Hành trình Jeju(p2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ăn trưa xong, hướng dẫn viên du lịch của khách sạn Jeju tiếp nhận đoàn du lịch của LE, bắt đầu đưa du khách lên xe buýt chuẩn bị chuyến hành trình. LE cũng lên xe theo đoàn.
Bầu không khí trên xe vô cùng sống động, hướng dẫn viên du lịch mang theo loa phóng thanh giới thiệu bản thân, lời lẽ hài hước làm tất cả hành khách đều cười phá lên. LE mở cửa sổ, thành phố Jeju thật xinh đẹp, đâu đâu cũng là một màu xanh tươi mát. Đây là nơi cô yêu thích nhất, phong cảnh này giúp cho con người có rất nhiều nguồn cảm hứng.
Cửa sổ hàng trên đột nhiên cũng bị kéo ra, âm thanh kéo cửa sổ sàn sạt làm LE cắt đứt luồng suy nghĩ, cô quay đầu qua chỗ khác, thấy vẻ mặt Solji đang cười khanh khách.
"Suy nghĩ gì mà thất thần vậy?"
Solji quơ quơ máy chụp hình trong tay, "Bị chị chụp được rồi."
"Em đang thưởng thức phong cảnh." LE vén mấy sợi tóc đang che khuất gương mặt ra sau vành tai, "Về lại đất liền không có phong cảnh thiên nhiên đẹp như này nữa đâu."
"Cái này chị tán thành!" Solji cũng nghiêng đầu ra ngoài ngắm nhìn rừng cây xanh tươi tốt: "Sau này già nếu có thể đến đây dưỡng lão thì còn gì tốt bằng!"
"Hai người kia, đưa đầu vào, ngồi đàng hoàng lại.LE , sao lại để du khách làm hành động nguy hiểm vậy hả!"
nhân viên ngồi ở hàng đầu phát hiện Solji và LE đưa đầu ra ngoài lập tức ngăn cản.LE le lưỡi nhìn Solji , lập tức nghiêm túc ngồi thẳng lại, lấy máy vi tính trong túi ra ghi chép hành trình.
Xe chạy đến bến tàu, nhân viên hướng dẫn hành khách lên thuyền, bắt đầu đi trạm thứ nhất, biển Jeju .
Vì Solji bị say tàu nên không còn tí hăng hái nào, trong khi tất cả mọi người đang hăng say chụp ảnh đẹp, chỉ có cô ngồi bất động trên ghế, muốn đổi tư thế cũng thấy choáng váng. Vừa mới qua 20 phút thủy trình, cô đã không chịu nổi.
"Solji, chị làm sao vậy, không khỏe à?"
LE nhận ra sự khác thường của cô, ân cần thăm hỏi. Solji gật gù, vừa mới định nói chuyện đột nhiên chiếc thuyền xóc nảy hai cái, lập tức đem mấy lời cô định phát ra đều thu trở lại, Solji che miệng, khó chịu muốn nôn.
"Em có thuốc say xe, không biết đối với say tàu có công hiệu hay không nhưng chị cứ thử đi."
LE đưa hai viên thuốc cho Solji , sau khi đợi cô uống xong thì giúp cô đổi chỗ ngồi khác, lúc này Solji mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Sau khi du thuyền cập bến, các du khách bắt đầu lũ lượt rời khỏi thuyền, chạy đến bờ biển chụp hình, còn đám trẻ con thi nhau lượm cành cây đào vỏ sò trong cát.
Vào lúc này Solji đã vượt qua cảm giác say tàu, tinh thần thoải mái liền nài nỉ LE đi cùng cô lên bờ chụp ảnh.
Các hành trình sau đó diễn ra vô cùng êm đẹp, các du khách chia nhau ra đi rải rác, có người đi lặn biển, có người đi du thuyền, có người lại dạo chơi trên bờ biển. Solji theo bản năng tìm kiếm bóng dáng LE, mỗi lần tìm ra đều phát hiện cô gái này đang ôm máy vi tính không ngừng gõ gõ, đôi lúc sẽ dừng lại, suy tư điều gì đó.
Cô gái nhỏ này chắc là rất bận rộn, làm hướng dẫn viên có lẽ rất khổ cực. Solji duỗi hai ngón tay trỏ và ngón tay cái tạo thành một khung ảnh hình chữ nhật thu LE vào tầm mắt, hài lòng gật đầu, sau đó lấy máy ảnh ra, lén lút đem hình ảnh người con gái đang ngồi ở bồn hoa chăm chú đánh máy lưu lại.
Khoảng hơn sáu giờ chiều, xe buýt đưa bọn họ đến nơi họ sẽ lưu trú đêm nay. Nhân viên và LE phát chìa khóa phòng cho tất cả hành khách

Ăn xong cơm tối, Solji lập tức thay đổi trang phục, lôi kéo LE chạy ra ngoài chơi. Tất nhiên người này đã đem LE biến thành hướng dẫn viên du lịch độc quyền của riêng mình. Phần vì LE có thái độ phục vụ chu đáo, phần vì dù sao người ta cũng chỉ có một mình, nên cũng không đành lòng từ chối.
Lúc này bầu trời đã tối đen, trên bờ biển từng hàng đèn chiếu sáng rực rỡ, đàn ông uống rượu, phụ nữ xem sóng vỗ, trẻ nhỏ thì cầm xẻng và xô nhỏ trên bờ cát đào cua.
"Ôi nơi này thật tuyệt vời, khắp nơi đều có nước. Trong khách sạn có hồ bơi, ở đây có nước biển, haha, LE chị đi chuyến này đúng là không uổng công!"
Solji giẫm chân trần trên cát, giờ phút này đang là thủy triều, nước biển từng bọt trắng xóa tràn lên mu bàn chân cô, vô cùng mát mẻ. Hạt cát ở đây mịn hơn so với biển Jeju , không rát chân chút nào, đi ở bên trên vừa mềm mại vừa thoải mái.
LE đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất dùng ngón tay vẽ cái gì đó, Solji rất tò mò, cô tiến lên phía trước, ra là đang vẽ một con heo mập đang giang cánh bay trên biển.
"Em lại còn biết vẽ à?" Solji rất kinh ngạc, " Em đúng là đa tài đa nghệ!"
"Ha ha, lúc còn đi học em thích xem hoạt hình, nên rảnh rỗi hay thích vẽ linh tinh." LE khẽ cười khoanh chân ngồi bệt xuống cát, đến nơi này cả người giống như là nhẹ nhàng hơn nhiều vậy.
Solji gật đầu liên hồi, hai mắt sáng rực cầm lấy cánh tay cô: "Chị trước đây cũng rất thích tranh hoạt họa, nhưng không được khéo tay, học không được mấy thứ này, LE, em vẽ cho chị một bức được không? Năn nỉ mà!!"
LE nghe thấy cô xưng hô thân mật hơi sững sờ, ngượng ngùng nở nụ cười: "Tặng chị được mà, cần gì phải làm vẻ đáng thương."
"Thật à? Woah, LE em thật là tốt bụng!" Solji hưng phấn không thôi, giang hai tay ôm lấy cô, LE ứng phó không kịp, bị mất đà té ngã trên cát, toàn bộ sau lưng đều bị cát bên trong nước thấm vào người.
Solji hầu như thích hết mấy thứ gần gũi đáng yêu, hiển nhiên LE được cô liệt vào hàng ngũ này, vì lẽ đó nhìn thấy LE, Solji liền không nhịn được muốn thân cận với người ta. Đối với cô mà nói, nhận thức của các cô nhiều hơn cái thực tế chỉ biết nhau một hai ngày.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro