Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau , thời điểm cô tỉnh lại, Hàn Mặc Nhiễm đã rời đi. Hạ Hạm ngồi dậy có chút quá sức, cô cùng Hàn Mặc Nhiễm ngày thường không có giao lưu nhiều, nhưng về mặt sinh hoạt vợ chồng lại dị thường hài hoà.
Hạ Hạm điều chỉnh hô hấp hồi lâu, cắn răng mắng một tiếng 'hỗn đản' , đối với bản năng lưu luyến của cơ thể cảm thấy bực bội vạn phần.

Hạ Hạm thức dậy vẫn còn sớm, rửa mặt trang điểm xong. Diện mạo cô thanh tú, thuộc về mỹ nữ thanh thuần, ngũ quan cũng là tinh xảo, thời điểm không hoá trang, gương mặt thuần tịnh, có vẻ đặc biệt nhu nhược động lòng người, hốc mắt hơi đỏ lên một chút, liền là một loại mĩ cảm đáng thương hề hề chọc người trìu mến. Hạ Hạm đối với điểm ôn như vô hại, thậm chí có vẻ nhu nhược của bản thân vẫn luôn không quá vừa lòng.
Cho nên cô luôn trang điền giống nhau, lúc nào cũng là kiểu lãnh diễm, kẻ mắt, kéo dài đuôi mắt, lại tô son đỏ thẫm, như vậy có thể tăng thêm khí tràng.

Thay váy công sở xong lại mang tóc quấn lên, hình tượng Hạ Hạm lập tức thay đổi rất nhiều. Từ tiểu bạch hoa thanh thuần vô hại thành nữ cường nhân khí tràng lãnh diễm.

Lý Mỹ Tầm đã ở dưới lầu chờ cô. Cô ấy là tài xế kiêm trợ lí , sau khi tốt nghiệp đại học vẫn luôn đi theo cô. Lý Mỹ Tầm cũng là một thân váy công sở , thấy cô xuống dưới lập tức mở cửa ghế sau hướng cô tiếp đón, " Hạ tổng buổi sáng hảo!"

Hạ Hạm lên xe ngồi, Lý Mỹ Tầm hướng cô báo cáo hành trình hôm nay.

Hạ Hạm nghe đến thất thần, trong đầu hết thảy đều là hình ảnh hỗn loạn buổi tối ngày hôm qua. Loại tình huống này trước kia cũng có xuất hiện qua, sau mỗi lần cô cùng Hàn Mặc Nhiễm ngủ cùng nhau , ngày hôm sau cô luôn ở trang thái thất thần tự do.
Không biết vương bát đản* này học được ở đâu, cô nhớ lúc mới kết hôn, hắn ta cũng không có cái năng lực này.

* Vương bát đản: câu tiếng lóng của bên trung, có nghĩa là Đồ Con Rùa Rụt Cổ. Ý chỉ một người nhát chết, không dám đương đầu với khó khăn, thích trốn tránh.

Hai năm trước, Hạ Hạm thăng lên làm phó giám đốc tập đoàn cổ phần Bắc Việt, thành công tiến vào hội đồng quản trị. Tập đoàn cổ phần Bắc Việt là một công ty lĩnh vực oto. Bất quá tập đoàn cũng có kinh doanh hình thức sản xuất khác, khách sạn, du lịch, giải trí. Hạ Hạm nguyên bản làm bên khách sạn, kiêm chức quản lí khách du lịch. Sau khi thăng chức lên làm phó giám đốc quản kia tập đoàn, cô trở thành tổng tài của tập đoàn Duyệt Tinh, phụ trách khách sạn dưới trướng của Duyệt Tinh.

Duyệt Tinh chính là khách sạn ngày xưa chị làm đấy ạ, khi chưa thăng cấp.

Lý Mỹ Tầm theo cô từ khi cô vẫn là quản lí ở Duyệt Tinh, cho nên cô ấy vẫn luôn kêu cô là Hàn tổng.

Trụ sở chính của tập đoàn Bắc Việt nằm trên đường Hoè An, gồm hai toà nhà , giống như hai toà tháp sinh đôi, là vị trí dễ nhìn thấy nhất trên đường Hoè An.

Khách sạn Bắc Việt phân làm tám ,chín ,mười khu. Hạ Hạm làm ở khu thứ mười, khu thứ mười giáp với văn phòng tổng tài, bên ngoài đều là khu lệ thuộc của văn phòng tổng tài, thuộc quản lí của tổng tài, bên trong đều là cấp dưới của Hạ Hạm.

Hạ Hạm cùng Lý Mỹ Tâm đi tới, trong văn phòng bảy , tám nhân viên kia liền đứng dậy cung kính chào: " Hạ tổng, buổi sáng hảo!"

Hạ Hạm dẫm lên giày cao gót bước vào, gật gật đầu chào, mắt nhưng thẳng đẩy cửa văn phòng đi vào, trước khi đóng cửa liền dặn Lý Mỹ Tâm nhắc cô trước khi cuộc họp hội đồng quản trị bắt đầu.

Cửa văn phòng khép lại, Hạ Hạm bước đến sau bằng làm việc ngồi xuống, đem khoá kéo phần thắt lưng váy nới lỏng một chút, lại đem giày cao gót thay bằng dép lê, lúc này mới thoải mái ngồi .

Cô mở ngăn kéo dưới bàn làm việc, bên trong chứa đầy kẹo, cô lột vỏ một cái bỏ vào miệng, hưởng thụ một chút vị ngọt ngào của kẹo, lúc này mới mở máy tính bắt đầu làm việc.

Giữa trưa lúc mười giờ, có một cuộc họp hội đồng quản trị, bất quá trước khi cuộc họp bắt đầu, Hạ Hạm phải tranh thủ xem hết báo cáo mà người phụ trách bên khách sạn gửi tới.
Mấy năm nay, Hạ Hạm đều quản lí khách sạn, kinh nghiệm có đủ, rất nhanh liền đưa ra ý kiến về bản báo cáo không sai biệt lắm. Cô còn hai mươi phút, click mở một bài thể dục đơn giản hoạt động thân thể một chút.

Hàn Quốc ( đây là trên người nha mn) là người có vị trí đứng khá cao trong hướng dẫn tập thể hình, nhưng những bài tập thể dục do hắn nghĩ ra đều có chút kỳ quái, có điểm giống như tà giáo thời cổ đại.

Thời điểm Hạ Hạm giơ tay, dẩu mông ngồi xổm, thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa. Cô lập tức tắt video, kéo ghế dựa ra ngồi xuống, động tác của cô có chút vội vàng, thiếu chút nữa ngồi không vững lập tức té xuống, cô chỉnh chỉnh lại thân thể, lâu mồ hôi, vỗ vỗ mặt khôi phục lại biểu tình lãnh đạm, lúc này mới hướng về phía cửa nói: " Mời vào."

Thời điểm Lý Mỹ Tầm tiến vào, thấy boss ngồi nghiên chỉnh trước máy tính, ấn đường* nhíu lại lộ ra sắc bén, cả người toát ra khí thế của thượng vị giả **không thể xâm phạm.

* ấn đường: chính là khoảng cách giữa 2 đầu lông mày, vùng trên sống mũi của mỗi người.

** thượng vị giả: người ở vị trí trên cao.

Lý Mỹ Tầm không dám nhìn thẳng vào cô, cúi đầu hướng cô nói: " Hạ tổng, cuộc họp hội đồng sẽ nhanh chóng bắt đầu."

" Đã biết, cô ra ngoài trước đi, tôi sẽ lập tức ra ngay."

" Vâng."

Cửa nhanh chóng đóng lại.

Hạ Hạm đứng dậy, đem váy sắp tụt tới mông, kéo lên, kéo lại khoá kéo, lại thay giày cao gót. Hút một ngụm khí lớn, ưỡn ngực thu bụng lúc này mới ra cửa.

Hội đồng quản trị họp ở tầng cao nhất, do chủ tịch tập đoàn Bắc Việt là Hạ Quốc An chủ trì. Hạ Quốc An năm nay đã gần sáu mươi, dưới gối chỉ có hai người con. Đứa con thứ hai nhiều năm trước gặp phải tai nạn xe cộ  đã sớm qua đời. Lão nhân gia tuổi lớn thân thể lại không tốt lắm, người ngoài đều suy đoán, tập đoàn Bắc Việt rất nhanh sẽ tới tay con trai lớn của ông là Hạ Bằng, đến lúc đó, người của đại phòng tất nhiên là người thắng lớn nhất.

Bất quá lão nhân gia Hạ Quốc An tựa hồ vẫn không muốn cho con trai lớn của mình tiếp nhận công ty, vẫn đem cổ phần của tập đoàn nắm gắt gao trong tay, nói là muốn khảo sát hậu bối, nhưng thực chất là không muốn từ bỏ quyền hành. Bất quá do ảnh hưởng lâu ngày của lão nhân gia , mặc dù tuổi già nhiều bệnh, nhưng cũng không ai dám nói gì, ngay cả một nhà đại phòng cũng không dám nói gì để ông nhả ra quyền lực đang nắm trong tay.

Hạ Hạm ở trước cửa gặp Hạ Cảnh, hắn là con trai của đại bá Hạ Bằng, là đường ca của Hạ Hạm, cũng là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của cô. Hắn ta cùng cô giống nhau, đều giữ chức phó giám đốc, bất quá hắn quản kia về mảng bên công ty ô tô, cùng Hạ Hạm quản kia bên khách sạn là không giống nhau, tuy rằng đều là phó giám đốc công ty, nhưng địa vị của Hạ Cảnh cao hơn cô rất nhiều.

" Nghe nói Mặc Nhiễm đã trở lại Yến thành, em bớt chút thời gian mang em rể về nhà ăn bữa cơm, đã lâu không thấy, anh cũng rất tưởng niệm hắn."

Loại lời khách sáo này ai sẽ không nói đâu, Hạ Hạm cười nói: " Làm phiền anh họ nhớ tới rồi, nếu có thời gian rảnh, em sẽ dẫn anh ấy về."

Vài câu hàn huyên qua đi, hai người cùng đi vào ngồi xuống vị trí của mình, không lâu sau, Hạ lão tiên sinh được người đỡ vào, Hạ Cảnh trước Hạ Hạm bước đến bên người lão gia tử đỡ hắn, Hạ Hạm chậm một bước, yên lặng ở trong lòng trợn trắng mắt.
Luận chân chó, cô xác thật không thể so với Hạ Cảnh.

Hội đồng quản trị bắt đầu, các bộ phận bắt đầu báo cáo tình huống. Hạ Hạm làm tổng tài Duyệt Tinh, đương nhiên cũng phải báo cáo công tác. Cô cùng Hạ Cảnh vừa đúng là một trước một sau lên đài. Người trong hội đồng quản trị hết sức vuốt mông ngựa* , đều khen Hạ lão tiên sinh có một đôi cháu trai cháu gái rất có tiềm năng, lão tiên sinh thực ra lại nhận vỗ Mông ngựa rất là vui vẻ.

* vỗ mông ngựa: là một ngữ động từ quen thuộc trong Lộc Đỉnh ký của nhà văn Kim Dung. Ông dùng ba chữ này để nói đến thói nịnh trong chốn quan trường dưới thời vua Khang Hy nhà Thanh.

Sau khi tần họp, Hạ Hạm bị Hạ Quốc An gọi lại.

Hắn Hạm hỏi: " Sao vậy, ông nội? Người có chuyện gì cần nói với con sao?"

Hạ Quốc An nói: " Nghe nói Mặc Nhiễm đã trở lại, buổi tối mang theo nó về nhà ăn bữa cơm đi."

Lại là vì Hàn Mặc Nhiễm nha, Hạ Hạm có điểm thất vọng, bất quá trên mặt cũng không biểu hiện gì nhiều, dứt khoát nói: " Vâng."

Quả nhiên con người đều hiện thực như vậy, cô nhớ rõ ràng khi cô cùng Hàn Mặc Nhiễm mới kết hôn, khi đó hắn còn chưa cho ra đời hệ thống giọng nói magic, Hàn Mặc Nhiễm cũng không có nổi danh như hiện tại. Hạ lão tiên sinh không quá coi trọng Hàn Mặc Nhiễm, Hạ gia đại phòng cũng âm thầm trào phúng Hạ Hạm, cảm thấy cô gả cho người làm việc không đàng hoàng.

Thẳng đến ba năm trước đây, Hàn Mặc Nhiễm cho ra đời hệ thống giọng nói magic, sau đó Bành Đại Lĩnh Hàng trở thành công ty AI ứng dụng đến các ngành sản xuất. Tiếp theo sau khi đưa ra thị trường, rất nhiều công ty lớn tranh nhau góp vốn, ngắn ngủi ba năm thời gian, giá trị con người của Hàn Mặc Nhiễm tăng lên hành ngàn hàng vạn lần, hiện giờ hắn đã là lão đại của khoa học kĩ thuật, giá trị con người mấy trăm triệu. Giá trị một mình hắn có thể cùng với tập đoàn lớp Bắc việt này so sánh.

Hàng Mặc Nhiễm  thành công cũng làm giá trị con người Hạ Hạm nước lên thì thuyền lên, những người bên đại phòng luôn luôn lấy lỗ mũi khinh thường cô mấy năm gần đây nhìn thấy Hạ Hạm cũng có ba phần kính ý, ngay cả Hạ lão gia tử, cũng buông xuống kiêu ngạo, đối với tiểu bối là Hàn Mặc Nhiễm quan tâm không ít.

Thế giới này chính là hiện thực như vậy, chỉ khi ngươi thành công ngươi mới có quyền lên tiếng, chỉ khi ngươi có tiền, người khác mới đối với ngươi khách khí.

Hàn Mặc Nhiễm hôm qua mới trở về, hôm nay bọn họ đã nắm được tin tức, vừa có tin tức lập tức mời hắn qua ăn cơm.

Loại nịnh nọt này làm Hạ Hạm cảm thấy thật khó coi.

Sau khi tan tầm, Hạ Hạm gọi điện thoại cho Hàn Mặc Nhiễm, gọi vào số tư nhân của hắn, rất nhanh đầu bên kia liền nhận điện thoại , " Tìm tôi có việc?"

Trong thanh âm hắn ẩn ẩn ý cười, không hiểu sao Hạ Hạm nghe thanh âm mang theo ý cười này của hắn lại có một loại cảm giác chột dạ, cô lại nghĩ tới tối hôm qua....

Bực bội!

Hạ Hạm ngữ khí bình tĩnh: " Anh còn ở Yến thành không?"

" Ân , ở."

" Ông nội tôi muốn anh cùng tôi về nhà ăn cơm."

Hàn Mặc Nhiễm thanh âm lười biếng nói: " Hàn thái thái, tôi nhớ rõ lúc trước chúng ta đã nói rất rõ ràng, cùng cô bồi người nhà ăn cơm không nằm trong phạm vi nghĩa vụ của tôi. Cô đã nói chúng ta chỉ là hợp tác dựa trên hợp đồng, giúp đỡ nhau thành công, cô đã quên sao?"

Hạ Hạm quá rõ ràng tính cách của người này, cô hơi điều chỉnh lại hô hấp, " Hiện tại tôi qua công ty tìm anh."

Bàng Đại Lĩnh Hàng tổng công ty ở Thâm thị, bất quá Yến thành cũng có chi nhánh. Hạ Hạm trực tiếp đi công ty con tìm Hàn Mặc Nhiễm.

Lúc trước cũng đã tới một lần, cho nên cũng coi như là ngựa quen đường cũ , hiển nhiên Hàn Mặc Nhiễm cũng đã nhắn nhủ qua, Hạ Hạm vừa tới, trợ lí của hắn đã hướng cô nói: " Thái thái, Hàn tổng ở văn phòng chờ ngài, ngài trực tiếp đi vào là được."

Thời điểm Hạ Hạm đẩy cửa đi vào, Hàn Mặc Nhiễm đang ngồi trên sô pha thưởng trà, tư thái nhàn nhã, vừa thấy liền biết hắn đang chờ cô.

Hạ Hạm nỗ lực ở trên mặt hiện một mạt tươi cười, ôn thanh cười hướng hắn nói: " Hàn tiên sinh, có thể hay không phiền ngươi dành chút thời gian buổi tối bồi tôi về nhà ăn bữa cơm."

Hàng Mặc Nhiễm lưng dựa trên lưng ghế, hai chân ưu nhã gác lên nhau, tay thon dài nắm chén trà nhấp một ngụm.

" Hàn thái thái, cô thấy rồi đấy, tôi rất bận."

"....."

Bận còn có thời gian nhàn nhã uống trà? Hạ Hạm cảm thấy hắn cố ý chơi cô.

Hạ Hạm cảm giác cô sắp cười không được: " Anh rốt cuộc có đi hay không?"

Hàng Mặc Nhiễm đem cái ly buông xuống, khuỷu tay chống lên đầu gối, hơi hơi cúi người, ánh mắt hắn dừng trên người cô, cười như không cười: " Cô có thể thử cầu xin tôi."

Ta cầu ngươi đại gia, ngươi cái tiện nhân chết tiệt.

" Anh thích đi thì đi."

Hạ Hạm xoay người rời đi, tới cửa liền nghe thấy thanh âm nhàn nhạt của Hàn Mặc Nhiễm truyền tới: " Đi thong thả , không tiễn !"

Hạ Hạm bước chân dừng lại, hít sâu mấy hơi, sau đó đem nút áo sơ mi trên người cởi ra từ cổ xuống đến ngực.

Hàn Mặc Nhiễn dựa lưng vào sô pha, trên tay thưởng thức màu men gốm sứ, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô.

Hạ Hạm mặt không biểu tình đi tới, ánh mắt vẫn một đường nhìn hắn chăm chú, đáy mắt  hắn ý cười thêm sâu , lộ ra một loại tà khí.

Hạ Hạm nhìn chằm chằm gương mặt hắn vài giây, sau đó trực tiếp khoá ngồi trên đùi hắn, hai tay cô túm cổ áo sơ mi hắn đem thân thể hắn kéo gần, cô ngẩng đầu, khuôn mặt hắn tuấn tú gần trong gang tấc, hô hấp hai người nháy mắt giao hoà với nhau.

Hắn híp mắt lại, biểu tình đột nhiên trở nên cao thâm khó đoán, khoé miệng vẫn như cũ hàm chứa ý cười, thanh âm lười biếng mà không chút để ý, " Hàn thái thái, cô hiện tại là đang câu dẫn tôi sao?"

Hạ Hạm trực tiếp hôn lên, môi cô bao trùm môi hắn, hắn trước sau vẫn không có động tác, thậm chí giống như một người ngoài cuộc, dùng loại ánh mắt xem kịch vui mà nhìn cô. Hạ Hạm nhìn hắn ngay sau đó liền cắn một ngụm lên môi hắn. Cô nghe được hắn kêu lên một tiếng, nhưng không có đẩy cô ra.

Hạ Hạm buông môi hắn ra, lại thấy mày hắn khẽ nhíu lại, đè thấp âm thanh hàm chứa khàn khàn nhàn nhạt, " Cầu xin tôi, còn cắn tàn nhẫn như vậy?"

Hạ Hạm lười cùng hắn nhiều lời, trực tiếp duỗi tay cởi dây lưng của hắn.
Hàng Mặc Nhiễm mới vừa rồi còn giống người ngoài cuộc, đột nhiên ôm eo cô, trở mình đè với xuống sô pha, bàn tay to chế trụ cái ót cô , môi dính sát vào môi cô, bá đạo đoạt lấy hô hấp của cô, không lưu lại một chút phản kháng nào cho cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro