Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô vĩnh viễn không quên được biểu tình lúc ấy của Lục Vân Sâm, khi đó bọn họ đang ở quán cà phê dưới khách sạn uống cà phê, hắn chí đầu uống cà phê, nghe được lời này liền ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Hắn ngây người một lúc lâu sau mới hỏi lại: " Em đang kể chuyện cười sao? Sao đột nhiên lại muốn kết hôn, cùng ai?"

" Là đối tượng hợp tác với tôi."

Lục Vân Sâm suy nghĩ trong chốc lát mới nghĩ ra cô đang nói tới ai: " Chính là cái người hợp tác với em thành lập trí năng khách sạn kia hả?"

" Ừ, chính là anh ấy."

" Nếu em muốn nói đùa thì cũng nên nghiêm túc một chút, em với anh ta nhận thức mới được bao lâu chứ? Có một năm sao?"

" Nga đúng rồi, quên không nói cho anh, anh ấy là đồng học với tôi hồi cao trung."

"...."

Hắn tựa hồ ta thức được cô không nói giỡn, cô nhìn ngón tay hắn cầm ly cà phê dần dần nắm chặt, chặt đến mức không nhịn được run rẩy một chút, cà phê sánh ra rơi trên tay hắn, nhưng chính hắn tựa hồ không phát giác, gắt gao nhìn chằm chằm cô hỏi: " Em nói thật?"

" Ừ, thật, hôn kì sẽ tổ chức vào hai tháng sau."

" Vì cái gì?"

Trong giọng nói của hắn lộ ra một loại ẩn nhẫn lửa giận.

Hạ Hạm vẻ mặt đương nhiên: " Cái gì mà vì cái gì? Nam cưới nữ gả không phải là rất bình thường sao?"

" Hạ Hạm!" Hắn đột nhiên đứng lên, ngữ khí áp lực lửa giận, " Mấy năm nay anh vẫn luôn ở bên cạnh em, em nhìn không thấy sao? Vì cái gì đột nhiên muốn cùng người khác kết hôn?"

Mấy năm nay , hắn xác thật vẫn bồi bên người cô, bồi ăn uống, bồi tặng đồ, quan hệ hai người giống như không có gì, nhưng lại rất giống bạn trai bạn gái, nhưng điều này đâu có quan hệ gì với cô đâu.

Hạ Hạm vẻ mặt vô tội nói: " Anh ở đây phát tính tình với tôi làm cái gì? Anh không phải nói muốn chiếu cố tôi giống như chiếu cố em gái sao? Tôi vẫn luôn xem anh là anh trai."

Cũng không biết câu " tôi vẫn luôn xem anh là anh trai" này của Hạ Hạm, cùng với câu nói năm đó " Con bé bất quá chỉ là một tiểu cô nương , em không cần cùng con bé so đo"của Lục Vân Sâm câu nào có lực sát thương lớn hơn.

Lục Vân Sâm nện một đấm trên mặt bàn, hắn giống như không cảm giác được đau đớn, mũ bàn tay nổi lên từng đợt gân xanh.

" Em vì sao lại đối xử với anh như vậy? Em rõ ràng biết anh vẫn luôn đợi em lớn lên!"

Chờ cô lớn lên sao? Nha , chính là chờ đợi quá tịch Liêu nên ở bên ngoài cùng oanh oanh yến yến chơi đùa, lưu luyến sao? Thẳng đến khi chơi đùa đủ rồi, mà cô cũng đã thành thục, có thể trực tiếp đặt ở bên người hắn. Nói sao thì cô cũng không phải bộ trang sức của hắn, dựa vào cái gì cô phải xoay quanh hắn như vậy?

Nam nhân trước mắt Tây trang giày da, một thân trang phục thương vụ, trên mặt đã sớm rút đi nét ngây ngô của thiếu niên. Một thân Tây trang thẳng mà không chút cẩu thả, Tây trang cùng với vết mặt bạo bộ hiện tại của hắn thật không hợp với nhau chút nào, mang theo một loại xé rách mức cảm, văn nhã cùng dã man đều tập trung hết trên người hắn.

Hạ Hạm thong dong đứng dậy, " Là anh nói muốn xem tôi như em gái mà chiếu cố, chẳng lẽ là tôi hiểu sai rồi sao?"

Hắn bị đả kích thật lớn, lùi về sau một bước thật lớn.

Hạ Hạm nhưng bộ dáng này của hắn, nghĩ tới một màn kia vào năm cô 18 tuổi nhìn thấy ở hậu viên Hạ gia, hắn ôm người kia hôn môi, một ngày đó cô cũng cảm giác được một chậu nước lạnh hắt lên người mình.

Cũng không biết đả kích lúc ấy cô chịu, cùng với đả kích hiện tại hắn chịu, cái nào đau hơn?

Nhưng mà lúc này Hạ Hạm lại cảm thấy khoái ý, oán khí năm mười tám tuổi, rốt cuộc hiện tại cuối cùng cũng tiêu tán toàn bộ, tâm trả thù của cô mạnh như vậy, đến cô cũng còn kinh hãi với bản thân mình.

Mà cô cũng không ngại bổ thêm cho hàng một đao: " Tôi sẽ đem thiệp mời cho anh sau, tới hay không tới là do anh quyết định."

Cô rời đi, trong chốc lát bên trong truyền tới âm thanh bùm bùm.
Anh trai ngốc bạch ngọt Lục Vân Sâm tính tình từ trước tới nay đều không tồi, hôm nay phát hỏa lớn đêm mức đập phá đồ đạc xem ra là bị tức tới không nhẹ.

Từ lúc đó về sau cô liền không gặp lại Lục Vân Sâm, nghe nói văn ta chủ động yêu cầu được đi mở rộng thị trường ở nước ngoài.

Tính cũng đã được bốn năm.

Hội đấu giá bắt đầu, mở màn là chiếc nhẫn đính đá quý thời nhà Minh, bất quá Hạ Hạm không có hứng thú. Cô là vì bộ sườn xám dệt tơ tằm mà tới.
Thu Hà thích sưu tập sườn xám, Hạ Hạm muốn đấu giá để đưa cho bà.
Người đấu giá cũng không nhiều, Hạ Hạm rất nhanh liền mang sườn xám cần xuống, giá cả cũng nằm trong phạm vi tính toán của cô, lần này lấy được cũng coi như là thành công.
Hội đấu giá rất nhanh liền kết thúc, trước khi tan cô nghe thấy Lục Vân Sâm hỏi nhỏ một câu: " Anh ta đối với em tốt không?"

Hạ Hạm quay đầu nhìn hắn, trên mặt hắn là biểu tình rất nghiêm túc, lời này là câu hỏi thật lòng của hắn sao? Thắc mắc vậy nhưng Hạ Hạm lại không có tâm tư truy cứu thêm.

Hàn Mặc Nhiễm đối với cô tốt không sao? Trừ bỏ tình cảm, cái gì hắn cũng cho cô , thân phận Hàn thái thái, tiền tài, tôn vinh, tóm lại là hắn đối với cô rất tốt đi.

Coi đúng sự thật đáp lại: "Anh ấy đối với tôi rất tốt."

Hắn không nói gì nữa, Hạ Hạm cũng rời đi.

Buổi tối còn có một bữa tiệc từ thiện, Hạ Hạm thay lễ phục định chế cao cấp, tay áo dài màu đen, tay áo cùng làn váy dùng ren may thành, thân váy thêu hoa, dùng hoa trang trí, làm nhạt đi sự áp lực trang trọng của màu đen.
Tóc cô buông xoã, uốn xoăn lọn, mặc dù trên tóc không có gì điểm xuyết, nhưng Hạ Hạm vốn đã rất loá mắt, cho nên cô dù không làm gì cô cũng dễ dàng được nhìn thấy trong đám người.

Vẫn trang điểm theo phong cách cũ, phong cách nữ cường nhân thành đạt , lạnh lùng. Tham gia bữa tiệc này, không giống những người khác là đều có bạn, Hạ Hạm lại đơn thương độc mã đứng một mình, chỉ là cô có dáng người cao gầy, khí tràng toàn bộ được phát ra, khí tràng của một người nhưng lại khiến người ta cảm thấy áp lực như thiên quân vạn mã .

Chủ xướng buổi tiệc tối là một chủ biên của một tạo chí thời trang, tên là Lâm Tông. Hắn là một người đàn ông trung niên có vóc dáng nhỏ bé, thấy Hạ Hạm tiến vào liền tiến lên chào hỏi: " Tiểu Hạ tổng tới rồi? Hạ tổng đang ở bên kia." Chủ biên một đường dẫn cô đi tới hướng bên kia.

Xuyên qua bảy tám người, Hạ Hạm quả nhiên nhìn thấy Hạ Cảnh, cô không nghĩ tới Văn Tình cũng theo tới. Văn Tình là người rất điệu thấp, hôm nay cô ấy mặc một cái lễ phục dạ hội, không giống như khi ở Hạ gia ăn mặc xám xịt, nhìn bộ lễ phục hôm nay cô ấy mặc thật ra nhiều thêm vài phần khí chất của tiểu thư khuê các.

Lục Vân Sâm cũng đứng bên cạnh Hạ Cảnh, lúc này bên cạnh hắn nhiều thêm một cô bạn gái, ăn mặc một cái váy màu hồng nhạt , lớn lên thực ngoan ngoãn, dáng người tinh tế, nhìn qua rất giống người mẫu.

" Anh họ, chị dâu." Hạ Hạm chào hỏi trước.

Văn Tình hỏi: " Em tới một mình sao?"

Hạ Hạm gật đầu.

Văn Tình đem một tay khác không nắm tay Hạ Cảnh kéo cô nói: " Vậy em liền đi cùng bọn chị đi."

Hạ Hạm cùng đại phòng quan hệ không tốt, cùng với chị dâu ngày thường cũng không nói với nhau được quá mấy câu, bất quá hiện giờ chị ấy lại biểu hiện ra bộ dáng sợ cô tham gia tiệc một mình cô đơn, muốn cô đi cùng bọn họ để không bị người khác bắt nạt này làm cô chút buồn cười. Cô nghĩ tới bộ dáng Văn Tình trước mặt Tằng Dung hàng ngày, lúc nào cũng là bộ dáng rụt dè, sợ hãi, đột nhiên phát hiện chị dâu của cô còn rất đáng yêu.

Hạ Hạm đối với Lục Vân Sâm như cũ chỉ khẽ gật đầu xem như chào hỏi, mang theo một loại xa cách , cảm giác như gãi đúng chỗ ngứa.

Lâm Tông cùng Hạ Cảnh nói chuyện phiếm một lúc, như là thuận miệng hỏi một câu: " Đúng rồi Hạ tổng, Hàn tổng sao không cùng cô tới?"

Hạ Hạm không có sốt ruột trả lời vấn đề này. Lâm Tông là người chủ trì yến hội, mời người nào hắn hẳn là biết, hắn đột nhiên hỏi tới Hàn Mặc Nhiễm, nghĩ tới chắc hẳn là hắn có mời Hàn Mặc Nhiễm, nhưng Hàn Mặc Nhiễm lại không cùng cô nói qua. Lấy quan hệ của hai người bọn cô, hắn không cần thiết phải cùng cô nói.

Bất quá về đối ngoại, hai người vẫn luôn xây dựng mối quan hệ vợ chồng ân ái, hình tượng gia đình hoặc thuận, người ngoài hoàn toàn không biết tình giống chân thật. Nếu cô biểu hiện ra là không biết Hàn Mặc Nhiễm cũng được mời, thực rõ ràng sẽ làm người khác suy đoán vợ chồng hai người bằng mặt không bằng lòng, ngay cả chồng được mời cũng không biết.

Tâm tư thay đổi thật nhanh, Hạ Hạm nói: " Anh ấy có chút việc trì hoãn."
Lâm Tông cười nói: " Hàn tổng quả nhiên là một người bận rộn."

Hạ Hạm cười cười không nói chuyện.
Lúc này có một tiểu nam sinh chạy chậm tới bên Lâm Tông, nói nhỏ bên tai hắn một câu, Lâm Tông hai mắt sáng ngời, lập tức nói: " Quả nhiên nhắc Tào Tháo , Tào Tháo liền tới, Hàn tổng tới, tôi đi nghênh đón một chút."

Nhìn dáng vẻ này của ông ta,một lần nữa  khẳng định suy đoán của Hạ Hạm. Nhưng bữa tiệc từ thiện buổi tối nay nói lớn không lớn, lấy địa vị của Hàn Mặc Nhiễm hiện tại, không cần thiết phải tới tham gia, bữa tiệc này đối với nhân mạch của hắn tăng lên cũng không phải là lớn.

Một lúc sau quả nhiên thấy Lâm Tông dẫn Hàn Mặc Nhiễn vào , Hàn Mặc Nhiễm hiện tại chính là lão đại chạm tay có thể bỏng của nền AI hiện nay này, ngay khi hắn bước vào liền lập tức trở thành tiêu điểm. Không ít người nhìn thấy hắn xuất hiện liền nhỏ giọng nghị luận: Mặt mũi Lâm Tông cũng thật lớn, thế nhưng còn mời được Hàn Mặc Nhiễm tới. Có thể ở trước mặt Hàn Mặc Nhiễm gây chút chú ý chính là trợ lực của chúng ta, chút nữa tôi phải qua chào hỏi mới được.

Bởi vì một đường tiến lại đây đều liên tiếp có người tiến lên chào hỏi, từ cửa tới bên này, khoảng cách không xa nhưng lại mất không ít thời gian. Lâm Tông dẫn Hàn Mặc Nhiễm tới, hắn thực tự nhiên mà đứng bên người Hạ Hạm. Hai người nhìn nhau mỉm cười, giống như vợ chồng đã kết hôn nhiều năm đã trở nên bình đạm mà có ăn ý.
Hàn Mặc Nhiễm kỳ thật đã gặp qua Lục Vân Sâm, thời điểm hắn cùng cô hợp tác, thường xuyên nhìn thấy người này tới tìm cô, bất quá ah ah Cảnh nghĩ rằng hắn không biết hắn ta( LVS) , hướng về phía hắn giới thiệu: " Vị này chính là CEO ngành thực phẩm, Lục Vân Sâm."

Hàn Mặc Nhiễm bưng chén rượu hướng phía Lục Vân Sâm nói: " Hoá ra ngài là Lục tiên sinh, tôi là chủ của
Bàng Đại Lĩnh Hàng khoa học kĩ thuật- Hàn Mặc Nhiễm."

Không cần người khác giới thiệu, tự báo gia môn, lời này khá là khiêm tốn.
Lục Vân Sâm cũng khách khí nói: " Hàn tiên sinh hảo, hâm mộ đại danh ngài đã lâu."

Cái ly của hai người chạm vào nhau, mỗi người bưng lên uống một ngụm.
Có người hầu bưng khay ăn vặt lại đây, Hàn Mặc Nhiễm từ trên khay lấy một thanh chocolate lột vỏ rồi đưa cho Hạ Hạm, hắn làm rất tự nhiên, chocolate được đưa tới bên miệng cô.
Loại thân mật này rất tự nhiên, giống như ngày thường cô cùng hắn đều là như vậy ở chung.

Hạ Hạm yên lặng nhìn hắn một cái, loại diễn ân ái này không phải là chưa từng diễn trước mặt người khác, Hạ Hạm cũng không quá kinh ngạc, đang muốn giữ tay hắn để cắn chocolate,không nghĩ tới Lục Vân Sâm lại đột nhiên nói: " Cô ấy không thể ăn chocolate, cô ấy bị dị ứng."
Hạ Cảnh đang cùng Lâm Tông nói chuyện đấu giá hôm nay, nghe vậy liền dừng lại câu chuyện, ánh mắt mang theo điểm tìm tòi nghiên cứu hướng Lục Vân Sâm nhìn qua.

Hàn Mặc Nhiễm biểu tình không có gì biến hoá, hơi nhướn mày, cúi đầu, mặt mày tựa hồ có hạ cười nhìn cô hỏi: " Dị ứng?"

Lục Vân Sâm lại nói: " Anh là chồng của cô ấy, ngay cả chuyện cô ấy bị dị ứng chocolate cũng không biết sao?"

Hạ Hạm nhíu mi, cô không biết Lục Vân Sâm đang phát thần kinh cái gì, vốn dĩ cô cùng hắn ta không ở bên nhau quá lâu, liền ngay cả bạn bè cũng không phải, huống chỉ nhiều năm như vậy vẫn không gặp lại nhau, cô đã kết hôn nhiều năm, những cái mâu thuẫn đó hẳn là nên theo thời gian tan thành mây khói, nhưng những lời hắn vừa nói, rõ ràng là có ý tứ khiêu khích Hàn Mặc Nhiễm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro