Chương 1: Trộm gà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Bổ Hứa Hồ Lai

Editor: @trachanhmatong.g

"Cha ngươi mau đến đây, có chồn đến trộm gà của nhà mình!"

Đứa bé trai khoảng chừng sáu bảy tuổi, trên đầu trái phải đội hai cái viên hình tròn, vốn dĩ diện mạo vô cùng đáng yêu môi hồng răng trắng, lúc này đây lại trợn tròn đôi mắt tức tối dặm chân.

Nam nhân nghe tiếng kêu vội vã đem theo cán bột từ trong phòng chạy ra, nhìn theo ngón tay đang chỉ của con trai quả thật có một cái đuôi nâu nhạt ở hàng rào tre kế bên chuồng gà!

Này súc sinh!

"Đến đây! Lần này ta sẽ lột da ngươi đem đi bán lấy tiền!"

Nam tử đang cán bột nấu cơm, vải thô tay áo đã xoắn lên, lúc đi còn cầm theo chà cán bột bằng gỗ, hùng hổ chạy đến chuồng gà.

Hắn nuôi mấy con gà hoa lau, gần đây luôn bị hoàng bì súc vật đến trộm.

Đây là nhân quả báo oán!

Đừng nghĩ nó là linh vật, cho dù là thần tiên thì cũng không thể trộm gà của dân chúng như vậy!

Lúc trước đều là lén trộm đến lúc đêm tối, hôm nay cả gan ăn trộm ban ngày bạn mặt.

"Đừng nghĩ ta dễ bắt nạt!"

Nam tử xách theo cái chày, đứa nhỏ ở phía sau hò hét trợ uy.

"Cha, mau bắt con chồn này, đem nó đi chợ bán mua kẹo đậu phộng ăn!"

"Ai~ con chồn này thật lớn, còn mập mạp, khẳng định bán được không ít tiền!"

Thanh thúy giọng trẻ con mỗi một tiếng đều kêu hắn là chồn, Hoàng Lê dựng thẳng mi mắt. "Ngươi là chồn, cả nhà ngươi mới là chồn!" Hoàng Lê quay đầu ra phía sau, đôi mắt hẹp dài nhìn cái đuôi đang xõa tung của mình đảo qua đảo lại mười phần vừa ý.

Tiểu gia hắn là hồ ly, là chủng loại cao quý! Sao có thể so sánh với chồn.

Hoàng Lê đói bụng hai ngày, lại đi theo nữ nhân xấu xa đó, không ngừng đi tiếp, bụng muốn dán vô lưng luôn. Lúc ra khỏi rừng tình cờ đi qua đây thấy nguyên một cái chuồng gà, nước miếng hắn chảy ròng ròng.

Thừa dịp nữ nhân đó không ở đây, Hoàng Lê nhẹ nhành phóng qua hàng rào tre, chui đầu vào bầy gà, "Món ngon ơi, ta tới đây~~"

Trong hình dạng hồ ly, hắn một ngụm cắn lấy con gà béo nhất đàn, nhẹ nhàng chạy trốn khỏi cán bột của nam tử đang quất xuống.

Một con hồ ly xinh đẹp trong mắt lộ ra vài phần đắc ý.

Muốn bắt hắn ư? Nghĩ hay thật.

Nhảy qua khỏi rào tre, chạy nhan trên đường, mùi vị thịt gà thơm ngon trong miệng bốc lên lỗ mũi thật nồng nàn, Hoàng Lê khó khăn nuốt nước miếng vẫn còn vương dãi một ít.

Con gà hoa lau chịu đau đang gáy lên và giãy giụa, điều này làm Hoàng Lê càng hưng phấn.

Hoàng Lê tính toán bỏ xa người nam nhân đó sẽ tìm một góc kín đáo lén ăn hết con gà này, nếu không đợi đến khi gặp được xú nữ nhân kia sẽ bị dạy dỗ một hồi.

Tốt xấu gì cũng là một con hồ ly đạo hạnh mấy trăm năm, không sợ bị phong ấn pháp lực, nam tử người thường kia căn bản không phải đối thủ của hắn.

Quay đầu nhìn lại nam tử kia đã mệt đến thở hồng hộc, hùng hung hổ hổ.

Hoàng Lê cười đắc ý, đang muốn gặm con gà tiêu sái rời đi, liền thấy sau cổ bị cầm lấy, bốn chân bị nhắc lên khỏi mặt đất, "......."

Nữ nhân xấu xa kia đã trở lại.

Hoàng Lê xoay người giãy giụa, trong miệng đang ngậm gà, trong lòng đang mắng nhiệt liệt.

Xuýt chút nữa đã thành công, suốt ngày chỉ biết phá hư chuyện của hắn! Nữ nhân xấu xa, nữ nhân hư hỏng! Ta suốt đời sẽ nhớ kỹ nàng!

Hắn muốn cắn nàng một cái cho hả giận, nhưng lại luyến tiếc con gà trong miệng.

"Đừng nhúc nhích." Thanh âm nhẹ nhàng trên đỉnh đầu truyền tới.

Người nói chuyện âm điệu thong thả, không nóng vội, không mang theo quá nhiều cảm xúc.

Hoàng Lê giận dỗi mũi hừ hừ, dùng cái đuôi phẩy mạnh trên tay nàng!

Mộc Niệm rũ mắt nhìn con hồ ly đang la lối khóc lóc trong tay, cái tay đang nắm cỗ nó hơi thêm sức. Nó thấy đau, lập tức dừng giãy giụa, chấp nhận số phận bốn chân đều rũ xuống, cái đuôi cũng uể oải gục xuống giữa hai chân.

Mộc Niệm lúc này mới ngước mắt xem phía trước. Nam tử xách cái chày cán bột đang chạy chậm rì rì về hướng này, đôi tay chống ở đầu gối thở dốc, "Này súc sinh kia, xem ngươi có còn chạy nữa không."

Nếu không có nữ nhân kia hỗ trợ, hắn khẳng định không đuổi kịp. Nam tử vẫn còn thở hổn hển, tầm mắt hướng lên trên dùng trên đôi giày của nữ tử trước mặt, có thể là do đi đường nên cả đôi giày vải đều dính đầy bùn đất cùng những mảnh vụng cỏ dại màu xanh.

Nam tử bừng tỉnh, gần đây ngày nào cũng mưa, chỉ có hôm nay là trời quang mây tạnh, trên đường ướt bị dính chút bùn là bình thường, đặc biệt là đường núi.

Nữ tử trước mặt không những giày vải ô uế mà vạt áo xanh lơ đều bị cọ bẩn.

Nhưng thân mình lầy lội cũng không giấu được khí chất cùng tư sắc của nàng.

Như là cây trúc trong núi, sừng sửng phát triễn, không hề nhiễm một chút bụi phàm, đáy mắt sạch sẽ như sướng sớm, nhìn thế nào cũng đều là một vẻ tươi sáng khó sánh kịp.

Nam tử chưa bao giờ gặp qua người tướng mạo thần tiên đến vậy, da mặt ửng hồng, hơi mất tự nhiên giấu chày cán bột ra sau lưng.

"Cảm tạ tiên nhân."

Nam tử nói lời cảm tạ, "Tiên nhân có thể đưa con chồn đó giao cho ta không, ta đem nó bán lấy tiền chắc là cũng đủ bù vô tiên con gà bị mất."

Mộc Niệm nhìn theo tầm mắt đối phương, liền nhìn thấy con gà hoa lau đang bị Hoàng Lê gặm, hắn không hề có ý định nhả ra.

Nàng duỗi tay đẩy đẩy cái đầu hắn, "Nhả ra."

Hoàng Lê giận dỗi ngẩy cái đầu đi, làm bộ không nghe thấy.
"Nhả ra." Lần này giọng có chút trầm xuống, mang theo áp lực vô hình.

Trái tim Hoàng Le hơi run rẩy, ủy khuất ngẩng đầu lên liếc nhìn nàng, trong miệng con gà hoa lau bị cắn chết, máu chảy xuống đất thành dòng.

Mộc Niệm nhíu mày.

Nam tử lại lần nữa đưa cái chày ra muốn đánh con hồ ly, "Này xúc sinh!"

Mộc Niệm đem tay khác chặn lại, bảo hộ con hồ ly, "Xin lỗi, là ta không dạy dỗ hắn đường hoàng."

Mộc Niệm móc bạc ra, "Con gà này ta sẽ mua."

Nam tử sửng sốt, đôi mắt nhìn chằm chằm đóng bạc, không khỏi nuốt nước miếng, "Đừng, không cần nhiều như vậy."

"Đây xem như ta bồi thường cho ngươi."

Mộc Niệm nói xong đưa tay sờ soạng trong người chốc lát, mốc ra một bao đồ vật đưa cho nam tử, "Đem cái này chiếu vào chuồng gà xung quang, như vậy sẽ không bị trộm nữa."

Nam tử đem cán bột ra phía sau người, đôi tay nhận lấy đồ vật, liên tục nói cảm tạ. Chờ khi hắn đem đầu ngẩng lên thì người trước mặt đã biến mất.

Đừng nói là gà hoa lau cùng chồn, chính là vết máu trên mặt đất cũng không thấy.

Nam tử hoảng hốt, sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, "Ta mới vừa gặp thần tiên thật sao?"

Lúc này trên núi rừng, cạnh bên một dòng suối nhỏ.

Mộc Niệm đang vén tay áo lên rữa tay.

Hoàng Lê giận dỗi ngồi phía sau nàng, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được nhìn về phía con gà hoa lau.

"Ta đã nói bao nhiêu lần, không thể ăn đồ sống được, ngươi lại lén trốn ta ăn trộm gà."

Mộc Niệm ân điệu bình bình, "Nếu không phải ta sớm phát hiện có phải ngươi đã ăn con gà này vào bụng không?"

Hoàng Lê rầu rĩ nói, "Ta rất đói."

Giọng nói của thiếu niên trong trẻo, mang theo chút ủy khuất.

Mộc Niệm nhìn con gà hổn độn, lộ ra chút bất đắc dĩ, "Ta không phải đang tìm thức ăn cho ngươi sao, không thể đợi một chút nữa?"

Hoàng Lê càng ủy khuất, "Ta là một con hồ ly, không muốn cùng ngươi mỗi ngày đều ăn chay một chút nào!"

"Không phải rau quả chính là màn thầu," Hoàng Lê kêu la, "Ta là hồ ly chứ không phải một con gà!"

Có thể vừa rồi bị giáo huấn một trận, hơn nưa bụng đói cồn cào đã khiến hắn ủy khuất sắp chết.

"Ta muốn ăn thịt, ta muốn ăn gà! Nếu ngươi không muốn nuôi ta thì thả ta đi đi, ta đi với ngươi bây giờ đã gầy đi một vòng, xấu muốn chết."

Hắn bắt đầu vừa nháo, vừa khóc lóc la lối.

Con hồ ly đem cái tay vuốt vuốt cái đuôi, lộ chút thương tâm nói, "Màu lông ta đã ảm đạm đi nhiều thế này."

Hắn vừa nói vừa lén liếc về phía Mộc Niệm.

Mộc Niệm đang rửa tay bỗng dừng lại, lông mi hơi rũ xuống nhìn không rõ nơi đáy mắt đang nghĩ gì.

Nàng hơi cuối đầu như vậy, thanh lãnh xa cách làm người khác không dám đến gần.

Hoàng Lê bắt đầu hối hận hắn có phải hay không nói quá nặng lời, nếu như không có Mộc Niệm thì hắn đã sớm mất mạng nào có ngày hôm nay.

Hắn muốn đưa tay chạm vào nàng, thò ra lại rụt về.

Đến khi hắn thấy Mộc Niệm phủi tay đứng dậy. Hoàng Lê thật sự rất hoảng loạn.

Mộc Niệm đối với hắn nói nhàn nhạt, "Là ta sai, quên ngươi có dã tính, là động vật ăn thịt."

Trái tim Hoàng Lê chậm đi mấy nhịp.

Kỳ thật vừa rồi là hắn đang nói lúc giận dỗi, những lời thiếu suy nghĩ như vậy sao có thể coi là thật.

Hoàng Lê nhìn Mộc Niệm, cảm giác lúc này trái tim đang xiết chặt, căng thẳng đến cực độ, mắt dáng theo hình bóng nàng, đến lúc Mộc Niệm chân hướng vè phía trong núi đi, hắn đã không chịu nổi.

Hắn theo bản năng đuổi theo nàng.

Hoàng Lê đêm tay hướng đến vạt áo Mộc Niệm kéo kéo, thân hình hồ ly không cao lắm, vừa thấy được vạt áo nàng đã dính đầy bùn đất.

Nàng đây là đang tìm đồ ăn cho hắn đây mà. Nàng là người thích sạch sẽ, vừa hết mưa, đường đất còn ướt đã vội đi tìm đồ ăn cho hắn.

"Ngươi đừng đi, ta không ăn thịt nữa."

Trái tim Hoàng Lê như đang bị bóp nghẹt, vô cùng đau, hai chân trước vội ôm chân Mộc Niệm, hối hận bản thân vừa rồi kiêu ngạo tùy hứng.

Giọng hắn khàn khàn, nói trầm trầm, "Ngươi đừng đi, ta sẽ nghe lời."

Màn thầu cũng được, rau xanh cũng được, chỉ uống nước cũng không thành vấn đề, yêu hồ ly không cần ăn cũng không có chuyện gì.

Chỉ cần Mộc Niệm đừng bỏ rơi hắn.

Khóe mắt hắn đã ướt dầm dề, Hoàng Lê đem mắt dụi dụi vào ngực hắn cọ lên đống lông mao, sợ làm dơ quần áo của nàng.

"Thật sự?" Mộc Niệm rũ mắt hỏi.

Hoàng Lê thật mạnh ừ một tiếng.

Lúc này Mộc Niệm mắt mang theo ý cười ngồi xổm xuống nhìn hắn, vén lên vạt áo ngồi xổm xuống xem hắn, "Ta đang suy nghĩ lại, đối đãi ngươi nghiêm khắc, lúc nãy cũng giáo huấn ngươi nặng nề. Ngươi quả thật có dã tính, phải chậm rãi điều chỉnh, không thể bắt ngươi một ngày là bỏ được tật xấu."

Hoang Lê ngơ ngẩn ngửa đầu nhìn nàng,

Không phải muốn bỏ đi a?

Mộc Niệm lấy tay chùi đi nước mắt còn dính trên khóe mắt của hắn, "Ta muốn đi nhặt chút củi khô, nướng gà cho ngươi ăn."

"Không phải bỏ rơi ta sao."

Hoàng Lê ngốc ngốc ngồi một chỗ, cho đến khi Mộc Niệm đi nhặt củi về cũng chưa hoàn hồn.

Hắn thật sực thấy vô cùng mất mặt, sợ rằng cả đời hồ ly của hắn cũng không thể nào quên được.

Hắn sao có thể, có thể khóc trước mặt Mộc Niệm?

Về sau hắn sao có thể ngẩng mặt nhìn hồ!

Hắn ân hận không thể tua ngược thời gian, Mộc Niệm đang ở bên đóng lửa, củi ẩm khó cháy, nàng kiên nhẫn ở bên chờ đợi.

Trong lúc này Mộc Niệm giương mắt quét qua Hoàng Lê đang ngồi xổm thất thần ở phía bên kia, đáy mắt đều là ý cười.

"Hồ ly là loài giảo hoạt, gian trá, dã tính khó thuần, nhưng mà...."

".........Thật sự rất đáng yêu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuton