Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về sau Hạ Hạm lại phát hiện, người này không chỉ đi học thích xem tiểu thuyết, còn thích cùng mấy học sinh nghịch ngợm của lớp khác chơi với nhau, hút thuốc, đánh nhau , tóm lại là những vấn đề thời niên thiếu nên có hắn đều có.

Sau khi thấy rõ mặt khác của Hàn Mặc Nhiễm, Hạ Hạm mãi vẫn không thể bình tĩnh lại, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà cô lại bại bởi người như vậy? Hạ Hạm không cam lòng, cô muốn vượt qua hắn, nhưng mà dù cô nỗ lực thế nào, thức đêm làm đề, xếp hạng trên bảng thành tích, ba chữ Hàn Mặc Nhiễm vẫn luôn âm hồn bất tán đè ép ở phía trước cô.

Bại bởi người như vậy, Hạ Hạm chỉ cảm thấy mất mặt, hơn nữa còn có một loại phẫn nộ không biết tên .

Cho nên một ngày, trong lúc với tình nhìn thấy Hàn Mặc Nhiễm cùng mấy nam sinh hư hỏng đi với nhau, đến bên ngoài phòng thí nghiệm bỏ hoàng cùng nhau hút thuốc, cô lặng lẽ chụp ảnh, sau đó đi báo với giáo viên.

Hoàn toàn ở trong dự kiến của cô, Hàn Mặc Nhiễm và đám bạn của hắn bị phê bình trước toàn trường, bị kỷ luật cá nhân. Kỷ luật của Thất trung ( tên trường) tương đối nghiêm, nếu vi phạm kỉ luật quá nhiều lần, sẽ trực tiếp đuổi học, không quản tới thành tích ngươi tốt hay xấu.

Cho nên bị phê bình trước toàn trường cùng với hình phạt cá nhân là hình phạt tương đối nghiêm trọng.
Một khắc kia, nội tâm Hạ Hạm cảm thấy với cùng vui sướng, nhưng lại ẩn ẩn cảm thấy nội tâm âm u của chính mình.

Vốn dĩ chuyện này cứ như vậy qua đi, nào biết đâu, sự việc cô báo cho giáo viên bị phát hiện, bất quá người bị bắt không phải Hạ Hạm mà là Dương Diễm.

Phụ cận trường học có một cái hẻm nhỏ, thời điểm tần học, Hạ Hạm nhìn thấy Dương Diễm bị một đám nam sinh chặn ở hẻm nhỏ đó.

Mỗi một trường học đều có học sinh nghe lời và học sinh không nghe lời, mặc kệ trường học này có bao nhiêu tốt. Mà đám nam sinh chặn Dương Diễm chính là những học sinh không nghe lời, lại bị Hạ Hạm báo cáo.

" Thật sự không phải tôi, tôi không có báo với giáo viên." Dương Diễm thật sự bị dọa tới rồi, thanh âm nói chuyện đều run rẩy.

Nam sinh đứng trước mặt Dương Diễm nói: " Hôm đó có người nhìn thấy mày từ phòng thí nghiệm bên kia lại đấy, mày còn nói không phải mày?"
Dương Diễm nước mắt đều chảy ra: " Thật sự không phải tôi, thật sự không phải tôi!"

" Không phải mày thì là ai?"

" Tôi không biết, nhưng thực sự không phải tôi."

Kì thật ngày đó, Dương Diễm và Hạ Hạm đi cùng nhau, lúc ấy Dương Diễm biết Hạ Hạm muốn chụp ảnh báo cáo giáo viên, cô ấy cũng có khuyên qua, Dương Diễm nhát gần, lại biết những nam sinh này không dễ chọc, vẫn luôn tận tình khuyên bảo cô đừng động.

Hạ Hạm không muốn cô ấy bị liên lụy, nên nói cô ấy đi trước, có thể là thời điểm Dương Diễm rời đi bị người ta thấy được.

Nếu bị phát hiện, kia tự nhiên là một người làm một người chịu, Hạ Hạm cũng không muốn Dương Diễm giúp cô gánh tội thay. Cho nên cô đi vào ngõ nhỏ, hướng đám người kia nói: " Là tôi báo, không liên quan tới cô ấy."

Hạ Hạm vỗ vỗ bắt vai Dương Diễm, để cô ấy rời đi trước, Dương Diễm không yên tâm để cô lại một mình, nhưng lại sợ đám người kia, giãy giụa một chút vẫn là rời đi trước.
Ngõ nhỏ chỉ còn lại Hạ Hạm cùng đám nam sinh kia đối diện.

Một nam sinh đem Hạ Hạm trên dưới đánh giá một lượt, ngữ khí nói chuyện cũng không sắc bén như khi nãy ép hỏi Dương Diễm: " Mày không nói giỡn đi? Là mày báo?"

Nghe ngữ khí này, có chút xem thường cô .

Diện mạo Hạ Hạm thuộc loại thanh thuần, ôn nhu, đáng thương, vô hại. Học cái trung không được trang điểm, cô không thể đi theo con đường lãnh diễn được, hơn nữa mười bảy mười tám tuổi, làn đã căng tràn, thủy nộn, càng thêm trắng nõn. Nói chung khuôn mặt này của cô càng nhìn càng thấy vô hại nhu nhược động lòng người.

Chẳng sợ hiện tại cô cố tình căng mặt ra, một biểu tình lạnh nhạt, càng có khí chất của một tiểu bạch hoa bất khuất, đáng thương hề hề.

Loại khí chất này đặc biệt chọc người thương tiếc.

Hạ Hạm còn nhớ rõ, có một lần cô cùng một nam sinh cãi nhau, ông ào túi bụi. Cô hai mắt đỏ lên, tức giận tới đỏ mặt tía tai, đôi mắt trừng lớn như chuông đồng, tự nhận khuôn mặt chính mình khi ấy dữ tợn khủng bố, hoàn toàn có thể doạ người, nhưng mà đối phương nhìn gương mặt này của cô, sửng sốt vài giây, sau đó thanh âm đột nhiên mềm lại, hỏi cô: " Nếu không tôi mua kẹo cho cậu?"

Tâm tình lúc đó của cô phải nói là vạn câu fuck cũng không đủ hình dung.
" Là tôi báo thì thế nào?"

Hạ Hạm nâng nâng cằm, cô cảm thấy bộ dạng chính mình hiện giờ tuyệt đối phi thường khiêu khích, phi thường thiếu đòn, có thể khiến người khác muốn xông lên đánh nhau với cô.

Nhưng không, nam sinh kia nhìn đôi mắt ướt dầm dề của cô, lập tức vẻ mặt ác liệt liền thay đổi nói: " Không sao, cậu đừng sợ, chúng tôi cũng chưa nói muốn làm gì cậu mà."

"...."

Tao sợ cái mẹ mày a! Tao vừa nói câu kia làm gì có ý tứ sợ hãi, chữ nào biểu hiện tao sợ ?!!

Hạ Hạm cảm thấy mình bị vũ nhục.
Nam sinh kia chân tay có chút luống cuống, sau đó giống như cầu cứu nhìn về phía sau nói: " Cái kia... Thất ca, anh thấy thế nào?"

Người bị gọi là Thất ca kia chính là Hàn Mặc Nhiễm, giờ phút này Hân lười nhác dựa vào vách tường , trên miệng ngậm một điếu thuốc, híp mắt lại nhìn về phía bên này. Nghe thấy nam sinh kia nói mới chậm rì rì đi tới.
Hai tay hắn cắm trong túi quần, đứng ở trước mặt Hạ Hạm, hắn so với cô cao hơn rất nhiều, từ trên nhìn xuống cô, khoé miệng cong cong lên một độ cung.

Thẳng thắn mà nói, nội tâm Hạ Hạm đối với Hàn Mặc Nhiễm chính là xấu. Không biết như thế nào, cô cảm thấy người này có một loại khí tràng khiến người khác sợ hãi theo bản năng, chẳng sợ là hắn đối với ngươi cười.
Nhưng mà cô vẫn như cũ, nâng cằm cùng hắn đối diện.

" Chúng ta cũng không có thù oán gì đi? Vì sao lại báo cái chúng ta?"

Hạ Hạm nói: " Bởi vì nội tâm tôi chính nghĩa, trường học quy định học sinh không được hút thuốc, nếu tôi thấy được, đương nhiên là phải báo cáo."

Hạ Hạm nói lời lẽ chính đáng, nhưng mà chỉ có chính cô mới biết , bản thân bất quá chỉ là tiểu nhân chi tâm, bởi vì ghen ghét cho nên mới quan báo tư thù.

Hạ Hạm nghe thấy tiếng hừ rất nhỏ từ khoảng mũi Hàn Mặc Nhiễm thoát ra, tựa hồ cười lạnh, đôi đồng tử đen của hắn trong nháy mắt như bảo phủ một tầng bóng ma.

Hạ Hạm chỉ cảm thấy cần cổ và sống lưng lạnh lẽo.

Bất quá hắn cũng chít hư vậy nhìn cô, không có động tác nào khác.

" Cho nên các cậu tột cùng là muốn trừng phạt tôi như thế nào?"

Hắn vẫn như cũ không trả lời.

" Không nói lời nào, vậy tôi liền đi."

Hắn Hạm ra vẻ bình tĩnh, tận lực làm động tác xoay người của mình tự nhiên một chút, cô đi được vài bước rồi nhưng người phía sau vẫn không có động tĩnh gì, đang muốn thở phào nhẹ nhõm, liền nghe Hàn Mặc Nhiễm ở phía sau kêu một tiếng: " Uy, lão nhìn vạn năm!"

Ý của anh nhà chính là chị mãi đứng ở vị trí số hai trên bảng thành tích nên kêu chị nhà là lão nhìn mãi không lên được vị trí thứ nhất ấy ah .

Lão nhị vạn...vạn năm...

Hạ Hạm bước chân dừng lại.

" Không vượt qua tôi được, nên trong lòng khó chịu phải không?"

Trong thanh âm hắn chứa ý cười, như sợ người khác nghe không ra ý tứ trào phúng trong câu nói của hắn vậy.
Hạ Hạm chỉ cảm thấy cô đã che giấy rất tốt, không nghĩ tới chỗ âm u trong nội tâm lại bị người khác chọc trúng.

Cô nghĩ tới chuyện mặc kệ chính mình nỗ lực bao nhiêu vẫn bị người này áp một bậc, nghĩ đến Tằng Dung giọng chanh chua nói một câu: " Nha, khó có khi Hạm Hạm được đứng thứ hai, trước kia không phải vẫn luôn đứng thứ nhất sao?"

Chính là vì cái gì, vì cái gì mà cô lại bại bởi một người như hắn?

Thậm chưa bởi vì hắn, nội tâm cô trở nên âm u, vọng tưởng báo cái chuyện xấu của hắn để hoà nhau một lần.
Hiện giờ còn bị hắn trào phúng trước mặt.

Cái loại phẫn nộ này, vào khoảnh khắc này liền dâng lên cao nhất, trong nhát mắt cô đột nhiên quên mất cảm giác lạnh sống lưng khi đối mặt với người này.

Cô quay người lại, bước nhanh hướng hắn đi qua, cô đứng trước mặt hắn, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, sau đó nhấc chân, dùng hết sức lực đá vào cẳng chân hắn.

" Tôi chính là xem cậu không vừa mắt nên mới báo cáo cậu! Làm sao vậy? Cậu đánh tôi a?"

Thế giới dường như đột nhiên an tĩnh lại, mấy nam sinh bây bên cạnh đều bị động tác bất thình lình của cô doạ sợ ngây người.

Hàn Mặc Nhiễm mày gắt gao nhíu lại một chút, xem ra cô đá không nhẹ. Thần sắc trào phúng cười như không cười trên mặt hắn nháy mắt thu liễm lại, hắn nhìn cô, sắc mặt âm lãnh.
Bầu không khí quá mức ngưng trọng, yên tĩnh cuối cùng cũng làm Hạ Hạm bình tĩnh lại, cô lúc này mới phát hiện bản thân mình vừa làm cái gì.

Làm Hạ gia tiểu thư, Hạ Hạm từ nhỏ đã được bảo hộ rất tốt, chưa từng tiếp xúc qua với những thiếu niên hư hỏng này. Hơn nữa người trước mặt cô hiện nay lại là lão đại của những tên thiếu niên hư hỏng.

Nhìn sắc mặt của Hàn Mặc Nhiễm sắp đem mưa gió kéo đến, Hạ Hạm theo bản năng nuốt nước miếng. Sợ hãi dày đặc tâm trí khiến cô không có cách nào bình tĩnh trở lại, cơ hồ là theo bản năng, cô cất bước chạy.

Chạy ra rất xa, quay đầu lại không thấy ai đuổi theo, lúc này cô cảm thấy người như mất hết sức lực, cô ngồi xổm trên mặt đất thở dốc.

Hắn Hạm cảm thấy chính mình vào điểm quá phận, chính mình không nhìn xem bản thân cùng hắn ta là quan hệ gì, mà lại đem lửa giận phát tiết trên người hắn.

Ngay sau đó cô lại cảm thấy chính mình thật hèn, dám khiêu khích lại không dám đối mặt, cô cảm thấy đối phương nhất định là đang cười nhạo cô đi. Ngay cả Hạ Hạm cũng cười nhạo chính mình.

Thật là bực tức.

Ngày hôm sau thời điểm Hạ Hạm tới trường học rất thấp thỏm. Tức giận chính mình hèn nhát là một chuyện, nghĩ mà sợ lại là một chuyện khác. Rốt cuộc người cô đá chính là lão đại của đám người đó, tên kia vừa nhìn chính là không phải dễ chọc.

Thời điểm Hạ Hạm tiến vào cổng trường, trong lòng cầu nguyện không cần gặp phải Hàn Mặc Nhiễm. Trong phòng học gặp hắn  không cần sợ, trong lớp nhiều người như vậy, hắn còn không đến mức trước mặt nhiều người nhau vậy làm trò muốn đánh cô.

Ngàn vạn đừng gặp phải, ngang vạn đừng gặp phải!

" Uy, Thất ca, em gái kia không phải hôm qua đá anh một cái sao?"

Hạ Hạm: " ...."

Mẹ nhà nó....

Hạ Hạm nhìn phía trước đi tới một đám người, chính là những người hôm qua ở trong hẻm nhỏ.

Người nói chuyện chính là nam sinh hôm qua nói cô không cần sợ, hắn vừa dứt lời, đám người phía trước quả nhiên nhất trí quay đầu lại hướng phía cô nhìn qua.

Hạ Hạm cố ý đi chậm lại một chút, lúc này cổng trường đã không còn bao nhiêu người.

Đám thiếu niên kia thấy cô đi tới liền dừng lại, chờ cô đi lên phía trước. Hạ Hạm mặt không biểu tình, căng đã đầu bước lên phía trước đi, nam sinh kia liền lập tức nhảy lại đau ngăn cản trước mặt cô: " Em gái, ngày hôm qua em đạp trúng một chân của thất ca, bây giờ tính thế nào?"

Hạ Hạm điểu chỉnh lại hô hấp, làm chính mình bình tĩnh lại, không cần sợ hãi, đây là trường học bọn họ sẽ không đối với cô làm gì.

" Muốn đá lại sao?"

Nam sinh đó lập tức hướng cô xua xua tay: " Ai ai ai, em gái, cậu đừng khóc a, chúng tôi cũng không phải là muốn làm gì cậu mà!"

Tôi khóc cái em gái cậu!

Giờ phút này cằm cô hướng trời nâng lên, là biểu tình bi tráng, quyết tuyệt lại anh dũng hi sinh, làm gì có chút nào là muốn khóc chứ?

" Cậu xem , người cậu nhỏ nhắn tinh tế như vậy, đối với thấy ca chúng tôi xuống tay nặng như vậy, hôm qua cậu đá anh ấy một cái mà chân anh ấy đau như muốn phế luôn rồi."

" Vậy các cậu muốn thế nào?" Hạ Hạm hỏi.

Nam sinh kia quay đầu lại nhìn Hàn Mặc Nhiễm hỏi: " Thất ca , anh nói đi."

Hàn Mặc Nhiễm đứng ở giữa nhóm thiếu niên, nhóm thiếu niên này vì thể hiện bản thân mình cùng người khác không giống nhau, nên quần áo cùng kiểu tóc luôn lập dị, đột nhiên Hàn Mặc Nhiễm ăn mặc đơn giản đứng giữa đám người, nổi bật hơn hết.

Hàn Mặc Nhiễm vẫn quy củ mặc đồng phục của Thất trung, quần dài vẫn là độ dài ngay ngắn , cũng không cố tình cắt sửa, cũng không biểu hiện ánh mắt của vương tử mắt cao hơn đỉnh khinh thường nhìn lại người khác, chính hắn đứng trong đám người, tuy không làm gì nhưng lại là người sáng nhất, ai cũng không bỏ qua được cảm giác tồn tại của hắn.

Ánh mắt lười biếng của hắn hướng Hạ Hạm đảo qua, đột nhiên cong khoé môi, " Cậu có thể gọi tôi một tiếng ca ( anh)."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro