Chương 36: Chuyện xưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Lê sống hạnh phúc với Mộc Niệm rất nhiều năm, đột nhiên phát hiện một việc rất quan trọng, hình như hắn không được Mộc Niệm làm tiệc cưới.

Hắn từ trên giường ngồi bật dậy, duỗi tay lắc cánh tay Mộc Niệm, cùng nàng miêu tả ý nghĩ của chính mình, "Ta đã thấy ở nhân gian có một cái tiệc mừng, đeo khăn đỏ bái đường, mời những người thân quen đến ăn cổ, cuối cùng là động phòng."

Mộc Niệm bị lắc đến tỉnh ngủ, nghiêng đầu hướng ra ngoài nhìn sắc trời.

Còn sớm, mới giờ sửu.

Nàng cảm thấy buổi tối qua quá mềm lòng, không dùng bao nhiêu công phu, cho nên hôm nay Hoàng Lê mới sáng sớm đã có sức nháo.

Mộc Niệm duỗi tay ôm eo Hoàng Lê.

Hoàng Lê sau một thời gian đã đúc kết được bài học kinh nghiệm, hắn lăn đến vách giường tận cùng bên trong, sau đó bắt đầu dùng ngón chân xa xa mà moi cánh tay Mộc Niệm.

Hoàng Lê, "Tiệc cưới tiệc cưới."

Hắn nói, "Ta đã nghĩ kỹ rồi, tổ chức tiệc cưới sẽ chiêu đãi toàn là gà, sau đó mời bằng hữu có ——"

Hoàng Lê bẻ ngón tay đếm số, "Tiểu Bạch, Tô Dương, Kim Nguyên Bảo, Hoàng tỷ, hmmm...... Còn có Tiểu Bạch."

Dường như chỉ quen biết mấy người như vây thôi.

Hoàng Lê chân chọc lên sườn eo Mộc Niệm, "Ngươi cos mời bằng hữu của ngươi hay không?"

Mộc Niệm giơ tay niết giữa mày, thanh âm vừa mới tỉnh ngủ lười biếng khàn khàn, "Thật trùng hợp, bằng hữu của ta đã được ngươi mời hết."

Hoàng Lê lập tức thò qua, đôi mắt sáng lấp lánh, "Vậy ngươi đồng ý làm tiệc cưới sao?"

Mộc Niệm, "......"

Mộc Niệm có thể không đồng ý sao, nếu nàng không đồng ý, sau này mấy ngày Hoàng Lê đều sẽ đem chính hắn quắn thành một khối bánh hồ ly nằm sát vách tường ngủ.

Kỳ thật Mộc Niệm cùng Hoàng Lê đều không phải người, nếu không phải Hoàng Lê đột nhiên tâm huyết dâng trào nói làm tiệc cưới, Mộc Niệm thật sự nghĩ không ra.

Tiệc cưới của phàm nhân đối với bọn họ không có ý nghĩ gì lắm, chỉ là một cái hình thức, vào thời điểm Hoàng Lê phát tình, Mộc Niệm đề nghị song tu cùng hắn, như vậy nàng đã chính thức xem hai người thành một đôi phu thê.

Nhưng Hoàng Lê la hét muốn làm tiệc cưới, Mộc Niệm chỉ có thể đáp ứng.

Mộc Niệm nhìn Hoàng Lê hứng thú bừng bừng bắt đầu nghiên cứu về hàng trăm cách nấu món gà, nếu nói để tổ chức nghi lễ thành thân thì Mộc Niệm càng thấy đây là hắn thèm ăn nên lấy cớ thì đúng hơn.

"Oa, cách nấu này thật ngon." Hoàng Lê đối với thực đơn đã bắt đầu chảy nước miếng.

Mộc Niệm, "......"

Hôn sự hai người được định vào ngày bảy tháng bảy, Thất Tịch.

Tiểu Bạch cùng Kim Nguyên Bảo đã đến sớm hai ngày, đem Hoàng Lê đưa tới dưới chân núi, nói, "Trước khi thành thân, hai người không thể gặp mặt, như vậy mới có cảm giác nhớ nhung, mới mẻ."

Hoàng Lê liên tục gật đầu, "Nói rất đúng."

Hoàng tỷ xách theo lồng đèn đỏ thẩm mà bước xuống bậc thang trước tấm biển miếu Sơn Thần, nghe vậy a cười một tiếng, "Ba người các ngươi muốn tách ra rong chơi thỏa thích thì có."

Nàng nói với Mộc Niệm, "Nói không chừng liếc mắt một cái không nhìn thấy, ba người sẽ xuất hiện trong một cái chuồng gà nào đó."

Phương thức chúc mừng của hồ ly là—— ăn gà.

Gà, "......"

Kim Nguyên Bảo chống nạnh, "Chúng ta hồ ly không thể mất sĩ diện như bọn chồn chỉ biết ăn trộm?"

Hoàng tỷ trầm mặc, Hoàng tỷ duỗi tay muốn túm Kim Nguyên Bảo dạy dỗ hắn một trận, bị Tô Dương chạy tới khéo léo khuyên ngăn.

Tiểu Bạch gật đầu, "Đúng vậy, chúng ta nếu muốn ăn, cũng sẽ trả tiền."

Tiểu Bạch tuy rằng thọ mệnh hữu hạn, nhưng do có tu vi trong người, hơn nữa Tô Dương cũng là người tu hành, cho nên hai người dung mạo cùng lúc trước giống nhau, cũng không có quá nhiều biến hóa.

Hoàng Lê đi theo phụ họa, "Bạch tiểu cẩu nói rất đúng, chúng ta sẽ đưa bạc để mua."

Trả bằng bạc thì không thể tính là ăn vụng.

Mộc Niệm bất đắc dĩ mà lắc đầu, "Đi thôi."

Nàng nhìn về phía Hoàng Lê, "Ở dưới chân núi ăn ít thôi kẻo đau bụng."

"Được rồi ~" Hoàng Lê chạy tới, ôm cổ Mộc Niệm hôn lên má nàng một cái, theo sau tiếp đón Kim Nguyên Bảo cùng Tiểu Bạch, "Đi thôi."

Trong chớp mắt, một cái bạch hồ ly cùng hai cái hoàng hồ ly đùa giỡn mà hướng chân núi đi xuống.

"Quan hệ bọn họ thật ra không tồi." Hoàng tỷ cười, "Hẳn là sẽ không đánh nhau nữa?"

Tô Dương trầm mặc, "Hẳn là sẽ không, cùng lắm chỉ so mấy cái đuôi."

Ba con hồ ly đều có hai cái đuôi, vậy cũng thích khoe khoang với nhau.

Mộc Niệm ở trong miếu Sơn Thần viết câu đối, nghe vậy nhàn nhạt nói câu, "Ngại quá, Hoàng Lê có ba cái đuôi."

Hoàng tỷ hít hà một hơi, "Song tu lợi hại như vậy!"

Tô Dương cũng kinh ngạc cảm thán, "Ngươi cũng quá có năng lực đi!"

Mộc Niệm, "......"

Mấy lời này nghe có gì lạ lạ, sao họ không nghĩ Hoàng Lê cố gắng tu luyện mà ra.

Thực rõ ràng, không ai tin tưởng Hoàng Lê sẽ nỗ lực.

Nhóm hồ ly không ở nhà, Mộc Niệm Tô Dương Hoàng tỷ đem Sơn Thần miếu từ trong ra ngoài trang trí hết thảy, treo lên đèn lồng màu đỏ, dán lên song hỉ tự, lại viết câu đối vĩnh kết liên lí hai bên cửa, nguyên bản một tòa miếu thanh lãnh nhạt nhẽo, nháy mắt tươi sáng lên rất nhiều.

Mộc Niệm ngước mắt xem, trong mắt tràn ra ý cười nhàn nhạt.

Nếu không phải Hoàng Lê một hai muốn làm hôn sự, miếu này sẽ không có bầu không khí vui mừng như vậy.

Trên núi bận rộn, dưới chân núi nhóm hồ ly cũng không nhàn rỗi.

Kim Nguyên Bảo tự xưng gặp qua đại việc đời, xung phong nhận trách nhiệm chuẩn bị hỷ phục cho Hoàng Lê.

"Ngươi nếu dám trêu chọc ta," Hoàng Lê ôm lấy gương mặt, hung dữ mang theo chút trẻ con mà đe dọa, "Ta liền dùng cái đuôi mới mọc đánh ngươi!"

Kim Nguyên Bảo, "...... Tiền đồ."

Nhiều đuôi thì ghê gớm lắm sao.

Ghê gớm. Đối với hồ ly mà nói, cái đuôi là quan trọng nhất.

Kim Nguyên Bảo hâm mộ cực kỳ, nước bọt muốn từ trong miệng chảy ra, liền kém ôm Hoàng Lê cái đuôi thèm nhỏ dãi vuốt ve, "Ngươi có thể rộng lượng một chút, cho ta mượn Mộc Niệm hai ngày thôi."

Hắn cũng muốn nằm yên hưởng thụ là mọc ra thêm cái đuôi dài.

Hoàng Lê nhe răng hung dữ với hắn.

Kim Nguyên Bảo nuốt nước bọt, "Thèm được như vậy a."

Tam hồ ly đi xuống chợ, khó khăn lắm mới tụ họp, bọn họ không ưu tiên chuyện thành thân, tâm trí đều muốn đi chơi một trận đã đời.

Tiểu Bạch duỗi tay chọc Hoàng Lê, "Vậy mà nói thành thân, ngươi muốn lợi dụng cơ hội đi chơi thì có."

"Muốn đi chơi nhưng mà ta cũng muốn thành thân." Hoàng Lê nói, "Thành thân rồi đi chơi."

Hắn lui sau này đi, ai ngờ phía sau đột nhiên chạy ra một tiểu hài tử, nếu không phải Hoàng Lê phản ứng mau lẹ đã va vào nhau.

"Có đụng trúng ngươi không?" Hoàng Lê khom lưng hỏi.

Tiểu hài tử thấy trước mặt ba cái ca ca đều lớn lên đẹp như vậy, suýt nữa ngây ngốc, thong thả lắc đầu, sau đó hỏi, "Các ngươi là thần tiên sao?"

Hoàng Lê cười, học Mộc Niệm sờ đầu hắn sờ tiểu hài tử, "Không phải, là hồ ly."

"Oa." Tiểu hài tử kinh ngạc cảm thán.

Người nhà đứa nhỏ tìm đến, cảm tạ rồi đẫn đứa bé về.

Đều đi xa rồi, Hoàng Lê còn nghe thấy tiểu hài tử nói, "Cha, ba thần tiên ca ca kia nói bọn họ là hồ ly."

Hoàng Lê, "......"

Hình như vừa rồi hắn quá thật thà.

Tiểu Bạch tò mò hỏi Hoàng Lê, "Ngươi cùng Mộc Niệm không dự định sinh tiều hồ ly sao?"

Kim Nguyên Bảo cũng nhìn qua.

Hoàng Lê lắc đầu, "Không cần."

"Mộc Niệm nói ta còn nhỏ," Hoàng Lê đắc ý, "Sợ ta chịu khổ, nói hiện tại cuộc sống chỉ hai người cũng rất tốt."

Tiểu Bạch, "...À, là ngươi không được."

Kim Nguyên Bảo, "...... À, là ngươi không sinh được."

Hoàng Lê dậm chân, "Các ngươi chính là hâm mộ, ghen tỵ với ta!"

Ba con hồ ly vừa đi vừa cãi nhau ầm ĩ.

Kỳ thật đối với việc sinh tiểu hồ ly Hoàng Lê cùng Mộc Niệm từng thương lượng qua, nhưng Hoàng Lê không chắn hắn cùng Mộc Niệm sẽ sinh ra cái gì.

Vốn dĩ hắn cùng Sơn Thần chung thọ mệnh đã là phạm quy, cho nên cứ bình yên bên nhau là được, bọn họ không muốn có sự mạo hiểm nào cả.

Cứ như vậy, mấy ngày qua đi.

Đến ngày thành thân, không giống như người bình thường khách khứa chật nhà, cũng không khua chiên múa trống, chỉ có mấy người bằng hữu thân thiết chung vui.

Hoàng Lê được Tiểu Bạch dẫn ra từ trong phòng giao cho Mộc Niệm.

Cái loại cảm giác này thật sự thực kỳ diệu, rõ ràng hắn cùng Mộc Niệm đã trải qua loại chuyện thân mật nhất chi thân hòa hợp, nhưng khoảng khắc Mộc Niệm vén khăn hỷ, giống như có một sợi tơ tình buộc chặt hai người họ lại, vĩnh viễn thuộc về nhau.

Hoàng Lê xuyên qua khăn voan trộm xem Mộc Niệm, thấy Mộc Niệm mắt nhìn phía trước, không khỏi duỗi tay giật nhẹ ống tay áo nàng, thăm dò nhỏ giọng hỏi, "Ta đẹp không?"

Nói thật, Mộc Niệm cách khăn voan đỏ không nhìn rõ gương mặt Hoàng Lê, nhưng đối với gương mặt nhuộm đỏ của hắn đã từng gặp qua, thế là đáy mắt mang theo ý cười, nhẹ giọng nói, "Rất đẹp."

Ngắn ngủn hai chữ, Hoàng Lê đã được dỗ cho vui vẻ.

Hoàng tỷ ngồi ở mặt sau cắn hạt dưa, ra tiếng la hét, "Hồ ly ngốc kia, đem ba cái đuôi của ngươi cất vào, sao lại đem ba cái đuôi bái thiên địa thay ngươi."

(Ý là Hoàng Lê vui vẻ đến mức lộ ra cái đuôi ngoe ngẩy đó mấy bạn.)

Nàng thét to như vậy, mọi người đều nhịn không được xem Hoàng Lê vui vẻ ngắc ba cái đuôi như con chó nhỏ, ha ha ha cười ra tiếng.

Hoàng Lê đỏ mặt cách khăn voan trừng họ, nhưng không ai thấy hắn đang trừng.

Hoàng Lê nhìn về phía Mộc Niệm, kết quả Mộc Niệm cũng quay mặt đi cười hắn.

Hoàng Lê, "......"

Vui cười đùa giỡn, một hồi tiệc cưới chính thức bắt đầu.

Tô Dương xoa xoa tay nhìn về phía trước mặt đồ ăn, chờ mong cực kỳ, "Nghe nói là Mộc đạo nhân cố ý mời người làm?"

Vì thế nàng xốc lên trước mặt cái nắp, "Ưmn, là gà."

Tô Dương lại xốc lên một cái khác, "Ưmn, cũng là gà."

Nàng một hơi xốc hết nắp của mấy món ăn, "Tại sao tất cả đều là gà a!!"

Tô Dương ngẩng đầu nhìn về phía tân lang Hoàng Lê, "Ngươi là bưng hết chuồng gà nhà ai ra chiêu đãi đúng không?"

Hoàng Lê đối với bàn tiệc vô cùng hài lòng, "Thật tốt a, đều là gà."

Bởi vì người quá ít, mọi người đều ngồi chung một bàn ăn cơm, lúc này trên bàn trừ bỏ Mộc Niệm cùng Tô Dương, những người khác đều đã động đủa.

Hoàng tỷ gặm đùi gà, vừa lòng gật đầu, "Đúng vậy, thật tốt a, tất cả đều là gà."

Kim Nguyên Bảo cũng nói, "Món gà này hương vị không tồi, ta chưa ăn qua bao giờ."

Tô Dương nhìn về phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch đang gặm cổ gà.

Tô Dương, "......"

Tô Dương nhìn về phía Mộc Niệm, Mộc Niệm nhấp trà, vẻ mặt đạm nhiên.

Hừ, vị này chính là có thể không ăn cơm.

Tô Dương cũng không có thành kiến với gà, chỉ là nàng cho rằng ngoài gà còn có thịt có cá.

Nhưng mà tất cả ở đây đều là món làm từ gà.

Bữa tiệc toàn gà đã để lại ấn tượng sâu đậm cho Hoàng Lê nhiều năm, thế cho nên lúc hắn thèm ăn sẽ nháo Mộc Niệm, "Chúng ta lại thành thân nữa đi?"

Mộc Niệm, "......"

Vì thế sau này nhân thế có nhiều lời đồn đãi, nói ngọn núi này Sơn Thần tuy linh, nhưng cực kỳ đào hoa, cứ mỗi năm đều sẽ cưới thêm phu lang.

Ainha~ thật đa tâm.

Mấy năm sau, dưới chân núi.

Nam đồng ngồi xổm bên cạnh chuồng gà nhà mình chơi, đào con giun trong đất.

Đột nhiên, một thân ảnh màu vàng từ chân núi lăn lại, quay tròn một đường rơi vào chuồng gà nhà hắn, làm đám gà hoảng sợ kêu inh ỏi.

Nam đồng ngẩn người, theo sau lấy hơi kéo giọng hô to:

"Cha! Có chồn đến trộm nhà ta gà!"

Nam đồng múa may cái cây, "Ngươi mau tới a!"

Một nam tử từ trong phòng chạy ra, một bên xoắn tay áo, "Đồ thối tha này, chuồng gà nhà ta chưa bao giờ có chồn đột nhập, để ta xem xem ngươi gan lớn thế nào!"

Hoàng Lê từ trên núi phi thẳng xuống, hắn cùng Mộc Niệm thi xem ai xuống núi nhanh hơn, không khống chế được pháp lực, làm hắn lăn một mạch tới đây.

Hoàng Lê rớt vô chuồng gà xong thất thần nằm luôn tại chổ, sống không còn gì luyến tiếc.

Tình cảnh này rất quen thuộc, không thể quên.

Sợ bị nam tử cùng tiểu hài tử hiểu lầm, Hoàng Lê lộn mình bò dậy.

"Phốc", Hoàng hồ ly biến thành Hoàng tiểu công tử.

Tiểu công tử trắng nõn tuấn tú, giống một tiểu tiên nhân.

Hoàng Lê mấy năm nay tốt xấu gì cũng biết cách biến thành người, cũng biết biến ra quần áo tươm tất, "Ta không phải là chồn."

Nam đồng sợ tới mức hét lên một tiếng trốn vào lòng ngực nam tử, "Chồn tinh."

Hoàng Lê, "......"

Ngươi mới chồn tinh, cả nhà ngươi đều là chồn tinh.

Nam tử ôm lấy đứa nhỏ, không thấy sợ hãi, mà là lướt qua Hoàng Lê tò mò mà nhìn về sau lưng Hoàng Lê ——

Một người mặt áo bào xanh nhạt, giày trắng sạch sẽ, dung mạo bất phàm, thanh thoát.

Gần đây đã mưa triền miên nhiều ngày, vậy mà người này đi từ núi xuống trên người sạch sẽ không hề có chút lầy lội, một vệt nước mưa cũng không có.

Nam tử hỏi, "Là tiên nhân sao?"

Hắn vội vàng nói, "Tổ tiên ta nói đã từng gặp qua tiên nhân, khi đó người cho chúng ta gói thuốc phòng chồn, đã rất lâu rồi nhà ta chưa có con chồn nào đến trộm gà."

Hoàng Lê bừng tỉnh, "Thì ra là nhà ngươi a."

Năm đó hắn xuống núi ăn trộm gà, trùng hợp cũng là nhà này.

Hoàng Lê vỗ vỗ cái mông vừa té đau chạy chậm tới bên người Mộc Niệm, "Nhà hắn có gà."

Mộc Niệm biết.

Hoàng Lê chọc chọc Mộc Niệm, "Ta muốn ăn gà quay."

Mộc Niệm nghiêng mắt liếc hắn, Hoàng Lê lắc cánh tay nàng.

Mộc Niệm đi tới, cúi đầu trả tiền, "Ta không phải tiên nhân, chỉ là trùng hợp đi qua. Con gà hôm mê này bán cho ta đi."

Nam tử lập tức gật đầu, "Đương nhiên là được rồi, không trả tiền cũng không sao." Hắn cảm thấy nữ nhân này khí chất cùng dung mạo đều y hệt như lời kể của tổ tông hắn, nhất định chính là tiên nhân!

Mộc Niệm xách gà đi theo hướng bờ sông, thanh âm xa xa truyền đến, "Sau này nhà ngươi cũng sẽ không mất gà."

Nam tử vâng dạ, "Tạ ơn tiên nhân!"

Mộc Niệm dẫn Hoàng Lê rời đi.

Đôi mắt Hoàng Lê nhìn con gà hoa lau trên tay Mộc Niệm không dời, "Nhà hắn có bí quyết nuôi gà gia truyền, nuôi gà nào cũng thật mập mạp."

Hoàng Lê, "Haha, ta rất thích."

Mộc Niệm thanh âm nhàn nhạt, "Ngươi thích cái gì?"

Hoàng Lê cười, "Thích ngươi ~"

"Cũng thích gà."

Mộc Niệm nghiêng mắt xem hắn, Hoàng Lê cười ôm lấy cánh tay của nàng.

"Thích gà, càng thích ngươi."

"Ăn xong gà, lại ăn ngươi."

Mộc Niệm, "......"

Mộc Niệm dẫn theo hồ ly của riêng nàng, ăn xong gà lại tiếp tục ngao du nhân giang, sau này thật lâu thật lâu, đều là hạnh phúc như vậy.

Ngày qua ngày thật ra đều nhàm chán, nhưng bên cạnh nàng có một tiểu hồ ly vừa ngốc nghếch lại đáng yêu, nàng nguyện ý trãi qua vô số năm nhàm chán cùng hắn.

Đây là một đoạn hồi ký của Sơn thần và hồ ly của nàng!

—— 25-02-2024——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuton