Chương 17: Chấp nhận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tách trà nhỏ đã uống xong.

"A Nhứ, ngươi đi xem, Thành Lĩnh đi gọi người mãi chưa thấy về?" Còn không nhanh tới, đồ ăn sáng đều bị lão quái vật  ăn vụng hết cả bàn.

Sau đó thời gian lại trôi qua một tách trà nữa.

Đồ ăn sáng đã dọn xong hết rồi, cũng không thấy A Nhứ trở về, không có đạo lý a! Nơi ở của hai vị tiền bối cách sân này rất gần, cả đi cả về thời gian hết một chén trà hoàn toàn đủ.

"Lão quái vật, ta đi xem! Ngươi không được ăn vụng...... Thất gia giúp ta nhìn hắn."

"Ăn vụng cái gì, ta đây là nếm thử, nếm thử trước!" Tên tiểu bạch kiểm này không hiểu gì cả.

Ôn Khách Hành vừa mới tiến vào tiểu viện của hai vị tiền bối, liền nghe được âm thanh nói chuyện náo nhiệt trong phòng. Thành Lĩnh cái tiểu tử ngốc này, bảo hắn lại đây mời hai vị tiền bối đi dùng đồ ăn sáng, hắn lại chạy tới nói chuyện phiếm.

"Hai vị......" Hắn vừa nói vừa cười đang định hỏi mọi người có chuyện gì góp vui thì Ôn Khách Hành nhìn thấy...... một bàn đồ ăn sáng, mọi người đang ngồi xung quanh.

"Ca, mau tới đây ngồi, Ninh tiền bối làm đồ ăn sáng, hương vị rất tuyệt, ăn rất ngon."

Ôn Khách Hành: Hắn bận việc một cái buổi sáng, bọn họ thì tốt rồi, một đám đi ăn ngoài.

Trương Thành Lĩnh đang cúi mặt trong bát cơm cũng ngẩng đầu: "Đúng vậy sư thúc, người mau tới đây ăn đi, bằng không lát nữa  ăn xong hết đó."

Ôn Khách Hành: "Ta bảo ngươi đi mời hai vị tiền bối tới dùng đồ ăn sáng, ngươi thì...... Chạy sang đây ăn?"

"A nga...... Đúng a! Sư thúc người không nói con cũng quên mất!" Nhìn thấy hai vị tiền bối đã bày đồ ăn trên bàn, lại bị Tương tỷ tỷ lôi kéo ngồi xuống ăn một miếng, hắn liền quên chính sự.

Ôn Khách Hành: Đúng là tiểu tử ngốc...... Việc này cũng có thể quên sao?

"A Nhứ......" Huynh a? Huynh sao lại cũng ngồi ăn rồi.

"Đệ ở nơi đó mỗi ngày đều có thể ăn...... Đồ ăn của tiền bối thì chưa chắc đã có mà ăn đâu." Chu Tử Thư nói thật lòng.

Ôn Khách Hành: Nói rất đúng, hợp lý hợp tình, ta thế nhưng không có lời gì để nói.

"Lão Ôn, mau ngồi xuống ăn đi, qua thôn này không có chỗ nào ăn nữa đâu." Chu Tử Thư một tay kéo lão Ôn dắt hắn ngồi xuống bên người, chiếc đũa nhanh chóng gắp vào trong bát cho hắn: "Còn ngây ngốc làm gì? Không còn mau ăn......"

Thức ăn của hai vị tiền bối, đừng nói phần lớn hắn chưa gặp qua, đồ ăn vào trong miệng hương vị càng siêu tuyệt.

Ôn Khách Hành ăn một ngụm thì ngừng nói chuyện, chỉ chuyên tâm lo ăn. Một đám người gió cuốn mây tan, đem một bàn ăn không còn một mảnh.

Xong xuôi, Ôn Khách Hành lau lau miệng: "Thiên Xảo, ngươi đi Đông viện phòng ăn bên kia, nói cho Thất gia bọn họ, bảo bọn họ ăn trước đi! Không cần chờ chúng ta trở về ăn."

"Ăn no hết cả bụng...... thật hạnh phúc." Cố Tương vuốt bụng cảm khái.

"Ninh tiền bối, ngài có định nhận đồ đệ không? Ngài xem ta...... có được không?"

Tào Úy Ninh vừa nghe A Tương nói như thế, trực tiếp tiến đến trước mặt Ninh tiền bối: "Ta muốn theo ngươi học nấu ăn." Như vậy về sau A Tương có thể mỗi ngày đều ăn đồ ăn hắn nấu.

"Được a!" Cũng không phải chuyện gì to tát, Thất Dạ lập tức gật đầu đồng ý.

"Cảm ơn Ninh...... Sư phụ!" Tào Úy Ninh vội vàng sửa lại.

"Đừng nói cảm ơn vội...... Trù nghệ của ta cũng chỉ thế thôi, các ngươi sẽ cảm thấy ta làm đồ ăn ăn ngon, đó là bởi vì hôm nay các ngươi ăn bữa cơm này, nguyên liệu nấu ăn ẩn chứa linh khí, cho nên các ngươi mới có thể cảm thấy ăn ngon...... Cũng không phải trù nghệ của ta cao siêu thế nào đâu."

"Ninh sư phụ, linh khí là cái gì?" Tào Úy Ninh không hiểu.

Thất Dạ giải thích nói: "Một loại năng lượng hệ thống."

Tào Úy Ninh hoang mang chớp chớp mắt: "Năng lượng, hệ thống? Kia lại là cái gì?"

"Một loại năng lượng, tựa như võ công của các ngươi ở thế giới này. Luyện công thì thân thể sẽ có được chân khí...... Chân khí chính là một loại năng lượng." Thất Dạ giải thích xong, hỏi: "Ta giải thích như vậy, ngươi có hiểu không? Lý giải được chứ?"

"Hình như, có thể...... Lại dường như, không thể......" Tào Úy Ninh gật gật đầu lại lắc đầu.

Ôn Khách Hành kết hợp lời giải thích của tiền bối, nói: "Có phải thế này, linh khí và chân khí thật ra là hai loại năng lượng khá giống nhau, mà linh khí so với chân khí càng tốt hơn? Đúng không?"

Thất Dạ: "Đúng vậy, chính là ý này."

"Đúng rồi, thuận tiện ngươi cũng dạy hắn đi......" Thượng Quan Ngọc Nhi chỉ chỉ Độc Hạt: "Cùng dạy cả hai, đỡ cho việc mỗi ngày ta lại phải chạy hai nơi để ăn cơm."

Độc Hạt:...... Ta phải nhẫn...... Ta phải cười, mạng nghĩa phụ còn trong tay nữ nhân điên này.

Ăn uống no đủ, Thượng Quan Ngọc Nhi cũng nhớ tới chính sự: "Nga, còn có...... chuyện về Bồ Đề Quả? Hôm nay ngươi muốn giải thích thế nào?"

Thất Dạ quả thực cạn lời: "Ngươi còn muốn ta giải thích? Ngươi trước đó nghĩ xem muốn giải thích với ta như nào đi? Cam đoan của ngươi đâu?"

"Cái gì cam đoan?"

Thất Dạ:......

"Ngươi ra ngoài với ta!" Người quá nhiều, không đem nha đầu này thu thập một trận là không yên.

"Có chuyện gì không thể quang minh chính đại nói? Làm sao dám làm không dám nhận?" Ta mới không cần ra ngoài a, lúc này đi ra đối với nàng chắc chắn có hại.

"Ai dám làm không dám nhận, Bồ Đề Quả là ta cho ngươi, nhưng ngươi đã bảo đảm với ta ra sao? Ngươi nói ngươi chỉ đem Bồ Đề Quả làm vật trang trí, tuyệt đối không ăn."

Thượng Quan Ngọc Nhi bới lông tìm vết: "Cho nên...... Ngươi hiện tại đã thừa nhận Bồ Đề Quả là ngươi cho ta."

Thất Dạ buông tay: "Ta không có không thừa nhận a?"

Nhận rồi?

Ngày hôm qua còn chết không dám nhận, nói nàng tìm lầm người, hôm nay lại đột nhiên thừa nhận?

Thượng Quan Ngọc Nhi càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, không khỏi liên tưởng đến chuyện ngày trước ở Vô Lệ chi thành, cũng như thế?

Trước sau chuyển biến quá nhanh, giống như đột nhiên thay đổi thành người khác.

Thay đổi ......

"Kim Quang thúc thúc, sao ta cảm thấy, cảm thấy...... Giống như có, hai, cái? Hai cái......" Thượng Quan Ngọc Nhi trong lòng nhảy ra một đáp án, sau đó mãnh liệt lắc đầu: "Không có khả năng, sẽ không...... Sẽ không có, hai Thất Dạ ma quân?"

Thất Dạ ôn tồn mở miệng: "Như thế nào...... Ta không thể có anh em sinh đôi à?"

Thượng Quan Ngọc Nhi quay đầu cho hắn ánh mắt xem thường: "Ngươi lừa quỷ à? Ngươi sao có thể có anh em sinh đôi? Ngươi lại không phải người...... Gạt ta cũng không biết tìm cái cớ nào hợp lý hơn à."

"Ai lừa ngươi?"

"Thôi nào, Ngọc Nhi...... Bồ Đề Quả chuyện này đến đây chấm dứt." Tốt nhất dừng lại ở đây, không thì hai người này không yên được.

"...... Được a! Ta khát, ngươi đi lấy cho ta chén nước."

Độc Hạt mặt vô biểu tình đi rót nước cho nàng.

Trong không khí ngắn ngủi yên tĩnh một lát.

Cố Tương vỗ vỗ tay: "Ai nha...... Ca, thiếu chút nữa thì quên, ta ngày mai muốn cùng Tào đại ca quay về Thanh Phong Kiếm Phái một chuyến."

Ôn Khách Hành vừa nghe liền lắc đầu: "Ngươi về Thanh Phong Kiếm Phái làm gì? Không được đi!"

"Ca, ngày mai là ta cùng Tào đại ca là ngày thứ ba sau lễ thành thân ...... Ngày thứ ba lại mặt, chúng ta muốn nhìn xem Mạc sư thúc còn có đại sư huynh bọn họ."

"Ca, Mạc sư thúc, đại sư huynh bọn họ đều là người tốt, Tử Thư ca, ngươi giúp ta khuyên nhủ ca? Ta muốn trở về......"

Chu Tử Thư nói: "Như vậy đi! Ngày mai ta hộ tống hai người các ngươi tới Thanh Phong Kiếm Phái."

"A Nhứ...... Thanh Phong Kiếm Phái có cái gì để xem, một đám tiểu nhân giả nhân giả nghĩa."

"Lão Ôn, đệ không thể nói như vậy, ...... Mạc chưởng môn kia quả thực tiểu nhân giả nhân giả nghĩa, là không tốt, nhưng hắn đã chết không phải sao? Ngươi cũng phải vì A Tương suy xét, rốt cuộc nàng đã gả chồng, chẳng lẽ ngươi thật muốn A Tương Úy Ninh từ đây cùng Thanh Phong Kiếm Phái nhất đao lưỡng đoạn, cả đời không qua lại với nhau."

"Ta còn nghe nói, Phạm sư thúc của Úy Ninh, còn có các sư huynh đệ đối với hắn rất tốt."

Ôn Khách Hành biểu tình dần dần có biến hóa, cũng không còn lạnh mặt nữa.

"Tùy ngươi!"

Cố Tương vội vàng cao hứng cười nói: "Cảm ơn ca! Tử Thư ca!"

Tào Úy Ninh vẻ mặt cũng ngốc nghếch vui vẻ cất lời: "Đa tạ Ôn huynh, Chu huynh."

[Hết chương 17]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro