Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thật lạ, dạo gần đây sếp mình cứ liên tục off. Không biết anh ấy có đang gặp rắc rối gì không?
Cô đang trầm tư suy nghĩ thì bỗng nhận được tin nhắn
- Này em, đi úp mì không?
- Đi ạ, nhưng để em đi mua mì đã. Em hết mì rồi.
- Thế chị đi cùng em nhé.
Cô cùng chị Vân xuống siêu thị gần công ty để mua mì. Không ngờ, cô lại thấy được chị Thảo cùng sếp đang ngồi rất thân mật ở quán cafe gần công ty. Một cảm giác ghen tị dâng lên trong lòng cô, nhưng rất nhanh cô nhanh chóng tỏ ra không có gì để tránh bị chị Vân nhìn thấy.
- Này hôm nay sếp em off mà nhỉ, sao anh í lại có mặt ở đây cùng chị Thảo. Chị thật là tò mò.
- Có gì tò mò đâu, chắc lại có việc cần giải quyết í mà.
- Này đi theo chị.
Chị Vân kéo cô đến gần hơn, đủ nghe được cuộc trò chuyện của hai người.
- Em đừng khóc, anh biết hôm đấy anh sai rồi. Anh sẽ chịu trách nhiệm với em cơ mà. Tại sao em không đồng ý lấy anh?
- Em không muốn anh vì chuyện đấy mà lấy em. Em chỉ muốn anh yêu em thôi. Nếu bây giờ công ty phát hiện ra, làm sao anh có thể thăng tiến được nữa? Anh có cần em nhờ bố giúp đỡ? - vừa nói Thảo vừa khóc nấc lên
Tuấn thở dài, quả thật anh chỉ vì đêm đó mà muốn chịu trách nhiệm với cô.
- Em không cần lo cho anh. Anh sẽ có thể làm được.
Cùng lúc đó, trái tim của Duyệt Anh như bị bóp nát thành từng phần. Tại sao anh ấy lại lầm tưởng Thảo là cô gái ngày hôm đó? Thật ra, cô rất muốn nói cho anh biết cô mới chính là người ngày hôm đó ở bên anh. Tại sao chứ? Nhận thấy có vấn đề, chị Vân đã kéo cô ra khỏi khu vực đó.
- Thật bất ngờ, tại sao anh Tuấn lại sắp lấy Thảo cơ chứ? Đêm đó là đêm nào?
Nhìn sắc mặt nhợt nhạt, đáng thương của bạn, chị Vân chỉ nghĩ đơn thuần rằng cô đang đơn phương sếp mình.
- Không sao đâu em. Đừng đau lòng nữa. Bình tĩnh lại rồi đi lên thôi.
Một vài tuần sau đó, hai người họ rốt cuộc đã công khai, họ chính thức trở thành một đôi. Sếp và nhân viên yêu nhau, họ trở thành chủ đề bàn tán của cả công ty. Thế nhưng, vì gia thế của Thảo, ai nấy cũng chỉ biết tặc lưỡi, chỉ nói thôi chứ có dám làm gì. Chỉ có Duyệt Anh biết, nó đau đến nhường nào khi người mình thích đang ở bên cạnh người khác.
- Chị Vân ơi, nhậu chứ?
- Oke em, hiếm khi có hứng như vậy. Qua nhà em nhé.
- Oke, em sẽ xin phép sếp về sớm.
Ngay sau khi vào chỗ ngồi, cô gửi tin nhắn cho anh
- Hôm nay em xin phép về sớm vì có việc
Anh không trả lời, chỉ để lại 1 icon đồng ý cho cô. Cô đã quá quen với cách giao tiếp của sếp nên đứng dậy rời đi.
Hiếm khi vào siêu thị, bạn đi vòng quanh chọn những món đồ để chuẩn bị cho buổi tối.
- Aiyo, chị đói mất thôi. Mình vào bàn thôi em ơi. Quaooo, biết bao nhiêu là món. Dô nào em ơiiiii.
Cả hai tuy mới làm cùng nhau không lâu nhưng chị Vân lúc nào cũng chăm sóc cô như người em của chị ấy.
- Nào nói cho chị biết, có phải em thích sếp của mình không đấy?
- Ơ làm gì có
- Em qua mắt đươc chị à? Chị đã nhìn thấy ánh mắt của em nhìn sếp kể từ sau đi teambuilding rất lạ. Em chưa bao giờ dám nhìn thẳng anh ấy trừ khi là nói chuyện công việc. Chắc chắn tối hôm đó đã có gì đó xảy ra. Giờ em có chịu kể không hay là chị sẽ phạt em uống thêm nữa?
- Thôi mà, đừng bắt em phải nói.
- Chị không muốn nhìn thấy em như vậy.
Bỗng nhiên, cô suy sụp, ngồi thất thần
- Đúng, là em thích anh ấy. Em thích anh ấy đến nỗi trong mơ em vẫn thấy được anh ấy. Còn chuyện ngày hôm ấy, em sẽ kể cho chị nghe,... Xin đừng kể cho ai khác vì nó sẽ ảnh hưởng đến danh dự của anh ấy. Công ty không cho phép sếp và nhân viên có mối quan hệ ngoài công việc.
- Vậy chị Thảo với anh Tuấn là gì chứ?Chắc vì phía sau đã có người chống lưng nên chị ta muốn làm gì cũng được à?
- Em xin chị đấy. Sắp đến kì xét thăng chức rồi. Em hy vọng anh ấy có thể lên chức. Anh ấy đã cố gắng rất nhiều. Hơn nữa, anh ấy còn sắp kết hôn. Nếu lộ chuyện này ra thì sẽ rất bất lợi.

Sau đó, cô kể hết cho chị Vân nghe toàn bộ sự thật. Chị Vân thật không thể tin vào tai mình và những việc làm của Thảo. Bởi cô ta luôn hòa nhã, cầu thị và luôn giúp đỡ mọi người. Cô luôn cảm thấy lạ vì sao Thảo lại trở thành bạn gái của Tuấn trong khi giữa Tuấn và Duyệt Anh có cái gì đó. Duyệt Anh nằm trên đùi cô, được cô vuốt ve dịu dàng, nên đã chìm vào giấc ngủ.
- Xin lỗi Duyệt Anh, vì hạnh phúc của em, chị không thể đứng nhìn người khác cướp mất người em yêu.
Nói rồi, cô gửi đoạn ghi âm này đến Tuấn cùng địa chỉ nhà của Duyệt Anh . Chỉ không biết rằng, chính hành động này sẽ làm cô cảm thấy hối hận vì đã đẩy Duyệt Anh vào tình cảnh ly tan cùng người cô ấy yêu.

Cô ngồi chờ Tuấn đến, rồi nói
- Anh Tuấn à, hy vọng anh có thể giải quyết hết tất cả. Duyệt Anh là đứa em gái mà em rất yêu quý, đừng làm tổn thương nó. Tối hôm ấy thật sự là Duyệt Anh. Em ấy đã không quay lại phòng cho đến sáng.
Tuấn gật đầu đi vào trong, Vân cũng bỏ về. Anh nhìn cô nằm trên giường, vẻ mặt vô cùng uất ức
- Tại sao anh lại nghĩ là Thảo? Người ấy là em cơ mà. Tại sao vậy?
Sau khi nghe đoạn ghi âm, anh đã tức tốc chạy đến địa chỉ mà Vân gửi. Trên đường, anh nhận được cuộc điện thoại của Sa
- Alo, cậu đã biết gì chưa?
- Nói đi, tớ đang bận
- Tớ đã lấy được đoạn băng camera hôm ấy. Có một cô gái đã được thuê đến và xóa mất đoạn ghi hình ngày hôm ấy. Tuy nhiên, cô ta đã kịp sao chép một bản sao nhằm mục đích tống tiền người đã thuê cô ta. Tớ đã gửi đoạn ghi hình cho cậu.
- Cảm ơn cậu
- Tớ đã bảo cậu đừng đi ăn lung tung, dính vào đàn bà thật là rắc rối mà.
- Im đi
Nói rồi anh cúp máy. Anh lập tức mở đoạn ghi hình mà Sa gửi cho anh. Sau khi Duyệt Anh bỏ đi được một lúc, cô ấy lại quay lại với 1 ly nước trên tay. Sau khi gõ cửa phòng vài tiếng, anh đã ra mở cửa và kéo cô ấy vào bên trong. Đến 9h sáng hôm sau, cô ấy mới ra khỏi phòng anh.
Sau đó, anh lôi điện thoại ra nhắn cho Sa
- Này, tìm lại giúp tớ người đã nhặt vòng tay ngày hôm đó. Tớ muốn xác định một việc
- haizzz, cậu thật là rắc rối.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, thấy đôi mắt đã ướt nhem. Anh đã giúp cô dọn dẹp đống đồ ăn kia rồi lau người giúp cô. Anh ngồi an tĩnh đợi cô tỉnh dậy.
Không biết sao, lúc 1h đêm, cô lại vô thức tỉnh dậy nhưng vẫn còn say. Cô thấy anh nhưng lại cười
- Anh lại xuất hiện trong giấc mơ của em nữa rồi. Giấc mơ thật đẹp.
- Duyệt Anh, tỉnh lại đi, là anh đây.
- Hơ, là anh, em biết. Ngày nào em cũng nằm mơ thấy anh, làm sao mà em không biết là anh chứ.
Nói rồi cô choàng tay qua cổ anh, kéo sát anh vào người mình.
- Em thật sự rất muốn ôm anh, em thật sự rất yêu anh.
Anh biết lòng mình đang nghĩ gì. Từ lúc phỏng vấn, anh đã cảm thấy cô nhóc này rất thú vị, năng động có nhưng cũng rụt rè, thích yên tĩnh nhưng luôn cố gắng làm mọi thứ thật tốt. Anh rất thích sự chăm chỉ của cô. Cô luôn đến sớm hơn mọi người để chăm chỉ. Cô dường như luôn có thế giới riêng của bản thân. Đôi khi nhìn sang, anh thấy cô nhóc đang lắc lư theo cái gì đó nhìn rất vui. Không ít lần, anh đã phì cười như một đứa trẻ. Vì để giúp cô thăng tiến nhanh hơn, anh đã giúp cô và không ngần ngại la mắng cô để cô có thể cố gắng hơn. Tuy vậy, anh vẫn luôn là một người truởng nhóm, sẽ luôn dang tay giúp đỡ khi cô cần.
Anh luôn cảm thấy người tối hôm đó nhất định là cô.
Mỗi lần nhìn thấy cô ngồi sâu bên trong, nhìn người khác vui vẻ, cô lại cô độc ngồi một mình nơi đó, trông rất đáng thương. Anh từng mong mỏi cô sẽ thừa nhận nhưng lúc nào cũng tránh né anh.
Giờ phút này đây, khi biết cô chính là người ấy, anh lại vui sướng tột cùng. Anh nhìn thấy công chúa nhỏ của mình đang yên tĩnh ngủ say, anh không muốn đánh thức cô ấy.
Cô ôm sát anh vào người, làm anh không thể nào kiềm chế được xúc cảm bùng nổ bên trong mình. Giờ đây, anh chỉ muốn sống thật với bản thân mình. Anh vội vàng cởi áo sơ mi đang mặc, siết chặt hai tay cô lại, không để cho cô rời đi.
- Anh làm gì vậy, bỏ em ra
- Ngoan nào, tại sao em lại chối?
- Em... Có chối gì đâu
- Hôm nay, ngày mai và sau này, em không thể chạy thoát được nữa.
Nói rồi, anh cưỡng hôn cô. Đôi môi của anh cắn chặt vào đôi môi mềm mại của cô. Anh không muốn rời đôi môi ấy. Tay anh bắt đầu cởi bung nút áo của cô. Mắt anh đỏ bừng vì chỉ có anh biết, anh đã đợi quá lâu cho ngày hôm nay. Tại sao cô lại nói dối anh? TẠI Sao có thể để người khác chen chân vào tình cảm hai người?anh bắt đầu không yên phận, tay của anh sờ soạng khắp người cô. Chính lúc đó, thân thể của cô đã căng cứng, chỉ cần một lần di chuyển của anh đã khiến cô không thể chối từ đuợc nhưng cô không cho phép mình được làm như vậy
- Anh Tuấn, bỏ em ra đi. Anh sắp kết hôn với chị Thảo rồi. Đừng làm mọi chuyện sai thêm nữa. Ưmmm
- Anh không muốn bỏ lỡ em nữa. Tuy nhiên, so với em, thân thể em lại thành thực hơn em rất nhiều.
Nói rồi, anh lại bạo dạn hơn.
- Duyệt Anh, đừng rời xa anh. Em chỉ có thể là người phụ nữ của anh.
Cô càng lúc càng chống cự nhiều hơn.
- Xin lỗi Duyệt Anh, là anh quá yêu em.
Sau đó, anh đã nhét vào miệng cô một viên thuốc gì đó. Một lúc sau, toàn thân cô nóng rực lên, cảm giác muốn được người đàn ông này chiếm hữu lại càng rõ ràng hơn. Đêm hôm ấy thật dài
Buổi sáng tỉnh dậy đã là 12h trưa thứ 7. Chẳng biết điều gì, khi tỉnh dậy, đầu óc cô đau thật sự. Toàn thân đều rã rời, chẳng thể dậy nổi. Xoay giường qua bên cạnh, cô phát hiện ra anh đang ngắm nhìn cô rất chăm chú
- Em có mệt lắm không?
Cô bàng hoàng nhận ra, tại sao anh ấy lại ở đây? Có ai nói cho tôi nghe hôm qua đã xảy ra chuyện gì không nhỉ?
- Tại sao anh lại ở đây?
- Thế em có bí mật gì mà anh không thể ở đây?
- Em làm gì có. Anh mau về đi, nếu không em sợ chị Thảo sẽ biết đấy. Đừng làm như vậy, đừng biến em thành kẻ thứ ba. Xin anh đấy.
Nói rồi, cô khóc như mưa, xin anh mau chóng quay về. Anh cũng chỉ bất lực thay đồ. Trước khi đi, anh từng nói:
- Anh sẽ trả em về đúng vị trí mà em sẽ thuộc về. Hãy tin anh.
Thật ra, mỗi một chuyện xảy ra hôm qua, cô có thể nhớ rõ tất cả. Cô đã sai khi lại yếu lòng 1 lần nữa nhưng cô chắc chắn rằng, cô sẽ không bao giờ để lặp lại tình huống tương tự. Cô òa khóc như một đứa trẻ vì phải rơi vào tình huống éo le như thế.
Anh bước ra khỏi nhà của Duyệt Anh, khuôn mặt ôn hòa ấy dần trở nên lạnh lùng. Anh tuyệt đối sẽ điều tra cho rõ ràng mọi chuyện. Anh không thể để Duyệt Anh chịu oan ức được. Tuấn luôn nhìn bức ảnh hai người chụp ở bãi biển vào đêm hôm ấy. Thật là đẹp. Một cô gái đeo kính và chiếc váy hồng maxi cùng chàng trai tóc xoăn, đeo chiếc kính đen. Giữa họ không phải là tình nhân, chỉ đơn giản là hình ảnh giữa cấp trên và cấp dưới. Anh lớn hơn cô 8 tuổi, thế nên tuy chênh lệch nhưng anh lại cảm thấy rất đẹp. Anh luôn để nó trong điện thoại của mình và xem nó như một bí mật.
Khi trên đường về nhà, anh đã gọi cho Vân
- Vân à, em sang thăm Duyệt Anh giúp anh nhé.
- Vâng.
Vân là người mà anh đã cố gắng sắp xếp để giúp Duyệt Anh khi cô mới vào công ty. Cô sẽ có thêm người bầu bạn, sẽ cùng cô vui vẻ hơn.
Về nhà, anh lại gặp Thảo. Tuy nhiên, anh vẫn đang điều tra người nhặt chiếc vòng hôm ấy nên anh không muốn làm lộ kế họach. Bởi anh biết, một khi có nhúng tay của Thảo vào thì khi đó Duyệt Anh sẽ rất nguy hiểm và có thể cô không thể giữ nổi chức vụ mà cô đang nắm ở tập đoàn S. Hơn nữa, sắp tới là kì duyệt tăng lương và thăng cấp. Anh không thể để ảnh hưởng đến cô. Anh đã làm hết sức để giúp cô được tăng chức vụ của mình. Không thể để chuyện này đánh gục sự cố gắng của cô.
Anh vẫn cố gắng là một người bạn trai tốt trước mặt Thảo dù rằng ánh mắt của anh luôn không có chút hạnh phúc .
Tuy nhiên, Thảo đã biết hết mọi thứ. Hôm qua, anh đang đi ăn với cô ta thì anh đột ngột rời đi.
- Anh có một số việc gấp cần về giải quyết. Em cứ ở đây ăn nhé. Khi nào về thì nhắn anh. Mọi chuyện anh sẽ cố gắng thu xếp ổn thỏa.
Thảo chỉ cười rồi vội vàng tiễn anh ra cửa.
Anh hôn lên trán cô một cái rồi rời ngay đi. Quả thật, cái gì càng giành giật mà có thì người ta sẽ càng sợ mất nó. Cô nhanh chóng đi sau anh nhưng có lẽ, vì việc gì đó mà anh mất cảnh giác, không chú ý người phía sau. Cô bất ngờ phát hiện đây là nhà của Duyệt Anh.
- Tại sao anh lại nói dối em? Nếu như anh làm như vậy, em sẽ không để anh ở bên cạnh cô ta đâu.
Nói rồi, cô gọi điện thoại cho người nào đó
- Giúp tôi thuê một phòng đối diện A. 20.06 đối diện. Tôi muốn làm một việc.
- Dạ vâng.
Suốt đêm hôm đó, cô đã tận mắt thấy chồng sắp cưới của mình ôn nhu với người phụ nữ khác. Cô ta ghen tị, ghen tị và phát điên lên. Ánh mắt của anh chưa bao giờ nhìn cô như vậy. Sau lần mất kiểm soát ở văn phòng, anh cũng chưa từng đụng vào cô một lần nào. Thế mà anh lại cùng cô ta lên giường. Nhìn rất mãnh liệt nhỉ?
- Chụp hình ảnh của anh ấy rồi gửi cho tôi.
Sau khi ra lệnh thì cô rời đi, bởi cô ta không thể nhìn thêm được nữa. Cô ta sẽ dùng những tấm hình này trói chân anh lại. Thế nhưng cô ta vẫn tự tin bởi vì chiếc vòng ấy sẽ khiến Tuấn không thể nghi ngờ cô được.
------ Còn tiếp------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro