Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edited: 04/03/2018

Nàng là điều duy nhất khiến hắn tiếc nuối

Lại cũng là điều duy nhất làm hắn ân hận

---

Hai mươi mốt lạng

Lạc lẩm nhẩm, ngồi mơ màng đặt tay lên khung cửa sổ, nàng nhớ lại thuở hàn vi.

"Hai mươi mốt lạng là số cân của linh hồn. Đã từng có một vị pháp sư thử cân lấy linh hồn người, và cuối cùng, chúng ta, linh hồn này, lại chỉ vỏn vẹn hai mươi mốt lạng."

Hai mươi mốt lạng, tùy tiện đem bốc vài nắm cát, cũng có thể dễ dàng đạt đến con số đấy.

Thuở vẫn còn là con nhóc lang thang, nàng từng cứu một người. Ký ức đó dẫu đã phai nhạt ít nhiều, nhưng đọng trong tâm trí nàng, vẫn là câu nói ấy. Lạc không thông minh đến mức hiểu được những gì người đó nói, nhưng chí ít, nàng muốn vin vào cái cớ linh hồn nơi nhân loại rất nhỏ nhen, nên dẫu tham lam cách mấy, cũng chẳng thể băng hoại cả một kiếp người.

Hay chí ít, Lạc thầm mong như thế.

Người nàng cứu là một cậu thiếu niên, không biết lý do vì sao đột nhiên ngã mình nơi rừng hoang núi vắng, khắp người bụi bẩn, lại thương tích đầy mình. Nhưng lúc tỉnh lại, lại dùng ánh mắt trừng nàng khiến nàng phát run.

Dẫu cho lúc đó có là con nhóc ăn mày, nàng cũng hiểu mình là ân nhân của cậu thiếu niên đó. Tuy có chút sợ hãi, nhưng chẳng thụt lùi, mà ngang bướng cùng cố chấp trừng mắt lại nhìn hắn.

"Là ta cứu huynh đấy!"

Dẫu thế, ngày hôm sau, gã thiếu niên đó đột ngột biến mất, cũng chẳng nói năng gì. Rồi buổi tối, lại quay về cái hang nhỏ trong núi, đem ném vào Lạc, kẻ đang ngồi đếm từng hào lẻ một với nụ cười ngây ngô, một con thỏ bằng xương bằng thịt. Có điều nó đã chết tươi.

"Biết nướng thỏ không? Làm đi!" là câu đầu tiên gã thiếu niên nói với cô bé.

Năm đó nàng bao nhiêu tuổi? Mười tuổi? Nhỏ hơn chăng? Ngót nghét cũng đã sáu năm trôi qua. Lạc không nghĩ ngày hôm nay, đã sống trong giàu sang phú quý, còn có thể nhớ lại tháng ngày nào, mà nàng vẫn còn bần cùng cơ cực.

Bần cùng đến đớn hèn. Oằn mình để sống dẫu cho có là sống chẳng phải kiếp người.

Đang miên man nghĩ, cô hầu gái nhỏ bước vào khẽ gọi.

"Quận chúa, vương gia cho vời quận chúa."

Lạc dứt mình khỏi dòng suy nghĩ, điềm đạm mỉm cười, rồi nhìn mình trong chiếc gương đồng. Đủ chỉn chu để đi gặp phụ thân. Người đàn ông ấy, luôn luôn khiến nàng sợ hãi.

Là vì cái uy quyền của ông, hay vì trong lòng nàng vốn chẳng ngay thẳng?

Cứ cho là cả hai đi.

...

"Lạc Nhi bái kiến phụ thân, phụ thân gọi con ạ." Nàng nhún mình thi lễ, ánh mắt không dám rời mũi giày của Vũ vương để ngẩng lên đối mặt.

Kể từ sau lần vào cung, chính vương gia cũng đã một lần đề cập với nàng chuyện thành hôn. Nhưng nhìn bộ dạng của nàng khi nhắc đến vấn đề này, ông lại thôi không nói tới nữa. Đứa nhỏ này khi nhắc đến hai chữ thành hôn, phản ứng đầu tiên của nó là hoảng loạn.

Không phải vui mừng, không phải sầu bi, mà là hoảng loạn.

"Bên Diệp tướng phủ gửi thiệp mời. Hôm nay nhị công tử Diệp Doanh vừa từ biên giới về, Diệp thừa tướng mời các vị quan khách đến, nhưng đêm nay ta có chuyện vào cung, con cùng Thái Phiên đi giúp ta."

Nàng không có lựa chọn, nên chỉ cúi đầu thấp hơn đáp vâng. Vũ vương thở dài, vươn tay ra xoa đầu đứa trẻ này, sau đó cho nàng lui.

"Con nên đi chuẩn bị đi, nếu muốn mua đồ, có thể dẫn theo thị nữ rời phủ. Cũng nên ra ngoài thăm thú kinh thành."

"Tiểu nữ xin vâng."

Nàng xoay gót rời đi, ra khỏi cửa mới dám lén lút trút ra hơi thở phào nhẹ nhõm. Đối diện với phụ thân, nàng luôn bị áp lực vô hình. Và lương tâm liên tục cào cấu.

Không biết bao nhiêu đêm nàng choàng tỉnh trong cơn mộng mị, giữa tiếng thét chói tai của một người con gái buộc tội nàng, đã cướp đi cuộc sống của nàng ta. Nàng không đếm nổi những khi ngủ, giấc mơ gợi về linh hồn của trắc phi quá cố, rủa xả nàng đã chiếm lấy chỗ của đứa con gái đích thực, còn nàng thì bị nhấn chìm xuống lửa sâu địa ngục.

Dương Nhã Lạc sợ hãi, e chừng, sắp sợ hãi đến phát điên. Nhưng bây giờ thì thay đổi được gì? Nàng gạt phăng tội lỗi, ăn gan hùm mật gấu nhơn nhơn đi lại trong phủ, nhâng nháo giữ khư khư cái vẻ quyền thế đạo mạo, lại hồn nhiên vô tội mà đi khắp kinh thành. Nàng không phải không bị lương tâm trừng phạt đến ngày đêm trăn trở, ăn không ngon, ngủ không yên. Nhưng nếu bảo nàng quay lại thuở hàn vi, bốc đất mà ăn, nàng càng không dám.

Lòng tham lang của con người, xét cho cùng là chốn bắt nguồn của tội nghiệt. Dẫu cho có là điên cuồng phủ nhận cùng viện cớ, cũng chẳng thể tránh đi sự thật phơi bày.

...

"Ca ca, muội vào được không?" nàng gõ cửa thư phòng Thái Phiên, trưởng nam của Vũ vương.

Đối với người anh này, nàng cảm thấy muôn phần kính trọng. Yêu thương nàng, nâng niu nàng, bảo vệ nàng, không có đối đãi sai lệch nào so với đối đãi dành cho Tiếu nhi, muội muội cùng mẹ của huynh ấy.

"Lạc hả, vào đi!"

"Huynh, phụ thân bảo tối nay chúng ta đến Diệp tướng phủ để chúc mừng Nhị công tử đại công cáo thành từ biên giới trở về."

"Được, huynh biết rồi, phụ thân cũng mới nói xong." Thái Phiên dừng bút, ngẩng lên nhìn đứa em gái nhỏ của mình, rồi mỉm cười. "Muội thật sự càng ngày càng giống trắc phi, hương sắc nghiêng trời. Ta lo muội đi, sẽ bị lũ vương tôn công tử tranh giành đến vỡ đầu chảy máu."

Lạc đỏ bừng mặt, ba phần thật, bảy phần giả dối. Câu nói nàng giống trắc phi, nàng đã nghe qua rất nhiều lần, mỗi lần nghe xong, lại không ngừng huyễn hoặc bản thân thực sự là con của bà ấy.

"Huynh đừng trêu muội."

"Được rồi, ta không trêu muội. Nhưng muội cũng nên biết vài điều về huynh đệ họ Diệp. Lần trước muội đã gặp Diệp Thụy Yên phải không?"

"Vâng."

"Cả hai người bọn họ đều là nhân tài cho đất nước, cực kỳ yêu thương và gắn bó. Diệp Thụy Yên và Diệp Doanh. Nhưng tính cách có đôi chút khác biệt. Thụy Yên rất lạnh lùng, còn Diệp Doanh thì hào sảng, nhiệt tình. Nên biết để khi gặp họ, muội không cảm thấy lúng túng."

"Muội hiểu." Nàng đáp dạ, sau đó nở nụ cười híp lấy đôi mắt đẹp.

Giả vui vẻ, giả ngây ngô, việc này, nàng đã quen làm từ năm chín tuổi.

Chính vì đã quen làm từ năm chín tuổi, nên lúc bị gỡ bỏ mặt nạ, cảm xúc đầu tiên của nàng chính là kinh hãi.

Mà người gỡ bỏ lớp mặt nạ đó, lại là kẻ mà nàng mới chỉ gặp lần thứ hai, Diệp Thụy Yên.

—o.0.o—

Mặt trời vừa tắt vạt nắng cuối, nàng và ca ca đã lên đường đến phủ của Diệp tướng. Ngồi trong kiệu, vén rèm nhìn cảnh kinh thành lên đèn, nàng mỉm cười. Được an nhàn hưởng thụ cảnh nhân dân lao động, nàng đã nghĩ mình thật may mắn siết bao. Không như năm xưa, cứ khi thời điểm đêm buông, lòng nàng luôn dậy lên giá lạnh.

Đêm, là thời điểm kẻ ăn mày côi cút nhất. Nàng lại chẳng thuộc phường hội cái bang nào, nên luôn luôn quay về cái hang nhỏ ở ngọn núi phía sau kinh thành. Nói là phía sau, nhưng cũng đủ để nàng đi mất cả canh giờ mới tới. Có khi, nàng sẽ vất vưởng bên bờ tường của nhà phú hộ nào đó, nhưng nhanh chóng bị lũ chó sủa đuổi đi, hay có kẻ lao ra đánh đập. Vậy nên, chẳng mấy lúc mà nàng nương tại kinh thành.

Chỉ trừ lần đã cứu gã thiếu niên nọ.

Hắn dắt nàng xuyên qua phố xá kinh thành, rồi đứng thật lâu trước phủ nhà nọ. Mặc tiếng chó sủa vang trời, mặc cả ánh nhìn khinh bỉ của những kẻ qua đường, hắn vẫn giữ tay nàng, đứng thật lâu ở đấy.

"Đây đã từng là nhà của ta."

Nàng ngó nhìn ngôi nhà đồ sộ, trong chốc lát há miệng ngây ngốc, thèm thuồng, dường như còn nhỏ dãi.

"Nhà huynh, to thế sao? Đừng nói điêu thế chứ!"

"Ta nói đã từng." Hắn quay sang nhìn nàng, gắt gỏng, ánh mắt lại lạnh thêm vài phần, ngao ngán trước nhóc con hôi hám bẩn thỉu.

Hắn bây giờ cũng chẳng khác gì nàng, cũng bẩn thỉu, cũng hôi hám, cũng bị người đời ghẻ lạnh. Chỉ là trước đó, hắn cũng bị ghẻ lạnh rồi. Sau cùng, lại dắt nàng đi vào một hẻm nhỏ, rồi cả hai ngồi gục trước bờ tường xám lạnh. Nàng ôm bụng, da bụng nàng sớm đã dính cả vào ruột kẹp lép rồi, rồi nhìn sang hắn, cười hề hề.

"Không sao, cũng không phải đói ngày một ngày hai. Mai chúng ta sẽ đi tìm cái ăn." Nàng nhìn hắn cười cười, khỏa lấp cái đói trong bụng.

"Được rồi, ngủ thôi."

Nàng đôi khi cũng muốn biết, người thiếu niên đó bây giờ ra sao. Bởi vì đã từng có thời, ngoại trừ hắn ra, nàng không còn ai cả. Bởi đã từng có thời, hắn đi trước, nàng lẽo đẽo chạy theo sau, bất chấp hắn không bao giờ chờ đợi nàng, bất chấp hắn cố tình bỏ đi rất nhiều lần.

"Lạc, muội mơ màng gì thế? Chúng ta đến phủ thừa tướng rồi." Thái Phiên vén mành kiệu hối thúc, nàng mới giật mình như người mê tỉnh mộng rồi lúng túng cười.

"Muội xuống đây."

Nàng đặt chân xuống kiệu, nhìn tướng phủ đồ sộ bề thế, trong lòng lại thoáng nỗi lo mơ hồ.

...

Lạc không nghĩ, mình lại dây vào một người như thế.

Không biết nên miêu tả sao về cô gái ấy, chỉ biết trong thâm tâm, nàng khao khát được như cô ta.

Có thể được yêu thương là một loại hạnh phúc, biết được cuộc sống bất công, không có nghĩa là nàng không tị nạnh. Nàng cũng đang "hạnh phúc" trong nhung lụa, trong sung sướng, nhưng bất an lớn dần, kéo theo những tăm tối vốn dĩ đã ươm mầm trong lòng cô gái trẻ. Lạc cũng không phủ nhận bản thân đã đốn mạt thế nào, mà có thể giả dạng một nhân mạng khác. Vậy nên, khi thấy nữ nhân kia được ra sức cưng chiều, trái tim nàng, lại một lần nhỏ máu.

Bởi người bênh vực nàng ấy, không ai khác ngoài ca ca của nàng.

"Ta xin lỗi." Nàng bất mãn nói, sự bất mãn này hoàn toàn là thật, có điều, nếu muốn, nàng hoàn toàn có thể giấu đi.

Nhưng, nàng là ai, không phải là ái nữ của vương phủ sao, sao có thể cứ thế mà cúi đầu. Trong khi người cố tình gây sự, lại là ả?

Kẻ nào đã thở ra hai chữ "xuất thân hèn kém" nàng chỉ đơn giản là, lén đẩy cô ta ngã mà thôi. Vì sao thở ra câu đấy? Chuyện cũng chẳng có gì sâu xa, chỉ là Diệp Doanh nhìn Lạc, chỉ trong một giây mỹ nữ tư lự mỉm cười chúc mừng, hắn dường như cũng quên mất mình là ai. Diệp Doanh chính thức lạc vào đôi mắt của nàng.

Còn cô gái kia, chẳng qua là kẻ vô tình thích Diệp Doanh.

Nhân loại tàn tệ với nhau, ngặt cũng bởi chữ tình.

Tình càng sâu, hận càng đậm.

Lạc vốn không muốn chấp, chỉ là, ở tình cảnh này, không chấp không được.

Thật may, là chuyện cũng đã xong, ồn ào ở tướng phủ, sẽ làm mất mặt rất nhiều người.

...

Lạc lui ra hoa viên, cứ đứng thẫn mình trong bóng tối âm u. Đêm nay không trăng, ngày mai chắc sẽ có mưa lớn.

"Có nặng không?" tiếng nói trầm lặng phát ra từ phía sau lưng nàng.

Lạc quay lại, cúi đầu tao nhã.

"Diệp đại công tử."

"Quận chúa có thấy nặng không?" Thụy Yên lờ đi câu chào của nàng, vẫn xoáy sâu vào đôi mắt nhàn nhạt đấy.

Nàng cong môi cười ngây ngô hỏi lại cái gì nặng cơ.

"Mặt nạ đấy, có nặng không?"

Nụ cười của nàng càng khoét sâu trên gương mặt non nớt trắng noãn. Nàng lắc đầu.

"Ta không hiểu đại công tử nói gì." và mồ hôi lạnh thấm đẫm đôi tay nhỏ nhắn đang đan vào nhau.

Đây là lần gặp thứ hai của nàng và hắn, lý nào hắn có thể nhận ra chiếc mặt nạ nàng đeo bấy lâu?

"Trước mặt bề trên thì tỏ vẻ nhu mì, đối với kẻ ngang hàng thì ngang tàng hống hách. Lớp vỏ như vậy, cô luyện bao lâu mới thành?" Thụy Yên tiến gần đến nàng, sau đó cúi xuống, để hai cặp mắt nhìn thẳng vào nhau.

Nhức nhối.

Lạc né tránh ánh nhìn của hắn, nghiêng người rồi lùi lại một bước. Hơi thở thoảng hoa cúc của hắn khiến nàng xao lãng. Mà xao lãng, sẽ buông lỏng đề phòng. Nàng không thể buông lỏng sự cẩn thận của mình, cho nên, cách tốt nhất là tránh đi.

"Vẫn là ta không hiểu ý của công tử."

"Ta không gỡ bỏ mặt nạ của cô nữa. Vậy cô nói xem, ngày mai mưa hay không?"

Nàng không hiểu người đàn ông này muốn gì từ nàng, nhưng sau đó, cũng lặng lẽ gật đầu.

"Ta hy vọng là có."

Và rồi hắn nhìn nàng cười ẩn ý.

Lạc sợ hãi. Nàng rùng mình trước nụ cười này, càng rùng mình trước ý nhị thâm sâu trong ánh mắt không thấy đáy của Diệp Thụy Yên. Lẽ nào, nàng đã đắc tội với hắn ta? Lúc nào? Nàng luôn gắng tránh mặt những kẻ như hắn, là trọng thần của triều đình, nàng càng gắng tránh xa những kẻ có khả năng cùng nàng cầu thân, là vương tôn quý tộc. Vậy nên, nàng có thể đắc tội với hắn lúc nào?

Như thể đọc được suy nghĩ của nàng, Diệp Thụy Yên trào phúng đáp lại.

"Gương mặt cô làm ta chán ghét."

Vậy thì chịu rồi, nàng không thể đập gương mặt mình đi mà xây lại được.

"Là biểu hiện trên gương mặt cô làm ta chán ghét."

Biểu hiện nào?

"Tất cả các biểu hiện."

"Công tử đọc được suy nghĩ của người khác hả?" nàng ngơ ngác nhìn hắn. Đổi lại, lại là tiếng cười vang.

"Ta thích cô lúc này."

Nàng lẩm bẩm trong đầu ta không cần ngươi thích, ta chỉ cần không gây thù với ngươi là được. Cũng không biết gương mặt mình lúc đấy, lại dấy lên hứng thú thầm kín nơi người đàn ông này.

Cô gái này không chỉ luôn sợ hãi, lại còn luôn luôn đóng kịch. Một người giống hắn đến vậy, quả thực đáng để thường thức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#codai