Chương 35: Mềm lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lúc xác định ở bên nhau, Hoàng Lê mới phát hiện làm người cũng có cái vui sướng riêng.

Hắn có thể không cần kiêng kị mà treo trên người Mộc Niệm, không giống trước kia lúc nào cũng phải nhẫn nhịn sợ Mộc Niệm tức giận.

Hiện tại không cần để tâm mấy thứ như vậy, bây giờ Mộc Niệm là người của hắn rồi.

Loại quan hệ này làm hắn phi thường cảm thấy ăn tâm, càng thấy vững vàng hơn bất cứ lúc nào hết.

Hoàng Lê gặm móng vuốt mà trộm nghĩ, cái này gọi là gia đình nhỏ sao.

Mộc Niệm cho hắn cảm giác có nhà.

Từ nhỏ đến lớn đều vô gia cư, phiêu bạc đó đây, hiện tại đã khác rồi.

Hoàng Lê tắm rửa xong không thèm mặc quần áo, cứ để vậy mà nhảy nhót nhào vào Mộc Niệm đang đọc sách ở mép giường.

Trong phòng đầu giường có giá cắm nến, ánh sáng ấm áp chiếu vào thân ảnh thon dài mặc trung y trắng coat Mộc Niệm, như một viên ngọc cự phẩm được chiếu sáng lấp lánh, làm người khác muốn lại gần vuốt ve.

Hoàng Lê lặng lẽ cười tủm tỉm nhào lên, đầu cũng dụi túi bụi vào gò má Mộc Niệm.

Mộc Niệm cười dịu dàng lấy quyển sách đẩy đầu hắn ra xa, "Con heo."

Hoàng Lê lại học con heo ụt ịt hai tiếng.

Ngốc nghếch,

"Ngủ chưa?" Mộc Niệm khép sách lại hỏi Hoàng Lê.

Hoàng Lê chớp đôi mắt, ho nhẹ hai tiếng, cố ý triều không khí ồn ào hai tiếng, "Chúng ta cùng ngủ."

Nói xong hắn lanh lẹ mà đem màn buông xuống, tay hướng vạt áo Mộc Niệm thăm dò lung tung.

Hiện tại hắn cuối cùng đã biết, thứ mềm mại trong ngực Mộc Niệm không chỉ có thể ăn mà còn có thể nhào nặn xoa nắn.

Ý cười trong mắt Mộc Niệm ngày càng nồng đậm, nàng biết Hoàng Lê cố tình nói đi ngủ là cho Sơn Thần nghe, hắn sợ đại thần nhìn lén việc xấu hổ của hắn, mà hắn là ăn đến nghiện mà còn ngại.

Dù hắn biết đến cuối cùng đều không chịu được la khóc, nhưng vẫn cậy mạnh, cậy Mộc Niệm sủng hắn, luôn không nhịn được trêu chọc nàng.

Mộc Niệm một bên vỗ lưng hắn một bên suy tính khi nào sẽ nói thân phận thực sự của nàng cho hắn.

Chỉ là không đợi đến Mộc Niệm tìm được thời cơ thích hợp đã xuất hiện một chuyện tình cờ.

Miếu Sơn thần ở tận sâu trong rừng, tuy rằng linh nghiệm, nhưng đường đi đến đây rất gian nan, lâu rồi chưa có ai đến đâu.

Thời kì cao điểm lắm thì mười ngày nửa tháng mới có một người lặn lội đến cúng viến, Mộc Niệm tuy là Sơn Thần, lại không phụ thuộc vào hương khói phụng dưỡng, chỉ tận dụng linh khí đất trời, không giống những vị thần khác cho mấy.

Cũng may mắn nàng không chịu hương khói cung phụng, nếu không ở nơi hoang dại này rất ít hương khói, chắc Mộc Niệm sớm đã chết đói.

Hôm nay, Hoàng Lê chơi xích đu ở hậu viện trong miếu sắp ngủ gật, bỗng nhiên có hương khói yên khí thổi qua, theo đó là một than âm trầm khàn già nua.

"Cầu xin Sơn Thần thương hại ta, phù hộ cho thê tử sớm ngày thanh thản ra đi."

Hoàng Lê hoảng sợ, vội biến thành hình người.

"Mộc Niệm, có quỷ đến quấy rầy!" Hoàng Lê trần trụi mà chạy vào phòng.

Mộc Niệm thuần thục mà lấy quần áo treo ở giá gỗ đưa cho Hoàng Lê, Hoàng Lê một bên mặc một bên kể cho Mộc Niệm nghe chuyện hắn vừa chứng kiến.

"Không phải quỷ." Mộc Niệm duỗi tay, kia lũ nguyên bản phiêu phù ở trong viện trước sau vào không được hương khói khói trắng liền rơi xuống Mộc Niệm trong lòng bàn tay, "Là người sống kỳ nguyện."

Hoàng Lê không nghe hiểu, tò mò mà nhìn Mộc Niệm.

"Vậy sao hắn cầu ngươi a?" Hoàng Lê dùng dây cột tóc lung tung đem tóc thúc lên, cười hắc hắc duỗi tay ôm lấy eo Mộc Niệm, "Ngươi không phải chỉ bắt yêu quái sao."

Tuy rằng Hoàng Lê cũng chưa thấy Mộc Niệm trừ yêu, nhưng không sao, Mộc Niệm có thật nhiều vàng, cũng đủ các nàng lâu lâu đi lên trấn tiêu sài hưởng lạc.

Mộc Niệm dùng ngón trỏ điểm ở trán Hoàng Lê, đem hồ ly từ trong lòng ngực đẩy ra, "Đi xem?"

Hoàng Lê gật đầu, "Được."

Hắn vỗ ngực nói, "Tuy rằng ngươi không làm được, nhưng ta có thể giúp hắn."

Hoàng Lê mi mắt cong cong vỗ mông, "Hehe, rốt cuộc ta cũng là một con hồ ly có tới hai cái đuôi."

Ngày mà cái đuôi hắn phân ra hai nhánh hắn cảm thấy vui mừng phát nổ.

Suốt mấy ngày liền hắn đều không muốn thu cái đuôi lại, luôn vểnh hai cái đuôi khoe khoang. Hắn còn tự hào tới mức nhờ Mộc Niệm viết một phong thư cho Tiểu Bạch và Kim Nguyên Bảo thông báo sự kiện quan trọng này.

Hoàng Lê đi phía trước Mộc Niệm, hướng tới miếu Sơn Thần.

Quỳ gối trước tượng thần là một ông lão khoảng bảy mươi, mái tóc đã bạc hết, lưng hơi khòm.

Lão cầm một cái rỗ, trong rỗ là nhiều loại trái cây thoạt nhìn ngon miệng.

Nặng nề thở dài, "Ta biết thê chủ của ta đã lớn tuổi, khó tránh bệnh theo đầy thân, nhưng mỗi ngày nàng bị bệnh tật giày vò ta đều đau khổ gấp bội."

Lão nhân gia nói một hồi bỗng chậm rãi nghẹn ngào lên, "Nếu có thể, ta tình nguyện để nàng sớm đi theo Sơn Thần, như vậy càng tốt, dù sao chúng ta đã sống hạnh phúc cùng nhau nhiều năm."

Hoàng Lê vốn dĩ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, hiện tại đứng nấp bên cạnh tượng thần không dám lộ diện.

Tuy bản lĩnh hắn có hạn, nhưng hắn nhìn ra tới lão già này đã ở tuổi xế chiều, trên người không còn quá nhiều hơi thở sinh lực, có lẽ cũng sắp hết thời gian ở trần gian.

Nhưng hiện giờ hắn đã tuổi cao sức yếu, cắn răng lên núi, nhưng không cầu xin cho thể tử sống khỏe mạnh trường thọ, ấy vậy mà hi vọng nàng sớm giải thoát khỏi thống khổ.

Những người trẻ tuổi có thể không biết, hoặc là không quá tin tưởng, nhưng các cụ già lại biết ngọn núi này có thần.

Lão đã sớm xuất phát từ tinh mơ, nhưng sức lực tuổi già cạn kiệt, buổi trưa mới đến Sơn Thần miếu.

Đối với tượng thần nói xong, lão già lau nước mắt, dùng đôi tay khô nhiều nếp uống giống như vỏ cây khô mà giang nan chống tay bò dậy.

Hắn khom lưng nhặt rổ, lầm bầm lầu bầu, "Ta cũng nên đi trở về thôi."

Nhìn lão già thong thả xuống núi, Hoàng Lê mới từ mặt sau tượng thần đi ra.

Hắn nắm chính mình góc áo, trộm lấy mắt thấy thần tượng, nhỏ giọng hỏi Mộc Niệm, "Nàng có thể nghe thấy ước nguyện của lão nhân gia sao?"

Hoàng Lê có chút khó chịu, hắn vẫn luôn một thân một mình, chưa từng trải qua sinh tử biệt ly, theo lý thuyết sẽ không đồng cảm với lão già, không biết hắn có bao nhiêu bất lực thống khổ, nhưng kỳ lạ là Hoàng Lê thấy khó chịu trong lòng.

Ngực hắn rầu rĩ, như là một dòng suối bị nhiều viên đá chặn lại không thể khai thông.

Mộc Niệm tay đáp ở cái đầu ũ rũ của Hoàng Lê, rũ mắt nói: "Đương nhiên có thể nghe thấy."

Nàng đã nghe được.

Hoàng Lê ánh mắt lập tức sáng lên, "Thật sự?"

Thấy Mộc Niệm gật đầu, Hoàng Lê hít sâu, sau đó căng da đầu nhấc chân đi qua, cung kính mà bắt chước lão nhân gia quỳ lên tấm đệm hương bồ.

Mộc Niệm rất là tò mò, không biết tiểu hồ ly sẽ có tâm sự gì muốn nói cho Sơn Thần nghe.

Hoàng Lê chấp tay hành lễ nhắm mắt lại.

"Sơn Thần đại nhân tại thượng, ta là Hoàng Lê, một con hồ ly có hai cái đuôi."

"Tuy rằng ta biết ta cùng Mộc Niệm ở hậu viện đôi khi làm việc này việc kia thanh âm tương đối lớn, sẽ làm phiền đến ngài, nhưng ta vẫn muốn cầu xin ngài, thỏa mãn vừa thỏa mãn tâm nguyện của lão nhân gia vừa rồi, ta nguyện ý về sau mỗi ngày lại đây cho ngài quét tước thần miếu."

Hoàng Lê dừng một chút, trầm mặc một hồi lâu, mới lại cầu nguyện: "Cũng cầu ngài phù hộ Mộc Niệm bình an sống lâu trăm tuổi."

Lời nguyện cầu từ đáy lòng hắn truyền đến Mộc Niệm, ngước mắt nhìn về phía Hoàng Lê đang quỳ gối trên đệm hương bồ.

Hai mắt hắn nhắm nghiền, khuôn mặt nhỏ tràn đầy thành kính.

Cho đến khi cầu nguyện xong những lời này, Hoàng Lê mới hiểu được cảm xúc khó chịu vừa rồi của hắn là gì.

Là sợ hãi, là không tha, là bàng hoàng cùng bất an.

Nếu không phải nhìn thấy lão nhân gia, Hoàng Lê suýt chút nữa đã quên Mộc Niệm cũng là con người, sẽ sinh lão bệnh tử, không giống hắn có thể sống trường thọ.

Hoàng Lê giống như từ trên người ông lão thấy được tương lai của hắn với Mộc Niệm.

Nếu là tương lai, Mộc Niệm già rồi, đi rồi, hắn nên làm cái gì bây giờ?

Hắn vừa mới có gia đình thuộc về hắn.

Đáng sợ hơn không có chính là có rồi mất đi, sự thật ập đến nhanh như vậy làm Hoàng Lê khó chấp nhận.

Hoàng Lê thậm chí cảm thấy, nếu tương lai không có Mộc Niệm, hắn chỉ rúc vào giường hai người từng ở với nhau, bất luận nơi nào cũng không muốn đi.

Hắn sẽ ôm lấy quần áo nàng, tự huyễn là nàng vẫn còn, Mộc Niệm không bỏ rơi hắn.

Hoàng Lê cúi đầu, trộm lau sạch nước mắt.

"Cầu xin ngài, làm Mộc Niệm sống tốt" Hoàng Lê cắn môi dưới, "Ta nguyện ý đem ta thọ mệnh chia cho nàng, nếu ngài có thể đáp ứng, ta nguyện ý về sau không bao giờ ăn gà nữa."

Hoàng Lê kiên định quyết tâm, "Thịt heo cũng không ăn, về sau mỗi ngày ăn chay."

Chỉ cần Mộc Niệm có thể vẫn luôn bên cạnh hắn.

Hoàng Lê thậm chí tưởng, "Nếu Mộc Niệm nhất định sẽ chết, vậy hãy để chúng ta đi cùng nhau."

Lần đầu có được nhà, có người thương hắn, tiểu hồ ly ngây thơ hôm nay cũng đã chính chắn hơn chút.

Mộc Niệm an tĩnh mà đứng bên cạnh Hoàng Lê, vén áo nửa ngồi xổm xuống, duỗi tay gạt đuôi nước mắt của hắn.

Hoàng Lê nhẫn nhịn, vẫn là không nhịn xuống duỗi tay ôm lấy Mộc Niệm cổ, đem mặt vùi vào nàng cổ, lên tiếng khóc lên.

"Ta rất thích ngươi."

Lần trước hắn bởi vì không khóc thành như vậy dù là thời điểm Tiểu Bạch cùng Tô Dương rời đi.

Nhưng hôm nay rõ ràng so lần trước càng khó chịu.

Mộc Niệm giơ tay khẽ vuốt lưng Hoàng Lê, hỏi lại, "Ngươi vừa rồi nói thích ai?"

"Thích ngươi."

Hoàng Lê hu hu khóc, "Ta rất thích ngươi, ta thích nhất ngươi, so thích thịt gà con thỏ thịt heo còn thích ngươi hơn."

Hắn đều nguyện ý vì Mộc Niệm từ bỏ ăn thịt, điều này đã chứng minh hết thảy.

Hoàng Lê gắt gao siết chặt Mộc Niệm, "Ta là hồ ly của ngươi rồi, ngươi về sau nếu già đi rồi chết, ta sẽ thành một người cô độc không có gia đình."

Mộc Niệm trong lòng mềm thành một bãi, cười nhéo nhéo lỗ tai Hoàng Lê lỗ, "Được, ta đã biết."

Nàng nói: "Yên tâm, ta định có thể sống vui vẻ cùng ngươi rất lâu sau đó."

"Ngươi khẳng định là đang lừa hồ ly," Hoàng Lê khụt khịt nói: "Người đều sẽ chết."

Hắn nắm chặt quần áo sau lưng Mộc Niệm, "Lão nhân gia kia, hắn cũng sắp chết."

Mộc Niệm gật đầu, "Ta biết."

"Nhưng mà, ta lại không phải người." Mộc Niệm vỗ về Hoàng Lê đơn bạc mảnh khảnh, "Cho nên ta không có lừa hồ ly."

Hoàng Lê lau nước mắt, Hoàng Lê từ trong lòng ngực Mộc Niệm chui ra, Hoàng Lê dùng đôi mắt khóc đến đỏ bùng trừng Mộc Niệm lên án, "Vậy mà ngươi không nói sớm a."

Hắn vừa chảy nước mắt vừa cười, lấy tay che lại trái tim chính mình, "Ta vừa rồi đau lòng khóc đến thương tâm."

Hoàng Lê còn khó chịu, chỉ cần nghĩ đến sau này không có Mộc Niệm bên cạnh hắn, cho dù có bao nhiêu gà hắn cũng không vui vẻ lên được.

Mộc Niệm duỗi tay xoa xoa cho hắn, rũ mắt hỏi, "Ngươi không hỏi ta thật ra là thân phận như thế nào sao?"

Ngón tay Hoàng Lê quấn lấy vạt áo Mộc Niệm, lông mi còn treo hạt nước mắt chưa kịp rơi xuống, nhẹ nhàng hút cái mũi, "Chỉ cần không phải người là được."

Mộc Niệm, "......"

Nghe giống ghét bỏ loài người thật đấy.

Mộc Niệm lấy tay phất đi giọt nước mắt hoen mi của Hoàng Lê, trong mắt mang theo ý cười, "Thích ta đến vậy sao?"

Hoàng Lê ôm lấy gương mặt trừng nàng.

Mộc Niệm duỗi tay đem hắn ôm chằm vào trong lòng ngực, cằm đặt trên đỉnh đầu Hoàng Lê, thanh âm nhẹ nhàng, "Thực xin lỗi, không sớm một chút nói cho ngươi, hại ngươi hôm nay khóc một trận."

Hoàng Lê ngày thường buổi tối cũng khóc, khóc so hiện tại còn thảm hơn, Mộc Niệm cũng chưa đau lòng cho hắn.

Nhưng vừa rồi nàng đứng ở bên cạnh rũ mắt xem, xem Hoàng Lê nhẹ nhàng gầy gầy một con hồ ly quỳ gối đệm hương bồ thượng, thành kính lại bất lực cùng thần tượng cầu xin, "Nếu thật sự không được, có thể hay không để Mộc Niệm dẫn ta đi?"

Trái tim Mộc Niệm đau đến thắt lại.

Thanh âm cầu xin của Hoàng Lê như là một phen búa tạ, nện vào ngực nàng, làm Mộc Niệm đầu váng mắt hoa, suýt nữa đã quên đi hô hấp.

Tiểu hồ ly này không biết từ lúc nào đã đem nàng dính chặt với hắn không muốn xa rời, đã sớm đem nàng nhét vào chặt kín trái tim hắn.

Mộc Niệm bỗng nhiên nhớ tới Tiểu Bạch cùng Tô Dương.

Nàng cứu Tiểu Bạch khi còn chưa thông suốt, hiện giờ nghe Hoàng Lê nói nguyện ý cùng nàng đồng sinh đồng tử, nháy mắt liền đã hiểu Tiểu Bạch đối với Tô Dương là tình yêu.

Sống trường thọ cũng không màng, nếu có thể, Tiểu Bạch và Hoàng Lê chỉ muốn sống một cuộc sống vừa đủ với người mình yêu.

"Vậy thân thế ngươi là gì?" Hoàng Lê duỗi tay ôm lấy Mộc Niệm, hỏi nàng, "Là con thỏ tinh sao?"

Hoàng Lê suy đoán, "Có phải gà tinh hay không?"

Hoàng Lê đột nhiên kích động, "Cho nên ta vẫn luôn cảm thấy ngươi thật thơm, lúc nào cũng muốn cắn một ngụm, thì ra ngươi là gà tinh a!!!"

Ngươi mới là gà tinh.

Vừa giây trước còn khổ sở, vậy mà chỉ vì hai chữ "Gà tinh" hắn đã bỏ chuyện buồn ra sau đầu.

Mộc Niệm lôi kéo tay áo chính mình lau sạch nước mắt cho Hoàng Lê, "Nếu tiếp nhận rồi lão giả thỉnh cầu, liền muốn giúp hắn lễ tạ thần."

Mộc Niệm nắm lấy tay Hoàng Lê, ôn nhu nói, "Về sau nên thu một chút hương khói, dùng tình cảm trong sạch của những lời cầu nguyện để xua bớt huyết khí trên người ngươi."

Tuy nói cùng nàng song tu cũng có thể làm Hoàng Lê trường sinh, nhưng tương lai Hoàng Lê mọc ra chín cái đuôi vẫn cần độ kiếp, nếu để huyết khí trên người trầm trọng sẽ càng gây trở ngại cho hắn.

Những chuyện như này Hoàng Lê không hề biết, Mộc Niệm đều thay hắn suy tính.

Mộc Niệm nghiêng mắt nhìn tiểu hồ ly, vui đùa nói, "Không có ta ngươi phải làm sao bây giờ."

Hoàng Lê đang cố gắng đem năm ngón tay của hắn đan vào kẽ hở ngón tay của Mộc Niệm, tốt lắm hai người nắm tay thật chặt, nghe vậy không khỏi ngẩng đầu xem Mộc Niệm, vẻ mặt nghiêm túc, "Đúng vậy, không có ngươi ta phải làm sao bây giờ."

Hoàng Lê nắm chặt tay Mộc Niệm hơn, lặng lẽ cười, "Cho nên ngươi về sau đi chỗ nào đều đến mang theo ta."

Mộc Niệm ngẩn ra, cười, "Ngốc tiểu cẩu."

Hoàng Lê há mồm cắn bả vai nàng, "Hồ ly, hồ ly có hai cái đuôi."

Khoe khoang số 2 không ai số 1!

Mộc Niệm biết sai là sửa, "Ừm, hồ ly ngốc."

Tới rồi dưới chân núi sau, Mộc Niệm từ lão giả hương khói yên khí dẫn tìm được lão giả gia.

Mộc Niệm tuy là Sơn Thần, nhưng không thể sửa thọ mệnh của phàm nhân, tuy rằng Hoàng Lê mềm lòng, đôi mắt đáng thương mà nhìn nàng, nhưng Mộc Niệm không kéo dài thọ mệnh của hai vị lão nhân nọ.

Nàng chỉ dùng chút khả năng của mình, làm thê chủ của ông lão đỡ đau đớn, để họ có thể em đêm trôi qua một đoạn thời gian ngắn ngủi cuối cùng.

Chỉ như vậy đối với đôi vợ chồng ấy đã quý giá lắm rồi. Từ đầu đến cuối Mộc Niệm và Hoàng Lê đều không có lộ diện, nhưng ông lão dường như cảm nhận được gì đó, ngẩng đầu hướng về phía ngọn núi, trong lòng lẩm bẩm cảm tạ, "Thượng thần hiển linh."

Lúc lão ý thức được điều này, Mộc Niệm đã dẫn Hoàng Lê đi đến chợ nhỉ dưới chân núi.

Hoàng Lê biến thành hồ ly ngồi trên vai Mộc Niệm, có chút không vừa lòng mà nói, "Ngươi là Sơn Thần vậy mà không giúp họ trường thọ."

"Sinh lão bệnh tử vốn là quy luật của dương gian," Mộc Niệm duỗi tay nhéo cái đuôi Hoàng Lê, "Nếu ta mềm lòng gặp ai cũng giúp, vậy thế gian sẽ mất đi trật tự vốn có."

Hoàng Lê hừ hừ, cũng không cảm thấy đuôi bị đau.

Hắn do dự, đôi mắt nhìn về phía Mộc Niệm muốn nói lại thôi.

Thật ra Hoàng Lê muốn hỏi Mộc Niệm đối với mọi người đều đạm mạc công chính, nhưng đôi với hắn có khác không, có thiên vị cho hắn một chút nào không.

Dù sao hắn cũng là hồ ly của riêng nàng, thân mật hơn cũng đã có rồi.

Nhưng Hoàng Lê sợ hỏi ra sẽ nhận lấy đáp án không như ý muốn, nên do dự không nói ra.

Mộc Niệm cũng không thúc giục hắn, cho đến lúc tới chợ hắn mới nhịn không nổi mà gặm tay lúng túng hỏi, "Vậy đối với ta thì sao?"

Hoàng Lê dùng lỗ tai cọ lên cổ Mộc Niệm, "Ngươi có mềm lòng với ta hay không?"

Mộc Niệm nhướng mày, "Ngươi đoán xem."

"Ta đoán sẽ không." Hoàng Lê đã biết kết quả, tâm tình rất tốt mà cong đôi mắt hồ ly xinh đẹp, cố ý nói mát.

Mộc Niệm niết đuôi hắn, "Lại đoán."

Hoàng Lê lặng lẽ cười, "Vẫn là sẽ không."

Mộc Niệm nghiêng mắt liếc hắn, Hoàng Lê lập tức vươn đầu lưỡi liếm qua môi nàng.

Nếu là Mộc Niệm không mềm lòng, sẽ không cứu Tiểu Bạch, nếu là Mộc Niệm không mềm lòng, sẽ không có hôm nay Hoàng Lê.

Hoàng Lê ngồi xổm trên vai Mộc Niệm hướng về phía trước xem, duỗi tay chỉ vào nơi xa có tiệm bánh bao quen thuộc, hô to, "Bánh bao thịt, muốn hai khay!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuton