1. Bàn về chỉ số thông minh của ba đứa nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rảnh rỗi không việc gì, Ôn Khách Hành ngồi nói chuyện phiếm với Chu Tử Thư, trước mặt là Tào Úy Ninh và Cố Tương đang giao thủ với Trương Thành Lĩnh.

Thành Lĩnh chăm chỉ luyện công, căn bản đã vững chắc, chỉ có một chút thiếu sót là ít kinh nghiệm thực chiến. Trước giờ vẫn chỉ luyện tập cùng Chu Tử Thư, theo lời Ôn Khách Hành thì là dùng dao mổ trâu đi giết gà.

Cho nên hiện tại việc giao đấu với Trương Thành Lĩnh được phân cho chị gái và anh rể của nó.

Tính cách Tào Úy Ninh hòa nhã, Trương Thành Lĩnh lại là người một nhà, không thể thật sự xuống tay; A Tương lại rất mạnh mẽ không biết tiết chế. Nhưng tư chất Trương Thành Lĩnh trời sinh vô cùng tốt, tuy hơi ngốc một chút nhưng cũng may có năng lực, nhanh chóng tìm được chiêu số cho bản thân giữa sự bao vây tấn công của hai người.

"A Nhứ, đồ đệ huynh thật sự hơi ngốc, hồi đó ta dạy dỗ A Tương cũng không hao hơi tốn sức đến thế." Ôn Khách Hành phe phẩy cái quạt, nhìn ba đứa giao đấu, cảm thán.

Chu Tử Thư nhíu mày, nhưng quả thật không thể phản bác được gì, chỉ có thể nói: "Chim non nếu siêng năng chăm chỉ cũng sẽ bay được."

"Ta thấy nha, trong ba đứa nó, A Tương vẫn thông minh hơn chút." Ôn Khách Hành nói.

Chu Tử Thư nhướng đôi mi dài nhìn hắn, "Huynh chắc không?"

"Như thế nào?" Ôn Khách Hành cũng nhìn y, "Chẳng lẽ Thành Lĩnh có thể so thông minh với A Tương?"

"Ta không phải nói đồ đệ ngốc nhà mình, ta nói con rể tốt của huynh đấy." Chu Tử Thư cười.

Ôn Khách Hành nhăn mặt, trên khuôn mặt anh tuấn viết nguyên chữ không vui, "Tên ngốc họ Tào? Không phải là con thỏ sinh từ trong hang hồ ly sao? Vừa khờ vừa ngố, lanh lợi chỗ nào?"

Chu Tử Thư liếc hắn, "Huynh xem chuyện giữa hai chúng ta, ba đứa nó ai nhìn ra trước?"

Ôn Khách Hành cẩn thận suy nghĩ một chút, từ từ hai mắt trợn tròn, có phần khó tin.

Chu Tử Thư cười, "Trong ổ hồ ly, làm sao sinh ra một con thỏ trắng thuần khiết vô hại? Chỉ sợ là con cáo nhỏ giả heo ăn thịt hổ đó!" Y nhìn về phía ba người, ánh mắt xa xăm.

Tào Úy Ninh ngốc sao? Đương nhiên không, nếu cậu ta thật sự là một tên đại ngốc, sao có thể trở thành đệ tử được Thanh Phong kiếm phái coi trọng?

Mối quan hệ giữa Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư chưa bao giờ bị tận lực che giấu với những người thân cận.

Thế nhưng mới đầu do Thành Lĩnh còn nhỏ, xem như thấy sư phụ và Ôn thúc gần gũi quá mức, cũng chỉ cho rằng hai người là sinh tử chi giao, tất nhiên quan hệ khăng khít hơn so với những kẻ khác.

Còn như A Tương, đầu óc con bé tương đối đáng gờm, nhưng ngoại trừ chủ nhân cùng ăn uống, à, giờ được thêm một Tào Úy Ninh, thì chẳng quan tâm chuyện gì khác nữa.

Tào Úy Ninh phát hiện ra mối quan hệ khác thường giữa hai người từ lúc nào nhỉ? Có khi đã nhận ra từ rất sớm rồi.

Ôn Khách Hành là người lạnh lùng, cho dù miệng nở nụ cười, trong mắt cũng chẳng có chút ấm áp. Tào Úy Ninh không tính là cực kỳ thông minh, nhưng phương diện nhìn người cũng có đôi chút tinh tường. Trước đây cậu ta liếc mắt đã nhìn ra, tính cách Ôn Khách Hành như vậy mà vì Chu Tử Thư thua thiệt thế nào cũng chịu đựng, cũng biết Chu Tử Thư trong mắt Ôn Khách Hành hoàn toàn khác biệt với tất cả mọi người, gồm cả A Tương. Bằng không lúc đó cậu ta cũng chẳng mượn việc cậy nhờ sư thúc mời hậu nhân Thần y cốc chữa bệnh cho Chu Tử Thư làm lý do tiếp cận mấy người họ, theo đuổi A Tương rồi. Quả nhiên Ôn Khách Hành tuy vẫn không ưa cậu, nhưng qua mấy câu can ngăn của Chu Tử Thư thì cũng im lặng không biểu hiện gì quá đáng nữa.

Nhưng ban đầu cậu ta chỉ cho rằng Ôn Khách Hành xem trọng nhân cách thanh cao của Chu Tử Thư mà thôi, chưa từng nghĩ Ôn Khách Hành lại có ý nghĩ như thế đối với Chu Tử Thư. Nhưng ở chung lâu ngày, Tào Úy Ninh dần dần nhìn ra một chút vấn đề.

Thật sự Ôn Khách Hành quá mức quan tâm bảo vệ Chu Tử Thư, cả mấy chuyện lặt vặt cũng để tâm, chẳng có ý che giấu trước mặt người ngoài. Cho nên dù kinh ngạc với tình cảm Ôn Khách Hành dành cho Chu Tử Thư, nhưng nhìn hai người họ rất thản nhiên, Tào Úy Ninh không dám biểu lộ sự kinh ngạc của mình, cho rằng mình nghĩ nhiều quá. Lại thấy Chu Tử Thư đối với Ôn Khách Hành trước sau không mặn không nhạt, xem quan hệ giữa hai người chỉ là đơn phương một phía Ôn Khách Hành.

Thế nhưng sau đó, thân phận của Ôn Khách Hành và Cố Tương bị phơi bày ra ánh sáng, tình thế bọn họ vô cùng bất lợi, Chu Tử Thư lại không hề rời bỏ Ôn Khách Hành, tin tưởng bảo vệ hắn, dù cho bản thân y không còn sống được bao lâu nữa, lại nguyện ý vì Ôn Khách Hành mà thương thảo chuyện ngày sau.

Tào Úy Ninh từ lúc ấy đã hiểu, có một số chuyện tâm ý tương thông không cần dùng lời nói biểu hiện. Quan hệ của Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư chính là như vậy.

Sau lại đại chiến, Tào Úy Ninh lo lắng A Tương vì cứu mình mà bị sư phụ của mình cho một chưởng, sợ nàng gặp nguy hiểm tính mạng, vì vậy đi khắp nơi tìm Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư cầu cứu, nhìn thấy giữa một đống hoang tàn, dưới ánh tà dương, hai người họ ôm chặt lấy nhau, trong lòng cậu ta rung động sâu sắc. Thì ra, sinh tử thật sự có thể giao phó cho người yêu thương.

Cậu ôm chặt A Tương, cũng cảm thấy may mắn vì có được người yêu như thế.

Mà từ khi nào Chu Tử Thư phát hiện Tào Úy Ninh giả heo ăn thịt hổ? Nói đến thì cũng là vừa khéo trùng hợp.

Ngày trước y và Ôn Khách Hành chẳng ai nhường ai cái vấn đề trên dưới, hàng đêm khiêu khích đối phương, chỉ hận không thể ăn sống nuốt tươi đứa kia vì không ai chịu nhận kèo dưới. Lúc thân thiết ban đêm cũng có phần bực tức, dấu vết trên người lộ liễu, không che giấu được.

Chu Tử Thư từ Thiên Song ra, khác với Ôn Khách Hành chỉ biết chém giết, y quen việc quan sát người khác tỉ mỉ. Buổi sáng hôm đó Tào Úy Ninh gặp y, vừa liếc mắt liền nhìn thấy vết đỏ không giấu được trên cổ y, đầu tiên thì đúng là kinh ngạc, nhưng cảm xúc đó nhanh chóng tan biến, mang trên mặt nụ cười vô tư, lại biến thành con thỏ thuần khiết vô hại.

Chu Tử Thư khi đó cười thầm, quả nhiên là giang hồ nha, chẳng hề có một nhân vật đơn giản.

Thế nhưng người thông minh như Ôn Khách Hành sao lại không phát hiện Tào Úy Ninh khác thường? Đơn giản thôi, mặc dù Tào Úy Ninh mười phần thông minh, trong mắt Ôn Khách Hành cũng tự động biến thành tên nhóc ngốc nghếch muốn bắt cóc con gái của hắn. Nhìn ngang ngó dọc đều thấy ngứa mắt, làm sao nhận ra được thông minh hay không thông minh.

"A Nhứ đã sớm biết sao không nói cho ta?" Âm thanh vô cùng mềm nhẹ của Ôn Khách Hành vang lên bên tai, khiến Chu Tử Thư sực tỉnh.

Y nâng tách trà cười, "Ta tưởng huynh đã biết rồi."

Ôn Khách Hành vươn tay cầm đi ly trà của y, thử một ngụm đo nhiệt độ rồi mới đưa trở lại, tự nhiên thân mật. Nhìn Chu Tử Thư mỉm cười uống trà, hắn mới đáp trả, "Là hành động thường ngày của ta quá rõ ràng."

Chu Tử Thư vẫn cười mà không nói.

Y cảm thấy gần đây mình càng ngày càng thích cười. Không biết có phải do mình đã già rồi hay chăng?

"Lão Ôn." Y gọi hắn.

"Ừm?"

"Ta có phải già rồi hay không?"

Ôn Khách Hành ngồi thẳng lại, sáp lại gần y, nhìn kỹ khuôn mặt quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.

Hàng mi dài này, đôi mắt trong veo sáng rực này, sống mũi cao này, đôi môi lúc nào cũng mỉm cười này. Hắn quan sát từng chút từng chút, sau đó hôn lên đôi mắt kia, "Theo ta thấy á, A Nhứ của ta vẫn xinh đẹp vô cùng, không già đi chút nào. Vẫn là đại mỹ nhân A Nhứ tuyệt vời nhất của ta."

Chu Tử Thư nở nụ cười. Y không để bụng việc mình có già đi, cũng chẳng để ý khuôn mặt mình có còn như trước. Bởi đó là cuộc sống, còn sống sẽ già, già rồi dung mạo sẽ thay đổi, sinh mệnh chính là như vậy. Y cười, bởi vì trong mắt mình người yêu cũng giống thế, người trước mắt y vẫn luôn là một kẻ vô cùng tuấn tú.

Hai người đối mặt nhau một lúc lâu, sau đó mới đồng thời quay đầu nhìn đến một nơi cách đó không xa, ba đứa nhóc đang nhìn về bọn họ không chớp mắt, cũng đều che miệng cười trộm.

"Giỏi! Mấy đứa bây đến tìm vui đúng không?" Ôn Khách Hành xòe quạt vụt một cái, thân người bay vọt ra bãi đất trống, "Ta thấy các ngươi rảnh rỗi quá nhỉ! Đến đây, ta luyện tập với các ngươi một chút."

"A?!!" Ba đứa sợ hãi kêu lên, dưới sự công kích không chút lưu tình của Ôn Khách Hành, chạy trối chết về phía Chu Tử Thư bên này.

"Sư phụ cứu mạng!"

"Chu Nhứ cứu mạng!"

"Chu huynh cứu mạng!"

Chu Tử Thư cũng không chút niệm tình xoay người chạy xa ba thước, "Ta thấy chuyện này đối với các ngươi mà nói cũng là chuyện tốt, cứ luyện đến trưa đi nha! Mà nhớ nấu cơm đó."

Xa xa Ôn Khách Hành vẫn rượt đuổi, ba đứa liên tục chạy trốn đồng thời gào khóc thảm thiết.

Gà bay chó sủa, náo nhiệt không gì sánh được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#shl