Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edited: 05/03/2018

Nàng đang nghĩ mình đã làm gì sai trái đến vậy. Sau đó lại muốn tát bốp một cái vào mặt mình, nếu như nàng không sai, thì trên thế gian này ai cũng đúng cả rồi.

"Công tử nói lại được không? Ta nghe không rõ." Nàng cười cười, bàn tay giấu trong ống tay áo đã nắm chặt lại, ướt đẫm mồ hôi.

Hắn nhìn nàng, thừa biết nàng đang đánh trống lảng, nhưng vẫn từ tốn nhắc lại câu hỏi của mình.

"Ta thắc mắc vì sao quận chúa luôn sống trong sợ hãi như vậy?"

Nàng im lặng, tại sao hắn biết nàng sợ hãi? Nàng đã vô ưu vô lo đến bao nhiêu, đánh lừa được cả hoàng hậu, đánh lừa được chính mình, tại sao hắn vẫn nhận ra. Con cáo này là cáo đã thành tinh rồi sao?

Mà cũng đúng, hắn nhận ra nàng giả vờ đoan trang, hắn nhận ra nàng giả vờ hung hãn, thì từ tốn lật lên chiếc mặt nạ của nàng có mấy khó khăn. Có điều nàng biết là một chuyện, thừa nhận lại là một chuyện khác. Huống hồ, nàng không tin tưởng hắn, cũng chẳng tin tưởng ai.

"Ta nhận thấy đại huynh của quận chúa rất yêu chiều người, tiểu muội của người lại sùng bái người, nha hoàn nô tài không ai không trân trọng người, vương gia lại càng yêu thương người vì trắc phi quá cố, vậy vì cớ gì quận chúa lại sợ hãi?"

"Công tử nghĩ nhiều rồi." Nàng nhìn hắn, hào phóng nở nụ cười hoa nhường nguyệt thẹn, tươi sáng rạng rỡ.

Nếu như không chối đi, nàng cũng không nghĩ ra cách nào hay hơn được nữa.

"Ta có lý do nào để sợ hãi?" nàng nghiêng đầu, nheo mắt lại nhìn hắn "Ta có đủ mọi thứ ta cần, như công tử nói, trên yêu ta, dưới kính ta, thì có cái gì để ta sợ hãi. Công tử nghe không thấy vô lý sao?"

"Chính vì vô lý, nên ta mới muốn hỏi quận chúa." hắn mỉm cười đáp lại "Nhưng người không muốn trả lời cũng không sao, chúng ta còn nhiều thời gian để tìm hiểu."

"Nhiều thời gian để tìm hiểu? Ý công tử là gì?" Nàng nhíu mày, lập tức đẩy cảnh giác lên cao, cũng vô thức đứng cách xa hắn một chút. Như thế mới không bị hắn dọa nạt tiếp.

"Không có gì, người cứ ăn bánh thưởng trà đi." Thụy Yên lắc lắc đầu, sau đó cùng nàng ngồi xuống.

...

Nàng rất sợ hãi.

Ngay sau khi rời khỏi phủ của tể tướng, nàng trở về phủ của mình và ngồi trong phòng, đến nửa ngày không ra khỏi cửa. Gia nhân trong nhà lờ mờ đoán rằng nàng tương tư Diệp Thụy Yên, cũng chỉ có mình nàng biết giả như nó là tương tư thì đã tốt... Đằng này...

Nàng phải làm gì?

Nàng không thể cầu xin Vũ vương cho nàng rời khỏi kinh đô được. Nàng càng không thể tiết lộ điều gì ra được. Nhưng Diệp Thụy Yên như một con sói, còn nàng vẫn chỉ là con cáo nhỏ mà thôi. Cáo nhỏ, nên rất dễ bị sa vào bẫy. Mà thợ săn lại chẳng phải người xa lạ.

Dương Nhã Lạc biết mình không phải loại người ngay thẳng. Sự ti tiện nó bám rễ trong máu của nàng, cái giây phút nàng bám vào danh hiệu quận chúa, nàng đã tước đoạt đi sự ngay thẳng của chính mình. Nhưng chí ít, trong những năm trốn tránh và cất giấu bí mật, nàng chưa bao giờ làm điều gì quá đà.

Nàng vẫn luôn an ủi bản thân rằng biết đâu thiếu nữ đó đã qua đời, vẫn luôn dặn mình là tốt phận nữ nhi, dặn mình làm một người tốt. Nhưng Lạc biết, nàng không còn khả năng trở thành người tốt nữa rồi. Cái giây phút tước đi số phận của người khác, nàng đã gieo mình xuống vực sâu của tội lỗi.

Nàng không cầu nguyện được tha thứ.

Nàng thậm chí còn không cầu nguyện.

Ông trời tuyệt nhiên không đứng về phía một kẻ như nàng, nàng biết. Vậy nên nàng chật vật qua ngày, sống trong xa hoa và từng lớp mặt nạ đắp lên, nhiều đến mức nàng không biết mình trở thành loại người nào. Dẫu có là loại nào, nàng cười, nàng vẫn tuyệt nhiên không phải là người tốt.

...

Thụy Yên cầm chiếc túi thơm trong tay, mân mê không ngừng. Hắn cười. Nụ cười của một kẻ tìm ra được món đồ chơi mới, của một kẻ lần đầu thấy hứng thú với một nữ nhân. Diệp Thụy Yên không phủ nhận khoảnh khắc trong hoa viên hoàng cung, hắn đã muốn đào sâu trái tim của Lạc, nhưng hắn không thể nhận ra thứ cảm xúc này là gì. Là khát khao chiếm hữu đơn thuần, hay nương trong đó vài phần tình cảm.

"Thiếu gia, có Đoàn công tử xin tiếp kiến."

Thụy Yên nghe tên, ngay lập tức cất chiếc túi thơm vào túi, rồi đứng lên, hạ giọng.

"Mời vào thư phòng."

Đoàn Thiên là một nhân vật tiếng tăm trong giới thương gia. Dẫu cho quốc gia này trọng nông nghiệp, có phần khinh suất thương nghiệp, nhưng Đoàn gia lại giàu có đến nỗi bốn chữ phú khả địch quốc hoàn toàn có thể dùng được. Dẫu thế, Đoàn Thiên không phải là một kẻ kiêu ngạo lãnh đạm. Không, phải là phong lưu nhất mực.

"Lâu lắm không gặp huynh, Yên huynh!" người bước vào thư phòng trong màu áo tím lạnh lẽo, đối phương vừa đứng lên đã nở một nụ cười khuynh thành đảo quách.

Nói Đoàn Thiên là nam nhân mị hoặc chúng sinh cũng không ngoa, chỉ là họ kết giao cùng nhau không phải chỉ nhờ thanh và thế.

"Thiên huynh, đã về rồi? Sao, nữ nhi Vân quốc thỏa mãn huynh chứ?"

Lắc đầu, Đoàn Yên tùy tiện ngồi xuống chiếc ghế trong thư phòng, đập quạt vào tay rồi lắc đầu.

"Đi bốn phương trời vẫn không tìm được nữ nhân nào như cô ấy."

"Vẫn nhớ cô ấy sao? Huynh vẫn chưa từng kể trông cô ấy như thế nào?" Thụy Yên đẩy tách trà về phía Đoàn Yên, đổi lại cũng chỉ có nụ cười tư lự.

"Đớn hèn đến đáng thương. Nhưng lại khát khao sống đến mãnh liệt. Nếu nói cô ấy nửa phần tự trọng cũng không có cũng chẳng phả ngoa ngoắt gì. Những ngày cơ cực ấy, vô tình lại là những ngày đáng nhớ nhất."

"Trả thù được Đoàn gia sau khi bị vứt bỏ, huynh không tìm cô ấy sao?"

"Ta không có thời gian để tìm, cũng đã bảy năm trôi qua, cô ấy giờ hình dáng ra sao ta cũng không nhớ nữa, đứa bé con như vậy, lớn đến chừng này, làm sao ta có thể mường tượng. Giả nếu có duyên gặp lại, chưa chắc ta và cô ấy đã nhận ra nhau." Đoàn Thiên lâm vào trầm ngâm, cũng chỉ nhấp ngụm trà rồi để mặc không gian trầm lặng.

Hắn cũng chẳng thể nhớ nổi đứa trẻ năm nào hình dáng ra sao. Tiếng cười nghe lảnh lót, mà trong đêm thanh vắng nơi hoang vu, nghe lại đau thương mất mát đến khôn cùng. Con bé tuyệt đối không phải loại người băng thanh ngọc khiết, thiện lương vô độ. Chỉ cần có thể sống, chỉ cần như thế, cái gì cũng làm.

Những gì hắn nhớ về nó, thì chỉ là cái tên, độc nhất một chữ: Lạc.

Hắn từng hỏi nó "Lạc nghĩa là gì?"

Nó đáp rằng "Lạc nghĩa là lầm đường lạc lối. Muội ít chữ, không được học, nhưng khi lạc đường, người ta không phải cũng dùng chữ lạc đấy sao?" Rồi nó cười.

Đoàn Thiên không ngu ngốc đến mức dựa vào trí nhớ mơ hồ của mình mà tạc nên hình tượng của Lạc bây giờ. Nhưng chỉ có duy cái tên, hắn tuyệt nhiên chưa từng nói cho người khác biết. Chỉ là một mảnh ký ức nhỏ nhoi, nếu để tuột mất, thứ hắn còn về tháng ngày năm ấy, hóa ra lại chẳng có gì sao?

"Đấy là biết ơn, hay là một dạng tình yêu?" đột ngột, Thụy Yên lên tiếng.

Đoàn Thiên ngẩng lên nhìn, rồi cũng tự vấn cho chính mình. Ừ, đấy là lòng biết ơn, hay là tình yêu?

...

"Trả muội túi thơm!" huynh trưởng của nàng đem chiếc túi thơm đặt xuống trước mặt nàng.

Lạc ngạc nhiên nhìn lên, rồi thấy một vệt đỏ trên má đại ca của mình, liền phì cười.

"Ai đó nhìn thấy túi thơm muội làm, nên nghĩ huynh có ý trung nhân và không thèm nói chuyện với huynh sao?"

"Cái này mà muội cũng biết?"

"Tin tức huynh thích Khâu tiểu thư của bộ hình thượng thư đại nhân đã lan khắp kinh thành rồi kìa." nàng chậm rãi cầm chiếc túi thơm màu lam điểm chỉ bạc lên, khẽ cười.

Được yêu thương quả là một cảm xúc tốt đẹp. Nàng đang có cảm xúc tốt đẹp ấy, dù chỉ một chút chút chút mà thôi, nhưng nàng đang chọn lựa bình yên. Nàng biết nàng sợ hãi cái chết. Thực ra nàng không biết nàng sợ cái gì hơn. Cái chết hay sự ruồng bỏ từ những người ở đây. Họ đều yêu mến nàng vì không phải là nàng. Vì nàng là đứa trẻ thất lạc.

"Cả muội cũng tin vào trò bát nháo đấy?"

Nàng bật cười.

"Muội sẽ không tin nếu như huynh không trả túi thơm cho muội." nàng thong thả cất chiếc túi vào giỏ "Nếu không vì lo cho sự ghen tuông của cô ấy, huynh sẽ không làm vậy đâu. Chỉ là muội nghĩ nếu đã thật sự có cảm tình, thì hãy cầu hôn cô ấy sớm... cưới vợ phải cưới liền tay mà."

"Muội đúng là bà cụ non..." nghĩ một lúc, hắn lại hỏi "Vậy còn muội và Diệp công tử?"

"Muội và công tử thì có chuyện gì?"

Nàng lơ đãng hỏi, ánh mắt đẩy về phía xa, vô cùng lãnh đạm. Nàng và hắn thì có chuyện gì được. Nàng rất sợ hãi hắn, hắn lại như thú săn, coi nàng là miếng mồi ngon. Chỉ là... chỉ là... là sao nhỉ, nàng cũng không rõ nữa. Chắc là một chút hy vọng. Nàng đã hy vọng từ rất lâu, ai đó làm ơn cứu vớt nàng. Ai đó làm ơn tách kén của nàng, để nàng có thể là chính mình.

Lạc bây giờ chỉ là một phần của chính mình.

"Ta không biết muội và Diệp Thụy Yên có chuyện gì, nhưng tuần nào cũng sang đây đôi lần cũng không thể là không có được."

"Ý huynh là sao?"

"À thì... hắn đang đợi muội trong thư phòng của ta."

Chính Lạc cũng không biết khi đó, nàng đã nở một nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#codai