1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn sắc mặt Ngụy Vô Tiện trắng bệch mơ hồ sắp ngủ, Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ đều đau lòng không thôi, vội vàng dỗ hắn đi vào giấc ngủ lại cẩn thận lau mồ hôi thay quần áo cho hắn.

Y sư đỡ đẻ bên cạnh nhìn hai người song bích cũng không quay đầu lại, lại nhìn đứa bé trong lòng ôm một chút, cuối cùng lựa chọn ôm đứa bé ra ngoài cho Lam Khải Nhân vẫn chờ ở gian ngoài nhìn xem.

Lam Khải Nhân cẩn thận ôm lấy đứa bé trong tay y sư ôm tới, trên mặt hiếm khi xuất hiện nụ cười vui sướng, động tác nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt mềm mại của đứa bé, xúc cảm mềm mại truyền đến từ đầu ngón tay khiến tim của ông tan chảy.

"Là một đứa bé trai." Y sư cười nói.

Thấy Ngụy Vô Tiện đã ngủ say, lúc này Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ nhớ tới đến thăm hài tử, liền vội vàng đi ra.

Y sư thấy bọn họ đi ra, mỉm cười mở miệng nói: "Trước tiên xác định phụ thân của đứa trẻ đi!"

Nghe vậy, Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ đều có chút khẩn trương, tuy nói dựa theo phản ứng thời kỳ mang thai của Ngụy Vô Tiện, hài tử hẳn là của Lam Vong Cơ, nhưng cũng không chính xác!

Lam Khải Nhân lấy ra linh khí đã sớm chuẩn bị tốt, cẩn thận lấy một giọt máu của đứa bé, cũng may linh khí này không cần làm tổn thương da đứa bé, nếu không Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ nhất định sẽ không đồng ý. Đứa bé lấy máu xong liền chìm vào giấc ngủ, Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ mới yên tâm, sau đó hai người liền khẩn trương liếc mắt nhìn nhau, Lam Khải Nhân nhìn hai người chậm chạp bất động: "....."

Ông trực tiếp mở miệng nói: "Hi Thần, con tới trước!"

Lam Hi Thần hít sâu một hơi, vạch ngón tay của mình, nhỏ máu lên. Đợi một lúc, linh khí không có chút động tĩnh nào. Tuy rằng đã đoán được là như vậy, nhưng khi nhìn thấy kết quả, rốt cuộc vẫn có chút mất mát.

Lam Vong Cơ mím môi, đè xuống kích động trong lòng, vạch đầu ngón tay ra, máu đỏ tươi nhỏ xuống trên linh khí màu trắng tinh khiết lộ ra một tia màu đỏ, linh khí vốn hơi ảm đạm thoáng chốc sáng lên, quang hoa lưu chuyển, rực rỡ lóa mắt.

Xác định kết quả, Lam Khải Nhân liền thu linh khí lại, khẽ vuốt cằm nói: "Nếu đã xác nhận, vậy nên nhập vào gia phả." Dừng một chút, hắn lại nói: "Đã đặt xong tên của đứa bé chưa?"

Trên mặt Lam Vong Cơ mặt mang theo ôn nhu cùng ý cười nhàn nhạt, đưa tay đón hài tử từ trong lòng Lam Khải Nhân, cẩn thận từng chút chỉnh lại tư thế, sợ hài tử không thoải mái. Hắn nói: "Ngụy Anh nói, nếu là nam tử, liền gọi là Hành."

Lam Hi Thần đè chút mất mát trong lòng xuống, mỉm cười khẽ vuốt ve khuôn mặt non nớt của tiểu Lam Hành.

Lam Khải Nhân gật đầu: "Đã như vậy, các phải con chăm sóc tốt cho Ngụy Anh cùng đứa nhỏ." Nói xong liền quay người rời đi.

Nhìn bộ dáng nhu thuận ngủ say của tiểu Lam Hành, Lam Hi Thần không khỏi có chút ngứa ngáy, hắn mở miệng nói: "Vong cơ, ta có thể ôm nó một cái không?"

Lam Vong Cơ gật đầu, nhẹ nhàng ôm tiểu Lam Hành vào lòng Lam Hi Thần, y sư đứng ở một bên nhìn tư thái khẩn trương cứng ngắc của hai người chợt cảm thấy buồn cười, nàng cười đi lên phía trước chỉ điểm hai người nên bế đứa nhỏ như thế nào.

Rốt cuộc cũng được ôm tiểu Lam Hành, trên trán Lam Hi Thần còn toát ra mồ hôi, hắn cúi đầu nhìn tiểu Lam Hành đang nhắm mắt ngủ say, cảm thấy cả trái tim cũng trở nên tan chảy.

Nghe được Lam Vong Cơ bắt đầu hỏi y sư nên chăm sóc đứa nhỏ như thế nào, hắn vội vàng cũng chăm chú nghe, thỉnh thoảng đưa ra mấy câu hỏi.

Thẳng đến khi hỏi y sư đến miệng khô lưỡi khô, hai người mới chậm rãi ngừng lại, Lam Vong Cơ rót chén trà đưa cho y sư: "Đa tạ!"

Lam Hi Thần cũng mỉm cười nói cảm ơn, y sư nhận lấy chén trà uống một ngụm, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, chủ yếu là Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ đều là một bộ nghiêm túc hận không thể cầm bút viết hết, thật sự làm cho nàng có chút khẩn trương, sợ mình nói sai chỗ.

Nàng đặt trà xuống, đang định cáo từ, chợt nghe Lam Vong Cơ hỏi: "Xin hỏi, hiện tại nên chăm sóc Ngụy Anh như thế nào?"

Y sư: "......"

Lại nói về cách chăm sóc và những việc cần lưu ý sau khi khôn trạch sinh con, y sư mới đứng dậy cáo từ, Lam Vong Cơ cùng Lam Hi Thần nói lời cảm ơn, sau đó tiễn y sư đi.

Bởi vì lo lắng lúc Ngụy Vô Tiện tỉnh lại không nhìn thấy hài tử sẽ sốt ruột, hai người liền đặt tiểu Lam Hành vào giường nhỏ đặc chế rồi đưa vào trong phòng.

Ban đêm, một trận tiếng khóc của trẻ sơ sinh phá vỡ sự yên lặng ở Vân Thâm Bất Tri xứ, Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ luống cuống tay chân bưng sữa đã chuẩn bị đút cho tiểu Lam Hành ăn, mắt thấy tiểu Lam Hành dần dần ngừng khóc ngoan ngoãn uống sữa, Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ mới thở phào nhẹ nhõm.

"A... Làm sao vậy?" Một thanh âm mềm mại vang lên, Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ lập tức dừng động tác quay người nhìn lại, thấy Ngụy Vô Tiện tựa hồ muốn chống giường ngồi dậy, Lam Hi Thần vội vàng đi tới bên giường đè hắn lại, ôn nhu thấp giọng hỏi:" A Tiện, có chỗ nào không thoải mái hay không?"

Lam Vong Cơ cũng ôm tiểu Lam Hành đi tới, Ngụy Vô Tiện vốn định trả lời câu hỏi của Lam Hi Thần, vừa nhìn thấy tiểu Lam Hành trong lòng Lam Vong Cơ, tâm tư đều rơi vào trên người tiểu Lam Hành.

Y cầm lấy tay Lam Hi Thần, luôn miệng nói: "Mau để ta ôm một cái!"

Thấy y tựa hồ quả thật không có chỗ nào khó chịu, Lam Hi Thần cũng yên tâm, liền đỡ Ngụy Vô Tiện dậy, lại lót gối phía sau y, sau đó mới để Ngụy Vô Tiện ôm tiểu Lam Hành.

Vốn đang uống sữa, đột nhiên tiểu Lam Hành bị ôm muốn há miệng bật khóc, bỗng nhiên về với vòng tay quen thuộc của mẫu thân, đứa bé lập tức ngừng khóc, nhưng vẫn cảm thấy đói, đành phải theo bản năng rên rỉ trong lòng Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện nhìn khuôn mặt non nớt của tiểu Lam Hành, trong lòng đều trở nên mềm nhũn, y cúi đầu hôn lên mặt tiểu Lam Hành, mới nghe được tiểu Lam Hành tựa hồ đang không thoải mái hừ nhẹ, y vội vàng ngẩng đầu, cau mày nói: "Con làm sao vậy?"

Sau khi Ngụy Vô Tiện ôm lấy tiểu Lam Hành, Lam Vong Cơ liền đứng dậy bưng chén sữa đã chuẩn bị sẵn đến: "Con đói bụng rồi."

Ngụy Vô Tiện điều chỉnh tư thế một chút, để cho thìa sữa nhỏ có thể đến bên miệng tiểu Lam Hành, Lam Vong Cơ cẩn thận đưa thìa đến, không ngờ tiểu Lam Hành không chịu mở miệng, một lúc sau còn bật khóc, lần này ba người đều luống cuống.

Mắt Ngụy Vô Tiện tràn đầy lo lắngnhìn về phía Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ: "Không phải đói bụng sao?"

Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ cũng không biết đứa bé bị làm sao, vội vàng nhớ lại những lời y sư nói khi nãy, nhưng vào lúc này, một tiếng rên nhẹ của Ngụy Vô Tiện đã cắt đứt suy nghĩ của hai người, hai người theo bản năng cúi đầu nhìn lại.

Có lẽ là lúc dỗ tiểu Lam Hành không chú ý, áo lót mỏng manh trên người Ngụy Vô Tiện trượt xuống theo bả vai, lộ ra mảng lớn da thịt trắng như tuyết, quan trọng nhất là, bởi vì mang thai mà bộ ngực hơi nhô lên cũng lộ ra. Không biết tiểu Lam Hành ngừng khóc từ lúc nào, há cái miệng nhỏ nhắn cắn lấy đầu vú bên trái của Ngụy Vô Tiện.

Cả người Ngụy Vô Tiện run lên, không nhịn được rên nhẹ một tiếng, nhất là khi cảm giác được tiểu Lam Hành dùng sức mút vào thì càng khó chịu đến nhíu mày, y chịu đau vỗ nhẹ tiểu Lam Hành dỗ dành nói: "Ngoan, đừng cắn, mẫu thân không có sữa...."

Nam khôn trạch cũng không giỏi cho con bú, có nam khôn trạch cho dù sau khi mang thai ngực cũng không hề thay đổi, tuy rằng sau khi mang thai ngực y hơi nhô lên một chút, nhưng tựa hồ cũng không có dấu hiệu sinh sữa, cho nên mới sớm chuẩn bị sữa để tiểu Lam Hành ăn.

Bất luận y dỗ thế nào, tiểu Lam Hành chính là không chịu nhả ra, hút đến Ngụy Vô Tiện vô cùng khó chịu, nước mắt đều muốn chảy ra, y bất lực ngẩng đầu cầu cứu hai phu quân của mình: "Hi Thần, Lam Trạm, các ngươi giúp ta một chút.... Ừm..." Y không hề phát hiện ra ánh mắt hai phu quân của mình đều âm trầm gắt gao nhìn chằm chằm đầu vú hắn bị tiểu Lam Hành mút, tựa như hâj không thể đổi tiểu Lam Hành thành chính mình.

Tuy nói khôn trạch mang thai cũng không cần kiêng chuyện làm tình, nhưng bụng Ngụy Vô Tiện càng lúc càng lớn, Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ đều sợ làm y tổn thương, hai tháng cuối cùng cơ bản chưa từng đi vào, đều dùng tin hương đánh dấu trấn an y, giờ phút này chợt nhìn thấy hình ảnh này, cơn giận nhất thờt dâng lên.

"Phu quân.... A...." Trong thanh âm của Ngụy Vô Tiện đã mang theo tiếng nức nở, y không biết nên làm như thế nào mới có thể khiến cho tiểu Lam Hành nhả ra, càng muốn tiểu Lam Hành cắn chặt, ngực cũng trở nên trướng đau, giống như bị cái gì ngăn chặn vô cùng khó chịu.

Lam Vong Cơ gian nan đè xuống dục hỏa, đưa tay ôm tiểu Lam Hành, bỗng nhiên Ngụy Vô Tiện khóc nức nở kêu một tiếng, ngã vào trong lòng Lam Hi Thần, Lam Hi Thần vội vàng ôm chặt y, luôn miệng hỏi: "A Tiện, làm sao vậy?"

"Chờ.... Chờ đã!" Ngụy Vô Tiện nhíu mày, hai mắt đẫm lệ nhìn về phía Lam Vong Cơ, ngăn cản Lam Vong Cơ ôm tiểu Lam Lam Hành đi, lại không nhịn được khóc nhẹ một tiếng, vỗ nhẹ tiểu Lam Hành dỗ nói: "Mút nhẹ một chút..."

Nhìn Ngụy Vô Tiện từ khó chịu nhịn đau đến mặt mày giãn ra ôn nhu nhẹ giọng dỗ dành tiểu Lam Hành, Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ đều ngẩn ra, sau đó trong lòng nảy lên một ý niệm, hai người chuyển sự chú ý lên đầu vụ bị tiểu Lam Hành ngậm chặt trước ngực Ngụy Vô Tiện, sau khi nhìn thấy khóe miệng tiểu Lam Hành dính một chút sữa màu trắng, chợt cảm thấy cổ họng trở nên nóng rát.

Lúc trước Ngụy Vô Tiện vẫn cảm thấy ngực trướng lên khó chịu, hôm nay sữa mới bị tiểu Lam Hành hút ra, liền dễ chịu hơn rất nhiều, y ôn nhu nhìn khuôn mặt non nớt của tiểu Lam Hành, điều chỉnh tư thế một chút để cho tiểu Lam Hành có thể thoải mái bú sữa.

Qua một lúc sau, rốt cuộc Ngụy Vô Tiện cảm giác được có điểm không đúng, y ngẩng đầu nhìn về phía Lam Vong Cơ, thấy đôi mắt sáng như lưu ly kia nhìn chằm chằm ngực của y, yết hầu không ngừng lăn lên lăn xuống, tựa như nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đang nhìn hắn, liền nâng mắt nhìn về phía Ngụy Vô Tiện.

Tầm mắt vừa đối diện Ngụy Vô Tiện liền không nhịn được run rẩy, ánh mắt Lam Vong Cơ tối sầm giống như muốn ăn tươi nuốt sống y, không biết từ lúc nào đã tràn đầy tin hương mãnh liệt bao bọc y.

Bỗng nhiên, sau gáy truyền đến một trận hơi thở nóng ẩm, môi Lam Hi Thần đã dán lên da thịt mềm mại sau gáy y, thanh âm trầm thấp khiến cả người y như bị điện giật: "A Tiện...."

Bất giác cả người Ngụy Vô Tiện trở nên mềm nhũn, khôn trạch có thể chất đặc thù, cũng không cần ở cữ, cho nên kỳ thật hiện tại đã có thể làm tình, ngay khi y bị tin hương của hai người làm cho có chút ý loạn tình mê, tiểu Lam Hành trong lòng lại đột nhiên bật khóc.

Trong nháy mắt Ngụy Vô Tiện tỉnh táo lại, y cúi đầu nhìn về phía tiểu Lam Hành, vừa đưa núm vú đến bên miệng tiểu Lam Hành vừa ôn nhu hỏi: "Ngoan, làm sao vậy?"

Nhìn tiểu Lam Hành ngừng khóc mút núm vú, Ngụy Vô Tiện hơi nhíu mày, y biết vì sao tiểu Lam Hành lại khóc, vì lượng sữa của y không nhiều, một bên không đủ cho tiểu Lam Hành uống no. Nhìn núm vú nhỏ trước ngực chỉ hơi nhô lên một chút, Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng vỗ tiểu Lam Hành để đứa bé nhả ra, vén vạt áo bên kia lên, đưa núm vú khác đến miệng tiểu Lam Hành.

Cảm giác vừa đau vừa trướng lại ập đến, Ngụy Vô Tiện khó chịu cau mày lại, thẳng đến khi sữa bị tiểu Lam Hành hút ra mới chậm rãi thả lỏng.

Ánh mắt Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm đầu vú Ngụy Vô Tiện vừa mới cho con bú xong, đầu vú mềm mại bị mút đến đỏ tươi, mặt trên còn dính một chút sữa màu trắng. Ngay tại thời điểm hai người không nhịn được muốn ghé sát vào mút chút sữa kia vào trong miệng, Ngụy Vô Tiện đỏ mặt kéo áo lót lên, áo lót màu trắng bị sữa còn sót lại làm ướt dính lên người, thoáng lộ ra một chút xuân sắc, hai người nhìn thấy ánh mắt càng tối hơn.

Hô hấp của Lam Vong Cơ nặng nề cúi người xuống, hơi hé môi hôn lên điểm đỏ tươi bị áo lót che khuất kia, Ngụy Vô Tiện khóc nhẹ một tiếng đưa tay đẩy Lam Vong Cơ ra, y cau mày trừng mắt nhìn Lam Vong Cơ, xấu hổ nói: "Đừng!" Nhưng trong mắt y tràn đầy một vũng nước xuân, thanh âm mềm mại quyến rũ, nghe qua nửa điểm khí thế cũng không có, ngược lại giống như muốn cự tuyệt lại muốn làm nũng.

"A Tiện, ta cũng muốn!" Lam Hi Thần cực kỳ ủy khuất, hắn cũng muốn hôn y. Ngụy Vô Tiện thẹn quá hóa giận, ôm tiểu Lam Hành quay người đưa lưng về phía hai người, nói: "Cướp sữa của con mình, các ngươi cũng không biết xấu hổ!"

Lam Vong Cơ: "......" Hắn không uống được.

Lam Hi Thần: "......" Ủy khuất, căn bản hắn cũng không hôn được.

Ngụy Vô Tiện cúi đầu, phát hiện tiểu Lam Hành tựa hồ đã ăn no sữa, ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ, y nhẹ nhàng vỗ tiểu Lam Hành trong lòng, thấy con đã ngủ say, y nhấc chăn đắp lên trên người, đặt tiểu Lam Hành bên cạnh mình.

"Ta đói rồi." Ngụy Vô Tiện quay người trừng mắt liếc hai người một cái, dựa vào đầu giường, thấy hai người vẫn gắt gao nhìn chằm chằm ngực hắn, tức giận kéo áo lót xong lại ôm một cái gối chắn trước ngực.

Lam Vong Cơ cùng Lam Hi Thần vội vàng bưng thức ăn ấm áp ở một bên đút cho Ngụy Vô Tiện, ăn cơm xong, Ngụy Vô Tiện liền có chút mệt mỏi.

"Mệt rồi? Ta ôm Hành nhi ra ngoài, ngươi ngủ trước đi!" Lam Hi Thần khẽ vuốt má Ngụy Vô Tiện, ôn nhu nói.

Ngụy Vô Tiện vốn dựa vào trong ngực Lam Vong Cơ sắp ngủ rồi, nghe Lam Hi Thần nói mơ mơ màng màng mở mắt, kéo tay Lam Hi Thần ôm Tiểu Lam Hành, lại đẩy Lam Vong Cơ đang ôm hắn, nói: "Không cần, ta ngủ cùng con." Dừng một chút, lại nói: "Hi Thần, ngươi về hàn thất đi. Lam Trạm, ngươi ngủ ở gian ngoài."

Lam Hi Thần: "......"

Lam Vong Cơ: "......"

Tại sao địa vị của họ lại bị giảm xuống sau khi đứa bé được sinh ra?!!

"A Tiện --" Lam Hi Thần ôm chặt eo Ngụy Vô Tiện, cố ý để y cảm nhận được ủy khuất của mình.

Lam Vong Cơ đương nhiên cũng không muốn đi, Ngụy Anh là khôn trạch của hắn, dựa vào cái gì muốn hắn nhường chỗ! Cho dù là hài tử của hắn và Ngụu Anh cũng không được!

"Nếu Hành nhi khóc vào ban đêm thì sao? A Tiện, ngươi cần nghỉ ngơi, để chúng ta chăm sóc Hành nhi đi!" Lam Hi Thần dán vào bên tai Ngụy Vô Tiện, một lần lại một lần thấp giọng nói: "Được không?"

Ngụy Vô Tiện bị hắn quấn lấy có chút mềm lòng, do dự nói: "Hành nhi nhỏ như vậy, ba người ngủ vạn nhất đè lên con thì phải làm sao?"

"Sẽ không." Lam Vong Cơ kiên định nói, hắn không muốn bị con mình cướp chỗ, lại càng không muốn ngủ ở gian ngoài.

"Các ngươi không cần không cần lo lắng, nếu là không đủ chỗ, ta sợ ta...." Ngụy Vô Tiện cắn cắn môi, Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ khi ngủ đều là tư thế tiêu chuẩn của Lam thị khi ngủ, từ lúc ngủ đến lúc rời giường cũng không thay đổi, nhưng y thì không nhất định.

"Vậy thì càng nên ngủ chung." Lam Hi Thần vội vàng nói: "Ta ôm ngươi, cũng không cần lo lắng."

Ngụy Vô Tiện: "Vậy Hành nhi....."

"Vong Cơ sẽ chăm sóc tốt!" Lam Hi Thần không chút do dự nói.

Lam Vong Cơ: "???" Hắn khó có thể tin nhìn về phía Lam Hi Thần, dùng ánh mắt lên án hành vi qua sông rút ván của hắn.

Lam Hi Thần mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía giường nhỏ đặc chế bên giường, Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, chờ Ngụy Vô Tiện ngủ say mới ôm tiểu Lam Hành trở về giường nhỏ là được.

Ngụy Vô Tiện vốn buồn ngủ, nghe Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ an bài hợp lý, liền nhắm mắt lại gật đầu, buồn ngủ mông lung đáp: "Được."

Thấy hắn đồng ý, Lam Hi Thần hạ thấp giọng dỗ dành: "Ngoan, ngủ đi."

"Vì sao lại không được?" Lam Vong Cơ buông bát trong tay xuống, đưa tay cầm lấy bàn tay Ngụy Vô Tiện, che mắt hắn kéo đến bên môi hôn một cái, giọng nói trầm thấp mang theo chút khàn khàn: "Ngụy Anh."

Lông mi Ngụy Vô Tiện run rẩy, cắn môi xấu hổ nói: "Chính là không được!" Tiểu Lam Hành nhỏ như vậy, lúc bú sữa cũng làm y cảm thấy đau, nếu là Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ, chỉ sợ càng đau.

Hơn nữa....

"Ngày hôm qua có chút sữa Hành nhi uống cũng không đủ, các ngươi bao nhiêu tuổi rồi!" Ngụy Vô Tiện nắm chặt cổ áo của mình, y giơ một ngón tay chọc vào ngực Lam Hi Thần đang muốn hôn y, tức giận nói: "Là ai nói đứa nhỏ ra đời nhất định phải cưng chiều thật tốt?"

Lam Hi Thần: "....."

Lam Vong Cơ: "....."

Đột nhiên, một tiếng trẻ sơ sinh non nớt khóc nỉ non vang lên, Ngụy Vô Tiện vội vàng đẩy hai người ra đi đến ôm đứa nhỏ lên, vừa trở về vòng tay ôm ấp ấm áp của mẫu thân tiểu Lam Hành liền ngừng khóc, còn ngoan ngoãn phun ra một cái bong bóng nhỏ, Ngụy Vô Tiện thấy trong lòng mềm nhũn, không nhịn được hôn lên khuôn mặt của đứa bé.

"Sao Hành nhi lại khóc vậy? Có phải đói bụng hay không?" Trên mặt Ngụy Vô Tiện tràn đầy ý cười ôn nhu, một bên nhẹ giọng dỗ dành tiểu Lam Hành, một bên kéo vạt áo của mình ra, đưa đầu vú đến bên miệng tiểu Lam Hành.

Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ nhìn một màn này đến mức đỏ cả mắt, A Tiện Ngụy Anh cũng quá thiên vị rồi! Vừa rồi không chút do dự cự tuyệt bọn họ, bây giờ lại chủ động cho tiểu Lam Hành bú sữa! Hai vị danh môn tiên sĩ nhã nhặn đoan chính giống như không nhận ra Lam Hành mới sinh ra đuócmột ngày, mà chính bọn họ cũng đã hơn hai mươi tuổi.

Tuy rằng Lam Hành mới ăn no không lâu, nhưng vẫn vui vẻ bú sữa mẹ. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, Ngụy Vô Tiện vẫn không nhịn được rên nhẹ một tiếng, thân thể cũng không khống chế được run rẩy: "Hành nhi, mút nhẹ một chút."

Ngụy Vô Tiẹn chỉ kéo vạt áo bên phải ra cho Lam Hành bú sữa, nhưng Lam Lam Hành mút vào, không biết vì sao đầu vú bên trái cũng bắt đầu tràn sữa ra bên ngoài, từ từ thấm ướt áo lót, áo lót trắng như tuyết dần dần trở nên trong suốt. Ban đầu Ngụy Vô Tiện không để ý, cho đến khi nhận thấy được hai tầm mắt nóng rực gắt gao nhìn chằm chằm phần ngực không được che đậy của mình. Ngụy Vô Tiện mẫn cảm run lên, vội vàng đưa tay che trước ngực buồn bực nói: "Không được nhìn!"

"A Tiện, Hành nhi vừa mới ăn no, đừng cho nó ăn." Lam Hi Thần dán vào cổ trắng nõn của Ngụy Vô Tiện, giọng khàn khàn nói.

"Không cho con ăn, chẳng lẽ cho các ngươi ăn?" Ngụy Vô Tiện tức giận nói.

Trong nháy mắt vành tai hai người trở nên đỏ ửng, mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt lại sáng ngời nói phải.

Ngụy Vô Tiện: "...."

Đúng lúc này, đột nhiên Lam Hành khóc lớn, Ngụy Vô Tiện vội vàng cúi đầu dỗ con, đợi đến khi Lam Hành không khóc mới ngẩng đầu trừng mắt: "Các ngươi làm cha như vậy sao! Cướp sữa của con, còn làm con khóc!"

Lam Hi Thần: "...."

Lam Vong Cơ: "...."

Thấy hai người không có nửa điểm hối cải, Ngụy Vô Tiện tức giận quay người đưa lưng về phía hai người, tiếp tục dỗ tiểu Lam Hành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro