Chương 27: Ăn thỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Lê bị Mộc Niệm nắm tay đi về phía trước đi, ánh mắt mơ hồ, ngại ngùng nhìn trái nhìn phải, chỉ không dám nhìn trực tiếp Mộc Niệm.

Hai bên tai hắn nóng bỏng, trong lòng có loại cảm giác không nói nên lời, ngứa râm ran, toàn bộ cở thể như đạp trên mây, lâng lâng kỳ lạ.

Mộc Niệm nói về sau hắn là hồ ly của nàng.

Hắc, hồ ly của nàng ~

Điều này có thể đủ để gọi hắn là hồ ly có gia đình không?

Hoàng Lê gãi bên tai, khóe môi không tự giác cong lên.

Quả nhiên cho nhau sờ sờ một chút có thể gia tăng cảm tình a

Hoàng Lê trong lòng đắc ý, ngoài miệng lại nói, "Vậy phải xem ngươi tả nhiều hay ít vàng."

Hắn eo lưng thẳng thắn, "Ta là loại rất quý giá, bỏ xa con mèo kia."

Đầu Mộc Niệm không quay lại, "Miêu cho sờ."

Hoàng Lê nhíu mày, hừ một tiếng, "Chuyện này ta và ngươi có thể thương lượng."

Hắn nói, "Chẳng phải ngươi đã sờ qua lỗ tai ta rồi sao."

"Hơn nữa là là tại ngươi không sờ đuôi của ta, đuôi của ta vừa lớn vừa xinh đẹp, ngươi không chủ động tranh thủ sờ qua."

Hoàng Lê bắt đầu cảm thấy u oán, hắn dưỡng lông rất tốt.

Hắn mỗi ngày kiên trì phơi nắng, chảy lông, sờ vào vừa mềm mại lại thơm ngào ngạt.

Nhưng Mộc Niệm không muốn sờ.

Bước chân Mộc Niệm dừng lại, hơi hơi nhướng mày, nghiêng đầu hỏi, "Đêm nay sờ một chút được không?"

Hoàng Lê ngượng ngùng, vừa rồi hắn như năn nỉ Mộc Niệm chạm vào hắn.

Mộc Niệm từ trong lòng bàn tay biến ra đá quý, "Đưa tiền trước."

Hoàng Lê đôi mắt mở to, không chút do dự, không có chần chừ, "Được."

Mộc Niệm, "......"

Quan hệ tốt đẹp, hiện giờ thành loại giao dịch tiền tài.

Hoàng Lê nâng đá quý lên cao nhìn.

Viên đá trong suốt xanh thẩm dưới ánh mặt trời lộ ra ánh sáng xinh đẹp.

Hắn nghiêng đầu hỏi Mộc Niệm, "Đẹp không?"

Mộc Niệm tầm mắt dừng trên mặt Hoàng Lê.

Hắn vốn dĩ trắng trẻo, đứng ở dưới ánh mặt trời, ánh sáng khắc ở trắng nõn trên mặt, càng hiện oánh nhuận trắng nõn.

Mộc Niệm cười, "Đẹp."

Hoàng Lê cho rằng Mộc Niệm khen đá quý, cúi đầu đối với đá quý hà hơi, ở trên quần áo cọ cọ mấy cái sau đó cất vào trong lòng ngực, mi mắt cong cong, "Ta cũng cảm thấy đẹp ~"

...... Ngốc cẩu.

Có cả khối vàng cùng ngọc bích, Hoàng Lê cảm thấy bản thân đã ở một cương vị mới, vô cùng sang trọng.

Hắn cảm giác trên người da lông không phải da lông, đều là tơ vàng, trong tay nắm Mộc Niệm cũng không phải Mộc Niệm, là một cái mỏ vàng bạc đá quý.

Hắn đi trên đường, bước chân mạnh mẽ trôi chảy hơn bao giờ hết.

"Đại tửu lâu!"

Hoàng Lê mục tiêu rõ ràng, muốn đến cái tửu lâu lớn nhất ở đây.

Vừa rồi đi ngang qua hắn đã chấm, chổ đó có đến ba tầng lầu, hoa lệ đường hoàng, cửa treo hai cái đèn lòng cực lớn mà đỏ rực, chung quanh còn quấn mấy tầng lụa mỏng.

Nhưng hình như làm ăn không tốt lắm, chưa thấy ai trong đó.

Hoàng Lê hớn hở chạy tới, hỏi dựa tiểu nhị đang dựa vào cửa nghĩ ngơi, "Như thế nào không có người a? Không mở buôn bán sao?"

Tiểu nhị mở con ngươi còn buồn ngủ ra, thấy là một tiểu công tử, cười, "Nơi đây không thích hợp cho ngươi đến."

Nàng phất tay, "Đi đi đi, đi nơi khác chơi."

Hoàng Lê không phục, hắn từ trong lòng ngực đem vàng móc ra tới, "Ta hiện tại có thể đi vào sao?"

Hừ, chưa biết ai xem thương ai đâu, sợ hắn không trả nổi sao? Hắn chính là một hồ ly giàu có!

Hoàng Lê có vàng, lại là hồ ly, tục xưng, Hoàng, Kim, Lê (li)!

Tiểu nhị nhìn chằm chằm vàng sửng sốt, nhìn nhìn lại khuôn mặt trắng nõn của Hoàng Lê, dừng một chút, chần chờ mà mở miệng, "Ngươi nếu là một hai phải đi vào, thì đợi thêm một canh giờ, chúng ta buổi tối giờ Tuất mới bắt đầu mở cửa đón khách, đến lúc đó ngươi mang theo vàng lại đây."

Hoàng Lê lúc này mới vừa lòng, hắn chạy tới kéo tay áo Mộc Niệm, "Ta đính phòng, chờ lát nữa các nàng mở cửa chúng ta liền trực tiếp lại đây."

Hoàng Lê lẩm nhẩm lầm nhầm, "Khách điếm này thật là kỳ quái, còn đợi giờ Tuất mới mở cửa."

Quả nhiên thành phố khác quê nhà.

Mộc Niệm cũng là nghi hoặc mà triều mí mắt.

Khách điếm này hơi thở hỗn loạn, bên trong có không ít Yêu tộc.

Cảm giác không phải khách điếm đường hoàng.

Nhưng không ảnh hưởng việc dẫn Hoàng Lê vào xem thử.

Một người một hồ tránh ra sau, "Khách điếm" tiểu nhị mới buồn bực ra tiếng, "Thật là người nào đều có."

Ngày thường đi nơi này toàn là nữ nhân, hôm nay có tiểu công tử, cầm vàng muốn vào đi chơi.

Tấm tắc, vẫn là nàng kiến thức thiếu.

Tiểu nhị phía sau "Khách điếm" đều không phải là tầm thường khách điếm, đây là hoa lâu lớn nhất nơi này, là nơi nữ tử lui tới, chỉ cần đi vào là có thể tìm được vui sướng.

Chẳng qua hoa lâu làm việc và nghỉ ngơi thời gian khác khách điếm thông thường.

Khách điếm khác ban ngày buôn bán buổi tối đóng cửa nghỉ ngơi, mà các nàng là ban ngày nghỉ ngơi dọn dẹp, buổi tối mở cửa đón khách.

Sắc trời dần tối, đèn lồng lần lượt được thấp lên.

Hàng quán, nhóm người bán rong rao hàng hết đợt này đến đợt khác, náo nhiệt ập vào trước mặt.

Của lớn hoa lâu kia rộng mở, các tiểu công tử có dung mạo tinh xảo ăn mặc sa y mỏng manh từ bên trong chậm rãi đi ra.

Bọn họ cũng không mở miệng mời khách, chỉ đứng ở cửa uyển chuyển vuốt cái đuôi hay là chảy lông chính mình.

Đuôi, cái đuôi.

Hoàng Lê ngậm điểm tâm, đứng trước cửa nhìn đến ngây ngốc.

Hắn cùng Mộc Niệm đi qua không ít địa phương, cũng ở rất nhiều khách điếm.

Nhưng loại hình trước mặt, là lần đầu tiên thấy.

Đa số khách điếm trấn ở cửa là sư tử đá, chỉ có nhà này trưng tiểu công tử.

Hoàng Lê cùng Mộc Niệm dừng lại ở đây, liền bị người khác nhìn.

Hồ công tử lắc cái đuôi to, đi tới.

Hoàng Lê nhìn chằm chằm cái đuôi của đối phương.

Hồ công tử chay mặn đều dùng, không phân chia giới tính, đưa cho Hoàng Lê một ánh mắt am hiểu lòng người, "Thích sao, có muốn sờ thử hay không, tự mình cảm thụ một chút?"

Nói xong hắn lắc mình biến hoá, từ một công tử phong tình vạn chủng biến một nữ nhân vũ mị quyến rũ.

Hoàng Lê kinh ngạc suýt làm rơi miếng điểm tâm.

Hắn lui về sau hai bước, cho đến khi đụng cào lòng ngực Mộc Niệm mới cảm thấy kiên định, "Không cần không cần, ta cũng có."

Hoàng Lê quay đầu hỏi Mộc Niệm, "Nàng rốt cuộc là đực hay cái?"

Mộc Niệm giương mắt nhìn.

Đối diện nào phải là hồ ly, "Cái, cũng không phải hồ ly, chỉ là một con chồn biến hóa thành mà thôi."

Hoàng Lê lập tức đứng thẳng, "Nga, Hoàng Bì Tử a."

Hoàng tỷ cũng không nghĩ rằng dễ dàng bị nhìn thấu thân phận như vậy, lập tức thành thật thu hồi cái đuôi giả mà hắn khoe khoang, "Quý nhân hảo bản lĩnh."

Nàng là lão bản của hoa lâu này, chỉ nhận những vị khách có tiền.

Buổi chiều tiểu nhị có nói với nàng một tiểu công tử đem vàng đến một lần, có khả năng buổi tối sẽ quay lại, Hoàng tỷ đã chuẩn bị tiếp đón.

"Hai vị đi cùng nhau sao?" đôi mắt Hoàng tỷ liếc qua người Mộc Niệm cùng Hoàng Lê dạo qua một vòng, suy đoán quan hệ của hai người.

Hoàng Lê gật đầu, "Nơi đây của các ngươi có gà không?"

"Gà?" Hoàng tỷ một tay ôm bụng cười, "Gà tính cái gì, nổi tiếng nhất ở đây người người săn đón chính là thỏ."

Hoàng Lê đôi mắt sáng lên, "Con thỏ cũng không phải không được!"

Thỏ nướng siêu cấp thơm, đầu thỏ cay rát, ớt thỏ đinh, làm rán thỏ ti, hầm con thỏ, hút lưu ~ đều không tồi.

Hoàng tỷ tươi cười tiếp đón hai người vào trong.

Hoàng Lê tò mò vui vẻ đi vào, sau đó vẻ mặt khiếp sợ giơ tay bịt mũi.

Mùi son phấn quá nồng.

Lầu một trong đại sảnh, có cả trai lẫn gái lôi lôi kéo kéo ôm ấp hôn hít.

Hoàng Lê chưa từng thấy qua trường hợp này, đang muốn xem tường tận, bổng thấy trước mắt tối sầm.

Cánh tay Mộc Niệm vòng qua đầu Hoàng Lê, lòng bàn tay che lại đôi mắt Hoàng Lê, vòng qua hắn đi phía trước.

Mộc Niệm du tẩu nhân gian nhưng không có tới loại địa phương này, nhưng tiến vào nàng liền biết nơi đây buôn bán loại gì.

"Cho ta gian riêng tư." Mộc Niệm nhíu mày mở miệng.

Hoàng tỷ cười nói, "Được rồi."

Các nàng được dắt lên lầu 3, Hoàng tỷ đẩy ra một gian cực kỳ lịch sự tao nhã phòng đơn, "Mời vào."

Hoàng Lê cùng Mộc Niệm đi vào.

Nhã gian không hổ là nhã gian, tươi mát lịch sự tao nhã, sạch sẽ.

Hoàng tỷ hỏi, "Các ngươi muốn thỏ nhi tới ngay bây giờ, hay chờ lát nữa?"

Con thỏ thì gọi con thỏ, thêm nhi làm cái gì.

"Bây giờ đem lên đi," Hoàng Lê xoa bụng, "Ta đói bụng."

Điểm tâm bị rớt mất rồi.

Hoàng tỷ đang muốn đi xuống phân phó, kêu người mang hai con thỏ đến hầu hạ, liền nghe Hoàng Lê thèm thuồng nói, "Con thỏ không cần nướng quá chính, ta thích tươi mềm một chút."

Hoàng tỷ chân bủn rủn, thiếu chút nữa té xĩu.

"Nướng?" Hoàng tỷ bảo trì gương mặt tươi cười, "Quý nhân, quy tắc của chúng ta là, chỉ bán mình không bán mệnh."

Hoàng Lê không nghe hiểu.

Hoàng tỷ nhìn hắn, hậu tri hậu giác phản ứng lại đây, "Ngươi nói con thỏ, là dùng để ăn?"

"Con thỏ không dùng để ăn?" Hoàng Lê quay đầu xem Mộc Niệm, "Con thỏ còn có thể dùng để làm gì? Làm quần áo?"

Hoàng tỷ cười ra tiếng, "Vậy ngươi cũng không biết, chúng ta nơi này con thỏ, không phải dùng để làm quần áo, mà là dùng để 'làm'."

Nàng triều Hoàng Lê làm mặt quỷ, "Làm như này, một đêm làm nhiều lần."

Hoàng Lê, "......"

Hoàng Lê yên lặng trốn đến sau lưng Mộc Niệm, đầu từ nàng cánh tay chỗ vươn tới, "Nàng không giống người tốt?"

Hắn là nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Hoàng tỷ, nhưng ngữ khí của Hoàng, nghe liền thấy không giống người đứng đắn.

Hoàng tỷ không phục, "Chúng ta buôn bán đứng đắn, như thế nào không phải người tốt? Ta nơi này mặc kệ là người hay là yêu đều tự nguyện, là công việc."

Hoàng Lê hỏi, "Vậy ngươi nói có gà."

"Chúng ta đương nhiên là có gà, chúng ta còn có vịt, một ít khẩu vị nặng, còn thích xà." Hoàng tỷ tò mò mà nhìn Hoàng Lê cùng Mộc Niệm, "Hai vị không phải lại đây mua vui a?"

Hoàng Lê ôm chặt cánh tay Mộc Niệm, "Chúng ta tới ăn cơm."

Nhưng hình như đã đi sai chổ.

Hoàng tỷ hồ nghi, "Ăn cơm? Tới hoa lâu ăn cơm?"

Trách không được lại là gà lại là con thỏ, nàng còn tưởng rằng......

Mộc Niệm đánh gãy đối thoại, "Chuẩn bị đồ ăn đem lên, ngân lượng không thành vấn đề."

Nàng dừng một chút, "Không cần những thứ khác."

Hoàng tỷ rất là tiếc nuối, "Vậy được rồi."

Nàng còn tưởng rằng là tỷ tỷ mang theo đệ đệ học hỏi thực chiến, hóa ra là một đôi tình nhân.

Tự biết da thịt không đủ hấp dẫn, Hoàng tỷ chỉ có thể lấy rượu thịt ra tiếp đón, "Vậy các ngươi chờ chút."

Hoàng tỷ đi tới cửa chợt nhớ tới cái gì, cười nhắc nhở hai người, "Ta nơi này là địa phương như thế nào các ngươi tự hiểu ha, tuy nói lầu 3 là nhã gian, nhưng cách âm không tốt lắm, nếu nghe thấy động tĩnh gì, thỉnh thông cảm."

Nàng thuận tay đem cửa đóng lại.

Hoàng Lê lúc này mới buông Mộc Niệm, "Nếu không chúng ta đi thôi?"

Mộc Niệm hỏi, "Không ăn sao?"

"......" Hoàng Lê ngồi xuống, "Ăn xong đi cũng được."

Mộc Niệm, "......"

Hai người tới tương đối sớm, lầu 3 còn không có khách nhân, chờ Hoàng Lê ăn uống no đủ nằm liệt giường xoa cái bụng, lầu 3 giống như có người chậm rãi đi lên.

Mộc Niệm nhìn về phía Hoàng Lê, "Đi thôi."

Hoàng Lê lỗ tai run rẩy, đôi mắt sáng lấp lánh, hắn lăn long lóc bò dậy tiến đến bên người Mộc Niệm, dán sát lỗ tai nàng nhỏ giọng nói, "Chúng ta trộm nhìn xem."

Mộc Niệm lông mi rơi xuống, ngón tay trên đùi hơi hơi co rút lại nắm chặt, thấp giọng hỏi, "Nhìn cái gì?"

Hoàng Lê nói, "Cách vách là con thỏ, chúng ta xem hắn như thế nào một đêm thật nhiều thứ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuton