Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung quanh thiếu niên ngay lập tức trở nên ồn ào, thậm chí còn có người huýt sáo.

Hạ Hạm cảm thấy mình như bị hắn đùa giỡn, hoặc là nói càng chuẩn xác một chút là, hắn cố ý vũ nhục cô.
Muốn cô kêu hắn là anh, còn không phải là muốn cô thừa nhận cô không bằng hắn, muốn nhận hắn làm lão đại, vì hắn làm thiên lôi sai đâu đánh đó sao?

Muốn nói Hạ Hạm không sợ thì đó là giả, chính cô đã mất mặt trước mặt họ một lần, lần này cô nhất định sẽ không lùi bước.

Hạ Hạm mặt với biểu tình nhìn hắn chằm chằm nói: " Vậy cậu vẫn là nên đánh tôi tàn phế đi."

Lời này của Hạ Hạm nói ra, mấy thiếu niên cũng quanh liếc nhìn nhau một cái, trên mặt đều là ta cười xem kịch vui, hưng phấn. Một nam sinh cười nói: " Nha, em gái còn thật có cá tính!"
Hạ Hạm không hề lùi bước, nhìn thẳng Hàn Mặc Nhiễm, chính là Hàn Mặc Nhiễn lại nhẹ nhàng cười một tiếng, tựa hồ căn bản không đem khiêu khích của cô đặt trong mắt.

" Sách, lão nhị vạn năm đã đủ ủy khuất rồi, nếu bị đá tàn phế một chân, vậy chẳng phải là càng ủy khuất hơn sao?" Hắn khinh phiêu phiêu cười một tiếng, hướng phía đám người phất phất tay, " Đi thôi."

Trong nhóm thiếu niên có một người phát ra tiếng hét chói tai, có người lại nhảy lên làm động tác ném bóng vào rổ, sau đó liền hưng phấn theo Hàn Mặc Nhiễm rời đi.

Hạ Hạm nghe thấy trào phúng rõ ràng như vậy, trong lòng khoa chịu, bất mãn nhìn hắn rời khỏi, nhưng trong lòng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Chuyện này cứ như vậy giải quyết, cô cùng Hàn Mặc Nhiễm cũng không có cái gì giao thoa, chỉ là mỗi lần thành tích phát xuống, thời điểm cô nhìn thấy bảng xếp hạnh đều phải nắm chặt tay nghiến răng nghiến lợi trong chốc lát.

Thẳng đến sau khi Hạ Hạm học được niệm thanh tâm chú , về sau khi xem bảng điểm mới bình tĩnh được.

Tuy rằng với cùng Hàn Mặc Nhiễm làm đồng học hai năm, ngày thường không có giao lưu với nhau , nhưng mà theo thời gian nói qua, Hạ Hạm phát hiện Hàn Mặc Nhiễm người này không chỉ có tiện hơn nữa mà còn đặc biệt trang bức*.

* trang bức: là một thuật ngữ Hán việt chỉ một hành động, một loại phong cách giả dạng nghèo khó, giả dạng không có cái gì để phơi bày ra cái gì của mình nhưng thật sự thì rất có khả năng, rất khủng bố,...đây là kiểu trang bức có thực lực.

Ví dụ như, sau mỗi lần thi tháng, chút nhiệm lớp sẽ gọi Hàn Mặc Nhiễm đi lên trước lớp chia sử kinh nghiệm học tập.

Hai Hạm còn nhớ rõ đó là một buổi chiều mùa thu, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào phòng học, Hàn Mặc Nhiễm mặc một thân trang phục vận động màu đen, thân hình đĩnh bạc, trang ngập hơi thở thanh xuân dào dạt.
Nhìn phía dưới lớp, từng cặp mắt khát cầu muốn được chỉ điểm, hắn ta chậm rãi mở miệng nói: " kỳ thật tôi cũng không thích học tập."

"...."

" Tôi ngày thường đều không học."

"...."

" Mỗi lần thì tháng tốt, chỉ bởi vì lão sư ra đề sẽ không quá khó, mỗi lần đều rất đơn giản."

"...."

Hạ Hạm ở dưới đem bút nắm chặt trong tay, chủ nhiệm lớp đứng bên cạnh cũng cười gượng trừu rút khoé miệng.

Phía dưới đám người bị đề thi mỗi lần khảo sát khó đến mức không muốn sống, trong lúc nhất thời không biết nên biểu hiện cảm xúc thế nào, không biết nên vui hay nên buồn, cái người có thành tích cao nhất đang chia sẻ kinh nghiệm học tập này thì lại không chia sẻ những cái cần chia sẻ, mà lại sỉ nhục chỉ số thông minh của bọn họ, sau khi nghe hết, tiêu hoá xong, họ thật có một xúc động muốn lên đánh chết cái tên đang đứng trên bục kia.

Lại ví dụ như:

Thất trung mỗi học kì đều có học bổng, bất quá muốn nhận được học bổng không chỉ cần thành tích tốt mà còn xét trên mặt kỉ luật nữa, Hạ Hạm nghĩ, Hàn Mặc Nhiễm bị kỉ luật một lần, liền tính thành tích cô không bằng hắn, nhưng việc thực hiện kỉ luật của hắn cũng không đạt 100%, nếu cô không thể vượt qua hắn về mặt thành tích, nhưng nếu vượt qua hắn về mặt học bổng thì cũng coi như là một loại thắng.

Thế nhưng cô lại không ngờ là, gia hoả này thế nhưng lại dẫn đội bóng rổ của trường đi thi đấu dành được giải nhất, vì trường học lấy được vinh dự, phần kỉ luật bị trừ kia của hắn lại được cộng trở lại.

Trận chung kết kia được tổ chức trên sân vận động, hiệu trưởng còn cố ý cho học sinh nghỉ học để mọi người đi cổ vũ.

Đối thủ là Thập Tam trung ( tên trường) . Về mặt thành tích thì Thập Tam trung không bằng Thất trung, nhưng trên phương diện thể dục lại luôn áp trên Thất trung. Hơn nữa Thất trung còn bị Thập Tam trung nói người nào người lấy chỉ biết đọc sách như một con mọt.

Cho nên lúc này trận chung kết của Thất trung cùng Thập Tam trung mới khiến lãnh đạo trường học đặc biệt kích động, đây là trận bóng đầu tiên vào chung kết của Thất trung nhiều năm qua.

Trận thi đấu kia Hạ Hạm cũng tới xem.

Cuối cùng là Thất trung thắng, cũng không phải là kiểu gặp được đối thủ mạnh nên thắng hiểm, mà là thắng nghiền áp. Thất trung có thể thắng trận đấu này cùng Hàn Mặc Nhiễm có liên hệ rất lớn.

Trên sân bóng, Hàn Mặc Nhiễm đánh bóng phi thường tốt, hơn nữa hắn có f có biệt danh là rổ vương, chính xác ném bóng vào rổ.

Mấy chốt là người này thắng liền thắng đi, nhưng mà hắn cố tình khiến đối thủ thua đặc biệt nan kham. Sau khi tuyên bố kết quả Thất trung thắng, hắn trực tiếp cởi bỏ trang phục bóng rổ, một tay giơ lên phất phất như đang phất cờ, một tay khác hướng về phía Thập Tam trung giơ ngón cái chỉ xuống mặt đất, ý trào phúng. Như vậy còn chưa tính, hắn ta còn cố tình đặc biệt cao điệu chạy dọc theo sân bóng một vòng, làm tất cả mọi người nhìn đến.

Trương dương, tao khí, trang bức đến mức tận cùng.

* Trương dương: công khai cho mọi người biết.

Tao khí : từ này mình tra không được, bánh nào biết thì chỉ mình với ạ.

Trang bức: là một thuật ngữ Hán việt chỉ một hành động, một loại phong cách giả dạng nghèo khó, giả dạng không có gì để phơi bày ra cái không có gì của mình, nhưng thật sự thì lại rất có khả năng, rất khủng bố,... đây là kiểu trang bức có thực lực.

Nhưng mà tiếng hoan hô giữa sân như sấm dậy, toàn bộ nữa sinh đều vì hắn thét chói tai( bao gồm cả nữ sinh của Thập Tam trung nữa).

Hạ Hạm chú ý thấy đội trưởng đội bóng rổ của trường Thập Tam trung hoàn toàn bị Hàn Mặc Nhiễm kích thích tới rồi, hai mắt hồng hồng, cái trán nổi lên gân xanh, nếu không phải bên cạnh hắn có mấy đồng đội gắt gao ôm lấy eo hắn, hắn tuyệt đối là muốn xông lên phía trước đem Hàn Mặc Nhiễm đánh một trận.

Hàn Mặc Nhiễm hoàn thành một vòng chạy, sau đó đứng ở trung tâm sân bóng, cúi đầu xuống, đột nhiên hai tay mở ra, hiện trường phi thường ăn ý mà vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Trong nháy mắt đó, hắn thành chúa tể  của mọi người, là thần tượng của mọi người, ánh mắt của toàn trường đều tập trung trên người hắn, hắn thản nhiên tiếp thu sùng bái cùng truy phủng * của mọi người, như là một lẽ đương nhiên.

* truy phủng: giống kiểu truy tinh ấy ạ, nghĩa giống như theo đuổi thần tượng, đu thần tượng.

Hạ Hạm đứng trong đám người, nhìn người đứng giữa sân bóng kia, chỉ cảm thấy cả người nổi đầy da gà, tên này thật là trang bức, thật biết chơi.... Cô cảm thấy xấu hổ đến mức muốn ung thư luôn chứ, thật không biết mấy nữ sinh xung quanh suy nghĩ gì, cô thậm chí còn nghe thấy có nữ sinh nói là phải gả cho hắn.

Hạ Hạm cười lạnh một tiếng, trong tiếng hoan hô ủng hộ của mọi người, đem Hàn Mặc Nhiễm trở thành thần tượng kia, cô yên lặng đối với cái trên đang trang bức giữa sân bóng kia làm một cái trợn trắng mắt.

Lại tỷ như:

Bên ngoài trường học đều có những hàng quán nhỏ, Hạ Hạm nếu trưa không về nhà sẽ ra những quân nhỏ đó ăn cơm. Ngày đó, cô ra quán ăn ăn cơm, thấy một tiểu nam sinh bị người bây xung quanh, tiểu nam sinh này, Hạ Hạm có biết, hắn ta học cùng lớp với cô. Vóc dáng hắn thấp bé, thường xuyên bị người khi dễ, mà những người bây xung quanh hắn kia nhìn không giống học sinh, có vẻ giống như nhân viên nhàn tản của xã hội ( đầu gấu). Đám người kia hướng tiểu nam sinh xuống tay, là vì muốn thu phía bảo kê.

Chung quanh đi tới đi lui rất nhiều người, nhưng không một ai dám xen vào.

Thẳng đến khó có một nam sinh xuất hiện , dùng khuỷu tay khoanh lại trước cổ một tên, kéo hắn vào ngõ nhỏ gần đấy. Hạ Hạm nhận ra nam sinh kia là Hàn Mặc Nhiễm.

Hạ Hạm thầm nghĩ, Hàn Mặc Nhiễm này có phải là trang bức đến nghiện rồi không, muốn bênh vực kẻ yếu, muốn làm anh hình thì cũng phải nhìn xem đối tượng là ai đã chứ. Liền tính hắn ta không có vấn đề gì, nhưng tiểu nam sinh kia bất quá vẫn là một học sinh, những tên đầu gấu kia sao giống như học sinh, ngoài mạnh trong yếu được.

Cơm nước xong, Hạ Hạm vốn muốn về trường học, chính là bước chân vừa đi lại chuyển hướng tới hẻm nhỏ kia bước tới.

Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy Hàn Mặc Nhiễm đánh người.

Hắn túm lấy cổ áo của một tên, đè xuống đất, một quyền lại một quyền đánh trên người hắn ta, động tác vừa nhanh lại tàn nhẫn. Nhìn tên đầu gấu kia cao to, nhưng lại không chút sức lực chống cự, hai ba quyền đánh xuống , hắn ta đã ngay lập tức xin đầu hàng. Hàn Mặc Nhiễm nắm cổ áo của tên đó, kéo tới trước mặt tiểu nam sinh kia nói: " Xin lỗi!"

Tên đầu gấu vừa mới nãy còn rất kiêu ngạo, thế nhưng khóc, Thuý tha Thuý thít hướng tiểu nam sinh nói: " Thực xin lỗi, thực xin lỗi, chúng tôi lần sau sẽ không dám nữa, cậu tha thứ cho tôi có được không?"

Tiểu nam sinh kia chỉ sợ chưa thấy qua cảnh này bao giờ, run run rẩy tẩy ngồi xổm ở ven tường, nhìn Hàn Mặc Nhiễm đe dọa tên mặt sẹo hung thần ác sát ở trước mặt, giờ phút này một phen nước mắt nước mũi giàn giụa, thanh âm tiểu nam sinh nói chuyện có chút run run: " Không ....không sao."
Tên đầu gấu kia nhút nhát sợ sệt nhìn Hàn Mặc Nhiễm, tựa hồ đang chờ ý kiến của hắn.

Lại thấy Hàn Mặc Nhiễm lấy từ trong túi quần ra một cái bật lửa, tên đầu gấu kia sợ tới mức run lên, đang muốn xin tha một lần, lại thấy Hàn Mặc Nhiễm dùng ngón tay bật lửa lên giơ lên trước mặt, kim loại phản quang với ánh lửa, hắn đối với bật lửa sửa sang lại tóc.

Nghiêng đầu sửa đang một chút bên này, lại nghiêng đầu sửa sang một chút bên kia.

Tên đầu gấu: "...."

Hạ Hạm đứng bên ngoài ngõ nhỏ: "...."

Cùng với giờ phút này ngồi xổm ở góc tường tiểu nam sinh: "...."

Hàn Mặc nhiễm vừa nhấc đầu liền nhìn thấy Hạ Hạm đứng ngoài ngõ nhỏ, hắn đem bất lửa thu hồi, hai tay cắm trong túi quần, hip một mắt lại , khoé miệng gợi lên một độ cũng nhàn nhạt: " Đây không phải là đệ nhị danh sao? Đệ nhị danh đồng học, cậu khỏe a...."

Khỏe cả nhà ngươi, cho ngươi trang bức chết luôn đi!!!!

Hạ Hạm hoạt động một chút khớp xương, ở trong lòng niệm ba lần thanh tâm chú, sau đó mặt không biểu tình xoay người rời đi.

Khi đó Hạ Hạm tuyệt đối không nghĩ tới, nhiều năm sau cô lại gả cho Hàn Mặc Nhiễm.

Từ trong trí nhớ phục hồi lại tinh thần, Hạ Hạm nhưng thời gian một chút, đã là 12 giờ đêm. Cô theo bản năng nhìn ảnh cưới treo trên vách tường.

Ảnh cưới chụp trên đảo Bali, cô một thân áo cưới trắng tinh, hắn ăn mặc Tây trang chính thức, tay cô ôm eo hắn, một tay hắn đặt trên vai cô, hai người mặt đối mặt chụp ảnh cưới.

Ảnh cưới này chụp còn rất có tâm, thân mật tự nhiên, hai người nhưng rất xứng đôi.

Chỉ có Hạ Hạm hiểu, thời điểm cô ôm hắn có bao nhiêu biệt nữu *.

* Biệt nữu :người có lời nói và hành động đi ngược nhau( nói một đằng làm một nẻo).

Thời điểm vừa mới bắt đầu chụp ảnh cưới, chỉ cần cô cùng Hàn Mặc Nhiễm chạm nhau một cái là cả hai người đều theo phản xạ có điều kiện cách ra cả dải ngân hà, nhiếp ảnh gia nhìn không được, rốt cuộc nhịn không được nhắc nhở: " Hai người là vợ chồng, có thể hay không thân mật một chút?"

Sau đó liền có cái ảnh cưới này.
Hạ Hạm nhìn ảnh cưới lắc lắc đầu, vận mệnh là thứ khiến người ta thật khó để nắm bắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro