Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một giờ sau, Hạ Hạm đứng ở trong phòng tắm, sơn môi bị Hàn Mặc Nhiễm ăn hết, Hạ Hạm đem miệng lau khô , lại trang điểm lại lần nữa.
Thời điểm Hạ Hạm đi ra ngoài, Hàn Mặc Nhiễm đã mang quần áo mặc tốt, hắn một lần nữa thay đổi quần áo, thấy cô ra tới, liền hướng cô cười một cái ý vị thâm trường nói: " Nếu còn không xuất phát, liền không tới kịp cơm chiều nhà cô a."

Hạ Hạm nhịn xuống ý muốn trợn trắng mắt nhìn hắn, hướng hắn bên ngoài cười cười nhưng bên trong không cười nói: " Thật đúng là phiền toái Hàn tiên sinh."

Hàn Mặc Nhiễm còn không biết xấu hổ trả lời lại một câu: " Không cần khách khí."

Đại Trạch Hạ gia ở phụ cận công ty, cả gia đình đều ở cùng một chỗ. Kỳ thật trước kia Hạ gia ở một đại viện ở ngoại thành. Nhưng về sau vì chiếu cố lão gia tử không thể ngồi lâu trên xe, cho nên mới dọn tới biệt thự nhỏ gần công ty. Tuy rằng là biệt thự nhỏ, nhưng mà vẫn đủ ở.

Thời điểm Hạ Hạm cùng Hàn Mặc Nhiễm tới, cả nhà Hạ gia đều có đủ. Năm Hạ Hạm ba tuổi, cha cô bị tai nạn giao thông qua đời, mẹ Thu Hà của cô vẫn luôn không tái giá.

Nhìn thấy con gái cùng con rể trở về, Thu Hà là người vui vẻ nhất, vội vàng đứng dậy nghênh đón.

" Vừa nhắc tới hai đứa, hai đứa liền tới rồi."

Thu Hà tiến lên cầm tay con gái, lại nhìn con rể bên cạnh con gái, vui mừng trên mặt đều không giấu được.
Hạ lão gia tử cùng cả nhà đại phòng đều có mặt, bá dâu của Hạ Hạm là Tằng Dung cũng đứng dậy, mỉm cười nói: " Mau tới đây ngồi, lão gia tử mong các con đã lâu." Nói xong lại dặn dò giúp châm trà.

Trợ lí của Hàn Mặc Nhiễm mang theo lễ vật đưa lên cho trưởng bối trong nhà, cả gia đình khách khí một chút sau mới cùng ngồi xuống sô pha.

" Diễn thuyết gần nhất của con , ta cũng có xem qua, nói thực không rồi, người trẻ tuổi rất có ý tưởng."
Lời này là Hạ lão gia tử nói với Hàn Mặc Nhiễm.

Hàng Mặc Nhiễm nói: " Lão gia tử quá khen."

Lão gia tử dặn dò hắn uống trà, " Trà này là cấp dưới đưa tới, nghe nói là Vũ Đi Sơn đại hồng trà, con uống thử xem."

Hàn Mặc Nhiễm thực nể tình uống một ngụm, khen: " Xác thật không tồi, trà ngon!"

Lão gia tử cười rộ lên, nâng chén trà lên uống một ngụm, hơi nóng của trà quẩn quanh trong không trung, hắn mỉm cười nhìn Hàn Mặc Nhiễm ở đối diện một cái, lúc này mới đem ánh mắt rời đi một chút, sau đó đánh giá hắn(HMN) từ trên xuống dưới một lần, lại cười một chút, lộ ra ánh mắt thưởng thức đối với người trẻ tuổi tài cao, nhưng đáy mắt lại ẩn ẩn có một loại kiêng kị.

Đơn giản hàn huyên một chút, Hạ lão gia tử như đang nói chuyện phiếm hướng Hàn Mặc Nhiễm nói: " Đúng rồi Mặc Nhiễm, lần trước ta nhờ người đưa cho con bản kế hoạch kia, con cảm thấy như thế nào? Nếu con cảm thấy không được, ta lại nhờ người làm một bản khác kĩ càng tỉ mỉ hơn đưa cho con."

Từ mấy năm trước, khi magic ra đời, mang đến sự oanh động không nhỏ , sau đó Hạ gia liền cố ý cùng Hàn Mặc Nhiễm hợp tác. Hiện giờ khoa học kĩ thuật tiến bộ, trí tuệ nhân tạo trở thành trào lưu, Hạ gia cũng muốn chế tạo ô tô không người lái. Chuyện này kì thật lúc trước lão gia tử cũng hướng Hàn Mặc Nhiễm bóng gió đề cập qua vài lần, bất quá Hàn Mặc Nhiễm vẫn luôn thờ ơ không hưởng ứng.

" Hiện nay công ty con chủ yếu chế tạo chính là giọng nói hệ thống, trên phương diện máy tính vẫn còn thiếu sót rất nhiều. Cho nên chỉ sợ lại cô phụ lão tiên sinh nâng đỡ."

Hạ lão gia tử nói: " Không liên hệ, chúng ta có thể cùng nhau hợp tác phát minh, ta ra tiền, con ra kĩ thuật, con thấy thế nào?"

Ở phương diện ô tô không người lái này, phóng mắt nhìn toàn thế giới kĩ thuật vẫn không có gì thay đổi, không đủ thành thục, đầu tư rất nguy hiểm, rất có thể có đi mà không có về. Bất quá khoa học kĩ thuật của thời đại này chính là ánh mắt cùng kĩ thuật, ai dẫn đầu người đó liền chiếm được tiên cơ. Một khi thật sự nghiên cứu phát minh ra, như vậy chính là sẽ có tuyệt đối hồi báo thật lớn. Đây cũng coi như là một canh bạc khổng lồ, Hạ lão gia tử tuy tuổi tác đã cao, bất quá ý chí lại không muốn nghỉ hưu, muốn đánh cược một phen. Điều này nhìn ra được, lão gia tử thật sự rất coi trọng sự phát minh ra ô tô không người lái.

Có người ra tiền làm nghiên cứu phát minh, chuyện này đối với mỗi người làm nghiên cứu khoa học chính là chuyện tốt, Hàn Mặc Nhiễm tựa hồ không có bất cứ lí do gì để cự tuyệt tài nguyên béo biết này.

Hàn Mặc Nhiễm trầm tư một lát sau nói: " Con cùng Bắc Việt hợp tác vẫn luôn là cùng Hạ Hạm nói, con cùng cô ấy hợp tác cũng rất thuận tiện.  Nếu lão gia tử cảm thấy con cùng cô ấy hợp tác chế  tạo ra khách sạn, chung cư trí năng được đón nhận không tệ lắm, vợ chồng hai người chúng con hợp tác xác thật là rất  có ăn ý , cô ấy so với ai khác càng hiểu rõ công từ của con hơn, cho nên nếu việc này giao cho con cùng Hạ Hạm hợp tác , con nghĩ hiệu quả nhất định sẽ càng tốt hơn, có thể tránh nhiều việc không cần thiết."

Hàn Mặc Nhiễm nói lời này xem như là nói trắng ra, nếu muốn hợp tác, để Hạ Hạm cùng hắn nói, hắn cũng chỉ hợp tác cùng Hạ Hạm.

Bất quá hiện giờ ngành ô tô Bắc Việt , quyền quản kia nằm hết trong tay mấy người đại phòng, Hạ Hạm liền biết họ nhất định sẽ cắn chặt không buông, nhất định sẽ không nhả ra.

Nếu đổi lại là mấy năm trước, khi Hàn Mặc Nhiễm còn chưa tới thời điểm chạm tay có thể bỏng như hiện nay, nói như vậy chính là hắn không biết điều, không biết đối nhân xử thế . Nhưng khổ nỗi, hiện tại người ta chính là đại lão của ngành khoa học kĩ thuật , có rất nhiều tự tin, tuy rằng những lời này khiến người nghe không được thoải mái lắm, nhưng tài năng của Hàn Mặc Nhiễn vẫn còn đó, người ta hiện tại cũng là kẻ trên cao nhìn xuống, uy tín danh dự đều có đủ, có cái gì mà không dám nói ra cơ chứ? Huống chi Hạ lão gia tử vội vàng muốn hợp tác cùng hắn, ngay từ lúc đầu đã ở thế hạ phong, cho nên liền tính lời này có khó nghe thế nào, lão gia tử cũng không dám có biểu hiện gì bất mãn ra bên ngoài.

Hạ lão gia tử cười gượng mấy tiếng hỏi: " Mấy năm nay Hạ Hạm đều kinh doanh khách sạn, ở phương diện quản lí ô tô không có nhiều kinh nghiệm, còn cần rèn luyện thêm."
Hàn Mặc Nhiễm nói: " Vậy chờ cô ấy rèn luyện đủ rồi, có đủ năng lực, con lại cùng cô ấy nói."

Lời này không thể nghĩ ngờ là đem đường lui của lão gia tử hoàn toàn chặt đứt, Hạ lão gia tử nghẹn họng không nói được lời nào.

Hạ Hạm ngồi ở bên cạnh Hàn Mặc Nhiễm, toàn bộ quá trình một câu cũng chưa nói, mặc kệ lão gia tử cùng cô đưa ánh mắt ám chỉ đỡ lời giúp ông cô cũng mặc kệ không lên tiếng.
Mặc kệ bên trong Hạ Hạm cùng Hàn Mặc Nhiễm quan hệ vợ chồng như thế nào, khi đối ngoại hai người vẫn là vợ chồng, vì lợi ích của nhau mà giúp đỡ lẫn nhau. Ở điểm này cả hai đều tương đối ăn ý, thế nên nhất định sẽ vì đối phương tranh thủ được lợi ích lớn nhất.

Đó cũng là lí do vì sao Hạ Hạm cùng Hàn Mặc Nhiễm không có tình cảm, thậm chí đôi khi tiện nhân ( HMN) này có điểm phản cảm, quá đáng thái quá, nhưng hai người vẫn ở bên nhau nhiều năm như vậy mà không li hôn.
Hạ Hạm cũng biết Hạ lão gia tử có ý gì, hắn hy vọng cô có thể làm trung gian hoà giải một chút, bất quá nếu Hàn Mặc Nhiễm đã tốt thái độ, người làm vợ như cô cũng không muốn cùng chồng đối nghịch, cho nên toàn bộ quá trình cô đều làm như không thấy được ánh mắt của Hạ lão gia tử.
Nói chuyện không thuận lợi, bầu không khí trong phòng khách có chút ngưng trọng. Cũng may đồ ăn đã làm xong, bá dâu của Hạ Hạm kêu mọi người cùng vào ăn cơm.

Đoàn người đi chuyển đến bàn cơm, không khí ngưng trọng trong phòng khách có chút lung lay, nhưng thật ra cũng không tốt lên là mấy. Vì hoan nghênh Hàn Mặc Nhiễm tới , Hạ lão gia tử còn cố ý lấy ra rượu trắng hắn quý nhất.

Đồng lứa với Hạ Hạm bên đại phòng cũng chỉ có một người là Hạ Cảnh, Hạ Cảnh hai năm trước đã kết hôn, cưới con gái của Văn gia. Văn gia làm chuyên về linh kiện ô tô, hai người kết hôn cũng coi như là liên hôn thương nghiệp.

Văn Tình là một cô gái khá an tĩnh, mẹ mất sớm, cha lại cưới mẹ kế, đại khái là từ nhỏ sống dưới bóng mẹ kế, cho nên tính cách cô ấy vẫn luôn vâng vâng dạ dạ, thường xuyên bị bá dâu là Tằng Dung răn dạy, ở Hạ gia càng phải sống chặt chẽ, thật cẩn thận mà sống. Cô gật về đây đã hai năm, Hạ Hạm cũng chưa cùng cô ấy nói qua được mấy câu. Bất quá Hạ Cảnh đối xử với cô ấy cũng không tồi, trên bằng cơm còn gắp đồ ăn cho cô ấy.

Hạ lão gia tử ngồi ở vị trí đầu tiên , đại phòng ngồi một bên, nhị phòng ngồi một bên. Trên bàn cơm thường không nói chuyện, nhưng vì không khí quá xấu hổ, nên ngẫu nhiên cũng nói một hai câu.

Bá dâu Tằng Dung ngồi đối diện Hạ Hạn đột nhiên hướng cô cười nói: " Hạm Hạm thật sự trở nên ổn trọng, bá nhớ con khi còn bé rất ương bướng , khó quản thúc, suốt ngày này ra tiểu tính tình."

Thu Hà vừa nghe thấy lời này liền bất mãn: " Hạm Hạm nhà tôi khi nào thì có tiểu tính tình? Con bé từ nhỏ chính là rất ngoan ngoãn."

Tằng Dung nói: " Em dâu đã quên chuyện con bé đi Bạch gia đại náo một trận rồi sao? Thiếu chút nữa liền đêm người ta hủy đi, sau vẫn là bác con bé đi theo hướng nhà người ta nhận lỗi, bọn họ mới không truy cứu. Muốn nói tiểu hài tử còn nhỏ không hiểu chuyện liền thôi đi, nhưng năm đó Hạm Hạm đã mười ba tuổi, là một đại cô nương mười ba tuổi a!"

Tằng Dung dứt lời hướng về phía Hạ Hạm cười lắc đầu, giống như là trưởng bối đối với sai lầm của vãn bối là bất đắc dĩ.

Nhưng khuôn mặt Thu Hà tức khắc liền giận đến đỏ mặt: " Chị nói cái này làm cái gì? Chuyện Hạm Hạm làm năm ấy vì cái gì, chẳng lẽ chị không biết?"

" Cô nhìn lại chính mình một chút, cô chính là che chở con bé đến mức không có đạo lí như vậy, mới khiến con bé sinh hư, bất quá hiện tại cũng tốt, hiện tại Hạm Hạm trầm ổn hơn nhiều, khiến tôi làm bá mẫu con bé nhìn cũng cao hứng ."

Hạ Hạm không biết Tằng Dung vì kia do gì tự nhiên nhắc lại cái sự kiện kia. Còn nói cô tiểu tính tình, bà ta muốn biểu đạt cái gì, là muốn trước mặt Hàn Mặc Nhiễm nói xấu cô sao?

Công phu mồm mép của Tằng Dung từ trước đến nay không rồi, Thu Hà lại là người ăn nói vụng về, chị em dâu trong nhà khó tránh khỏi có chút va chạm, Thu Hà bị bại bởi Tằng Dung là chuyện thường.

Giống như hiện tại, Thu Hà đã giận đỏ mặt tía tai, lại không nói ra được một câu nào. Nếu lại nháo lên khiến lão gia tử sinh khí, đến lúc đó người bị thiệt vẫn là Thu Hà.

Hạ Hạm buông chiếc đũa, thong động múc cho bà một chén canh, cô mặt với biểu tình nói: " Năm đó ba ba tôi xảy ra sự cố chẳng lẽ không phải vì nhị lão  Bạch gia uống rượu say lái xe sao? Ba ba tôi chết chẳng lẽ tôi không nên nháo một hồi sao? Đều qua nhiều năm như vậy, bá dâu hiện tại nói lại cái đề tài này....."

" Đủ rồi."

Hai Hạm còn chưa nói xong, Hạ lão gia tử liền quăng chiếc đũa xuống bàn, cả giận nói: " Đều hảo hảo ăn cơm, như thế nào nói nhiều như vậy, không sợ người khác chê cười sao?"

Tằng Dung thật sự gặp may, liền lên giúp lão gia tử thuận khí: " Ba , người đừng nóng giận, bác sĩ nói người huyết áp cao, ngày thường phải khống chế cảm xúc." Nói xong còn không quên hướng Hạ Hạm truyền một ánh mắt trưởng bối trách cứ.

Hạ Hạm rất rõ ràng, Hạ lãi gia tử sinh khí là bởi vì vừa rồi cô không giúp hắn nói chuyện cùng Hàn Mặc Nhiễm, nên hiện tại liền tìm một cái lí do để hướng cô phát hoả mà thôi.

Vừa rồi Hàn Mặc Nhiễm ép hắn không lời nào để nói, hắn không thể phát tiết, hiện tại liền đem lửa giận phát tiết hết lên người Hạ Hạm, dù sao nói ra ngoài vẫn là hắn dạy cháu gái, người khác cũng không dám nói quá cái gì.

Chỉ là... rõ ràng là Tằng Dung nói trước, vì cái gì bà ta có thể nói, còn cô thì không?

Bất quá Hạ lão gia tử bất công, Hạ Hạm tới bây giờ liền đã quen, cô cũng sẽ không quản bên cạnh có người chế giễu hay không chế giễu.

Cô đem một chén canh uống hết, đem chén không đặt lên nàng, đang muốn nói chuyện liền nghe Hàn Mặc Nhiễn ở bên cạnh nói: " Em thật đem người Bạch gia thu thập?"

Lời này là nói với Hạ Hạm.

Hạ Hạm híp mắt nhìn hắn, thằng nhãi này hỏi vậy là có ý gì? Muốn cười nhạo cô hành xử xúc động khiến người khác lưu lại làm chuyện bát quái sao?

" Làm sao vậy?" Hạ Hạm ngữ khí không tốt.

" Người đó chính là người hại chết ba em, vậy liền đem người Bạch gia hủy đi là được rồi. Nếu không đem nhìn lão Bạch gia đánh một trận thì thật là không hết giận."

"...."
———————
Đôi lời editor :
Anh nhà xưng với chị nhà là em vì hai người đang ở bên ngoài, phải diễn kịch vợ chồng ân ái nên mình để vậy, chứ trong tiếng trung đại từ xưng hỏi chỉ có wo-ni, dịch ra cũng chỉ là tôi-bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro