2 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Lam Hành đã được một tháng tuổi, ban đầu Lam Hi Thần với Lam Vong Cơ có thể chờ sau khi Ngụy Vô Tiện ngủ rồi đặt Lam Hành lên giường nhỏ, nhưng sau khi Lam Hành đầy tháng, hai người viện lí do không thể cưng chiều đứa nhỏ quá mức, phải để đứa bé tự lập, không cho Lam Hành ngủ cùng Ngụy Vô Tiện.

(Tiểu Lam Hành: Ngay cả bò mà ta còn chưa học được thì tự lập gì hả?)

Đêm nay Lam Vong Cơ dỗ Lam Hành ngủ xong thì đặt con lên giường nhỏ, đắp chăn cho con xong mới quay về giường, thấy Lam Hi Thần đang dỗ Ngụy Vô Tiện giống như một đứa nhỏ ngủ, trong mắt y ẩn chứa ý cười.

Ngụy Vô Tiện thấy hắn đi tới, nhẹ giọng hỏi: "Hành nhi ngủ rồi?"

Lam Vong Cơ gật đầu, ngồi xuống bên giường, giúp Ngụy Vô Tiện khép lại vạt áo lỏng lẻo, cầm cổ tay trắng như tuyết của y nhét vào trong chăn, nói: "Đừng để bị lạnh."

"Đang là mùa hè, sao có thể bị cảm lạnh!" Ngụy Vô Tiện bất mãn nói, từ sau khi sinh ra Lam Hành thì Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần gần như coi y là đồ sứ dễ vỡ, cái này không được cái kia không được, y bị ép nằm ở trên giường một tháng, y cảm thấy mình sắp bị mốc rồi.

Lam Hi Thần nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay của y, chỉ cảm thấy cảm giác trên đầu ngón tay trơn nhẵn giống như một khối bạch ngọc mịn màng thượng hạng,  từ khi Ngụy Vô Tiện mang thai, làn da của y ngày càng mềm mại, không cẩn thận sẽ để lại một vết đỏ trên da thịt trắng như tuyết, khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Nghe Ngụy Vô Tiện tủi thân lên án, Lam Hi Thần cúi đầu hôn đôi môi đỏ bừng của Ngụy Vô Tiện, cười nói: "Ngày mai ta và Vong Cơ cùng ngươi ra ngoài một chút được không?"

"Thật sao?" Ngụy Vô Tiện ôm cổ Lam Hi Thần cười rất vui vẻ, lại liếm môi Lam Hi Thần, nũng nịu nói: "Ta muốn xuống núi có được không?" Thấy Lam Hi Thần do dự, biểu cảm đáng thương lặp tức hiện rõ trong gương mặt, lau nước mắt không tồn tại, kêu: "Hi Thần ca ca ——"

"Được." Lam Hi Thần bất đắc dĩ dỗ dành: "Mau ngủ đi."

Ngụy Vô Tiện nằm xuống, vươn tay ôm lấy eo Lam Vong Cơ, không an phận cọ người trong lòng hắn, Lam Vong Cơ vỗ nhẹ lưng hắn muốn dỗ hắn ngủ, Ngụy Vô Tiện lại ngẩng đầu cắn lỗ tai Lam Vong Cơ một cái, giọng kéo dài gọi: "Nhị ca ca ——"

"Ừm." Lam Vong Cơ hôn lên mi tâm y: "Mau ngủ đi."

Ngụy Vô Tiện quay người, Lam Hi Thần cũng đã nằm xuống, còn đưa tay ôm eo y, Ngụy Vô Tiện trở mình về phía Lam Hi Thần, y sử dụng chiêu tương tự trêu chọc Lam Hi Thần, kết quả lại nhận được một lần vỗ về và dỗ ngủ.

"....." Ngụy Vô Tiện hơi buồn bực, một tháng nay ngoại trừ lúc phát tình tì bọn họ đều chưa từng làm bởi vì lúc trước Lam Hành còn quá nhỏ, nửa đêm đói bụng sẽ khóc, có lúc rõ ràng đã đặt cấm chế cách âm, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn sẽ tỉnh, chỉ cần y tỉnh Lam Hành giống như có thể cảm giác được, ngoại trừ Ngụy Vô Tiện dỗ dành chẳng ai dỗ nổi.

Bởi vì thỉnh thoảng nửa đêm Ngụy Vô Tiện phải thức dậy một lần, cho Lam Hành bú sữa lại dỗ ngủ, hai người đều lo lắng y tiếu ngủ, trước khi ngủ đều kiềm chế không giày vò y, trừ phi Ngụy Vô Tiện nói rõ là y muốn, hai người mới cho y. Dù là như vậy, cũng đã lâu hai người không cùng tạo kết ở bên trong y, Ngụy Vô Tiện liếm khóe miệng, y có khá muốn nếm trải cảm giác này.

Ngụy Vô Tiện vươn tay xoa đùi Lam Hi Thần, Lam Hi Thần mở to mắt, con ngươi vốn tối màu dưới màn đêm dường như sẫm màu hơn, giọng nói khàn khàn: "A Tiện, đừng nghịch."

"Phu quân, ta muốn." Ngụy Vô Tiện dựa sát vào trong lòng hắn, hai tay vuốt ve lung tung trên người hắn, yết hầu Lam Hi Thần dao động, hắn cầm cổ tay y, hô hấp gấp gáp hôn lên.

Rất nhanh Ngụy Vô Tiện đã bị hôn tới nhũn người, đồng thời còn cảm giác được phía sau cũng có một đôi tay bắt đầu vuốt ve thân thể của y. Thắt lưng của Ngụy Vô Tiện mềm nhũn, y ngửa đầu nhìn Lam Vong Cơ thì bị Lam Vong Cơ bóp eo cắn ở bên cổ, toàn thân đều mẫn cảm run rẩy, từng đợt khoái cảm tê dại chạy dọc sống lưng truyền khắp cơ thể, người y mềm nhũn

Áo trong đã nhanh chóng bị kéo xuống, Ngụy Vô Tiện nghiêng người ngồi ở giữa hai người, cảm nhận được khoái cảm mãnh liệt ập tới sau khi bị khơi mào dục vọng, thắt lưng mềm nhũn gần như không còn là của bản thân, hai tay Ngụy Vô Tiện yếu ớt bám vai Lam Hi Thần, cơ thể y run rẩy muốn tránh né hơi thở nóng hổi do dự ở sau gáy. Nhưng hai tay Lam Vong Có bóp chặt eo y, y có muốn trốn thế nào cũng trốn không thoát, Lam Vong Cơ há miệng cắn sau gáy Ngụy Vô Tiện, hàm răng cứng khẽ chạm vào da thịt mềm mại, nghe Ngụy Vô Tiện run rẩy đứt quãng, mới tỏa mùi hương.

Ngón tay Ngụy Vô Tiện bám vào bả vai Lam Hi Thần siết chặt tới mức trắng bệch, thân thể càng không ngừng run rẩy, trong miệng phát ra tiếng khóc bất lực, tựa như sung sướng khi bị đánh dấu liền cao trào ngay.

Lam Hi Thần đưa tay sờ đệm giường dưới người Ngụy Vô Tiện, phát hiện đã ướt, hắn cắn vành tai Ngụy Vô Tiện thấp giọng nói: "Sao A Tiện lại ra nhiều nước như vậy."

Ngụy Vô Tiện còn đang đắm chìm trong dư vị khoái cảm, toàn thân mềm nhũn không trốn khỏi hành động của Lam Hi Thần, chỉ có thể đáng thương kêu khóc thảm thiết: "Ngươi đừng nói nữa.... A... Tiến vào... Phu quân..."

Lam Hi Thần âu yếm hôn lên khóe mắt Ngụy Vô Tiện, cắm ngón tay vào, mới vừa cắm vào thì hắn cảm nhận bên trong đã ẩm ướt mềm mại không cần nới lỏng, nhưng vì tránh làm Ngụy Vô Tiện bị thương, hắn vẫn mân mê nới lỏng vách thịt mềm mại, không lâu sau, Lam Vong Cơ cũng đâm hai ngón tay vào, Ngụy Vô Tiện khóc rên một tiếng, trực tiếp cao trào. Cả người co giật không ngừng, xụi người ở trong lòng Lam Vong Cơ  rên rỉ ngọt ngào mềm mại, Lam Hi Thần dịu dàng cười nói: "Mấy ngày không làm, sao A Tiện lại nhạy cảm thành dáng vẻ này, chỉ là ngón tay mà đã cao trào."

Ngụy Vô Tiện bật khóc nói: "Ngươi đừng nói... A a... Đừng nói nữa...  Đều tại ngươi... Aaaa... ngươi nhẹ một chút.... aaa... quá nhanh rồi." Ngay khi y vô cùng xấu hổ, Lam Hi Thần đỡ thắt lưng của y mà đâm vào, côn thịt to lớn nóng bỏng đâm vào chạm ngay cửa tiểu huyệt, hắn nhấp từng cú mạnh bạo hơn.

Huyệt nhỏ mềm mại bị đâm vài cái liền mở miệng nhỏ, tiếng Lam Hi Thần thở dốc nặng nề quanh quẩn bên tai Ngụy Vô Tiện, giọng nói trầm thấp từ tính lay động khiến cả người Ngụy Vô Tiện mềm nhũn, Ngụy Vô Tiện cau mày cảm nhận Lam Hi Thần từng chút từng chút đi vào đâm mở động nhỏ cuối cùng cũng đâm cả côn thịt vào tử cung, khoái cảm quá mức mãnh liệt tựa như  toàn bộ biến thành nước mắt, nước mắt Ngụy Vô Tiện không ngừng rơi xuống, y cắn môi ngẩng mặt khó nhịn khóc thở hổn hển vài tiếng, đã bị Lam Hi Thần hung ác rút ra, y nửa chữ cũng không nói nên lời, chỉ có thể há to miệng cả người run rẩy không ngừng rơi lệ.

Lam Hi Thần dịu dàng hôn nước mắt trên mặt y, hắn ôm thân thể Ngụy Vô Tiện, sau đó buông tay khiến Ngụy Vô Tiện ngã xuống, Ngụy Vô Tiện hét chói tai một tiếng, cả người ngửa về phía sau xụi lơ trong lòng Lam Vong Cơ, trước mắt y chỉ còn lại một mảnh trống rỗng, khoái cảm quá mức mãnh liệt làm cho y không nói lên lời.

"A Tiện, đừng siết chặt như vậy." Lam Hi Thần thở hổn hển thấp giọng nói, hình như Ngụy Vô Tiện lại sắp cao trào, tiểu huyệt không ngừng co lại xoắn chặt, Lam Hi Thần đâm rut cũng khó khăn, đành phải nghiền nát thịt mềm mại bên trong bằng tốc độ nhanh hơn.

"Aaa... đừng như vậy.... A! Đừng cắn.... aaaaa.... Nhị ca ca... Phu quân..."

Toàn thân Ngụy Vô Tiện đang run rẩy, tầm mắt bị nước mắt làm cho mơ hồ, cảm giác được Lam Vong Cơ ở sau gáy y cắn mút, bất lực muốn trốn, nhưng vẫn bị cắn thô bạo như cũ, đâm xuyên làn da, rót tin tức tố vào. Trong nháy mắt Ngụy Vô Tiện liền cao trào, khoái cảm quá mức đáng sợ khiến bên tai y chỉ còn tiếng ong ong cùng, lúc đó khoang sinh sản bên trong nhanh chóng mở ra, lấp đầy tiểu huyệt.
đâm thủng làn da, rót tin hương vào.

Một lúc lâu sau, Ngụy Vô Tiện mới tỉnh táo lại, cơ thể y vẫn như khi nãy run rẩy không ngừng, cơ thể y mềm oặt ngã vào trong ngực Lam Hi Thần, Lam Hi Thần hôn môi y vỗ về an ủi, y khàn giọng mà nức nở nói: "Hoán ca ca, hình như ta nghe thấy Hành nhi khóc."

Lam Hi Thần hôn lên đôi mắt đỏ bừng, nhẹ giọng dỗ dành: "Vong Cơ đã đi xem rồi..." 

Ngụy Vô Tiện run rẩy nói: "A... Ta cũng muốn đi, đi cho Hành nhi bú sữa."

Lam Hi Thần nhẹ nhàng vỗ lưng y, dỗ dành: "Chúng ta đã chuẩn bị sữa rồi, nếu Vong Cơ không dỗ được thì ngươi hẵng ra"

"Không được, ta phải cho Hành nhi bú." Gần đây ngực Ngụy Vô Tiện trướng đau cực kì, y cau mày nói.

Lam Hi Thần cam chịu, đành phải đáp lại: "Ta mặc quần áo cho ngươi đã."

Ngụy Vô Tiện nhỏ giọng nói: "Ngươi ôm ta qua là được rồi, đã là mùa hè rồi, sẽ không bị cảm lạnh."

Lúc này Lam Vong Cơ đã trở lại, nghe Ngụy Vô Tiện nói, thấp giọng nói: "Hành nhi đã ngủ rồi."

Ngụy Vô Tiện dừng một chút, đôi măt y mông lung phủ đầy hơi nươc nhìn về phía Lam Vong Cơ, cắn môi nói: "Ngủ rồi?"

"Ừm." Lam Hi Thần sờ mặt y, nhận ra trên mặt y còn có nước mắt, không khỏi đau lòng nói:" Không có việc gì, ngủ đi." 

Không ngờ Ngụy Vô Tiện ấm ức cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Ta không ngủ được." 

"Ngươi sao thế?" Lam Hi Thần hỏi, nhìn biểu cảm muốn nói nhưng lại thôi của Ngụy Vô Tiện, hắn hạ giọng dỗ dành: "Có chuyện gì mà không thể nói với phu quân ư, A Tiện ngoan, có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?"

Lam Vong Cơ cũng hôn nhẹ sườn mặt y, thấp giọng nói: "Ngụy Anh, không thoải mái ở đâu à?"

Lông mi Ngụy Vô Tiện không ngừng run rẩy, một lát sau mới đưa ra quyêt định nhưng vẫn không dám nói thẳng, chỉ có thể cầm tay hai người đặt trước ngực mình, nhỏ giọng nói: "Chỗ này khó chịu."

Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ đều khựng lại, cảm nhận được độ phồng hơi nhô lên trong tay, từ sau khi sinh tiểu Lam Hành, Ngụy Vô Tiện sẽ không cho hai người chạm vào nơi này, dù bọn họ muốn hôn mút thế nào, đây là lần đầu tiên Ngụy Vô Tiện chủ động kéo tay hai người chạm vào đầu vú mềm mại.

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng xoa xoa núm vú mềm mại dưới tay, Ngụy Vô Tiện nức nở một tiếng, nhíu mày, nước mắt đọng trên lông mi, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương. bàn tay Lam Hi Thần ấn xung quanh trước ngực Ngụy Vô Tiện, phát hiện có một chỗ nhỏ hơi cứng, hắn ấn nhẹ tay thì Ngụy Vô Tiện khó chịu cắn chặt môi dưới rồi khóc nức nở nói: "Đau! Nhẹ một chút."

"A Tiện, ngực của người căng sữa." Lam Hi Thần đau lòng nói.

Ngụy Vô Tiện rưng rưng nước mắt đáng thương nói: "Hoán ca ca, ta khó chịu quá."

Lam Hi Thần hôn mi mắt bị thấm nước mắt thấm ướt của y, thấp giọng nói: "Đau bao lâu rồi?" 

"Ưm... Gần nửa tháng rồi..." Ngụy Vô Tiện đỏ mặt nhỏ giọng nói, y cũng không biết tại sao lại đau, người bên cạnh y đều là khôn trạch, chỉ có một mình Giang Yếm Ly, nhưng y lại không tiện hỏi Giang Yếm Ly chuyện này. Lại bởi vì xấu hổ trước ánh mắt của Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ, không dám nói cùng hai người, chỉ có khi cho Lam Hành bú sữa xong mới có thể cảm giác khá hơn một chút, nhưng gần đây càng ngày càng đau, y thật sự không chịu nổi, buổi tối đều đau có chút ngủ không được, cho nên mới kiên trì muốn buổi tối cho Lam Hành bú sữa.

Kết quả hôm nay Lam Vong Cơ lấy sữa đã chuẩn bị dỗ Lam Hành, y khó chịu chịu không nổi, lúc này mới chịu đựng xấu hổ nói với hai người. Lam Hi Thần đau lòng lại bất đắc dĩ hôn lên má hắn, nói: "Đừng sợ, ta đi lấy nước nóng chườm cho ngươi."

Ngụy Vô Tiện ủy khuất gật đầu, vùi mặt vào lòng Lam Vong Cơ, xấu hổ không chịu ngẩng đầu. Lam Vong Cơ nhẹ giọng dỗ dành: "Ngụy Anh, đừng sợ.

"Nhị ca ca, giúp ta... Xoa một chút..............." Giọng Ngụy Vô Tiện nhỏ đến mức không thể nghe thấy, nhưng Lam Vong Cơ vẫn nghe thấy, hắn ôm eo Ngụy Vô Tiện để y ngồi thẳng người, vươn tay đặt ở trên ngực hơi nhô lên, hai ngón tay khẽ năm núm vú, chậm rãi tách ra hai bên, để khe sữa mềm mại lộ ra.

Ngụy Vô Tiện miệng đứt quãng rên rỉ, cúi đầu nhìn ngón tay thon dài trắng như ngọc của Lam Vong Cơ mở sữa cho hắn, cảm giác vừa đau vừa trướng làm cho Ngụy Vô Tiện cực kỳ khó chịu, thắt lưng càng không ngừng run rẩy gần như không thể ngồi yên.

Lam Hi Thần lấy nước nóng trở về, lấy khăn vải mềm mại ngâm vào trong nước rồi vắt nhẹ, đợi đến khi nhiệt độ không còn nóng nữa, mới đắp lên ngực Ngụy Vô Tiện, xoa bóp theo độ mạnh nhẹ thích hợp xoa bóp, lông mày Ngụy Vô Tiện chậm rãi giãn ra.

Nhìn Ngụy Vô Tiện hình như không còn khó chịu nữa, Lam Hi Thần mới yên lòng, thấp giọng hỏi y: "Vì sao không nói cho chúng ta biết? Một mình chịu đựng có khó chịu hay không?"

"Ưm... lúc trước không đau như vậy, mấy ngày nay mới bắt đầu hơi không chịu nổi, ta muốn cho Hành nhi bú nên..." Ngụy Vô Tiện nói xong thì đỏ mặt, ngón tay xấu hổ kéo đệm giường dưới thân.

Ánh mắt Lam Hi Thần sa sầm, phát hiện trước ngực Ngụy Vô Tiện vẫn có cảm giác căng trướng, nhớ tới hôm nay Ngụy Vô Tiện chưa cho Hành nhi bú sữa, hắn cúi đầu nhìn đầu vú Ngụy Vô Tiện bởi vì cần cho bú mà lớn lên một chút, từ sau khi Ngụy Vô Tiện sinh ra Hành nhi, bọn họ chưa từng chạm qua nơi này. Hơn nữa vừa mới nghe được lời nói, bản năng chiếm hữu dục vọng của càn nguyên làm cho hai người đều không nhịn được. Lam Vong Cơ tiếp tục dùng đầu ngón tay kích thích núm vú mềm mại, bỗng nhiên cảm nhận đầu ngón tay ẩm ướt, hắn dừng lại một chút, hơi dùng sức bóp đầu vú Ngụy Vô Tiện một chút, Ngụy Vô Tiện nhíu mày cắn môi phát ra một tiếng khóc than khó nhịn: "Ưm... Lam Trạm... ngươi nhẹ một chút...được rồi, đã đi ra rồi.... a a a! Ngươi làm cái gì vậy! Đừng mút! A! Lam Hoán!"

Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu lên, gào khóc muốn hai người đang mút sữa của hắn buông ra, nhưng bởi vì khoái cảm mãnh liệt quá lớn lên giọng của y cũng đang run rẩy, cả người xụi lơ nhưng không còn sức mà đẩy hai người ra, chỉ có thể bị ép thừa nhận khoái cảm gần như ép chết người này.

Rốt cuộc thì Lam Hi Thần buông tha cho núm vú mềm mại, nhìn ánh mắt mông lung sương mù của Ngụy Vô Tiện, y có biểu cảm trống rỗng giống như bị phá hỏng, hắn thương tiếc hôn lên cánh môi đỏ bừng của Ngụy Vô Tiện, khi ngẩng đầu lên, phát hiện trên cánh môi Ngụy Vô Tiện dính một vệt sữa màu trắng, hô hấp không khỏi càng thêm nặng nề. Thanh âm hắn khàn khàn nói: "A Tiện đừng khóc, nếu không mút ra, lần sau còn có thể khó chịu."

"Ưm aaa hức... nhị ca ca... Huynh nhẹ một chút... ưm... đừng cắn..." Cuối cùng Ngụy Vô Tiện cuộc cũng bình tĩnh lại một chút, nghe Lam Hi Thần nói, cũng không cảm thấy xấu hổ nữa, hiện tại y dựa vào cánh tay Lam Vong Cơ ôm mới không hoàn toàn xụi lơ.

Cảm giác xấu hổ trong lòng đã giảm đi rất nhiều, Ngụy Vô Tiện cúi đầu nhìn đầu vú bị Lam Hi Thần mút vào, sức mút của trẻ con có mạnh hơn nữa cũng không thể so với người trưởng thành, đầu vú kia bị Lam Hi Thần mút gần như mạnh gấp đôi, trên núm dú còn dính một giọt sữa màu trắng ngà, Ngụy Vô Tiện xấu hổ hận không thể đào hố chôn mình xuống.

Nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Lam Hi Thần cúi đầu, đôi môi nhạt màu hôn lên chóp sữa mềm mại, Ngụy Vô Tiện nhíu mày, cắn môi nhìn Lam Hi Thần hơi hé môi ngậm núm vú vào, cuối cùng vẫn xấu hổ nhắm hai mắt lại, nhưng mắt vừa nhắm lại, cảm giác khoang miệng ẩm ướt ngậm lại rõ ràng hơn, thậm chí trong đầu Ngụy Vô Tiện đều còn đang hồi tưởng hình ảnh đôi môi nhạt màu của Lam Hi Thần khẽ hôn lên núm vú.

Bỗng nhiên, Ngụy Vô Tiện cảm giác hai người đều ngừng lại, hắn lúc này mới mở to mắt, nhỏ giọng hỏi: "Là.............. không có sao?"

Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ đều không trả lời, Ngụy Vô Tiện cảm thấy hẳn là không có, sữa của y vốn không nhiều, bị hai người mút một lúc y cảm giác thực sự đỡ hơn nhiều, ngực cũng không trướng đến khó chịu, y thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại tựa vào trong ngực Lam Vong Cơ.

"Ưm.... Hoán ca ca chậm một chút..... Ưm... đừng đâm vào ngay... a a a a!" Ngụy Vô Tiện cảm nhận được côn thịt rất nóng cứng rắn đặt ở miệng tiểu huyệt, y thả lỏng ngả người ra sau, tiểu huyệt tham lam cắn mút quy đầu rất lớn tựa như muốn nuốt tính khí to lớn này vào. Lam Hi Thần cắn bờ lưng trắng như tuyết của Ngụy Vô Tiện, để lại một mảnh dấu vết đỏ tươi, dưới thân không lưu tình hung hăng đâm vào, sau khi đâm tới cửa tiểu huyệt càng đâm ác liệt, ngay khi Ngụy Vô Tiện cho rằng Lam Hi Thần muốn đẩy mép tiểu huyệt cắm vào, Lam Hi Thần ngừng lại, ôm hắn để hắn quay người hướng về phía Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tiện nức nở nhìn Lam Vong Cơ đưa ngón tay cắm vào trong huyệt nhỏ đã bị nhét đầy nhẹ nhàng nới lỏng, y không nhịn được vội vàng khóc ròng nói: "Nhị ca ca, không muốn... ta không chịu nổi... Ưm... lần sau có được hay không? Ưm... a!" Từ sau khi y mang thai, Lam Hi Thần với Lam Vong Cơ không cùng nhau đâm vào, nhưng dù sao thì y cũng không quên cảm giác mãnh liệt ngập đầu khi bị hai người cùng nhau đâm vào.

Lam Vong Cơ nghe y khóc lóc nức nở xin tha thì ngón tay dừng lại một chút, nhưng rất nhanh liền phát hiện Ngụy Vô Tiện ngoài miệng nói không cần, hậu huyệt lại nhiệt tình vô cùng hút ngón tay của hắn, giống như là muốn ăn ngón tay của hắn, hắn thử rút ra bên ngoài, Ngụy Vô Tiện lập tức khó chịu rên rỉ. Xác nhận Ngụy Vô Tiện chỉ là ngoài miệng không muốn, Lam Vong Cơ liền tăng nhanh động tác, lại tăng thêm một ngón tay vào cái miệng nhỏ tham ăn kia, hai mắt Ngụy Vô Tiện thất thần nhìn về phía Lam Vong Cơ, trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng khóc than khó nhịn, dần dần biểu cảm dần chuyển sang quyến rũ, thậm chí bắt đầu lắc eo muốn Lam Vong Cơ nhanh đi vào.

Lam Hi Thần vỗ nhẹ mông y, cắn lỗ tai hắn nói: "A Tiện sao lại dâm đãng như vậy, vừa rồi còn nói không cần, tiểu lừa đảo."

"Ưm... Hoán ca ca... Không, không được đánh mông ta... Nhị ca ca... Được rồi... Tiến, tiến vào đi......" Ngụy Vô Tiện khẽ nhíu mi, trên lông mi dài khẽ đọng lại nước mắt, liếm khóe miệng thúc giục.

Lam Vong Cơ cúi đầu hôn môi y, rút ngón tay ra, đặt côn thịt ở miệng tiểu huyệt đã được mở rộng thuần thục, từ từ cắm vào bên trong.

"Ưm ưm ưm... Lớn quá rồi... chậm một chút... a! Căng quá... sắp hỏng rồi... nhị ca ca... ưm..." Ngụy Vô Tiện mở to hai mắt, cảm giác giống như sắp bị xé rách từ hạ thân truyền đến, y ngửa cổ lên nước mắt không ngừng rơi xuống, Lam Hi Thần thở hổn hển một tiếng, cắn mút sau gáy y trấn an nói: "A Tiện ngoan, đừng sợ, rất nhanh sẽ không đau."

 
Lam Vong Cơ đau lòng hôn đi nước mắt trên gò má của y, răng môi nhẹ nhàng quấn nhau không rời, chỉ chốc lại sau Ngụy Vô Tiện đã bị hai người an ủi đến hai má ửng hồng, tiểu huyệt không ngừng chảy ra nước bôi trơn, dễ dàng đâm rút.

"Ưm! Nhẹ chút... Hoán ca ca... ngươi chậm một chút! a a a a a! Không... đợi đã! Muốn bắn rồi... a a a a a! Nhị ca ca đừng! Ưm ưm ưm ưm... Trướng quá... sắp hỏng rồi..." Toàn thân Ngụy Vô Tiện co rút run rẩy, chỉ cảm thấy hai tiểu nhân này sắp cắm hỏng hoa huyệt rồi, khóc kêu cầu xin hai người rút ra, Lam Vong Cơ liếm mút đầu vú đã không còn sữa, hàm răng vuốt ve núm vú phấn nộn, Ngụy Vô Tiện bị hắn làm cho vòng eo liên tục ngọ nguậy lắc lư, đau đớn nức nở khóc : "Nhị ca ca... đừng mút nữa, không, hết sữa rồi..."

Lam Hi Thần nghe vậy ghé vào tai y dỗ dành: "A Tiện sau này không cho Hành nhi ăn nữa được không? Để lại cho ta và Vong Cơ được không?" Thanh âm trầm thấp hơi khàn, rõ ràng là đang dụ dỗ y, Ngụy Vô Tiện khóc nức một tiếng, nghẹn ngào nói: "Không... Ưm... Không... Không... A a a a a!... Chậm một chút.... Ưm ưm ưm... đừng... đừng đâm vào cùng.... sẽ hỏng mất... nhị ca ca... A!"

Ngụy Vô Tiện thần sắc mơ hồ, đồng tử trống rỗng, thỉnh thoảng khẽ run một cái, hoàn toàn bị thao hỏng, Lam Hi Thần thương tiếc hôn lên cánh môi sưng đỏ bị mút của y, nhẹ nhàng mút lấy cái lưỡi nhỏ mềm mại, thấy Ngụy Vô Tiện từ từ hồi phục tinh thần, không nỡ cắn nhẹ môi dưới của y một cái, tiến đến bên tai y thấp giọng nói: "A Tiện, sinh cho ta một hài tử."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro