Chương 14. Kho tàng giấu ấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

KHO TÀNG GIẤU ẨN
Hoàng Đế Néron đã dựng riêng cho mình một ngôi nhà bằng bạc tại ngay kinh thành Roma. Diện tích rộng hơn 80 mẫu tây. Chính giữa lâu đài, pho tượng Hoàng đế Néron đứng sừng sững, cao gần 40 thước, toàn bằng bạc và vàng. Bên trong lâu đài được lát toàn vỏ sến và trân châu ngọc thạch. Trong các phòng tắm có một vòi dẫn nước từ biển vào, một vòi khác chuyển nước có pha dung dịch lưu huỳnh từ suối Albula. Trên vòng cung các phòng tiệc đều lát bằng cẩm thạch, thay đổi đồng thời với các món ăn; trần nhà bằng ngà, tung hoa xuống không ngớt, vòi nước bằng ngà không ngừng tước nước thơm. Néron không bao giờ mặc chiếc áo nào tới lần thứ hai.

Ông dùng lưới mạ vàng, cột bằng dây đỏ để đánh cá. Để đóng hài kịch, ông dùng thứ mặt nạ và vương trượng sân khấu phủ đầy ngọc trai. Gương soi mặt thì bằng ngọc bích. Nguyên một chiếc chén ông dùng uống rượu, đã đáng giá 300 nén bạc, nghĩa là gần hai triệu quan (De Champagny).

Nhà vàng là thế đấy. Sống thế mà nào có ích gì nếu rồi phải xuống ngục hỏa hào muôn kiếp. Chúa Thánh Linh đã phán: "Họ tưởng tượng rằng nhà họ bền vững đời đời. Song giữa lúc được rực rỡ huy hoàng, con người không được vững bền mãi mãi" (Ps 49).

Một kho tàng duy nhất có thể thỏa mãn chúng ta: đó là ơn thánh hoá. Chúa Giêsu sánh ơn thánh này với kho tàng giấu ẩn trong thửa rộng. Khi tìm thấy, người ta vội chôn vùi xuống rồi vui mừng đem bán tất cả gia tài để tậu thửa ruộng đó! (Mt 13:44).

Thật vật, Ơn thánh hóa là một kho tàng của Thiên Chúa, kho tàng của nhân loại.

1. Kho tàng của Thiên Chúa:

Có thể nói rằng: Ơn thánh là vấn đề Thiên Chúa Ba Ngôi hằng bận tâm lo lắng.

1) Mối bận tâm của Chúa Cha. Tại sao Ngài đã tạo dựng vũ trụ, khoáng chất, cây cối và loài vật? Để cho loài người sử dụng. Ngài đã tác tạo thân xác con người và đã tổ chức thân xác đó cách tuyệt vời. Tại sao? Để thân xác thành nơi cư ngụ của linh hồn. Ngài đã nắn đúc linh hồn nhân loại theo hình ảnh Ngài và phú cho nó một trí khôn với một ý chí tự do. Tại sao? Để cho nó có thể tham dự vào bản tính và đời sống thần linh Ngài; để có thể dùng ơn thánh hóa trau dồi, tô điểm nó. Thiên Chúa sẽ cho vũ trụ hữu hình này tồn tại đến bao giờ? Bao lâu còn có những linh hồn trong tình trạng ơn thánh. Khi các tâm hồn chính trực đạt tới con số Chúa đã ấn định, theo trí thức vô cùng của Ngài, và khi các Người tội lỗi hết còn sống trong tình trạng ơn thánh nữa, bấy giờ, mặt trời sẽ ra tối tăm, mặt trăng không còn sáng, tinh tú sẽ rơi khỏi bầu trời, vũ trụ sẽ biến tan. Quả thật, Thiên Chúa đã làm tất cả mọi sự chỉ vì những kẻ Ngài kén chọn, và ơn thánh là cùng đích và triều thiên của tất cả mọi công trình Ngài thực hiện.

2) Mối bận tậm của Thiên Chúa Con. Ngôi Lời đã mặt lấy nhân tính, sinh ra nghèo khó, mang lấy hết mọi nỗi cơ cực của chúng ta. Vì sao? Người hiện diện trong bí tích Thánh Thể, phú cho chúng ta thân xác Người, máu thánh Người, linh hồn Người, thiên tính Người; Người ở mãi đấy cho đến tận thế. Vì sao? người lãnh nhận mọi sỉ nhục, mọi đau đớn: hấp hối, đánh đòn, mãi gai, vác khổ giá, chịu đóng đinh và thập giá. vì sao? Chính Người đã phán; Người đã đến để chúng ta có được đời sống ơn thánh và có được cách dư đầy (Ga 10:10). Muốn tạo dựng trời đất, một lời nói, một ý muốn Thiên Chúa đã đủ. Nhưng muốn ban cho chúng ta ơn thánh, Chúa Kitô đã đổ đến giọt máu cuối cùng trong thân xác Người.

3) Mối bận tâm của Thánh linh. Thánh Linh ngự đến trong ta nhờ các phép Bí tích, nhất là Bí tích thánh tẩy, thêm sức. Truyền chức. Ngài đến trong ta nhờ ơn thánh hiện hữu, nhờ mỗi ánh sáng soi trên trí tuệ, và mỗi cử động ý trí thúc đẩy chúng ta hành thiện. Đã hơn 20 thế kỷ qua, Ngài luôn điều khiển và bảo vệ Giáo hội, giữa một thế giới lãnh đạm hay thù nghịch. Khắp nơi, Ngài đều tạo nên những tông đồ, những linh mục, những thừa sai, vì sao? Để thánh hóa chúng ta bằng ơn thánh. Tất cả công trình thánh hóa chúng ta đều được qui định cho Ngài, vì Ngài là tình yêu của Thiên Chúa Ngôi Cha và Ngôi Con, công việc Thánh Hoá chúng ta lại là công việc của tình yêu.

2. Kho tàng của con người:

Ơn thánh là kho tàng của Thiên Chúa, nhưng cũng là kho tàng của con người.

Thánh Philipphê Nêri muốn thuyết phục Phanxicô Sprano, một sinh viên Roma đã hoàn toàn tin tưởng nơi hướng dẫn của Người về chân lý ngàn năm đó. Một hôm Phanxicô hớn hở đến báo tin cho Người biết rằng mình đã thành công rực rỡ trên đương khoa nghiệp. Thánh nhân trả lời:

- Khá lắm. Cha xin mừng với con. Nhưng rồi con sẽ làm gì?

- Con sẽ làm trạng sư. Sẽ biện hộ ở toà án.

- Rồi sao nữa?

- Con sẽ có nhiều tiền.

- Rồi sao nữa?

- Con sẽ lập gia đình.

- Rồi sao nữa?

- Con sẽ sống hạnh phúc.

- Rồi sao nữa?

Chàng sinh viên suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

- Rồi...rồi con cũng sẽ chết như bất cứ ai khác.

- Rồi sao nữa? Chàng sinh viên im lặng bỏ đi, trầm tư và ưu buồn. Tuy nhiên câu hỏi cứ nhắc đi nhắc lại mãi, chàng cứ bị ám ảnh hoài. Và để đảm bảo cho cái "rồi sao nữa" kia, cuối cùng, chàng từ giã đường trần khoác áo tu trì.

Không bị ai cưỡng ép phải vào tu viện, nhưng chúng ta phải luôn luôn tự hỏi mình: Rồi sao nữa? Chúng ta phải thâm tín được rằng ơn thánh là kho tàng đích thực duy nhất, kho tàng quí báu hơn bất cứ kho tàng nào khác.

1) Ơn thánh là vinh quang của chúng ta. Nhiều kẻ hăng say chạy chọt đi tìm một vinh quang thế tục nhưng chưa bao giờ gặp. Được thiên hạ biết đến đã là quí lắm rồi. Trong thôn xóm bạn, có mấy người được thiên hạ biết tiếng? Và những kẻ đã đạt tới vinh quang? Nó chóng qua làm sao?

Ngày xưa, Hoàng đế Charles Quint khoe khoang rằng "Mặt trời không bao giờ lặn trên quốc gia ông". Ông cai trị 40 năm. rồi rút lui và một tu viện, để suy niệm về sự hư vô của danh vọng trần thế. Trong ngày đăng quang, trước mặt vị tân Giáo Hoàng, trong một nghi lễ tượng trưng, người ta vừa đốt một mảnh xơ gai, vừa nói: "Tâu Đức Thánh Cha, danh vọng thế gian cũng qua đi như thế đó". Các vị nhân thời danh nhất cũng đã biến khỏi mặt địa cầu. Tại nghĩa địa, thân xác họ mục nát và đại đa số nhân loại không hề biết cả đến danh tính cả người ngày xưa tưởng mình đã đạt đến tuyệt đỉnh vinh quang.

Vậy, vinh quang đích thực ở đâu? Chỉ có trong ơn thánh. Chính ơn thánh chói ngời rực rỡ đã khiến hậu thế muôn đời kính nhờ, Đức Maria, trinh nữ khiêm tốn làng Nazareth, Giuse, bác thợ mộc, các tông đồ, ngư phủ chất phát: Madalêna, nữ tội nhân hối cải và tất cả các thánh đều được hưởng một vinh dự khôn sánh: được tôn phong hiển thánh. Được tôn phong hay không, các người công chính đều được Thiên Chúa và nhân loại kính phục. Có thể nói được rằng: "Tôi là con của Cha trên trời, là anh em, bạn hữu, chi thể sống động của Con Thiên Chúa; là đền thờ Chúa Thánh Linh và Ba Ngôi Thiên Chúa; là con của Nữ Vương Trời Đất, anh em của các Thiên Thần, các Thánh và các người chính trực ở trần gian, là người thừa tự vinh quang muôn đời; tôi thuộc về gia đình và dòng dõi của Tạo Hóa của Chúa Cả trời đất; vinh quang thay!

2) Ơn thánh là gia tài của chúng ta. Ôi, muốn tạo nên một gia tài, biết bao là khó nhọc, biết bao là suy nghĩ, ưu tư, và biết bao bất công, biết bao lợi tức, có khi bất chính! Và đa số đều không tạo nổi một gia tài lớn lao. Bạn có quen biết một triệu phú nào không? Trong đám người phú quí, giầu sang có phải tất cả đều được hạnh phúc thỏa mãn cả không? Giả thiết rằng, ở trần gian này, vàng mua được theo về thế giới, thử hỏi ta có thể mang vàng theo về thế giới bên kia không? Kho tàng khốn nạn đó sẽ lợi ích gì nơi toà án của Đấng không cần loài người theo số lượng vàng họ có, nhưng theo mức độ ơn thánh của họ.

Thánh Kinh có chép: "Tôi đã xây dựng đền đài, tôi đã vun xới vườn nho, tôi đã tậu vường, trồng cây, tôi đã nuôi nhiều đàn súc vật hơn bất cứ ai đã sống trước tôi tại Giêrusalem, tôi đã thu hoặch nhiều vàng, nhiều bạc, và các gia tài của các vua chúa, thị thành. Rồi tôi đã thấy rằng tất cả đều là hư vô và chỉ là cơn gió thoáng" (Eccl 2:4).

Ơn thánh là kho tàng đích thực, là kho tàng chôn giấu trong ruộng. "Người tìm gặp được nó, liền đi bán tất cả những gì mình có để tậu thửa ruộng đó" (Mt 13:44). Đó là nơi trữ vàng chắc, đảm bảo khỏi mọi đổ vỡ, mọi sự phá hủy, vốn ơn thánh lại có thể tăng thêm từng giây từng phút. Tất cả mọi việc thiện thực hành trong tình trạng ơn thánh với ý ngay lành, là một hạt ngọc Thiên Chúa tự tay thêm vào kho tàng bất diệt của chúng ta.

3) Ơn thánh là nguồn vui của chúng ta. Chạy theo khóai lạc trần gian đâu có mang lại nguồi vui đích thực. Đó chỉ là một kích thích khiến chúng ta chẳng bao giờ tìm được thỏa mãn. Vả nữa, ta có thể tiệc tùng truy hoan triền miên chăng? Mỗi người đều bó buộc phải làm việc và trần gian chính là một vũng nước mắt, một nơi thử thách.

Bạn muốn lao đầu vào lạc thú triền miên, bất chấp mọi sự ư? Bạn hãy nhớ rằng sự chán ngán ê chề nẩy mầm trong các nơi trác táng, lúc nhúc thói hư tật xấu. Con người được tạo dựng để thụ hưởng những niềm vui cao quí hơn, khát vọng của con người chỉ phải luôn hướng tới cái vô biên.

Gargensen, trước kia sống đời hào hoa, phóng túng. Sau khi trở lại đạo Công giáo, ông viết: "Các kẻ hứa ban nguồn vui đã lừa dối chúng tôi. Làm sao họ có thể chối cãi được? Đọc con đường đời thiếu gì người có thể làm chứng cho tôi một cách hết sức chắc chắn. Bàn tay hấp hối của họ đã xiết chặt lọ thuốc độc và chuôi súng lục. Tôi nghe tiếng nói của Henry Heine vọng lại: Chúng ta hãy để Thiên đàng cho bầy chim sẻ và cho các Thiên thần. Chúng ta chỉ muốn có rượu, hoa hồng và khiêu vũ. Kẻ nào không đủ khả năng trả tiền chỉ có việc rút lui và hãy dí họng súng vào thái dương mình đi".

Trước hơn mười mấy thế kỷ, Thánh Âu Tinh đã tiết lộ các kinh nghiệm cá nhân đời Ngài: "Tôi đã dìm trí não và tâm hồn vào tất cả mọi thú vui trần gian, nhưng chẳng bao giờ mãn nguyện. Nên tôi đã buộc

lòng phải quay về với Thiên Chúa, và chiếm hữu được Ngài, tôi đã thét lên: "Lạy Chúa, chỉ có Chúa là nơi an nghỉ cho con". Một lần khác, thánh nhân đã thốt lên câu nói bất hủ sau đây: "Lạy Chúa, Chúa đã tạo dựng nên chúng con cho Chúa, và quả tim chúng con xao xuyến mãi cho tới khi tìm được an nghỉ trong Chúa".

Lạc thú đích thực ở trong tình trạng ơn thánh, trong lương tâm không vấn vương trọng tội "Bạn hãy làm cho lương tâm bạn trong trắng đi, rồi bạn sẽ có một niềm vui bất tận". Lương tâm trong trắng co sức chịu đựng trong nhiều hoàn cảnh vả có thể thưởng thức một niềm vui sâu xa ngay giữa muôn nghịch cảnh, lương tâm tội lỗi luôn luôn nhát sự và âu lo...Các kẻ dữ không bao giờ được niềm vui đích thực bởi vì: "Không có an bình cho người tội lỗi" (Is 48:22). Dẫu họ có nói: "Chúng tôi được bình an, bạn cũng đừng tin họ". (Tm 2:6).

Làm sao lại không an bình được khi sống trong tình trạng ơn thánh, khi không phải nghe một tiếng cáo tội nào, hoặc phát xuất từ trời cao, hoặc từ chính thâm tâm ta. Thế gian có trách móc ta chăng nữa, cũng chẳng hệ gì: loài người đâu có quyền đóan xét chúng ta. "Lời thế gian ca tụng không làm bạn giảm sút giá trị. Bạn vẫn còn là bạn; và những điều người đời có thể nới về bạn, cũng sẽ không nâng cao phẩm giá bạn hơn trước mắt Thiên Chúa" (Gương Phúc 2:6). Bạn đừng qúa bám víu vào những lời ca tụng. Nhất là đừng tìm kiếm chúng, đừng ăn xin đây đó một lời khen. Không có gì dối trá hơn. Người ta thường nói trái với điều người ta nghĩ. Không còn gì ích kỷ hơn, vì chúng phát xuất từ tư lợi, chứ không thay đổi hơn, vì các lời Vạn Tuế của ngày Lễ Lá không xa gì các lời nhục mạ "Đóng đinh và Thập Giá" của ngày Thứ Sáu Chịu Nạn. Không gì nguy hiểm hơn, vì các lời khen ngợi thường khiến đầu óc ta quay cuồng và mất quân bình. Luôn luôn bạn vẫn là người, là người xuất hiện dưới cặp mắt Thiên Chúa và lương tâm bạn, chứ không phải là người trên môi miệng những kẻ đàm tiếu về bạn. Lương tâm trong sáng! Thỉnh thoảng, lúc chiều tàn, có bao giờ bạn đã tự nhủ: "Hôm nay tôi đã làm việc, đã đau khổ, đã chiến đấu, đã bảo vệ ơn thánh?" Phải chăng những lúc như vậy bạn đã không cảm thấy niềm an bình, vui sướng tràn ngập tâm hồn?

Lương tâm trong trắng, đó là một sự êm đềm vượt qua mọi vui khoái trần gian như lời thánh Phaolô đã phán (Phil 4:7) hoặc như lời Chúa Thánh Linh: "Đó là một bữa tiệc triền miên" (Prov 15).

4) Ơn thánh vừa tầm mức mọi người. Muốn chiếm hữu ơn thánh, chẳng cần gì phải là một người trẻ trung, danh giá, giầu sang, hoặc thông thái.

Hỡi các người đã bước sâu vào trăm nẻo đường đời! Ơn thánh ở trong tầm tay bạn.

Bạn hãy nói cho tôi biết thời thơ ấu của bạn bây giờ nó đâu rồi? Đã chết rồi. Thời niên thiếu bạn? Cũng đã chết rồi. Thời trai trẻ? Chết. Biết bao nhiêu thứ chết rồi đó. Lúc này là lúc cuộc đời đang xuống dốc. Giờ của hoàng hôn. Chiều đã đến và bóng thần chết đang kéo dài thảm não. "Lạy Chúa hãy ở lại với chúng con vì trời đã tối" (Lc 24:29). Lạy Chúa "Chúng con biết đi theo ai?" (Jn 6:69). Cho đến tuổi này, bạn vẫn chưa thâm hiểu ý nghĩa của lời đó. Giờ đây, chắc bạn đã hiểu. Bạn sẽ đi theo ai? Giữa đám bà con, bạn hữu khoảng trống càng ngày càng khơi sâu thêm. Nhiều bạn hữu đã rút lui, vì thấy lui tới với bạn chẳng còn đem lại ích lợi gì. Hạnh phúc thay nếu kho tàng của bạn là ơn thánh! Ơn thánh tiêm vào bạn một đời sống có sức chống cự lại sự tan rã của thân xác. Ơn thánh kết hợp bạn càng ngày càng khăng khít hơn với Đấng làm nơi nương tựa cho tuổi già của bạn. Đấng sẽ an ủi bạn, để dẫn đưa bạn, qua các bóng tối sự chết, đến quê ánh sáng bất diệt và nguồn vui vĩnh cửu là Thiên Đàng.

Ơn thánh thuộc tầm sức bạn, hỡi các bạn thanh niên! Tựa như cây cối dưới ánh sáng mặt trời mùa xuân, bạn cảm thấy trong người bạn đang sôi lên một nhựa sống mới. Tâm hồn tươi tắn của bạn, các khả năng

mới mẻ của bạn, sinh hoạt hăng say dồi dập của bạn giống như ngọn suối bị dồi ép đang tìm một lối thoát để tung toé làn nước trong lành, như nụ hoa tràn trề hy vọng, khao khát nở thành những quả ngọt dịu. Một sức mạnh mãnh liệt đang thúc đẩy bạn chìa tay cho cuộc đời, nhưng cho một cuộc đời phong phú hơn, cao cả hơn, hoàn toàn hơn. Các khát vọng đó, hoặc dùng lầm các phương tiện bằng cách buông theo tính xấu khiến linh hồn trở thành hèn hạ héo hon. Nhưng hỡi bạn, những thanh niên trào tràn một niềm tin, các bạn biết kho tàng của một đời sống đích thực, đời sống siêu nhiên, đời sống cao thượng, khả dĩ làm thỏa mãn mọi nguyện vọng, mọi ước mong của bạn, đời sống đẹp đẽ và phong phú tuyệt vời, đời sống của một mùa Xuân bất diệt, đời sống thông ban cho bạn chính sự sống của Thiên Chúa.

5) Ơn thánh là vinh quang của Thân Xác. Có lẽ đã có khi bạn phụng thờ thân xác, chiều chuộng, lạm dụng nói để phạm tội. Một ngày kia, bạn sẽ vĩnh biệt thân xác. Tay chân bạn cứng đơ. Người bạn hổn hển và nóng như lửa đốt, miệng bạn khô lại, lưỡi bạn không còn sức thốt ra lấy một lời. Bạn muốn kêu xin người ta đến giúp đỡ ư? Tiếng bạn chỉ còn là một giọng khàn khàn không rõ rệt. Bạn muốn cử động, muốn phác một dấu hiệu ư? Ngón tay bạn không còn tuân phục ý chí nữa. Rồi một hơi thở cuối cùng, nhẹ hơn làn gió thoảng, linh hồn bạn tách rời khỏi thân xác. Bạn hãy nhìn chiếc đầu ngoẹo trên ngực kia, những làn tóc bù xù và ướt đẫm mồ hôi lạnh kia, hố mắt sâu thẳm kia, chiếc mồn há hốc kia: Thân xác bạn như thế đấy. Rồi đến chôn cất, tang lễ. Một thời gian ngắn ngủi trôi qua và "bạn sẽ nói với mục nát: ngươi là cha ta" với dòi bọ: các ngươi là mẹ ta, là chị em ta (Giob 17:14).

Ôi! Các tư tưởng này làm biết bao nhiêu người đau lòng. Khi người ta không sống trong tình trạng ơn thánh, vì thể xác của tội nhân sẽ sống lại tối tăm, xấu xí, nặng nề, phải chịu đủ mọi thứ hình khổ. Trở lại kết hiệp với linh hồn, thân xác sẽ cùng linh hồn, chìm trong ngọn lửa đời đời.

Phanxicô Borgia, Công tước thành Gande, được lệnh theo hầu tử thi Hoàng Hậu Isabelle từ Tolède đến Grenade. Tới nơi, người ta mở quan tài. Người thiếu phụ trước kia nhan sắc chim sa cá lặn, đã khiến cả triều đình gần cả Châu Âu mê phục, giờ đây tan rã kinh khủng như thế đó. Trước cảnh tượng đó, Phanxicô tự nhủ: "Sắc đẹp thể xác như thế đó. Thôi hỡi thế gian, ngươi đâu có báu vật nào quí giá hơn, từ nay ta không thèm khát gì ngươi nữa". Ngài đã gia nhập dòng Tên và trở thành vị đại thánh.

Đâu là nơi ta tìm được vẻ đẹp đích thực của thân xác? Chỉ trong ơn thánh. Ở trần gian, ơn thánh biến chúng ta thành đền thờ sống động trong Ba Ngôi Thiên Chúa ngự trị. Ngay từ đời này, ơn thánh đã đặt vào thân xác chúng ta mầm mống phục sinh vinh hiển. Đến ngày sau hết ơn thánh sẽ khiến thân xác chúng ta ra khỏi mồ, sáng chói như mặt trời, nhanh nhẹn như làn chớp, nhẹ nhàng xuyên qua mọi trở ngại, không đau đớn ưu phiền, trường sinh bất tử. Chỉ có ơn thánh mới đảm bảo vẻ đẹp của thân xác, cái thân xác xưa đã làm dụng cụ nhân đức và cộng tác với linh hồn trong mọi sự.

6) Ơn thánh là một kho tàng cần thiết. Có nhiều vật chất không cần thiết: điện lực, vô tuyến, xe hơi, khoái thật đấy, nhưng không cần thiết đâu. Suốt mấy mươi thế kỷ, tiền bối chúng ta vẫn sống thiếu các tiện nghi đó. Bạn đang chiếm một địa vị, địa vị bị đoạt mất, bạn có thể tìm ra một địa vị khác. Nhà bạn cháy, bạn có thể xây một ngôi nhà mới hơn. Một con mắt bạn bị hư, bạn vẫn còn một con để nhìn. Mọi thứ đó đều không cần thiết. Bạn có linh hồn, nếu bạn không cứu linh hồn ấy bằng ơn thánh, thì bạn sẽ còn lại gì? Vì linh hồn bạn phải chọn lựa giữa hai con đường: được tuyển chọn hoặc bị trầm luân. Thiên Đàng nếu linh hồn bạn trong tình trạng ơn thánh, hỏa ngục nếu chết trong tình trạng tội trọng.

Không có gì cần thiết ngoại trừ ơn thánh. Mọi sự đều có thể bỏ được. Đối với người đã chết thì nào có nghĩa gì, nếu ngày xưa đã sống nghèo nàn, dốt nát, bị bách hại, bị lăng nhục, bị đau khổ, miễn là chết trong tình trạng ơn thánh? Hắn lại còn chúc lành và cầu mong các đau khổ của đời sống. Đối với kẻ chết trong tình trạng tội lỗi, cho dầu là phú quí, thì ích gì nếu ngày xưa đã sống trong hạnh phúc gia đình, bạn

hữu, đã lặn hụp trong phú quí vinh hoa và nếm mọi thành công, mà khi chết, lại phải trầm luân đời đời? "Được lời lãi cả thế gian mà mất linh hồn nào được ích gì?" (Mt 16:26).

Khi còn trẻ, còn tòng học tại Paris, giữa lúc chỉ biết mơ ước danh vọng trần gian, Phanxicô Xaviê, một người bạn đồng hương, cùng dòng dõi phú quí như Inhaxiô, nhưng đang nuôi trong tâm hồn một cao vọng khác hẳn. Inhaxiô nhắc đi nhắc lại: "Được lời lãi cả thế gian mà ích gì?" Thoạt tiên Phanxicô không chú ý. Nhưng Inhaxiô cứ tấn công mãi: "lời lãi cả thế gian mà ích gì? Cuối cùng, Phanxicô hiểu rằng chàng đang theo dõi một danh vọng phù vân. Chàng từ giã vinh quang trần thế, vĩnh biệt tương lai sáng lạn, đi tu, thụ phong linh mục và làm thừa sai, lên đường sang Ấn Độ và hoán cải 52 vương quốc. Mạnh mẽ thay một lời nói: "Được lời lãi cả một thế gian mà chết chìm trong tình trạng tội lỗi nào có ích gì?" Xin bạn đừng bao giờ quên lời ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro