Si Hán (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phẫu thuật kết thúc, Park Junghwa được đưa vào phòng hồi sức cấp cứu. Còn Heo Solji đã tỉnh lại. Cô lại nghĩ đến Park Junghwa, tại sao nàng bị tai nạn? Và hắn ta đâu, người yêu của nàng?

"Bác Sĩ Heo, em tỉnh rồi?"

"..."

"Chị nghĩ em nên đi gặp bác sĩ tâm lý để giải quyết vấn đề này"

"Em vẫn uống thuốc điều độ!"

Thì ra bấy lâu nay cô vẫn điều trị tâm lý sao? Nếu không bây giờ sợ là cơ thể cô đâu đâu cũng là những vết cắt.

"Là bác sĩ trong bệnh viện sao?"

"Đúng vậy!"

"Bệnh nhân đó là Junghwa đúng chứ? Cô ấy tỉnh rồi, em là bác sĩ điều trị nên đến kiểm tra một chút"

Trong phút chốc Heo Solji do dự.

Gặp? Sau đó?

Heo Solji có thể mang tâm tình này trở thành bác sĩ điều trị sao?

Rõ ràng đã kết thúc rồi sao đau thương vẫn còn? 

Thì ra đau thương không biến mất chỉ là tạm thời rơi vào quên lãng thôi!

Có những phút giây cuộc đời cô thật nghĩ rằng mọi chuyện ổn rồi, thật ra cũng chỉ lừa mình gạt người!

"Được, em qua đó kiểm tra."

Heo Solji bước vào liền nghe tiếng y tá phát ra.

"Thưa cô chúng tôi cần làm thủ tục nhập viện nhưng chưa thấy người nhà, cô có thể liên hệ với họ hoặc trực tiếp làm thủ tục hay không?"

Người nhà? Người kia đâu? tình thế nguy cấp như vậy liền không thấy đâu, cũng quá vô trách nhiệm rồi!

Park Junghwa tỉnh dậy nghe thấy y tá kia nói đến cũng thật sinh khí, từ nhỏ đã ở một mình lấy đâu ra người nhà? Chuyển dời ánh mắt nhìn đến người bên cạnh toàn thân chấn động.

Cả phòng bệnh yên lặng hồi lâu, ai cũng không lên tiếng. Park Junghwa thật sự rất muốn đánh người, người y tá kia vẫn cứ hỏi về việc thủ tục nhập viện, Heo Solji biết rõ hoàn cảnh mà vẫn đứng yên.

Tức giận lấy hộp khăn giấy trên bàn ném thẳng về phía Heo Solji xem như ra hiệu. Giây phút ấy làm cho căn phòng tụt xuống âm độ, y tá và bác sĩ thực tập đi theo phía sau không ai dám nhúc nhích. Thiên a, bệnh nhân này có phải là rất xấu tính? Chọc đến đại trưởng khoa khó chịu của bọn họ.

Heo Solji hiểu rõ cũng quá quen thuộc Park Junghwa như vậy, biết nàng hờn dỗi chính mình lại sinh ra sủng nịnh nàng. Đi đến bên y tá kia nói:

"Tôi là người nhà của bệnh nhân, tôi sẽ làm thủ tục nhập viện. Còn có, chuyển em ấy đến phòng VIP và dịch vụ tốt nhất!"

Đây cái thể loại cẩu huyết gì? Bác sĩ Heo không có tức giận? Ngược lại còn cảm thấy dường như chị ấy đang cười a, lại còn rất ngọt ngào a!

Nhưng mà bọn họ chưa từng nghĩ đến Bác sĩ Heo lại có bộ dạng này, nhất thời không thể tiếp thu!

Sự việc là phát sinh nhưng nhờ đó mà Heo Solji bớt căng thẳng hơn, tâm cũng dịu xuống. Park Junghwa cũng không có gì là khó xử, mọi chuyện dường như đối với nàng đều không còn để ý nữa rồi. Mà cô, vì cái gì...vì cái gì? Vẫn không thể buông xuống?

Người ta chỉ nhìn một cái tâm liền động.

Như vậy có phải rất không công bằng hay không?

Viện trưởng nhìn thẳng Heo Solji, việc một bác sĩ bị chấn thương tâm lý khiến ông ta có chút không chấp nhận được. Ném bệnh án xuống đất, tức giận nói:

"Cô xem thân là bác sĩ cầm dao mổ lại mắc chứng Self harm, nếu sự việc lộ ra ngoài vậy còn ai tin tưởng vào cô, tin tưởng vào bệnh viện chúng ta?"

"Tôi xin lỗi..."

"Cô tạm thời chuyển sang khoa chuẩn đoán đi!"

Được rồi, cái này cũng không sao như vậy có thể dành thời gian chăm sóc cho Park Junghwa nhiều hơn.

Chiều tối Heo solji đến phòng bệnh của Park Junghwa, mở cửa lại nhìn thấy người đàn ông đó ân cần chăm sóc Park Junghwa. Heo solji nhất thời không có phản ứng nhưng rất nhanh sau đó liền rời đi.

Tuy rằng trong lúc Park Junghwa nguy kịch nhất hắn không có ở bên nhưng mà cuối cùng hắn vẫn là bạn trai nàng, cô đây có quyền gì lên tiếng phán xét? Lại có tư cách gì mang ảo vọng đây? 

Có lẽ không phải Heo Solji không thể quên đi Park Junghwa và bắt đầu một tình yêu mới mà chính là không cam tâm.

Park Junghwa chỉ xem Heo Solji như thân nhân, không hơn, không kém.

Không cam tâm vứt bỏ một người mà mình dành tất cả tình yêu cho người đó.

Không đành nhìn tình yêu ấy đổ sông đổ bể.

Thế nhưng, mọi chuyện đã kết thúc thật rồi...










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro