Chương 26: Bán mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Bổ Hứa Hồ Lai

Editor: @trachanhmatong.g

Ra khỏi thị trấn nhỏ dưới chân núi, Hoàng Lê phát hiện thế giới này càng rộng lớn hơn tưởng tượng của hắn, so với chợ kia náo nhiệt gấp bội.

Ngoài đường không chỉ có người, còn có xe ngựa chạy vội, cùng với hai người hoặc là bốn người trước sau song hành khuân vát hành lý, Hoàng Lê hỏi Mộc Niệm mới biết được đó gọi là nhuyễn kiệu.

Hoàng Lê là hồ ly lớn lên ở nông thôn, hoang dã, lần đầu tiên vào thành đông đúc người xe, nhìn thứ gì đều cảm thấy ngạc nhiên, mới lạ, dọc theo đường đi lúc nào cũng "Oa Mộc Niệm ngươi xem, oa Mộc Niệm mau xem, oa Mộc Niệm có người dẫm ta gót chân QAQ".

Càng kỳ lạ hơn là một số yêu tọc biến nữa người nữa yêu, tự rao bán chính bản thân mình.

Hoàng Lê lần đầu nhìn thấy trường hợp này, kinh ngạc đến mức đôi mắt trợn tròn, "Bọn họ đây là đang làm gì?"

Hoàng Lê mờ mịt nhìn Mộc Niệm, "Bọn họ đều đáng thương đến độ không thể nuôi sống bản thân sao?"

Đa số yêu tộc xuống núi đều hèn mọn như vậy sao, tự đem bán chính mình để sinh sống.

Nghe thấy lời này, con mèo yêu trước mặt không vui, "Này như thế nào là rao bán chứ?"

Miêu yêu là một công tử ước chừng 15-16 tuổi, lớn lên xinh đẹp, con ngươi màu hổ phách, lỗ tai cùng cái đuôi mang sắc nâu nhạt, lười biếng ngồi dưới đất, ngẩng mặt xem Hoàng Lê, "Cái này gọi là tìm người làm cho bản thân."

Hắn nói, "Chỉ cần tìm được rồi, về sau nàng giặt quần áo nàng nấu cơm nàng chăm sóc gia đình——"

Nàng cái này cái kia không ngừng.

Hoàng Lê tò mò mà ngồi xổm trên mặt đất, giơ lên một bàn tay hỏi, "Đều là nàng làm, vậy còn ngươi?"

Miêu yêu đắc ý mà vung cái đuôi phía sau, ngữ khí kiêu ngạo, "Ta chỉ cần sinh đẹp chờ nàng sờ nựng là được."

Hoàng Lê, "......"

Hoàng Lê yên lặng lùi về sau hai bước, nhắc nhở hắn, "Ngươi là yêu."

Cốt khí đâu, dã tính đâu, tự tại đâu.

Miêu yêu nhẹ nhàng hừ, "Nằm là có thể được mọi thứ, cần gì phải nỗ lực? Ta tu thành hình người còn không phải là vì nằm càng thoải mái?"

Hoàng Lê thế nhưng cảm thấy...... Có vài phần đạo lý.

Hắn duỗi tay kéo vạt áo Mộc Niệm, "Chúng ta ở đây xem thêm chút nữa đi."

Nhìn xem có người mua miêu yêu này hay không.

Mộc Niệm cùng Hoàng Lê một đứng một xổm bên cạnh miêu yêu.

Miêu yêu cái gì cũng không làm, vừa không mời chào khách nhân, cũng không phô ra vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của hắn.

Hắn lười biếng mà chải chuốt lông, nhưng hấp dẫn rất nhiều nữ phú thương đi qua.

Một người nói, "Mễ mễ, cùng ta về nhà được không, nhà ta có thật nhiều cá khô, còn có miêu yêu khác cùng ngươi làm bạn."

Một người khác, "Cùng ta cùng ta, ta có công phu sờ thật thoải mái."

"Các ngươi đều không được, cùng ta, nhà ta có cành cây dành cho mèo đặc biệt lớn, còn có ao cá."

Hiện trường lập tức ồn ào, Hoàng Lê xem đến trợn mắt há hốc mồm.

Những người này cạnh tranh kịch kiệt, thậm chí hận không thể vén áo vung tay đánh nhau vì con mèo này.

Miêu yêu rụt rè lười biếng chọn lựa, cuối cùng chọn một người có tướng mạo trung hậu thật thà, đem măng cụt đặt vào lòng bàn tay đối phương.

Mà nữ nhân được lựa chọn như bị câu hồn, kích động mà đôi tay nắm chặt miêu trảo, cúi đầu dùng chóp mũi nhẹ cọ lông xù của hắn.

A, là tu miêu a!

Nữ nhân đưa cho tiểu miêu một nén bạc, còn ký kết khế ước, chứng minh hắn chỉ bán mình chứ không bán mệnh.

Chỉ có thể sờ, nựng, vuốt ve hắn, mấy cái khác không được.

Cũng không phải không được, nhưng phải là đôi bên tình nguyện, hoặc là một cái giá khác.

Yêu cũng có giới hạn, chỉ là xem ngươi có thể cấp được bao nhiêu.

Mộc Niệm nhìn nơi này một vòng, lại rũ mắt liếc mắt tiểu hồ ly.

Hoàng Lê xem như tiếp thu một kiến thức mới, cảm thấy bọn họ thật biết chơi. Như bọn họ ở tiểu huyện, mấy con mèo đều có thể tùy tiện sờ.

Miêu yêu chọn cho chính mình chủ nhân, đem tiền bạc khế ước thu vào, liền lắc mình biến hoá biến thành một con miêu xinh đẹp màu nâu nhạt. Hắn uyển chuyển nhẹ nhàng mà nhảy đến vai nữ nhân hoàn hảo ngồi xổm trên đó.

"Ta tìm được con sen của mình rồi, vị trí này cho ngươi sử dụng, nhớ rõ chọn một người tử tế, đừng để bị lừa."

Đều nói yêu giảo hoạt, nhưng có người so yêu còn giảo hoạt hơn, lừa yêu thân mình không nói, chủ yếu là còn không trả tiền.

Miêu yêu tu vi thấp, nếu là không cố tình ngưng thần, căn bản không biết bên cạnh Hoàng lê còn có người khác ẩn tàng, cho nên chỉ xem hắn là một con hồ ly ở quê lên.

Hoàng Lê chớp đôi mắt, "Ta không bán!"

Kết quả vừa mới dứt lời, nhóm phú thương bên cạnh còn chưa đi nghiên đầu hỏi hắn, "Tiểu công tử, nguyên hình là dạng nào, giá cả ra sao?"

Xem miêu yêu cùng Hoàng Lê tiếp xúc, nhóm phú thương nữ liền biết đây cũng là một tiểu yêu tinh, chẳng qua không phải nửa người hình thái, không thể phân biệt nguyên thân là gì.

Miêu yêu bán 500 lượng bạc.

Hoàng Lê cúi đầu đếm trên đầu ngón tay, nói thầm, "Thật nhiều a."

Từ ngày túi tiền Tô Dương rời đi, Hoàng Lê cũng không dám quá ăn xài phung phí, bởi vì hắn phát hiện Mộc Niệm —— không, kiếm, tiền.

Làm nghề trừ yêu sư, Mộc Niệm dọc theo đường đi không những không bắt yêu, còn cứu bạch hồ ly, không kiếm được đồng nào.

Hoàng Lê tuy rằng không có khái niệm về tiền tài, nhưng luôn có cảm giác sắp phải bị đói.

Mộc Niệm ăn ít, nhưng hắn ăn nhiều a!

Hoàng Lê nghĩ, nếu hắn cũng có nhiều bạc như vậy, hắn sẽ cùng Mộc Niệm ở trong khách điếm sa hoa nhất ở đây, sau đó sẽ ăn món gà ngon nhất ở đó.

Nhưng Hoàng Lê không muốn bị người khác sờ, cũng tiếc bộ lông của hắn, thật rối rắm.

Hắn nhăn nhăn gương mặt nhỏ, do dự mà suy nghĩ.

Một bộ dáng ngây thơ, chất phát liền thu hút nhiều người tiếp cận hắn.

Các nàng sôi nổi móc ra túi tiền, quay quanh Hoàng Lê đang ngồi xổm, nhiệt tình hỏi, "Ngươi bán thế nào?"

Người vô hình bên cạnh Mộc Niệm, "......"

Mộc Niệm thật sự sợ Hoàng Lê mơ màng hồ đồ liền đem bản thân bán đi, không khỏi thở dài đi phía trước đi nửa bước, kết giới tan đi, lộ diện.

Nàng nói: "Này là gia dưỡng, không bán."

Mọi người sôi nổi quay đầu ngẩng mặt nhìn nàng, vốn dĩ đang muốn ra giá cao hơn để mang người về, liền cảm nhận được hơi thở bất phàm ngay khi Mộc Niệm xuất hiện.

Này chắc là sủng vật trong nhà tiên nhân.

"Đi thôi, giải tán."

"Aii~ lại không mua được miêu miêu!" Có người tiếc nuối than thở.

Hoàng Lê kỳ thật trong lòng ngo ngoe rục rịch, muốn thử xem chính mình bán được bao nhiêu tiền, nhưng ở gần Mộc Niệm hắn thấy chột dạ kì lạ.

Hắn mạnh miệng mà nói, "Ta lại không phải con mèo kia, sao lại tự bán chính mình chứ?"

Hoàng Lê thẳng lưng mà dõng dạc, "Ta chính là hồ ly, tay làm hàm nhai thực tốt."

HUHUHU, nếu cuộc sông không tốt lắm, hắn sẽ bắt cá cho Mộc Niệm ăn. Hắn chính là một cao thủ xuống nước vớt cá.

Hoàng Lê rốt cuộc cũng nhỏ tuổi, ngốc nghếch, sẽ không giấu tâm tư.

Mộc Niệm vén lên vạt áo uốn gối ngồi xổm trước mặt hắn, đáp ở đầu gối tay, lòng bàn tay lật một cái trong nháy mắt xuất hiện một khối vàng rực rỡ.

Đôi mắt Hoàng Lê phát sáng, duỗi tay muốn lấy.

Vàng a, là vàng! Mộc Niệm vậy mà cũng có vàng!

Động tác nhanh hơn Hoàng Lê một nhịp, ngón tay thu lại nắm vàng vào lòng bàn tay, một tay khác nhẹ nhàng chụp lấy tay Hoàng Lê vươn tới, hỏi hắn, "Muốn?"

Hoàng Lê bị đánh mu bàn tay cũng không phản ứng, đôi mắt nhìn chầm chầm bàn tay nắm thỏi vàng của Mộc Niệm, hắn mạnh mẽ gật đầu như bổ củi, "Muốn."

Mộc Niệm cười, "Vậy ngươi có ưu điểm gì?"

Mộc Niệm đổi loại hỏi pháp, "Miêu yêu có thể nằm yên để sờ, còn ngươi?"

Hoàng Lê lập tức vỗ ngực, "Ta sẽ giặt quần áo! Ta còn sẽ bắt cá đào tổ chim!"

(Còn dám nhắc đào tổ chim nữa, mắc cỡ quá Lê Vàng ơi!!!)

"Không được." Mộc Niệm thong thả lắc đầu, "Còn có ưu điểm khác không?"

Khác?

Hoàng Lê chớp đôi mắt, khuôn mặt nhỏ thần thần bí bí, "Ta có người bạn bạch hồ ly có cái đuôi giạng thẳng, bộ lông hắn đặc biệt đẹp đẽ, ta sẽ lừa hắn lấy bộ lông làm áo lông thú cho ngươi."

Mộc Niệm. "......"

(....)

Việc này Tiểu Bạch cùng Tô Dương đồng ý sao?

Hoàng Lê lặng lẽ cười, "Nói đùa thôi, bộ lông ta cũng không kém hắn, ta chăm sóc rất cẩn thận, chất lượng rất tốt."

Mộc Niệm nghe xong vẫn không hài lòng, nàng tiếc nuối mà thở dài đem vàng thu lại, "Ta vẫn thích như tiểu miêu kia."

Có thể sờ.

Vừa rồi còn phối hợp với Mộc Niệm, Hoàng Lê lập tức ngưng trọng.

"Hồ ly không tốt sao, hồ ly không thể so với mèo béo kia sao!" Hoàng Lê gương mặt phồng lên, "Phốc", lỗ tai mọc ra.

Hoàng Lê chỉ vào đỉnh đầu, "Ta cũng có lỗ tai."

Hắn bên đường muốn vén vạt áo lên, "Ta cũng có cái đuôi, hơn nữa so với hắn lớn hơn, sờ vào cảm giác cũng tốt hơn."

Mộc Niệm mí mắt trừu động, ấn cái tay muốn xốc quần áo của Hoàng Lê, "Ta biết là được, không cần phô bày ra đây."

Hoàng Lê hừ hừ, bộ dáng nếu Mộc Niệm không chọn hắn, hắn liền nhào liều mạng, "Cho nên ngươi mua ta hay là mua con mèo kia?"

Mộc Niệm cố ý trầm ngâm một chốc.

Nàng do dự?

Hoàng Lê ngơ ngẩn ngồi xổm, cái đuôi đều ủ rũ gục xuống, vừa ủy khuất lại tức giận mà nhìn Mộc Niệm, nàngvậy mà do dự suy nghĩ!

Trái tim Hoàng Lê như bị bóp chặt đau đớn, hô hấp cũng khó khăn.

Hắn ngồi thụp trên mặt đất, bẹp miệng, "Vậy về sau để miêu yêu giặt quần áo cho ngươi đi thôi!"

Hoàng Lê ôm cái đuôi của hắn, không có ý định muốn đi, "Ta muốn đem chính mình bán đi!"

Mộc Niệm duỗi tay niết hắn mặt, "Bán cho ai?"

"Bán cho người thích hồ." Hoàng Lê nói, "Ta đẹp như vậy, khẳng định có thể bán được giá cao!"

Cơ hồ hắn mới vừa hướng trên mặt đất ngồi xuống, liền có người qua đường tò mò mà thăm dò, "Này hồ ly đáng yêu, cho sờ phải không?"

Hoàng Lê lập tức nhe răng, "Không cho!"

Tiểu gia hắn không phải một con hồ ly sống tùy tiện, buông thả!

Người qua đường, "......Vậy thì thôi."

Hoàng Lê, "......"

Hoàng Lê móc móc cái đuôi, dư quang liếc nhìnMộc Niệm, cố ý cùng người qua đường nói, "Nếu không, lại thương lượng một chút?"

Người qua đường xua tay, "Hồ ly giảo hoạt, không bằng mèo dịu ngoan, không mua không mua."

Hoàng Lê, "......"

Hoàng Lê càng tức giận, Hoàng Lê tức giận phát khóc.

Mộc Niệm sợ hắn nóng nảy, "Không có việc gì, ta mua."

Hoàng Lê giật giật môi, Mộc Niệm mở miệng, cơn giận của hắn vừa đến lại lập tức tan biến, thật không có tiền đồ.

Đôi mắt Hoàng Lê không nhìn Mộc Niệm, ánh mắt lập loè, "Ngươi không phải không thích hồ ly sao?"

Mộc Niệm cười, đem vàng đưa tới trước mặt hắn, "Không sao, bởi vì ngươi là tiểu hoàng cẩu."

Hoàng Lê thấy vàng trong nháy mắt kia đôi mắt một lần nữa sáng lên tới, duỗi tay lấy, đưa tới bên miệng cắn một miếng liền in hai cái dấu răng nho nhỏ.

Hắn cao hứng lên, ngửa đầu ngẩng mặt xem Mộc Niệm, "Hắc, ngươi vừa rồi nói ta cái gì?"

Hắn chỉ lo xem vàng, không nghe rõ.

Mộc Niệm duỗi tay với Hoàng Lê, muốn đem hắn từ trên mặt đất kéo lên, không trả lời vấn đề của hắn.

Hoàng Lê đem ngón tay đặt vào lòng bàn tay Mộc Niệm, mi mắt cong cong, "Ngươi thật sự có vàng."

Mộc Niệm ngữ khí như thường, dửng dưng mà nói, "Ưm, ta còn có đá quý."

"Oa!" Hoàng Lê nhìn về phía Mộc Niệm ánh mắt tỏa sáng.

Mộc Niệm nếu giàu có như vậy, cần gì phải vớt cá, hắn muốn ăn gà, muốn ở khách điếm to nhất, tốt nhất!

Những điều này không thành vấn đề.

Mộc Niệm, "Chỉ là ——"

Hoàng Lê ngồi dưới đất, Mộc Niệm uốn gối nửa ngồi xổm, một hồ một người, một cái ngẩng đầu duỗi tay, một cái rũ mắt dắt hắn.

Hoàng Lê nghi hoặc, đem vàng giấu trong lòng ngực, thấp thỏm hỏi, "Chỉ là cái gì?"

Mộc Niệm cười, "Chỉ là nhận vàng của ta, về sau chính là hồ ly của ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuton