Chương 17: Hơn thua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Bổ Hứa Hồ Lai

Editor: @trachanhmatong.g

Hoàng Lê nhìn cánh tay đưa tới, ngón tay đặt trên đùi gãi gãi.

Cắn, vậy thì không được. Còn không cắn, lại ngứa ngáy.

Mộc Niệm đem tay cho hắn, Mộc Niệm nói không chê nước miếng của hắn.

Trái tim vốn dĩ bị vùi trong đất của Hoàng Lê lúc này dường như mọc lên một đóa hoa nhỏ, chậm rãi tắm gió xuân mà nở rộ.

Lông mi hắn run run kích động, vươn ngón trỏ, chọc vào chổ hắn đã cắn Mộc Niệm nhẹ nhẹ.

"Không cắn ngươi." Hoàng Lê biệt biệt nữu nữu mà nói, "Ta là hồ ly không phải cẩu."

Mộc Niệm ngoài miệng chưa nói gì, kỳ thật trong lòng suy nghĩ:

"Ta thấy ngươi là."

"Không cắn thật sao?" Mộc Niệm buông tay áo xuống, "Nguôi giận chưa?"

Hoàng Lê mạnh miệng, "Ta không có giận."

Hắn xoa bụng nhỏ, vừa rồi không thấy đói, bây giờ mới phát hiện trong bụng cồn cào, kêu ục ục.

Hoàng Lê ngẫn mặt nhìn Mộc Niệm, đôi mày thanh tú khẽ nhíu, "Đói bụng."

Mộc Niệm, "Vậy mau xuống ăn cơm."

Hoàng Lê một tay đỡ thanh lầu, cơ hồ là nhảy nhót xuống dưới.

Dưới sảnh, Tô Dương và Tiểu Bạch đã ngồi ngay ngắn.

Tô Dương thật sự rất muốn hỏi Tiểu Bạch là Mộc Niệm đã nói với hắn cái gì, nhưng sợ câu trả lời là điều không may mắn.

Nàng lấy ngón tay làm lược, từng cái từng cái chậm rãi chải vuốt bộ lông trắng cho hắn.

Tiểu Bạch ghé vào mặt bàn, híp mắt hưởng thụ,

Hắn ngẫu nhiên mở mắt nhìn Tô Dương, thấy nàng hơi thất thần, ngơ ngẫn.

Tiểu Bạch do dự một cái chớp mắt, đem tay chân đặt ở mu bàn tay Tô Dương, "Ngươi có tâm sự?"

Tuy là hỏi, nhưng ngữ khí chắc nịch.

Tô Dương cũng không che giấu, nàng ghé vào mặt bàn, chống chóp mũi nàng vào chóp mũi hắn, nhẹ nhàng ừ.

Một người một hồ kề sát vào nhau, hô hấp đan chéo bên nhau.

Tiểu Bạch lỗ tai run rẩy, nếu lúc này hắn không ở hình dạng hồ ly, vậy thì tư thế này cực kỳ ám muội.

Ngón tay Tô Dương nhẹ nhàng vỗ về đuôi Tiểu Bạch, "Ta muốn biết Mộc Niệm nói với ngươi cái gì, nếu không trong lòng luôn cảm thấy bất an."

Tiểu Bạch nhìn Tô Dương, nhìn đôi mắt đào hoa xinh đẹp của nàng, "Nàng nói ta không sống quá trăm năm."

Tô Dương hơi ngưng động, ngơ ngẫn mà nhìn chầm chầm vào thân thể Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch cũng từ từ đổi tư thế từ nằm bò sang ngồi xổm.

"Sống không quá trăm năm?" Tô Dương cho rằng chính nàng nghe lầm, "Ngươi là yêu hồ, tu hành có thể sống ngàn năm, huống chi ngươi có hai cái đuôi, sao có thể sống chưa đến trăm năm.

Bạch hồ ly là tuyết sơn linh hồ, hậu duệ của cửu vĩ hồ ly, chỉ cần dụng tâm tu hành, cuối cùng sẽ mọc ra chín cái đuôi đắc đạo phi thăng.

Tiểu Bạch hiện giờ có hai cái đuôi, ít nhất đã đạt hai trăm năm đạo hạnh.

Tô Dương thỉnh thoảng buồn phiền vì không có khả năng ở bên Tiểu Bạch thật lâu, nhưng chưa bao giờ nghĩ hắn chỉ sống được chưa tới trăm năm.

"Có phải trị thương chưa tốt hay không?" Tô Dương chống cái bàn muốn đứng lên, đáy lòng nổi lên một trận lãnh ý, nàng run rẩy cố, "Ta lại đi..."

Nàng thấy hoảng hốt, hơi thở không giữ được bình tĩnh.

Tiểu Bạch duỗi tay, cái chi mềm mại ấp áp đè lên mu bàn tay Tô Dương, "Không phải."

Tô Dương tầm mắt dời đến cái tay lông xù xù màu trắng của hồ ly, ánh mắt hồ nghi, "Vậy là vì cái gì?"

"Bởi vì một việc điều có quy luật."

"Ta đã giết người, tổn thương đạo hạnh, có thể sống trăm năm là phúc lắm rồi, không thể cầu mong trường sinh." Đôi mắt xanh của bạch hồ cong lên, nghiêng đầu ngắm Tô Dương, "Ngươi làm bạn với ta trăm năm, mai táng cùng một chổ cũng tốt lắm rồi."

Nếu bỏ lại hắn cô độc, thiên địa to lớn lại không biết đi chổ nào.

Yêu không sợ chết đi. Mà chỉ sợ lang thang không có mục tiêu, sợ đánh mất chính mình, có thể hồ đồ làm hại người khác.

Tô Dương vẫn khó chấp nhận được, "Nhưng ngươi vốn dĩ có thể trường sinh."

Người đều có giới hạn sự sống, đối với yêu quái khác, Tô Dương hi vọng có thể hóa bụi tất cả, tránh chúng làm việc ác, nhưng là hồ ly này, nàng hi vọng hắn vẫn luôn sống tốt, tu ra chín cái đuôi đắc đạo thành tiên.

So với yêu, con người thọ mệnh ngắn ngủi, như phù dung sớm nở chống tàn.

Tô Dương suy sụp mà ngồi xuống, "Là ta đã hại ngươi."

Nếu không vì cứu nàng, Tiểu Bạch đã không bị thương nặng như vậy.

"Yêu có vui sướng của yêu, người có tốt đẹp của người."

Rõ ràng Tiểu Bạch mới là yêu, nhưng hắn không có loại cố chấp như Tô Dương, nhanh chóng thông thấu.

Có lẽ so với cuộc đời dài bất tận, hắn càng có thứ quan trọng hơn.

Tiêu Bạch tiến về phía trước, đầu nhẹ nhàng vùi vào trán Tô Dương, cọ cọ. Tô Dương hít sâu, khẽ đáp lại.

Không có việc gì, nếu sinh mệnh quá ngắn ngủi, nàng sẽ dẫn hắn đi xem phong cảnh thế gian này thật nhiều.

Tô Dương nhớ ra cái gì, ngước mắt hỏi Tiểu Bạch, "Vậy Hoàng Lê ..."

Chưa nói xong đã thấy Mộc Niệm cùng Hoàng Lê đang đi xuống lầu, Tô Dương nuốt hết nghi hoặc vào trong bụng.

Hoàng Lê vẫy tay với tiểu nhị, "Bánh bao thịt!"

Tiểu nhị sửng sốt, sau đó cười hì một cái, nàng suýt nữa cho rằng tên của mình đổi thành Bánh Bao Thịt.

Hoàng Lê nhảy xuống bậc thang cuối cùng, có ý phớt lờ Tô Dương và Tiểu Bạch, đôi mắt dáo dác khắp nơi tìm một cái bàn trống.

Khách điếm làm ăn cũng rất tốt, khách xuống đây ăn sáng cũng không ít.

Tô Dương phất tay bảo, "Bên này, bên này, cái bàn này còn trống."

Nàng lôi kéo tay áo lau ghế, nịnh nọt cười lộ tám cái răng, "Mời."

Hoàng Lê không định đi qua.

Nhưng Mộc Niệm đã chủ động tiến đến.

Rốt cuộc cái bàn đó tương đối lớn.

Hoàng Lê không tình nguyện mà đi theo sau Mộc Niệm.

Tiểu nhị đem lên hai khay bánh bao, một mặn một chay, còn có hai đỉa bánh rán nhồi hẹ, cùng ba chén cháo.

Thấy tiểu nhị để cháo trước mặt mình, mà bạch hồ không có, Hoàng Lê không nhịn được khoe khoang.

"Làm người thật phiền toái còn phải tự ăn cơm."

Bạch hồ ly nheo nheo đuôi mắt.

Tiểu Bạch đưa cái đầu sang, Tô Dương lập tức lấy một cái bánh bao nhỏ, thổi thổi đưa đến miệng hắn.

"Ngươi nói đúng quá, quả nhiên là làm yêu vẫn tốt hơn, ăn cơm cũng không cần dùng tay."

Tiêu Bạch lại cường điệu nói với Hoàng Lê, "Bánh bao này ăn thật ngon."

"..." Hoàng Lê trầm mặt mà nhìn đôi đũa của Mộc Niệm, nghĩ đến cảnh tượng bản thân ngậm một cái bánh bao nhỏ ở trên đó.

Mộc Niệm không chê nước miếng hắn, nhưng khẳng định nàng không muốn ăn nước miếng của hắn.

Da đầu Hoàng Lê căng thẳng, tự duỗi tay kẹp một cái bánh bao nhỏ từ khay trước mặt Mộc Niệm, không do dự nhét vào trong miệng.

Mộc Niệm nhìn cái khay trống, đuôi mắt hơi cử động.

Hai con hồ ly này cộng lại cũng đã 300 tuổi, nhưng mà mỗi lần chạm mặt, cũng giống như đứa nhỏ ba tuổi.

Mộc Niệm không phải ghét bỏ Hoàng Lê gắp bánh bao của nàng, nhưng bánh bao kia là: chay.

Hoàng Lê dĩ nhiên cũng ý thức được, miệng hắn nhét đầy bánh bao, mặt căng phòng lên, đôi mắt mở tròn, thong thả quay đầu nhìn về phía Mộc Niệm, chỉ vào miệng thấp giọng ô ô.

Hắn không thích bánh bao chay.

Bánh bao không có thịt, giống như ăn màn thầu kẹp cỏ vậy!

Mộc Niệm coi như không nhìn thấy, ngón tay nhắc cái muỗng nhẹ nàng khuấy cháo.

Hoàng Lê cố đem bánh bao nuốt xuống, nói với Mộc Niệm nhưng mắt lại liếc sang Tiểu Bạch, "Bánh bao trong chén ngươi thật ... ngon."

Chữ ngon nói ra vô cùng trái lương tâm, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi.

Hoàng Lê trừng mắt nhìn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch nhìn Hoàng Lê, hai con hồ ly một hình người một hình thú, cách nhau một cái mặt bàn, ánh mắt đều lập lòe sự bướng bĩnh, không ai nhường ai.

Tiểu Bạch quay đầu nhìn về phía Tô Dương, hé miệng "A"

Tô Dương liền đút hắn một thìa cháo, Tiểu Bạch khiêu khích nhìn Hoàng Lê. Hoàng Lê có thể nhẫn?

Hắn chắc chắn không làm được.

Hoàng Lê nhìn về phía Mộc Niệm, Mộc Niệm hơi nhướng mày.

Hoàng Lê môi khẽ nhấp, một tay để trên mặt bàn, một tay khác nhờ cái bàn che chắn đang lén lút nắm lấy tay áo Mộc Niệm.

Cùng lắm hắn sẽ giặt quần áo cho nàng, bóp vai đấm chân cho nàng, còn cho nàng sờ đuôi hắn.

Cầu xin nàng ~~

Mộc Niệm có chút buồn cười, múc một muỗng cháo đầy, đưa tới miệng Hoàng Lê, ngước mắt nhìn hắn, trong mắt đều là ý cười, "A"

Vốn dĩ là hắn ganh đua với Tiểu Bạch, nhưng Mộc Niệm vẫn chủ động phối hợp với hắn, Hoàng Lê thiếu chút nữa đốt pháo ăn mừng.

Rõ ràng nàng chỉ đút cháo cho hắn nghiêm túc đường hoàng, nhưng lỗ tai và mắt hắn đều hồng thấu. Ánh mắt cũng nóng bỏng như chén cháo, không dám nhìn thẳng vào Mộc Niệm.

Hắn nắm chật đầu ngón tay, há mồm chứa cái muỗng của Mộc Niệm, đem cháo nuốt xuống.

Đến nỗi cháo là vị như thế nào, hắn cũng chưa kịp cảm nhận.

Hoàng Lê duỗi tay xoa xoa lỗ tai đang ngứa, ưỡn ngực ngẩng đầu khiêu khích nhìn Tiểu Bạch. Lần này lại hòa nhau.

Trong khi Tô Dương cùng Mộc Niệm như đạo cụ hình người, căn bản không có quyền lên tiếng.

Tiểu Bạch trừng mắt nhìn Hoàng Lê, ra chiêu sát thương cuối cùng.

Hắn ưu nhã thong thả mà đi đến trước mặt Tô Dương, chậm rãi nằm trong lòng ngực Tô Dương mà chậm rì rì xoay cái bụng ngửa lên, ý muốn Tô Dương sờ hắn.

"..."

Một chiêu này làm Hoàng Lê xem đến trợn mắt, há hốc mồm.

Hoàng Lê trong lòng mắng chửi thật nhiều nhưng chỉ rặn ra nổi, "Ngươi ngươi ngươi..."

Hắn đứng lên, đỏ mặt duỗi tay chỉ vào Tiểu Bạch, "Ngươi chính là cún!"

Hắn không phải là người nhưng tên da trắng này nhất định là cún!

Bằng không sao có thể tự nhiên đưa bụng cho người sờ như vậy!

"Tiểu Bạch cẩu!"

Tiểu Bạch không để ý đến hắn, chỉ khiêu khích mà hưởng thụ còn khẽ rên hừ hừ.

Hoàng Lê thu ngón trỏ lại, dư quang không biết tại sao lại luôn nhìn lén Mộc Niệm.

Mộc Niệm thấy không hứng thú lắm với loại so đo trẻ con này, nhưng bây giờ lại có chút thú vị.

Thoạt nghĩ Tô Dương cùng Tiểu Bạch đồng hành không hẵng toàn là truyện xấu.

Mộc Niệm nghiên đầu xem Hoàng Lê, vừa đúng lúc hắn nhìn lén nàng.

Mộc Niệm đặt tay lên bàn, đầu ngón tay nhẹ gõ lên mặt bàn có tiết tấu, lẳng lặng mà nhìn Hoàng Lê.

Mộc Niệm chưa nói ra lời, nhưng Hoàng Lê cảm giác nàng đang có ý bảo hắn học theo động tác của Tiểu Bạch.

Nghĩ vậy làm mặt hắn đỏ bừng, dần lan ra hai lỗ tai.

Hoàng Lê không nhìn Mộc Niệm nữa, cúi đầu thở phì phì mà khuấy loạn chén cháo trước mặt, hận không thể đem mặt vùi vào bát.

Mộc Niệm trong lòng hơi có chút tiếc nuối.

"Cho ngươi." Hoàng Lê đem cái muỗng vô dụng của chính mình cắm vào chén Mộc Niệm trong chén, đem cái muỗng hắn vừa ăn lúc nãy lấy về.

Hắn nghiêng người thời điểm, Mộc Niệm ngồi ở chỗ cũ vẫn chưa động đậy, chỉ là rũ mắt, dùng hai người có thể nghe thấy thanh âm hơi hơi nghiêng đầu hỏi hắn:

"Nhận thua?"

Ngữ khí còn rất tiếc nuối?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuton