Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edited: 04/03/2018

Thế giới của ta, từ lúc sinh ra, luôn luôn chỉ có mình ta.

Đến khi gặp nàng, thứ tiếp theo tồn tại sau đó, là nụ cười của nàng.

Đến khi mất nàng, ta mới biết nụ cười của nàng là giả dối.

---

Người ta gọi nàng là Lạc. Lạc trong hoan lạc. Nàng lại nghĩ lạc của nàng là lạc lối, là lầm lạc, tóm lại, là sai lầm cùng mù quáng.

Nàng không biết mình sinh ra từ đâu, nàng không biết vì sao bị vứt bỏ, nàng cũng không biết trước năm năm tuổi, trước khi được nhận nuôi thì nàng ở đâu. Ký ức của nàng bắt đầu từ khi nàng năm tuổi.

Đến năm bảy tuổi, gia đình nhận nuôi nàng chết hết. Nàng không biết vì sao ngày hôm đó, trong đống tro tàn, nàng vẫn sống. Kẻ sát nhân chỉ nhìn nàng, chứ không ra tay.

Nàng kể từ đó lang thang. Mặt mũi lúc nào cũng lấm lem, chân tay gầy gò khẳng khiu, rồi học các đồng nghiệp cái bang khác mà lúc nào cũng có thể nở nụ cười ngây ngô. Nàng biết nụ cười ngây ngô của nàng có biết bao nhiêu giả dối, cũng có biết bao nhiêu đau lòng.

Năm chín tuổi, lần đầu mò đến kinh thành, còn lạ lẫm trước sự hoa lệ nơi đây. Hoa cho người giàu, lệ cho người nghèo, vô hình bức một cô bé con trở nên gian manh túng quẫn. Ăn mày cũng là một nghề, thậm chí còn là một nghề lừa đảo. Hai năm qua, bao nhiêu lừa lọc nàng đều chịu đựng. Đòn roi tra tấn đánh đập đói ăn, cái gì đứa trẻ này cũng đã từng trải qua. Lang bạt từ năm bảy tuổi, đến năm chín tuổi cảm thấy bị phụ bạc cả thế gian.

Phải trưởng thành sớm đối với nàng mà nói giống như món quà. Để ngày kia, trong cái tương lai xán lạn của nàng xuất hiện một vết nhơ vĩnh cửu, nàng vẫn có thể mỉm cười. Ở cái tuổi thơ ngây, nàng chưa bao giờ được dạy về hai chữ "tự tôn".

Quan sai phi ngựa dạt dân thường, đứa bé năm nào ngã xuống trước phủ. Ngày sau mới biết, phủ nàng ngã vào là phủ thừa tướng.

Ngày đó trôi qua, nàng lang thang trên đường phố. Đến năm mười một tuổi, lần đầu biết rằng khi dậy thì, có thể khổ sở như thế. Lạc đã nghĩ nếu cuộc đời bao hàm bất hạnh và lừa lọc, chi bằng, nàng đánh cược một phen. Quay cuồng với cuộc đời, nơi chốn chợ kia nàng cũng đã lừa lọc cũng như làm thân với rất nhiều người, nàng muốn làm thứ gì đó cho mình. Làm thứ gì đó để bản thân không khổ sở nữa.

...

"Nghe gì chưa, quan quân đang đi tìm quận chúa mất tích. Mất tích đã mười một năm, bây giờ mới tìm được tung tích của quận chúa."

"Quận chúa nào cơ?"

"Quận chúa, con gái của Trắc phi Vũ vương. Trắc phi đã qua đời vào hôm hạ sinh tiểu quận chúa. Sau đó vương phủ bị tấn công, quận chúa bị bắt cóc."

Lạc cắn một miếng bánh bao nhặt ở thùng rác, rồi nghiêng tai lắng nghe.

"Nghe đồn quận chúa có ba nốt ruồi xếp thẳng hàng ở đùi non, cứ y đó mà tìm."

Lạc cúi mình nhìn xuống chân mình rồi len lén kéo quần lên. Hai cái nốt ruồi. Ngẫm nghĩ một hồi, Lạc quyết định làm thêm nốt ruồi giả. Nốt ruồi thôi mà, vẽ vào là xong. Hoặc không thì cứ giả vờ bị thương mất một tảng thịt đó. Nhếch môi, nụ cười gian tà nở ra. Lạc muốn sống. Cho dù đó có là cướp đi cơ hội sống của người khác.

Mạo nhận hoàng thân quốc thích đáng bị chém đầu. Trước khi bị chém đầu, sống ăn sung mặc sướng âu cũng đáng.

Suy nghĩ lóe lên, ngay lập tức lần mò tin tức cùng với quan quân vương gia. Nghe ngóng xem quận chúa như thế nào, nghe ngóng xem tính cách trắc phi năm đó ra sao, nghe ngóng xem năm xưa trắc phi thích cái gì.

Rồi từ từ, theo bước quan quân, mà xuất hiện ở nơi cần xuất hiện.

Chưa bao giờ Lạc nghĩ rằng mình thật sự là quận chúa. Cũng chưa bao giờ biết rằng ngày nàng biết thân phận thật sự của mình lại là một ngày đáng buồn như thế.

...

Ngày nàng được đưa về vương phủ là một đêm giông tố. Đùi bê bết vết thương và đôi chân suýt chút nữa bị dị tật. May mắn thay, nàng không bị liệt, cũng không bị tước đi đôi chân. May mắn hơn, nốt ruồi giả cùng nốt ruồi thật hoàn toàn bị xóa sạch.

Vũ vương nhìn đứa bé lôi thôi dưới đất mà không khỏi nhăn mày nhíu mi. Vương gia cho gọi thuộc hạ của mình, hỏi rõ làm sao mà tìm được con bé.

"Hồi vương gia, hạ thần tìm được cô bé khi cô bé ở trong núi. Non nớt và sợ hãi. Các manh mối chỉ ra cũng thấy rằng gia đình nuôi dưỡng quận chúa bị sát hại, quận chúa phải đi lang thang, rất có khả năng trở thành ăn mày. Hạ thần đã cho người kiếm khắp nơi và tìm xem có bất cứ cô bé nào có hoàn cảnh như thế, và có ba nốt ruồi xếp thẳng hàng ở đùi không."

"Kết quả ngươi tìm thấy con bé?"

"Vâng, thưa vương gia."

"Hoàn cảnh như thế?"

"Vâng."

"Có gì đặc biệt không?"

"Cô bé nói rằng trước năm năm tuổi, cô bé không có ký ức gì."

Nghe đến đây, Vũ vương nhíu mày, rồi thở dài.

Có chăng, chỉ có thể than trách nghiệp chướng.

Có chăng, chỉ có thể trách Trắc phi không tin tưởng vào tình yêu.

...

Lạc không nghĩ mình thật sự được thừa nhận là quận chúa. Cũng không ngờ lại dễ dàng đến như vậy. Nếu Lạc thật sự là quận chúa thì tốt rồi. Khi đó, Lạc thật sự nghĩ như vậy.

"Con tên gì?"

"Dạ, con là Lạc ạ." cô bé mười một tuổi hạ mi, rụt rè cất tiếng.

Vũ vương thở dài. Lạc... ngay cả cái tên, cũng mang đầy hàm ý.

"Cái tên này ai đặt cho con?"

"Dạ, gia đình nuôi con hồi năm năm tuổi gọi con như thế."

"Tên đầy đủ của con là Dương Nhã Lạc."

Dương Nhã Lạc, cái tên như thế mà theo đuổi suốt quãng đời. Khi đó, không biết nàng vì cái gì mà bật khóc. Có lẽ, vì sung sướng, có lẽ vì hạnh phúc, có lẽ vì khổ sở mà nước mắt mới rơi.

Rồi từ đó, cuộc đời khác của nàng bắt đầu. Thân phận cao quý, tính cách dịu dàng, nhanh chóng trở thành báu vật của vương phủ. Có điều, nhìn báu vật của mình lớn lên, lòng Vũ vương thật sự lạnh giá.

"Mẫn nhi, con gái của nàng đang trả thù ta, nàng cũng đang trả thù ta."

...

Lạc từ khi vào vương phủ thực sự khiến người khác yêu quý. Trên có một đại huynh hơn năm tuổi, là nhân tài của đất nước. Dưới có một tiểu muội kém nàng bảy tuổi. Lạc vô tình trở thành một hình mẫu. Hoặc cũng có thể việc làm tốt thân phận này là điều mà Lạc tự nhủ.

"Quận chúa rất giống trắc phi nương nương."

"Thật sao?" Lạc hoạt bát cười, tay thoăn thoắt luồn kim trên tấm vải thêu đang dần thành hình. "Mẫu thân của ta là người như thế nào?"

"Nương nương rất dịu dàng, cũng vui vẻ đáng yêu. Người rất thích đi dạo và thêu thùa. Quận chúa rất giống nương nương."

Lạc mỉm cười. Thị nữ rời đi, Lạc buông kim, cười nhạt. Nàng không giống ai cả. Việc nàng thích thêu thùa may vá hoạt bát hoàn toàn là lắng nghe người ta nói về cố trắc phi rồi học theo. Có điều, nàng không biết hành động của mình đều được kể hết cho Vũ vương.

"Đúng là con gái của nàng. Che giấu bản thân, che giấu sự thật. Ta rất muốn nhìn đôi mắt con bé khi biết tất cả. Chắc sẽ giống như nàng, oán hận ta đến tột cùng, tổn thương đến tột cùng."

Vũ vương thì thầm với chính mình, lại dường như trò chuyện cùng người mà ngài yêu. Người ngài yêu nhất cũng là người hận ngài nhất.

...

Nụ cười của Lạc vẫn thế. Sớm đã dấn thân vào giang hồ, thứ Lạc thành thục nhất là lừa đảo cùng nở nụ cười ngây thơ rạng rỡ. Nụ cười như ánh ban mai, giống hệt mặt trời. Nên mọi người luôn nghĩ chữ Lạc là trong hoan lạc say mê.

Vẫn chỉ mình nàng biết, Lạc vốn dĩ là sai lầm. Hoặc nàng tưởng chỉ mình nàng biết.

---

Lạc dần dần thay đổi. Trong tâm can nơm nớp âu lo, ngay cả thở đôi khi cũng phải đề phòng, đứng trước phụ thân lúc nào cũng trầm mình lặng lẽ. Vũ vương biết đứa trẻ này có bao nhiêu chấp niệm, cũng biết đứa trẻ như nàng có bao nhiêu sợ hãi, nhưng ngài cũng không lật mở tâm hồn hoang sơ kia, mà lại mặc đứa bé lâm vào trầm mê.

Ngài thật sự muốn biết ái phi của ngài đã đem cho ngài bao nhiêu đau khổ, nay đau khổ ấy được tái hiện thế nào.

Ngắm nhìn đứa trẻ ra sức nhu mì, ra sức tĩnh tại, lại cũng ra sức giả thơ ngây, lòng ngài nổi lên căm ghét cùng thương tiếc. Tại sao cả hai mẫu tử họ luôn luôn không tin ngài?

Lạc không bao giờ hiểu tại sao Vũ vương luôn đánh giá mình. Cho dù cố gắng tự nhiên bao nhiêu, đứng trước ông, Lạc nhỏ bé và run rẩy. Nên trong lòng không lúc nào buông lỏng hoài nghi. Mười hai tuổi học cách kiềm chế bản thân, kiềm chế luôn cả phần khao khát sống, bù lại ẩn nhẫn che giấu chính mình. Lạc cảm thấy mình thật sự bị rơi vào mê cung, càng cảm thấy khó lòng sống tại nơi này.

Nhưng sau đó ba năm, thời gian đưa đẩy, Lạc vẫn sống. Không tốt, nhưng sống. Đêm ngủ không yên, ngày ăn không ổn. Tháng ngày quật cường dần dần nương theo số mệnh. Trưởng thành quá sớm làm nàng quên mất nàng đang ở lứa tuổi tự do, mới như mầm xuân hé nở. Nào ai hay, sâu thẳm trong nàng là đóa hoa đã héo.

"Đến tuổi rồi!" Vũ vương gọi nàng lại, đặt trước mặt nàng đôi hài cần trân châu cùng xiêm y màu lam cài kim tuyến.

"Thưa phụ thân, cái này là..."

"Trang phục để con đến tiệc thưởng hoa của hoàng hậu nương nương." Vũ vương nhìn con gái mình, rất muốn đưa tay xoa đầu nó, lại không nhịn được tiếng thở dài.

Đứa trẻ rụt rè như thế, trong cái đầu nhỏ chứa bao nhiêu là nghi kị? Quan sát nó bốn năm, càng quan sát càng thấy con bé giống Mẫn phi, càng quan sát càng thấy con bé khổ sở. Khổ sở bao nhiêu, lòng ngài cũng oán thán bấy nhiêu. Giá như ngài nói nó là con đẻ của ngài thật sự thì tốt rồi, nhưng đứa trẻ này sẽ không tin. Chính bản thân nó không tin, lại còn kẻ năm xưa đã cướp nó, rồi cứu nó cũng từ chối kể lại câu chuyện ngày ấy.

Tại trắc phi. Cũng là tại ngài. Đã khiến cho niềm tin như băng mỏng của người ngài yêu vỡ nát. Niềm tin của nàng đã vỡ, thì chỉ còn tan thành nước rồi bốc hơi không vết tích, sau bao lâu mới có thể một lần nữa tin tưởng? Tin tưởng chưa kịp, đã bỏ mạng vì ngài.

Lạc ngắm nhìn xiêm y, trong lòng túa mồ hôi, run rẩy từng hồi, sau đó ngẩng lên hỏi khẽ.

"Bao giờ có tiệc ạ..."

"Tối nay."

Lạc hoảng hốt, bàn tay nắm chặt lại, run rẩy, rồi gật đầu đáp dạ. Nếu như Vũ vương thông báo sớm hơn, hẳn nàng đã kiếm một cái cớ nào đó như bệnh tật hay gì đó, nhưng không...

"Vâng, thưa phụ thân."

Cuối cùng, ngài không nhịn được, đành lòng cất tiếng.

"Lạc, con có thể gỡ bỏ mặt nạ xuống."

Hốt hoảng, sợ hãi, tim nàng chấn động, tâm can thét gào quằn quại. Cuối cùng, lại lựa chọn nụ cười nhu mì như nước.

"Dạ?"

Nhận thấy đứa trẻ này không muốn phơi bày bản thân, ngài lắc đầu.

"Không, con về phòng đi, tối nay sẽ có người đến đưa con vào cung."

"Vâng, thưa phụ thân."

---

Nàng khép kín tâm tư của mình, nhưng trước mặt người khác luôn tỏ vẻ thanh thuần. Cười cười nói nói, bát nháo khoái lạc. Mỗi lúc nàng dừng lại, đôi mắt thoáng tia mệt mỏi rồi tan biến. Dương Nhã Lạc giống như mặt trời, sâu thẳm trong mặt trời là khối sắt đá lạnh giá. Nữ nhân lúc nào cũng có thể mỉm cười dễ chịu, đối với người khác nền nã bao nhiêu lại bị một người nọ chán ghét bấy nhiêu.

Kẻ hộ tống nàng.

"Lạc nhi, con cũng nên tìm một tấm phu quân đi." hoàng hậu nương nương nắm tay nàng tươi cười.

Dẫu sao, nàng cũng là quận chúa của Vũ vương, đệ đệ thân cận nhất của hoàng đế. Nghe thấy thế, mặt nàng biến sắc, rồi từ từ ửng hồng. Nói công phu luyện da mặt của nàng lên một tầng cao mới có lẽ cũng không ngoa.

"Lạc nhi chưa muốn rời xa vương phủ nương nương à." Nàng nhỏ giọng nũng nịu, còn níu tay hoàng hậu yểu điệu.

Có trời mới biết trong lòng nàng biết bao nhiêu hoảng hốt cùng sợ sệt. Nàng sợ hãi hôn nhân, nàng sợ hãi đến một ngày chân tướng của nàng bị lôi ra ánh sáng, rồi cái gì cũng có thể đổi trắng thay đen. Nàng vô phúc, không có nghĩa phải kéo kẻ khác vô phúc cùng.

"Đứa trẻ này, ai da, hôm nay tiệc thưởng hoa, nam thanh nữ tú đều ở đây cả, ta bắt bọn chúng đứng trước mặt con cho con chọn." hoàng hậu nửa đùa nửa thật vuốt ve tóc nàng và chạm vào chiếc trâm bạch điệp tinh xảo.

Quả hôm nay rất nhiều nam thanh nữ tú, mĩ nhân như mây, mĩ nam như lá, nàng chọn lựa cho mình một chỗ đứng không ai hay, cuối cùng lại bị hoàng hậu lôi lại.

Lạc cười cười lắc đầu, sau đó còn líu nhíu trách cứ.

"Hoàng hậu đừng trêu Lạc nhi!"

Nàng biết mình được sủng ái, sủng ái này đối với nàng mà nói là thuốc độc. Nên phải tránh.

Có điều chạy trời không khỏi nắng. Nàng dù dùng dằng đến đâu vẫn bị nhét vào tay một vương tử.

Hắn là Diệp Thụy Yên, tự Doãn Chi.

Hoàng hậu nương nương cho gọi hắn vào, rồi không nói không rằng giao nàng cho hắn. Nhìn hắn, nàng nở nụ cười ngây thơ ngốc nghếch, rồi cũng bẽn lẽn cúi đầu như ai.

Trước mặt hắn tốt nhất cứ giả vờ như bất cứ cô gái nào xung quanh hắn. Có điều, nàng cảm thấy gờn gợn, cảm giác mắt hắn thản nhiên nhìn sâu vào nàng, phỏng chừng biết trên mặt nàng đeo bao nhiêu mặt nạ.

Diệp Thụy Yên chẳng nói năng, cũng chẳng cười cợt, hắn khoanh tay đi sau nàng, vào ngự hoa viên, trầm ổn để nàng chạy loạn, để nàng níu tay. Hắn không hiểu cô nương này, dù có tỏ vẻ dễ chịu bao nhiêu, thì hắn vẫn mơ hồ cảm nhận sự xa cách muôn trùng.

"Ta là Dương Nhã Lạc."

"..." gật đầu, chẳng lẽ lại nói rằng hắn đã biết.

"Huynh là Diệp Thụy Yên?"

"..." gật đầu, chẳng lẽ lại nói rằng nàng đã biết còn hỏi làm gì.

Và thế là nàng im lặng, rồi cuối cùng cũng không tung tăng ra vẻ nữa, mà chầm chậm đi cạnh hắn. Muốn buông tiếng thở dài, cuối cùng lại im lặng sánh bước.

Trăng sáng, hoa thơm, bên cạnh là mĩ nam, tâm tư của nàng nhất thời buông lỏng. Chỉ là khoảnh khắc nhất thời đó rất nhỏ. Nhỏ đến mức tựa như chưa bao giờ có. Kết hôn. Hai từ này tác động đến nàng mạnh mẽ thế nào? Nàng chỉ muốn an an ổn ổn từ bỏ mộng ảo ngu dại của nàng. Sa chân vào trò lừa là con cháu hoàng tộc, cuối cùng suốt những năm qua nàng chưa bao giờ thật lòng hạnh phúc.

Áy náy cùng ân hận khiến nàng gượng gạo. Ngay lúc này nàng cũng không biết con người thật của nàng đã bị nhào nặn thành cái gì. Cũng không biết tương lai của nàng còn có thể nhạt nhẽo đến đâu.

Nhìn sang nam tử bên cạnh mình, nàng nung nấu một ý nghĩ, rồi ngay lập tức gạt phăng.

---

Tiệc tàn, trăng tan. Nàng ở lại Khôn Trữ cung của hoàng hậu nương nương một đêm.

Hầu hạ bậc mẫu nghi thiên hạ chải tóc, thay y phục, lại nghe người kể những câu chuyện năm xưa. Rất tình.

Người nhìn Lạc, buông tiếng thở dài.

"Con thật sự rất giống Mẫn phi." nương nương vuốt tóc nàng, ai oán thở dài. "Đoạn tình của phụ thân con cùng muội ấy khiến người ta tiếc nuối khôn nguôi. Vũ vương quả thật chỉ yêu mình muội ấy."

Nàng im lặng, rồi rụt rè cất tiếng.

"Vậy... chuyện tình của họ như thế nào ạ..."

"Một bên không bao giờ ngừng đề phòng, một bên quá sợ hãi để tiến tới. Kết cục khi cả hai có được một chút hạnh phúc, thì việc con bị kẻ khác mang đi đã là dấu chấm hết cho cuộc tình ấy."

"Một bên không ngừng đề phòng..." Lạc nhẩm lại, rồi thở dài. Không phải nàng cũng chưa bao giờ hết cảnh giác sao.

"Được rồi, Lạc nhi, con thấy Doãn Chi thế nào? Ta có thể nhờ hoàng thượng ban hôn cho con. Chỉ cần con muốn, ai cũng có thể..."

Lạc lắc đầu, ngay ngắn nở ra một nụ cười nhỏ.

"Con và huynh ấy không hợp..."

Cũng năm xưa, Hoàng Mẫn Yên cũng nói một câu như vậy về Vũ vương.

"Được được, con không thấy hợp thì thôi, ta không ép."

...

"Tiệc thưởng hoa của hoàng hậu nương nương thế nào?"

"Từ bao giờ đệ hỏi ta trống không vậy Duyệt Chi?" Diệp Thụy Yên thở dài, ném áo bào của mình cho đệ đệ của hắn.

Diệp Doanh, tự Duyệt Chi. Em trai của hắn, nhị công tử của tể tướng đại nhân. Giống như đại ca, cũng là một nhân tài xuất chúng của đất nước.

"Tại đệ có việc nên mới bỏ lỡ thôi, ở đó ắt hẳn mĩ nữ như mây. Sao, hoàng hậu nương nương có ném tiểu thư nào vào tay huynh không?"

Thụy Yên nâng chén trà, thổi thổi ra vẻ thanh tao, cuối cùng Diệp Doanh lại nhấc mất chén trà đó, đặt cạch xuống bàn rồi thao thao bất tuyệt.

"Kiểu này chắc là có mĩ nhân nào đó được gửi gắm vào tay huynh rồi, nói xem, người ta là ai vậy?"

"Đúng là một mĩ nhân, nhưng mĩ nhân không thực" cười cười, Thụy Yên nhớ lại sự điềm đạm và tĩnh lặng của Nhã Lạc, có rất nhiều điều hắn không thích về nàng, đặc biệt là dáng vẻ lặng câm, lại gánh gồng trên vai cả sự sợ hãi.

Đó là lần đầu tiên hắn thấy một quận chúa luôn luôn bất an.

Hắn đã gặp qua rất nhiều khuê nữ, mỗi người mỗi vẻ. Kẻ kiêu ngạo, người tĩnh tại, kẻ huênh hoang, người nhu mì, vẫn chưa nhìn thấy ai luôn luôn sợ hãi. Đã gặp qua kẻ luôn đề phòng, nhưng...

Nàng không dám nằm cạnh hoàng hậu, lại đứng một bên hầu hạ. Lạc cố gắng khẽ khàng, còn hoàng hậu vẫn nhìn nàng đăm chiêu.

"Xem ra ở cùng ta thì Lạc Nhi không dám ngủ. Vậy ta cho Lạc Nhi hồi phủ, lúc nào rảnh, Lạc Nhi hãy vào thăm ta."

"Đa tạ nương nương, Lạc Nhi xin vâng."

...

Nhìn nàng đi khuất, hoàng hậu nương nương thở dài.

Một đoạn tơ duyên lại tuột khỏi tay nguyệt lão.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#codai