Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ sáu Hạ Hạm nhận được lời mời tham gia một hội đấu giá từ thiện, sau khi kết thúc đấu giá còn có một tiệc từ thiện buổi tối. Ở hội đấu giá, Hạ Hạm gặp được hai người quen.

Anh họ của cô- Hạ Cảnh và bạn tốt của hắn Lục Vân Sâm.

" Em đi một mình tới sao? Có muốn đi cùng bọn anh không?" Hạ Cảnh hỏi.

Hạ Hạm cười, ngữ khí khách khí, mà xa cách, " Không cần!"

Cô nghĩ có nên hướng Lục Vân Sâm chào hỏi một chút không? Nghĩ nghĩ lại cảm thấy quan hệ của bọn họ không thân thiết đến mức phải cố ý đi chào hỏi, chỉ hướng hắn ta gật gật đầu sau đó rời đi.

Hội đấu giá người không nhiều lắm, Hạ Hạm tuỳ tiện tìm một vị trí ngồi xuống, nhân viên công tác trong phòng bán đấu giá mang danh sách tới cho cô nhìn, cảm giác chỗ ngồi bên cạnh có người ngồi xuống, Hạ Hạm quay đầu nhìn lại, là Lục Vân Sâm, Lục Vân Sâm hướng cô cười cười nói: " Đã lâu không gặp!"

" Đã lâu không gặp!" Hạ Hạm lên tiếng sau đó liền chí đầu xuống nhìn bảng danh sách, rõ ràng là không muốn cùng hắn nói chuyện .

" Lâu như vậy không gặp, như thế nào ngay cả chào cũng không muốn ? Trước kia không phải coi anh là anh trai sao?"

" Mới vừa rồi không phải hướng anh gật đầu rồi sao?"

Coi nghe được Lục Vân Sâm nhẹ nhàng cười một tiếng, một lát sau hắn lại hỏi: " Em coi trọng cái gì, nói với anh, anh mua tặng cho em."

Hạ Hạm chậm rì rì ngẩng đầu, hướng hắn cười nói: " Trước cảm tạ ý tốt của anh, bất quá nếu tôi thích thứ gì chồng tôi sẽ mua cho tôi."

Cô cố ý cường điệu chữ " chồng" , nhìn lại Lục Vân Sâm sắc mặt tối sầm lại một chút, " Cho dù là bằng hữu bình thường đưa đồ vật chắc cũng không sao đi? Huống chỉ anh là bạn tốt của anh họ em, nhìn em lớn lên, cũng coi như là anh trai em."

" Lễ vật của bằng hữu đương nhiên có thể thu, chỉ là bằng hữu của tôi đưa lễ vật lại không giống nhau, anh không biết đâu, chồng tôi rất hẹp hòi, nếu biết người đưa lễ vật cho tôi là người trước đây từng theo đuổi tôi, anh ấy sẽ tức giận."

Lời này của Hạ Hạm đương nhiên là gạt người, lấy hiểu biết của cô đối với Hàn Mặc Nhiễm, hắn căn bản sẽ không để ý ai đưa lễ vật cho cô, thậm chia khinh thường hỏi một chút, cô nói vậy chỉ muốn cho Lục Vân Sâm câm miệng.

Trong phòng đấu giá, ánh đèn không sáng lắm, Hạ Hạm vẫn như cũ có thể nhìn thấy tươi cười trong mắt Lục Vân Sâm thoáng chút đọng xuống dưới, cô thậm chí nhìn thấy hắn cắn chặt răng.

Lỗ tai rốt cuộc cũng thanh tịnh, Hạ Hạm tiếp tục cúi đầu xem danh sách.

" Nhiều năm như vậy, em vẫn luôn muốn nói những lời tổn thương anh như vậy?"

Hắn nói rất nhỏ, nhỏ như lầm bầm lầu bầu trong miệng, chỉ là xung quanh yên tĩnh, thanh âm này cũng liền rơi vào tai Hạ Hạm. Hạ Hạm nghe được lời này hoàn toàn không để ý tới hắn ta, chỉ là trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng.

Lịch Vân Sâm cùng Hạ Cảnh là đồng học với nhau hồi sơ trung ( cấp hai) , quan hệ quả thực không tồi. Lục Vân Sâm thường xuyên tới Hạ gia chơi.
Thời điểm Hạ Hạm nhận thức Lục Vân Sâm cô mới chín tuổi. Từ nhỏ cô đã không thích một nhà bác cả, cho nên đối với người có quan hệ thân mật với gia đình bác cả có một loại đề phòng chi tâm.

Bất quá Lục Vân Sâm không nhìn ra được Hạ Hạm không thích hắn, thường xuyên tìm cô chơi.

" Nghe nói em là em gái Hạ Cảnh, anh cũng gọi em là em gái có được không?" Lục Vân Sâm sờ sờ đầu cô, Hạ Hạm trực tiếp tránh đi, dùng mắt trừng hắn, nhưng hắn ta một chút giác ngộ mình không được hoan nghênh cũng không có, cười đến độ mắt nheo lại nói: "Tiểu muội muội thật đáng yêu."

Đáng yêu cái đầu anh, Hạ Hạm quay đầu liền đi.

Lục Vân Sâm một chút cũng không bị cô đả kích tới, một khi tới Hạ gia liền muốn đi tìm Hạ Hạm. Khi đó có một bộ phim hoạt hình ở trong nước thịnh hành, gọi là dũng sĩ áo giáp. Không biết hắn ta từ nơi nào tìm được bộ trang bị áo giáp dũng sĩ, trước mặt Hạ Hạm mặc cho cô xem.

Áo giáp tuy làm bằng nhựa plastic nhưng cũng dày nặng, thời điểm nhìn hắn quay cuồng trên mặt đất, cô nhìn có chút buồn cười.

Hắn đứng lên , lâu mồ hộ trên trân, hỏi cô: " Anh trai mặc có đẹp không?"
Hạ Hạm cảm thấy người này thật là ngốc bạch ngọt.

Ngốc bạch ngọt Lục Vân Sâm còn đem áo giáp hắn thật vất vả tìm mua được đưa cho cô, vốn tưởng rằng với sẽ kích động đến rơi lệ, không nghĩ tới vẻ mặt của cô lại là hờ hững.
Hắn gãi gãi tóc: " Em không thích sao? Nhưng anh đã tìm thật lâu!"

" Không thích."

" Vậy em thích cái gì anh mua cho em?"

" Em thích anh không để ý tới em."

"...."

Hắn điểm điểm cái trán cô: " Em thật là tiểu không có lương tâm."

Quan hệ của cô với Lục Vân Sâm xảy ra bước ngoặt là vào năm cô mười ba tuổi, ba ba cô mất vì tai bạn giao thông. Cô biết ba ba xảy ra tai bạn xe cộ là vì Bạch nhị lão gia uống rượu say lái xe.

Ba ba cùng Bạch nhị lão gia là bạn tốt, mấy người hẹn ra ngoài chơi, đều uống rượu, mấy người khác nói muốn tìm taxi, Bạch nhị lão gia vỗ vỗ bộ ngực hắn nói hắn đường đường danh sơn xe thần * , tìm người khác lái xe làm cái gì?

* ý ở đây là nói bạch lão gia lái xe giỏi,nhưng mk không biết để sang tiếng việt như nào nên mk để nguyên cv.

Sau lại thật sự xảy ra chuyện.

Ba ba cô tử vong tại chỗ, những người khác đều bị trọng thương, nhưng Bạch nhị lão gia lại may mắn nhất, chỉ bị thương ngoài da, không có trở ngại gì.

Tuy rằng Bạch nhị lão gia say rượu lái xe bị cảnh sát bắt giữ, bất quá Hạ Hạm nuốt không trôi cục tức này, lập tức vọt tới Bạch gia, hướng cổng Bạch gia đạp gãy. Một đứa trẻ mười ba tuổi, cũng không biết sức lực tươi từ nơi nào, không ai kéo lại được cô, hơn nữa động tác của cô thô bạo , dã man, đạp hết đồ vật trong nhà một chút không lưu tình, thế nhưng đem một nhà Bạch gia đều chấn trụ.

Sau cô lại bị Lục Vân Sâm sống chết ôm lôi ra khỏi Bạch gia. Lục Vân Sâm so với cô lớn hơn bốn tuổi, khi đó đã là một thiếu niên mười bảy tuổi, cái đầu so với cô cao hơn rất nhiều, sức lực cũng lớn, mặc kệ Hạ Hạm giãy như thế nào đều giãy không ra.

Sau khi Lục Vân Sâm ôm cô ra khỏi Bạch gia, lúc sau Hạ Hạm liền đem hắn đánh một trận.

" Em đem Bạch gia phá nát thì có tác dụng gì? Đến lúc đó đồ vật bị phá không phải đến lượt nhà em bồi thường sao? Ba ba em không còn nữa mà còn phải hướng Bạch gia bồi thường tiền, em nói xem em làm như vậy có ngốc không cơ chứ?"

Khi đó Hạ Hạm vừa bi thống ( bi thương+ thống khổ) , nghe thấy lời này liền giận không thể tả : " Anh tính là cái gì? Anh dựa vào cái gì mà muốn quản tôi, anh cút sang một bên đi!"
Lục Vân Sâm lúc đấy cũng bị cô chọc giận: " Anh có lòng tốt muốn khuyên em mà em lại không biết tốt xấu như vậy."

" Tôi chính là không biết tốt xấu, tôi chính là muốn nổi điên, tôi chính là muốn phá đồ, làm sao vậy?"

Hạ Hạm chỉ muốn hắn nhanh lăn, cô cuồng loạn hướng hắn kêu, đỏ mặt giá tai, vẻ mặt dữ tợn, chỉ hy vọng lấy việc này chấn trụ lại hắn hoặc là chọc giận hắn, chỉ muốn hắn đừng lại quản việc của cô.

Chính là không nghĩ tới, hắn tức giận tới mức thở hổn hển, nghiến răng nghiên lợi, hắn ta nhìn cô vài giây, lửa giận trên mặt đều không thấy tăm hơi đâu nữa.

Hắn thế nhưng hướng cô nói: " Nếu không anh mua kẹo cho em nha?"
Mua cái đại gia nhà ngươi, tôi hiện nay là cái dạng này là biểu hiện muốn ăn kẹo sao?

Bất quá Lục Vân Sâm thực sự mua kẹo cho cô, mà sau khi ăn kẹo cảm xúc của Hạ Hạm chậm rãi bình ổn lại.
Từ ngày đó, thái độ của cô đối với Lục Vân Sâm liền chậm rãi thay đổi. Cũng không biết có phải vì ba ba đột nhiên ly thế, đột nhiên thiếu hụt tình thương của cha, như cầu cấp bách của cô, muốn một người khác phái lớn tuổi hơn để ỷ lại. Tóm lại từ ngày đó về sau cô không hề bài xích hắn tới gần.

Từ nhỏ mẹ cô đã quản giáo cô rất nghiêm, cô rất thích ăn kẹo, nhưng mẹ cô lại khống chế cô một ngày chỉ được ăn một viên, về sau Lục Vân Sâm biết thường trộm mua kẹo cho cô.

Đủ mọi màu sắc kẹo ngọt.

Cô bắt đầu tiếp thu ý tốt của hắn, khi hắn ở trước mặt cô thời điểm, tuy rằng cách hắn nói chuyện có chút ngu đần nhưng cô vẫn sẽ vì băn ầm vỗ tay.
Theo tuổi tăng dần, sau mùa hoa là tới mùa mưa, cô đối với Lục Vân Sâm dần dần sinh ra một loại ái muội khác.
Cô bắt dầu chờ đợi hắn tới Hạ gia, một khi biết được tin tức hắn tới cô sẽ mừng như điên, mặc váy đẹp, thắt nơ con bướm.

Hạ gia đại phòng cùng nhị phòng vẫn luôn không có phân nhà, biệt thự Hạ gia có ba tầng, nhị phòng ở lầu ba, đại phòng ở lầu hai. Cô bởi vì không thích một nhà bác cả, cho nên rất ít khi ở tại lầu hai dừng chân quá lâu. Nhưng nếu Lục Vân Sâm tới cô vẫn tới lầu hai, cùng một nhà bác cả dối trá nói chuyện với nhau, chỉ vì muốn nhìn mặt hắn một chút.

Về sau hắn đi nước ngoài du học, chỉ có thời điểm nghỉ đông với nghỉ hè mới trở về, khi đó Hạ Hạm mỗi ngày đều mong nghỉ đông và nghỉ hè nhanh tới để được gặp lại hắn.

Sự tình xảy ra biến đổi ở năm cô học cao tam ( lớp 12) . Nghỉ đông cao tam, Lục Vân Sâm tới Hạ gia, Hạ Hạm sáng sớm liền chuẩn bị tốt váy đẹp cùng áo lông, hưng phấn đi tới lầu hai, nhưng mà cô phát hiện, Lục Vân Sâm dẫn theo một nữ sinh đi cùng.

Hắn hướng mọi người giới thiệu, đó là bạn gái của hắn ta, là một nhiếp ảnh gia.

Trong nháy mắt đó, Hạ Hạm chút cảm thấy trước mắt hoảng hốt một chút, cô cái gì cũng nhìn không thấy, trước mắt là một mảnh trắng xoá, trong đầu ầm ầm vang lên, qua một lúc lâu với mới hồi phục tinh thần.

Lục Vân Sâm giống như trước kia thường lui tới, đều chuẩn bị lễ vật gặp mặt cho cô, lần này hắn từ nước ngoài mang về một bộ sách học tiếng anh, lần trước thời điểm hắn rời đi, coi từng nói qua muốn hắn khi trở về mua sách cho cô.

Hết thảy giống như trước đây, chính là Hạ Hạm lại cảm thấy,m trên cơ thể cô như treo một cái gì đấy, có trọng lượng ngàn cân.

Cũng không biết vị nhiếp ảnh gia kia thực sự nhìn ra Hạ Hạm không thích hợp, hay là rốt cuộc là giác quan thứ sáu của phụ nữ khiến cô ta nhìn ra, cô ta cố ý lấy ra rất nhiều ảnh chụp cô ta cùng Lục Vân Sâm chụp với nhau cho cô xem.

Ảnh chụp chung thật thân mật, bọn họ cùng ở bên hồ, bên đỉnh núi, ở thảo nguyên. Mỗi một bức ảnh đều toát ra vẻ hạnh phúc vui sướng.

Hạ Hạm ngồi không yên, cô đứng dậy rời đi, mặc kệ bước chân có phải lảo đảo hoảng loạn hay không, chính là đi đến nửa đường, Hạ Hạm cảm thấy chính mình đã chịu lừa gạt.

Một cỗ oán giận được đốt lên, thiêu cô mất đi lí trí, cô muốn được phát tiết, muốn đem bộ sách tiếng anh ném trên mặt tên ngốc bạch ngọt kia.

Cô một lần nữa trở lại lầu hai, nhưng Lục Vân Sâm cùng bạn gái của hắn ta không còn ở đó, cô lại đi hậu viện, sau đó cô thoáng thấy hai người bọn họ ở trong lùm cây thấp thoáng hôn nhau.
Như bị người ta hất một chậu nước đá vào người, dập tắt toàn bộ ngọn lửa u oán trong cô. Dưới chân như đính chì, đứng im bất động một chỗ.
Sau kia hai người kia thân thân xong, nữ sinh kia liền ôm cổ Lục Vân Sâm nói: " Tiểu muội muội vừa nãy hình như có ý với anh!"

" Hả? Em nói Hạ Hạm sao?"

" Anh không thấy sao? Ánh mắt cô ấy như là muốn ăn em." Cô ta nói xong cười rộ lên.

Lục Vân Sâm sờ sờ đầu cô ta, sau đó lại hôn lên trán cô ta nói: " Em ấy bất quá chỉ là một cô bé , hà tất phải cùng con bé so đo ."

" Vậy anh yêu em không?"

Lục Vân Sâm đem cô ta ôm chặt: " Yêu, rất yêu!"

Cô nghe được nữ sinh kia cười Khánh khách, tiếng cười ngọt ngào đắm chìm trong tình yêu.

Cô đột nhiên nhớ tới năm cô mười ba tuổi, hắn mua cho cô một viên kẹo, cô ngồi bên cạnh hắn yên lặng ăn. Ngay lúc đó, hắn cũng sờ sờ đầu cô nói: " Em không cần sợ hãi, ba ba em không còn nữa nhưng còn có anh mà, anh vẫn sẽ luôn bên cạnh em. Em xem tính tình em xấu như vậy cũng chỉ có anh mới chịu được, cùng lắm thì chờ khi em trưởng thành đem em cưới về nhà, không có ba ba yêu em, anh yêu em có được không?"

Không có ba ba yêu em, anh yêu em có được không?

Mười ba tuổi cô đã hiểu chuyện, đã không còn là một cô bé con nữa rồi.
Vì cái gì còn muốn nói loại lời nói ái muội này với cô?

Cô vẫn luôn cảm thấy Lục Vân Sâm là một trên ngốc bạch ngọt, thẳng đến giờ phút này cô mới phát hiện kết ngốc bạch ngọt mới chính là cô.

Cô cuối cùng cũng không đem bộ sách học tiếng anh kia nên lên mặt Lục Vân Sâm . Cô còn chưa nói qua với thích Lục Vân Sâm không phải sao? Nếu thật đã đến mức như vậy, thì mọi chuyện đều rõ như ban ngày rồi, đến lúc đó cô sẽ càng thảm hại, càng khó coi hơn.

Cho nên vì duy trì tôn nghiêm cho chính mình, cô xoay người rời đi.
Sau khi thi đại học xong, cô ra nước ngoài học đại học, cô một thời gian rất dài không có gặp lại Lục Vân Sâm, cho dù là cố ý trốn tránh cũng không muốn thấy mặt hắn.

Chỉ là cô không nghĩ tới Lục Vân Sâm lại trực tiếp chạy tới tìm cô.

Bất quá Lục Vân Sâm đại khái không biết, giờ khắc này cô đối với hắn đã không còn giống như ngày xưa.

Cô thừa nhận cô đã từng cáu giận, đã từng mất ngủ, đã từng không cam lòng, nhưng trải qua hai năm thời niên thiếu đầy đau xót, hiện giờ vết thương đó đã không đau không ngứa.
Khi đó hắn ta đã cùng coi bạn gái nhiếp ảnh gia chia tay, nói như vậy giống như không đúng lắm, là hắn cùng cô bạn gái kia chia tay sau lại hợp lại, ly ly tán tán mấy lần, sau cùng mới chia tay.

Lục Vân Sâm trực tiếp tới trường cô học, nói muốn cùng cô ăn cơm.
Hắn Hạm đương nhiên không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.

Sau lại mời ăn cơm nhưng không thành, hắn lại tặng cô đồ vật, Hạ Hạm đương nhiên cũng không nhận.

Về sau Lục Vân Sâm lại thay đổi sách lược, hướng cô nói: " Em xem, anh cũng coi như là anh trai em đúng không? Anh trai đưa đồ vật cho em gái cũng không có gì, em không nhận giống như là anh đối với em có suy nghĩ gì không an phận."

Hừ, nếu anh không sợ lãng phí, nếu anh dù thế nào cũng muốn lấy thân phận anh trai để chung đụng, tôi đây cũng không có ý kiến gì, chỉ là đến lúc đó đừng trách tôi vả mặt quá khó coi.
Rồi sau đó, Lục Vân Sâm mời cô ăn cơm , cô không có cự tuyệt nữa, đồ vật hắn đưa cô cũng nhận.

Lục Vân Sâm sau khi tốt nghiệp đại học liền tiếp quản công ty của gia đình, nhà hắn kinh doanh liên quan đến thực phẩm, ở nước ngoài cũng có chi nhánh .

Từ lúc Lục Vân Sâm bắt đầu tiếp cận Hạ Hạm, hắn ta vẫn luôn đóng quân ở công ty con, có thời gian rảnh liền tới tìm cô, nếu cô đi thư viện không gặp hắn, hắn trực tiếp mang máy tính tới thư viên làm công để ngồi cùng cô.
Yên tĩnh như vậy, lại vẫn duy trì một loại khoảng cách khi ở chung, thế nhưng lại có hương vị của năm tháng tĩnh hảo *.

* Năm tháng tĩnh hảo: một đời bình yên.

Sau khi Hạ Hạm tốt nghiệp đại học, Hạ lão gia tử vẫn luôn trọng nam khinh nữ, hắn cảm thấy nữ nhân chít có tác dụng liên hôn thương nghiệp để củng cố thế lực gia tộc, mà nam nhân mới có thể thừa kế gia nghiệp. Cho nên mặc dù cô tốt nghiệp đại học loại giỏi, nhưng vẫn không thể vào công ty của gia đình, mà hắn ta tích cực hợp tác liên hôn cho cô.

Lúc ấy Hạ lão gia tử cho cô hai con đường để chọn, hoặc là liên hôn, hoặc là đi quản lí khách sạn. Khách sạn ở Hoài thị mấy năm nay buôn bán vẫn luôn là số âm, tập đoàn Bắc Việt cơ bản quản không được, Hạ lão gia tử đem cô an bài ở nơi này, không khác với lưu đày là bao.

Chính là cô cũng không muốn bị buộc đi vào khuôn khổ, cuối cùng lựa chính quản lí khách sạn.

Sau khi cô tới Hoài thị, Lục Vân Sâm cũng thường xuyên chạy tới đây, vẫn giống như trước đây, đưa đồ vật cho cô, nếu cô có thời gian rảnh, thỉnh thoảng sẽ cùng hắn ăn cơm, nếu không có thời gian rảnh, hắn sẽ ôm máy tính ngồi trong văn phòng cô làm việc, đuổi cũng không đi.

Cứ như vậy một năm lại một năm qua đi, thẳng đến một ngày Hạ Hạm nói với hắn: " Tôi muốn kết hôn!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro