẫn thú vị cảnh đẹp nơi đây.
"Thức dậy rồi à?"
Solji quay đầu nhìn lại, thấy LE đứng ở cạnh cửa mỉm cười, vẫn là đôi chân trần trên thảm, tóc nâu gợn sóng xõa xuống bờ vai.
"Uh, cám ơn em tối qua đã chăm sóc cho chị." Solji có chút bối rối: "Làm phiền em nhiều quá."
"Đâu có gì đâu, khách hàng là thượng đế, phục vụ chị chính là bổn phận của em mà."
Đột nhiên Solji nổi lên ý nghĩ muốn trêu đùa, bèn nhướng mày nói, "He he, lời em nói dễ làm người khác liên tưởng lắm nha."
LE ra vẻ nghiêm túc trả lời: "Tiểu nữ bán nghệ không bán thân."
Nói xong hai người không khỏi nhìn nhau cười phá lên. Solji liếc nhìn đồng hồ quả quýt treo trên tường, còn chưa đến sáu giờ.
"Em không ngủ thêm à? Có phải chị làm ồn nên đánh thức em không?" Solji cảm thấy rất kỳ lạ, hầu như LE không ngủ chút nào trên máy bay, lúc lên xe cũng vẫn tỉnh táo, thế mà lại có thể dậy sớm như vậy.
"Không phải. Em làm nghề này lâu rồi nên thói quen dậy sớm, dù không để chuông báo thức thì cứ đến giờ này cũng sẽ tỉnh giấc." LE vừa nói vừa tập chút động tác thư giãn gân cốt: "Chị thấy nơi này được không?"
Solji gật đầu liên tục: "Chị không nghĩ khách sạn ở đây lại tốt như vậy, giống như khu resort vậy đó. Xem như bỏ một tháng tiền lương cũng đáng. Ở thành phố không có nhiều cơ hội để hòa mình với thiên nhiên như ở đây đâu."
"Hì hì, còn có một thứ mà chị chưa nghĩ tới đâu."
"Còn có sao, là cái gì vậy?"
"Chị chờ em một chút, em sẽ dẫn chị đi xem."
LE nhanh chóng rửa mặt thay quần áo: "Mang giày vào, đi theo em."Solj theo LE đi ra ngoài. Vì ngày hôm qua đến đây đã là tối muộn nên cô không có thời gian nhìn kỹ, đến lúc này mới phát hiện nơi này so với bản thân tưởng tượng còn lớn hơn rất nhiều. Từng tòa biệt thự đủ mọi kiểu dáng tinh xảo được xây dựng xen kẽ, bao bọc xung quanh là thảm cỏ xanh mướt và vườn hoa rực rỡ, làm cho cô có ảo giác bản thân như lạc vào khu vườn bí mật. Xuyên qua con đường nhỏ quanh co ra khỏi chỗ ở, trước mặt là một con đường lớn vừa dài vừa thẳng tít tắp, hai bên đường trồng rất nhiều dừa, trên ngọn cây đầy ắp các trái dừa thuần một màu xanh biếc.
"Ở Jeju phong phú nhất là dừa, hầu như nhà nào cũng có một cây. Cứ đến mùa thu hoạch có thể bán được rất nhiều tiền. Ngày hôm nay đi chơi chúng ra còn có thể ăn rất nhiều loại hoa quả khác ở địa phương nữa đấy."
LE vừa nói vừa dẫn Solji đi ra ngoài cửa chính của khách sạn, men theo con đường nhựa đi về hướng Bắc, chừng khoảng 5 phút sau, LE kéo kéo tay áo Solji , chỉ về phía bên phải nói: "Chị xem bên kia là cái gì?"
Solji nhìn thấy cơ hồ mênh mông là biển rộng, kéo dài đến tận chân trời.
"Ôi, là biển, chúng ta đến biển rồi này!"
Solji hưng phấn chạy trên bờ biển, vui sướng tạo ra từng dấu chân dài trên cát. Cô đứng trước biển hít một hơi thật sâu, lắng nghe trong gió biển một mùi hương nhàn nhạt đặc trưng.
Sáng sớm từng cơn sóng ngoài khơi nhẹ nhàng vỗ về, sương mù dày đặc mơ hồ che phủ đường chân trời, xa xa có một chiếc thuyền đánh cá đang thong thả lướt trên mặt biển. Trên bầu trời từ từ xuất hiện vòng mặt trời màu đỏ, đẹp như một bức tranh. Đứng ở giữa bao la đất trời, cô đột nhiên thấy mình mới nhỏ bé làm sao.
"Đây là lần đầu tiên chị chân chính nhìn thấy biển, so với tranh ảnh thì đẹp hơn rất nhiều!"

Solji cười, khóe mắt cong cong. Cô giang hai tay,giống như trẻ con hướng ra ngoài biển rộng kêu một tiếng thật to. Gió biển nhènhẹ phả vào mặt, thổi lên mái tóc và quần áo của cô, tựa hồ bao nhiêu phiềnmuộn cũng bị cuốn bay đi.
LE vui lây niềm vui của Solji , cô chắp tay đứng phía sau, trên mặt hiện lên nụcười ấm áp. Thì ra giúp người vui, mình cũng vui niềm vui của người. Cô đã điqua rất nhiều nơi, thấy qua rất nhiều biển, mỗi một lần đều là một cảm thụ khácnhau. Cô cũng từng dẫn theo rất nhiều người đi tới biển, mỗi một người sẽ làmột phản ứng khác nhau, nhưng chỉ có Solji là thẳng thắn thành thật nhất, côgái ấy không hề kiêng dè hay che giấu chút nào sự vui sướng và kinh ngạc củamình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro