Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã 1 tháng kể từ sự kiện đêm hôm đó, cả cô với anh đều không đề cập đến chuyện đó nữa. Cả hai vẫn đều chuyên tâm cho công việc. Ai cũng có những công việc của riêng mình. Anh thì đang phải vật lộn với đống việc từ phía trên. Hôm nào cũng phải tăng ca đến 7-8h tối.
Hôm nay, vì có vấn đề phát sinh đột xuất, cô đã phải ở lại tăng ca để giải quyết vấn đề. Khi mọi thứ đã ổn thỏa, cuối cùng cô cũng đã nhẹ nhõm hơn thì hóa ra mọi người đã về từ sớm. Chỉ còn lại bàn làm việc của cô và anh còn sáng đèn. Khi chuẩn bị ra về thì anh gọi lại
- Em có thể vào phòng họp uống nước với tôi không? Anh có chuyện muốn hỏi em.
Anh và cô cùng vào phòng họp gần đó. Sau khi chắc chắn không có người, anh mới lên tiếng
- Tại sao em lại giả vờ như không có gì? Anh hỏi cô với ánh mắt khó hiểu
- Em vẫn bình thường mà ạ. Ý anh là sao?
- Anh muốn nói về chuyện đêm hôm đó. Tại sao em lại giả vờ không biết?
- Anh muốn hỏi chuyện đó ư? À, sau khi em đưa anh về phòng thì em cũng đi luôn ạ. Không có gì xảy ra.
- Là thật chứ?
- Thật ạ. - Tuy cô rất muốn nói với anh đó là sự thật nhưng bản thân cô không cho phép mình làm điều đó.
- Nếu vậy thì thôi, anh xin lỗi vì làm phiền em. Nhưng anh vẫn đã hy vọng người đó là em.
- Dạ, chắc anh nhầm lẫn. Chào anh em về.
- Ừm bye em.
Sau khi cô đi, anh lại khó hiểu nhìn màn hình và dòng tin nhắn trên điện thoại
- Theo như cậu đã đoán, có 1 cô gái đã đưa cậu về phòng - là Duyệt Anh.
- Cậu chắc chứ?
- Tớ đã check camera an ninh ngày hôm đấy. Thế nhưng sau đó cô ấy lại bỏ đi. Đoạn camera lúc sau đó tớ cũng không hiểu vì sao lại mất đi. Nhưng may mắn thay, nhân viên ở đó lại nhặt được vật này trong phòng cậu- đó là một sợi dây màu xanh có chữ T được khắc trên đó. Tuy nhiên, Tuấn không để ý mà chỉ chuyên tâm đi tìm người có chiếc vòng này.
Anh lại thở dài, không hiểu chuyện gì.rốt cuộc không biết người đã cùng anh qua đêm ngày hôm đó là ai . Hôm ấy anh tỉnh dậy, không thấy người bên cạnh đâu. Tìm kiếm xung quanh cũng không thấy ai. Khi vừa lật chăn lên, anh liền thấy một ít máu dính trên ga giường. Anh hốt hoảng
- Mình phải tìm cho ra cô gái hôm qua là ai. Mình không thể vô trách nhiệm với cô ấy như vậy.
Phải đến hôm nay, khi anh nhận được tin nhắn từ Sa và anh mới có cơ hội nói chuyện trực tiếp với cô nhưng cô đã bảo là không phải cô.Nói rồi, anh lập tức gửi tin nhắn
- Bằng mọi cách, phải kiếm ra được camera đêm hôm ấy cho tớ.
Nói rồi anh bước ra khỏi phòng họp nhưng chuyện không ngờ tới là Thảo - một người thân thiết với Duyệt Anh đã nghe được cuộc trò chuyện của hai người. Cô ta cũng có mặt trong buổi tối ngày hôm ấy. Cô ta sẽ làm gì để cản trở 2 người đây?

Sáng hôm sau, Duyệt Anh đến công ty thật sớm vì cô có thói quen đó. Thảo là người ngồi bên cạnh cô, dù mới vào làm sau cô 1 tuần nhưng cũng nói là rất hòa hợp. Theo thói quen, Duyệt Anh mở một trang web viết truyện của cô. Từ rất lâu, Duyệt Anh đã có thói quen viết tâm sự của mình lên đó cho mọi người đọc. Cô thật sự rất vui vì tác phẩm của mình được mọi người công nhận. Mỗi một tác phẩm của cô đều là những câu chuyện mà cô từng trải qua.
Bởi vì thương nhớ anh nhưng không thể bày tỏ, cô đã mượn nó là nơi trút hết nỗi lòng của bản thân. Có một số người hâm mộ còn để lại bình luận:
- Hãy mau mau thổ lộ với anh ấy trước khi quá muộn
- Anh trai kia có phải ngốc không? Sao lại không nhận ra nữ chính của chúng ta chứ
- Tội nghiệp nữ chính quá, nếu là tôi chắc tôi cũng không biết làm sao cả
Cô phì cười sau khi đọc những bình luận đó. Đột nhiên, chị Thảo vỗ vai cô:
- Anh Cường đang có việc nhờ em, em hãy mau qua chỗ anh ấy đi.
- Dạ dạ, em qua liền đây.
Nói rồi cô chạy qua đấy mà quên tắt màn hình máy tính. Chị Thảo vô tình phát hiện ra được bí mật của cô, vội vàng ghi nhớ đường link ấy. Sau đó chị ta vờ nhắn
- Em quên tắt màn hình nhé. Chị tắt cho em rồi.
- Em cảm ơn chị, cứu tinh của em.
Sau đó, cô ta vô tình phát hiện ra được điểm khác thường trong blog của Duyệt Anh.Cô ta đã biết người đi cùng với Tuấn hôm ấy lại là Duyệt Anh. Cô ta không thể để như thế được vì cô ta rất thích sếp của mình thế nhưng anh ấy luôn la mắng vì những sai lầm của cô ấy. Cô ta phải tìm cách cướp được Tuấn.
Sau khi Duyệt Anh trở về từ phòng họp, cô ta bèn đưa cho Duyệt Anh cái vòng hôm trước
- Chị tìm thấy cái vòng của em trên sảnh khách sạn hôm trước rồi mà bây giờ mới nhớ đưa cho em.
- Ối may quá, em cảm ơn chị ạ. Trên chiếc vòng có khắc chữ A nè. Đúng là của em rồi.
Tối hôm ấy, Thảo về trễ hơn thường ngày, cô ta tìm cách hỏi Tuấn về một số điều trong dự án. Hơn nữa, cô ta đã vạch sẵn kế hoạch và để Tuấn cho rằng cô ta mới chính là người lên giường cùng anh đêm đó.
- Duyệt Anh ơi, qua đây, chị và anh Tuấn có chỗ muốn hỏi kĩ em.
Cô không nghĩ gì nhiều, liền nhanh chóng qua đó. Tuy nhiên, Tuấn đã thấy chiếc vòng đó trên tay của Duyệt Anh, liền hỏi
- Chiếc vòng đẹp đấy, làm sao mà em có nó? Anh định mua có dịp tặng đối tác.
- Dạ, chị Thảo tặng em anh ạ. Em và chị Thảo mang giống nhau
- Dạ chiếc của em thì bị rơi mất trong lần đi teambuilding rồi. Thật là xui xẻo.
Câu trả lời của Thảo đã đánh vào sự bất ngờ của Tuấn bởi chiếc vòng màu xanh kia anh đang giữ lại chính là Thảo. Vậy bấy lâu nay anh đã nghĩ sai về Duyệt Anh? Nhưng không để chuyện riêng tư lấn át, mọi nguời lại tiếp tục thảo luận và giải quyết vấn đề nhanh chóng.
Sau khi xong mọi việc, Duyệt Anh ra về. Không biết sao, lòng cô bỗng chốc ghen tị vì chị Thảo đang ở lại cùng với sếp của cô nói chuyện gì đó. Nhưng có lí do gì để ghen, chuyện hôm đó cô đã không để anh biết thì cô không nên ghen làm gì.

- Chiếc vòng này là của em sao Thảo?
Anh vừa nói vừa lấy ra chiếc vòng màu xanh ấy
- Dạ may quá, em đã rất buồn vì làm rớt chiếc vòng ấy.
- Sao em biết chắc là vòng của em?
- Ở đây có khắc chữ T, em đã đặt riêng cho em và cả Duyệt Anh. Chắc không thể nhầm được.
Nói rồi, anh kích động tiến tới Thảo. Thảo sợ hãi lùi về sau, nhưng sau lưng cô là bức tường. Thấy vậy, anh lại càng lấn tới, khuôn mặt anh thật sự rất gần, mùi xạ hương trên cơ thể anh khiến Thảo không thể nào chống cự. Chợt anh nói
- Cô gái đêm hôm trước là em?
Thảo e ấp nói khẽ vào tai của Tuấn:
- Là em, em sợ anh không chấp nhận nên đã bỏ đi vào buổi sáng hôm đó.
Nghe tới đây, Tuấn lại càng chắc chắn hơn về suy nghĩ của mình nên anh đã nắm chặt hai tay Thảo, hôn cô thật mãnh liệt, sau đó tay anh đi dọc xuống dưới khiến Thảo không thể cưỡng lại được. Tuy nhiên, cô đã có kế họach của mình nên đành phải giả vờ
- Em xin lỗi, hôm ấy là ngoài dự liệu của chúng ta. Em không muốn anh vì đêm hôm ấy mà làm chuyện này với em. Em hứa sẽ không nói với bất cứ ai, đừng vì chuyện đó mà chịu trách nhiệm với em.
Nói rồi, cô ủy khuất khóc nhẹ. Tuấn cảm thấy mình có lỗi nên đã nhẹ nhàng an ủi cô
- Anh đã thấy những vệt máu đó. Đó là lần đầu tiên của em. Anh sẽ chịu trách nhiệm cho lần đó. Mình kết hôn nhé, có được không em?
Thấy ánh mắt chần chừ của Thảo, Tuấn cũng không ép cô, chỉ vội cười xòa rồi bảo
Thôi cũng khuya rồi, để anh đưa em về - nhà nhé.
Nói rồi, Tuấn khóac áo của mình cho Thảo. Cô ta quay qua chỗ khác, sắc mặt vô cùng tự mãn vì thứ cô ta muốn sắp thành sự thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro