Chương 18: Vẩy đuôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Bổ Hứa Hồ Lai

Editor: @trachanhmatong.g

Hoàng Lê một bên vừa uống cháo vừa nhìn chằm chằm bạch hồ trước mặt.

Thật mất mặt tộc hồ ly cao quý!

Hồ ly sao có thể giống cẩu sờ sờ như vậy, còn dính sát vào trong ngực người ngửa cái bụng nhỏ lên trời.

Dã tính đâu? Tôn nghiêm đâu? Cốt khí đâu?

Hoàng Lê vừa khiển trách hắn, hận rèn sắt không thành thép, nhưng sâu kín trong lòng là cảm giác ghen tỵ.

Ghen ghét mù mịt làm Hoàng Lê hoàn toàn thay đổi, hận không thể nhai nuốt luôn cái muỗng.

Tiểu Bạch hiện giờ tuy cảm thấy thắng lợi, ... nhưng mà hắn có chút ngại ngùng.

So với Hoàng Lê hình như hắn lớn hơn một ít, nên trêu ghẹo Hoàng Lê hắn thấy có chút ấu trĩ.

Nhưng Tiểu Bạch chỉ áy náy 1 giây, liền đắc ý trở lại, nhàn nhã mà phẩy đuôi to.

Đôi mắt hẹp dài ung dung nhìn Hoàng Lê, ánh mắt khoe khoang:

Ghen tỵ không, hâm mộ không, muốn được nựng không?

Hoàng Lê nheo mắt lại, nghiến răng.

Hắn tức giận mà dời mắt đi chổ khác, mắt không thấy tim không đau ...

Hoàng Lê tiếp tục uống cháo, từng muỗng đầy vung mở mồm thật lớn, dùng sức nhai nghiến, giống như đang gặm xương gà.

Hắn "thật sự" không hề hâm mộ, cũng không phải chưa từng được sờ.

Hoàng Lê nghĩ như vậy nhưng dư quang vẫn không nén được nhìn về tay Mộc Niệm, không tự chủ dừng trên ngón tay của nàng.

Ngón tay Mộc Niệm thon dài xinh đẹp, còn muốn trắng hơn muỗng sứ vài phần.

Ngày hôm qua ở cửa hàng quần áo, lòng bàn tay nàng đặt trên đỉnh đầu hắn, lòng bàn tay theo sợi tóc xoa xoa, khinh khinh nhu nhu.

Giống như là làm pháp thuật, một đợt tê dại theo cái đuôi thẳng một đường chạy đến đỉnh đầu, thật khó cưỡng lại.

Hoàng Lê không bị người khác sờ qua, nhưng hắn vô thức cảm thấy sẽ không có người nào sờ thoải mái hơn Mộc Niệm.

Nếu Mộc Niệm cũng giống như Tô Dương, cái tay xoa bụng hắn.

Hìhì ~~~hồ ly hắn sống không nổi >.<

Hoàng hồ ly uống cháo, không biết nghĩ đến cái gì, da mặt trắng nõn càng uống càng hồng, cuối cùng đem mặt nóng bừng vùi vào miệng chén.

Hoàng Lê cũng không biết vì sao mặt lại đỏ như vậy, càng không rõ trái tim trong lòng ngực tại sao đang bình thường bỗng dưng tăng tốc, nhưng hắn theo bản năng đem phản ứng này giấu đi, sợ bị người khác phát hiện.

Đặc biệt là Mộc Niệm!

Mộc Niệm nhận thấy hơi thở loạn nhịp cử hồ ly, không khỏi nghiêng mắt liếc hắn một cái.

Hoàng Lê đôi mắt quay tròn tả coi trọng xem hạ xem, chính là không chú ý nàng, cũng không nhìn đến bạch hồ ly đối diện khiêu khích.

Mộc Niệm nghi hoặc, không rõ hắn lại suy nghĩ cái gì.

Mộc Niệm không cần ăn cơm, cộng thêm nàng cũng không hưởng thụ việc ăn uống, lúc này chỉ là dùng cái thìa khuấy chén cháo, không ăn được mấy miếng.

"Hoàng Lê." Mộc Niệm rũ mắt nhẹ giọng kêu hắn.

Hoàng Lê sợ tới mức giật mình một cá, lông mi không ngừng kích động, trong miệng còn ngậm cái muỗng, quay đầu nghi hoặc lại chột dạ mà nhìn Mộc Niệm.

Như thế nào, như thế nào lại đột nhiên kêu tên hắn?

Mộc Niệm ngày thường nhưng không gọi hắn như vậy, Hoàng Lê trong lòng bỗng nhiên bất ổn.

Kỳ thật tên Hoàng Lê này là chính hắn đặt cho chính mình, cũng không có gì đặc biệt, đơn giản là hắn là hoàng hồ ly, mà hắn khai trí ngày đó vừa lúc ở gặm quả lê.

(Editor: Hoàng Lê này ngốc quá mng ơi! Đặt tên cũng đơn giản như con người ẻm >"<)

Quả lê vừa giòn lại còn ngọt, nước sốt chảy đầy hai móng vuốt của hắn. Bởi vì quả lê ăn đặc biệt ngon, Hoàng Lê vỗ trán tưởng:

Vậy liền gọi hắn là Hoàng Lê đi!

Hắn chính là cái viên màu vàng y như quả lê, giòn giòn ngọt ngọt cũng đặc biệt ngon miệng.

Hoàng Lê ngậm cái thìa, ngốc nghếch mà nhìn Mộc Niệm, một đôi mắt xinh đẹp, sạch sẽ đối diện nhìn người của hắn.

Mộc Niệm trong mắt có ý cười, duỗi tay, ngón trỏ từ bên má Hoàng Lê lau một hạt gạo, nhẹ giọng nói, "Cái đuôi ngươi lộ ra rồi."

Cái đuôi của tiểu hồ ly từ vạt áo lộ ra, vui sướng mà phe phẩy xoã tung.

Giống như một bé cún đang vui vẻ đến đến vẩy đuôi.

Hoàng Lê thoạt đầu không phản ứng lời Mộc Niệm là ý gì.

Toàn bộ tâm tư hắn đều đặt trên nửa mặt vừa bị lòng bàn tay Mộc Niệm cọ qua, kia nửa bên mặt kéo theo nửa cái thân mình tê tê dại dại giống như chậm rãi mất đi tri giác.

Đến nỗi Mộc Niệm miệng lúc đóng lúc mở giảng nói, căn bản không nghe thấy.

Mộc Niệm lại lặp lời nói một lần, lúc này Hoàng Lê mới sực định thần.

Hắn kinh ngạc mà quay đầu ra sau xem mông chính mình.

Cái đuôi? Cái đuôi?!

Hoàng Lê hoảng sợ, luống cuống tay chân mà duỗi tay che mông, như là không thể lý giải nổi vì sao đang êm đẹp mà cái đuôi hắn lại lộ ra.

Mộc Niệm khuỷu tay chống mặt bàn, một tay căng má, thu hồi hạt gạo trên ngón tay, nửa nghiêng người cười cười xem tiểu hồ ly.

Xem hắn dùng sức cố gắng đem cất cái đuôi.

Xem hắn đỏ mặt không dám nhìn nàng, cúi đầu cùng vật lộn với cái đuôi.

Xem hắn giống chỉ tiểu cẩu giống nhau, nghĩ đến việc gì vui vẻ liền vẫy đuôi.

Một người một hồ nhẹ nhàng tương tác đối diện bạch hồ ly.

Bạch hồ ly trầm mặc nháy mắt hai cái, cảm thấy thua cuộc, thua hoàn toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuton