2. Viêm họng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện thường ngày của một nhà năm người, A Nhứ tham ăn bị dạy cho một bài.

.

Chu Tử Thư thích ăn mấy loại hạt nhỏ, bốn người trong nhà đều biết. Bình thường Ôn Khách Hành không có cấm y ăn, thế nhưng Chu Tử Thư chẳng biết điều độ, nếu Ôn Khách Hành không hạn chế số lượng, chắc y cũng ngồi lỳ trong đình cắn hạt dưa cả ngày.

Cũng bởi thời tiết hôm nay rất đẹp, Ôn Khách Hành vội vàng mang đồ đạc ra phơi nắng, sau đó tất tả đi nấu cơm, lại thu gom đồ đã phơi phóng trở vào, nhất thời không xem chừng Chu Tử Thư, để y ngồi trong đình mát uống nước quả cắn hạt dưa cả buổi chiều.

Đến giờ cơm tối, không cần tới Ôn Khách Hành dỗ, Chu Tử Thư khát nước chủ động uống một bát canh lớn. Ôn Khách Hành chả biết chuyện gì còn tưởng A Nhứ cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn ăn canh rồi.

Nửa đêm đang ngủ, Chu Tử Thư bắt đầu thấy đau họng nóng rát. Y nhắm mắt cau mày, giơ tay lay lay Ôn Khách Hành, "Ta muốn uống nước."

Ôn Khách Hành bị y đánh thức, lơ ma lơ mơ hỏi, "Sao thế A Nhứ?"

"Uống nước!" Chu Tử Thư cau mày.

Ôn Khách Hành thở dài, ngồi dậy đến bên bàn thắp nến, tìm tới bình trà, làm ấm, rót cho y chén nước, đi về bên giường, lẩm bẩm, "Sao A Nhứ hôm nay ngủ lại bị khát nước?" Vừa nói vừa đỡ y ngồi lên.

Chu Tử Thư nhắm mắt ngồi dậy, uống một hơi hết chén nước Ôn Khách Hành đưa đến bên miệng, cổ họng mới dễ chịu hơn một chút. Chân mày rũ xuống chìm vào giấc ngủ, xoay người không để ý mấy âm thanh ồn ào của Ôn Khách Hành.

Ôn Khách Hành buồn cười, đặt chén xuống bàn, thổi tắt nến, trở về ngủ, không vươn tay ôm Chu Tử Thư. Một lúc sau, Chu Tử Thư đã ngủ say, trở mình lăn vào lòng Ôn Khách Hành. Lúc này Ôn Khách Hành mới đưa tay ôm ấp yêu thương mỹ nhân nhà mình, thỏa mãn thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Chu Tử Thư thức dậy trước cả Ôn Khách Hành, bởi vì cổ họng y đau rát, nóng bừng. Y gỡ tay Ôn Khách Hành ra, trở mình bước xuống giường, chỉ mặc một lớp áo mỏng, lê đôi giày tới bàn, ngồi xuống dốc cả bình nước uống.

Ôn Khách Hành bị tiếng động đánh thức, "A Nhứ làm gì mà dậy sớm thế?"

Chu Tử Thư đang định trả lời, bất chợt ho một tiếng, âm thanh khàn đục, cổ họng đau buốt.

Toi đời!

Quả nhiên Ôn Khách Hành vừa nghe y ho khù khụ liền tỉnh táo, vội vàng ngồi dậy, xốc chăn bước xuống giường đi đến hỏi, "A Nhứ sao mà ho khan vậy? Bị cảm à?"

Chu Tử Thư nhíu mày, há miệng cho Ôn Khách Hành xem. Ngay khi nhìn thấy toàn bộ khoang miệng và cổ họng của Chu Tử Thư đỏ tấy cả lên dưới ánh mặt trời, Ôn Khách Hành nhíu mày, sắc mặt trầm xuống, suy nghĩ một chút là biết Chu Tử Thư bị làm sao.

"Chiều qua A Nhứ ăn bao nhiêu hạt dưa đấy?"

Chu Tử Thư nghĩ một chút mới đáp, "Toàn bộ." Giọng của y hoàn toàn khản đặc.

Hôm qua y đã ăn hết tất cả hạt dưa trên bàn.

Ôn Khách Hành tức đến mức trợn ngược, "Ăn hết?! Chỗ đó là cho ba ngày đó A Nhứ! Bảo sao lại viêm họng?!"

Chu Tử Thư thấy hắn thật sự nổi cáu, đành bày ra vẻ mặt vô tội, chớp chớp đôi mắt to.

"Làm nũng cũng vô dụng!" Ôn Khách Hành nói, "Giờ mà không cho A Nhứ một bài học thì làm sao biết chừa đi." Hắn vừa nói vừa kéo Chu Tử Thư đến, tay thì nhanh chóng khoác y phục lên cho y, mồm vẫn không ngừng lải nhải.

Chu Tử Thư cau mày. Lão Ôn cái gì cũng tốt, nhất là cái thói dông dài này, càng ngày càng lợi hại.

Lúc ba đứa nhỏ đến gặp hai đứa lớn, thấy Chu Tử Thư ngồi trong đình, ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế nhỏ, hai chân khép nép, để một cái rổ nhỏ trên đầu gối, đang nhặt hoa cúc và hạt sen phơi khô. Ôn Khách Hành đầy khí thế trầm lặng ngồi một bên trông coi. Nhìn thấy ba đứa nhỏ mới ngủ dậy mò ra hậu viện, vẫy tay, "Mấy đứa qua đây."

Ca này hơi bị hiếm thấy, ba người không biết xảy ra chuyện gì, nhưng xem tình hình nhất định là Chu Tử Thư đã làm cái gì khiến Ôn Khách Hành bất mãn rồi, chứ không thì mặt trời mọc từ phía tây à? Chu Tử Thư mà cũng có lúc ngoan ngoãn nghe lời Ôn Khách Hành như thế?

Vì thế ba đứa nhanh chân đi tới, ngoãn ngoãn đứng dàn hàng.

Chu Tử Thư cũng không ngẩng lên, dẩu môi cúi đầu chăm chú lựa lựa gì đó trong rổ.

"Hôm qua A Nhứ ăn nhiều hạt dưa nên viêm họng, các ngươi không để ý chút nào à?!" Ôn Khách Hành nói.

Ba đứa nhỏ cảm thấy oan uổng gấp mấy lần. Bình thường ngươi cưng chiều y tới mức y đòi sao cũng không dám hái trăng, chúng ta lại dám ngăn cản y ăn cái gì à? Thế nhưng mấy lời này sao mà dám nói, chỉ có thể cúi đầu nhận lỗi.

Ôn Khách Hành không hề thấy chút tội lỗi giận chó đánh mèo, tiếp tục nghiêm mặt nói: "Bắt đầu từ hôm nay, nhà ta không được mua mấy thứ này trong vòng một tháng!"

Chu Tử Thư ngẩng lên nhìn Ôn Khách Hành kinh ngạc.

"Nhất là không được cho A Nhứ ăn!" Ôn Khách Hành nói, "Ta mà nhìn thấy, ba đứa liệu mà ra sau núi chạy một trăm vòng mới được về!"

Tai bay vạ gió!

Ba đứa đều ấm a ấm ức nhìn Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư bị ba đứa nhỏ nhìn chằm chằm, hiếm khi cảm thấy có lỗi, vì thế cúi đầu nhận "phạt".

Bữa sáng mọi người ăn cháo, chỉ có mình chén Chu Tử Thư là nước cháo loãng, nhìn chẳng thấy mấy hạt gạo, cũng không được ăn món mặn.

Ôn Khách Hành không ăn sáng, lui cui trong bếp nấu trà hoa cúc hạt sen cho Chu Tử Thư giảm viêm.

Xong bữa sáng, thông thường trước cơm trưa Chu Tử Thư cũng được ăn mấy món quà vặt, nhưng hôm nay chỉ có một ấm trà đắng lớn đặt trước mặt.

"Hai ngày này A Nhứ nhớ uống nhiều trà hoa cúc." Ôn Khách Hành nói, "Buổi trưa tiếp tục húp cháo nha."

Chu Tử Thư thở dài.

Đến chiều, Chu Tử Thư no nước nằm trên giường nhìn ba đứa nhỏ luyện công, sắc mặt không cảm xúc. Ngửi thấy hương trà hoa cúc từ phòng bếp bay đến, y hít một hơi thật sâu, đứng dậy chạy vào trong phòng trốn.

Ôn Khách Hành bưng ấm trà đi tới, không thấy Chu Tử Thư đâu, hỏi ba đứa "A Nhứ đâu?"

Cố Tương chỉ chỉ về hướng phòng của y, làm mặt quỷ, "Ca, huynh đừng chọc giận Chu Nhứ nha."

Ôn Khách Hành hừ một tiếng, mang ấm trà đi vào phòng.

Chu Tử Thư nghe tiếng bước chân của Ôn Khách Hành, phảng phất còn ngửi thấy mùi trà hoa cúc, kéo chăn trùm kín đầu.

Ôn Khách Hành buồn cười, để ấm trà ở bên ngoài, bước tới kéo chăn ra. "A Nhứ đừng có quậy."

Chu Tử Thư níu chặt chăn không buông.

Ôn Khách Hành xốc chăn từ dưới chân, lật lên ném thành một đống trên đầu Chu Tử Thư, hai người giáp mặt nhau.

Chu Tử Thư thấy hơi tủi thân, mím môi lườm Ôn Khách Hành.

Ôn Khách Hành vừa bực vừa buồn cười, đưa tay nhéo mũi Chu Tử Thư một cái, cúi người xuống, tay trái chống một bên đầu Chu Tử Thư, tay phải vuốt ve chóp mũi y, "A Nhứ còn cáu kỉnh với ta? Là lỗi của ta à? Làm như ta bắt nạt huynh vậy."

"Không phải à?!" Chu Tử Thư mở miệng, âm thanh vẫn như quạ kêu. Nói rồi giơ đầu gối đạp cho Ôn Khách Hành một phát, không mạnh không nhẹ.

Ôn Khách Hành không tránh, chỉ cười nhìn Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư nhăn mặt, bị hắn thấy vành tai ửng hồng, nghiêng đầu đi.

Ôn Khách Hành lúc này mới cúi đầu hôn nhẹ lên má y, nói: "Ta có phải không cho A Nhứ ăn mấy cái hạt đó đâu? Chỉ là ta sợ A Nhứ ăn nhiều không tốt. Huynh nhìn xem chẳng phải là viêm họng rồi sao!?"

Chu Tử Thư không nói được gì.

"A Nhứ có biết, huynh đau một, ta đau hai." Ôn Khách Hành thấp giọng nói, "Nếu huynh lại không chú ý nữa, ta sẽ phạt thật đấy."

Chu Tử Thư liếc hắn một cái.

"A Nhứ có nghe chưa?" Ôn Khách Hành hỏi.

Chu Tử Thư lại cho hắn một đạp, "Biết rồi, lắm lời!"

Ôn Khách Hành cười cười. "Đứng lên, trà để bên ngoài nguội mất."

Chu Tử Thư lại ôm mặt.

Ôn Khách Hành bật cười, "Ta uống cùng A Nhứ, có được không nào?"

Không chỉ có Ôn Khách Hành uống cùng, cả ba đứa kia cũng uống trà hoa cúc hạt sen tiêu viêm mấy ngày trời, tới mức ăn cơm cũng chả thấy mùi vị gì.

Trương Thành Lĩnh len lén khóc lóc kể lể với Tương tỷ tỷ và Tào sư huynh của nó, "Sống như này khác gì hòa thượng đâu?"

Cố Tương bó tay.

Tào Úy Ninh chẳng còn cách nào, đành lén lút thừa dịp buổi chiều xuống núi đưa hai chị em đi vào trong trấn ăn chút món ngon.

Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành giả như không biết.

Cũng may dưới sự giám sát nghiêm khắc của Ôn Khách Hành, Tuần Tử Thư rất nhanh đã khỏi đau họng, vài ngày sau đã có thể nói chuyện bình thường. Thế nhưng Ôn Khách Hành vẫn khăng khăng không đồng ý yêu cầu của Chu Tử Thư để ba đứa kia mua hạt dưa về.

"Đã nói phạt A Nhứ một tháng không được ăn." Ôn Khách Hành giơ ngón tay chọt chọt lên trán Chu Tử Thư, "Chưa hết một tháng, A Nhứ kiên nhẫn chút đi!"

Chu Tử Thư nhìn chằm chằm Ôn Khách Hành hồi lâu, đột nhiên cười cười, "Được."

Ôn Khách Hành nghi hoặc. Chu Tử Thư chỉ cười mà không nói.

Ban đêm.

Chu Tử Thư tung cước đá bay Ôn Khách Hành, nói chắc như đinh đóng cột, "Ta trong một tháng phải khỏi viêm, ngươi đến thư phòng mà ngủ!"

Ôn Khách Hành ngồi chồm hổm ngước nhìn Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư ung dung nhìn lại.

Ôn Khách Hành nghiến răng nhào tới, "Huynh ăn đi! Ăn nữa đi!"

Chu Tử Thư đắc ý.

Thế nên, là người nào phạt người nào đây?

Nên là, Ôn đại thiện nhân lên mặt, khi thì hữu dụng, lúc thì vô dụng. Ví dụ như ở chuyện nào đó kể trên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#shl