[Quyển 1] Kết thúc và mở đầu - chương 1: Quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Quá khứ

Năm 20xx, thế giới thay đổi tùng ngày, từng giờ. Con người, thú vị thay, lại vẫn thế. Nếu có khác, phải chăng, là những mặt tối ngày một hiện rõ hơn, nổi bật hơn, được ưu tiên như trào lưu thời thượng nhất của loài người. Ta thấy dấu vết của nó lưu lại mọi nơi xung quanh ta, trên con đường đầy rác rưởi, trên bầu trời xám xịt hiếm khi xanh, và thậm chí, trên bản thân chúng ta.

Thật ra, chẳng phải nói quá khi bảo: "Nguyễn Bình An là ví dụ tiêu biểu đến chói lọi cho bộ mặt ích kỉ của loài người" - như cô thường tự nhận. An là con gái trong một gia đình đơn thân. Mà như các cụ hay nói ấy là "không chồng mà chửa". Kĩ hơn tí thì là :" Kết quả một phen chán cơm thèm phở của một thằng cha lưu manh giả danh tri thức". Nếu là hiện tại, việc này còn không tiệm cận định nghĩa của từ "vấn đề", nó chỉ là một sự việc thôi. Tuy nhiên, đặt sự việc vào đúng bối cảnh của nó, thì đây là chuyện khác.

Sinh ra ở vùng nông thôn Việt Nam cuối những năm 70, mẹ của An, bà Huệ - Nguyễn Thị Huệ, quanh năm suốt tháng chỉ biết con trâu, cái cày, và những con người giống mình. Việc cãi nhau to nhất hẳn là việc con gà mái tơ nhà bà Tươi, bằng cách nào đấy, đi chơi lạc sang nhà ông Ba rồi quyết không chịu về. Cái môi trường sống ấy làm nên một cô Huệ đảm đang, khéo léo và hơn hết là chân thật. Hồi trẻ bà ngây thơ quá, không biết có lừa lọc ở đời, cứ nghĩ rằng đàn ông ai cũng ngay ngô như tên nhóc hàng xóm.

Năm 19 tuổi, bà lên tỉnh H, tìm kiếm cơ hội đổi đời. Nhà nghèo quá, năm anh chị em với hai thầy u trông vào mỗi cái sào ruộng. Hai anh còn phải cưới vợ. Nhà thì ngày nào cũng khoai độn. Bà phải lên tỉnh làm thuê thôi. Việc trên đó lương cao, làm thì cũng không phải phơi mặt ngoài ruộng. Làm mấy năm, kiếm chục đồng trăm đồng, về tậu con xe đạp, rồi đem đồ nhà trồng lên chợ huyện buôn thì chẳng mấy mà giàu. Cơ mà, con đi xa thì thầy u cũng lo. Thế nên, bà Huệ được gửi ở nhờ nhà cô ruột.

Nhà cô ruột ở trong ngõ sâu. Sâu ở đây là sâu hoắm sâu hút, sâu mất dấu ánh sáng luôn. Ngõ thì bé, nhà thì kề san sát. Thêm mùi rác thải, chó mèo phóng uế, rồi người khạc nhổ, đ*i bậy. Hồi đầu mới lên, cái mùi này là mùi của thành thị, mùi của đẳng cấp. Tuy nhiên, được đi ra khỏi con ngõ ấy, bà thấy một chân trời mới. Là người xe nườm nượp trên đường. Là cây cối xanh tươi toá bóng. Là hàng quán mở cửa với người ra người vào. Không còn mùi thối. Không còn chật chội. Và tràn ngập ánh sáng. Thế là con ngõ lại thành ra không thể thương được! Chỉ cần đi hết con ngõ thôi, đi ra đường lớn, là được tiếp xúc với văn mình, với không khí trong lành, với hiện đại, với sự sang trọng.

Xuôi theo văn minh, là tới cảnh cổng thiên đường. Mà xuôi theo con đường chính tầm trăm mét, là tới cánh cổng trường Đại học số một của tỉnh H. Bà thì không với được thiên đường rồi, nhưng ở đối diện cổng thiên đường thì cũng không tệ. Thế là bà xin phụ việc ở tất cả các quán ăn gần trường đại học. May thay, quán tuyển bà nằm đúng đối diện cổng trường luôn. Vì thế, mỗi khi ngẩng mặt lên khỏi chồng bát, bà lại có thể nhìn cánh cổng thiên đường to đẹp, với những thiên thần trong chiếc áo trắng đóng thùng.

Cửa hàng bà làm chủ yếu bán cho công nhân, với sinh viên. Lúc mới làm, bà bận đến độ chẳng có thời gian mà nghỉ ngơi. Cúi mặt xuống là toàn bát với đũa, ngẩng mặt lên là thấy trời đã tối mịt mùng. Làm quen, bà được chuyển lên chạy bàn. Bấy giờ mới được rảnh để ngắm con người, ngắm nơi này.

Bà nhìn những cặp đôi sinh viên đèo nhau trên chiếc xe một gióng cà tàng, hay đi chậm chậm ngang qua quán ăn từng ngày. Họ đi gần xát bên nhau, nói cười tủm tỉm, liếc nhìn nhau với ánh mắt đầy trìu mến. Đôi khi có anh thanh niên lái cả chiếc 82 hay thậm chí là con Dream. Ôi cái tiếng bô nổ nghe sao mà vui tai thế, nghe sao mà sang, mà đẳng cấp thế. Thích ghê, ước gì mình cũng có người để thương để nhớ, để đèo đi vi vu khắp chốn này.

Và "chàng bạch mã" của nàng xuất hiện.

Lần đầu tiên hai người gặp nhau là ở tại quán ăn bà làm. Bà chú ý thấy "chàng" ngay khi cửa quán mở. Nói cho cùng, giữa một đống đàn ông đen nhẻm ăn uống nhồm nhoàm, hay mấy cậu học sinh mệt mỏi giăng kín mặt, thì một chàng trai trắng trẻo mặt nở nụ cười phải thu hút hơn chứ. "Chàng" bước vào và bà cứ lén nhìn mãi.

Từ ngày ấy trở về sau, ngày nào bà cũng thấy "chàng" xuất hiện ở quán cơm. Phải đến cả tuần sau đó, bà mới nghe phong phanh được là chàng là giảng viên đại học của trường đại học. Lại phải thêm cả một tuần nữa, bà mới thu hết can đảm mà mang món ăn cho "chàng'. Cô chủ quán thấy thế thì trêu suốt, bà xấu hổ liếc, "chàng" thế mà đang mỉm cười.

Thời gian sau, bà cũng cố mà nói chuyện với "chàng". Câu chuyện cứ tăng dần. Một câu, hai câu, rồi một phút, rồi năm phút. Rồi "chàng" hẹn bà đi chơi. Trước ngày hẹn, bà hồi hộp đến không ngủ nổi. Cứ chốc quay qua nhìn đồng hồ trên tường, chốc lại ngắm bộ quần áo chuẩn bị mai đi chơi. Hẹn nhau rồi nàng càng thấy "chàng" hoàn hảo. Giai Hà Nội, 28 tuổi, có học thức, còn độc thân lại có tiền. Ở cái thời mà 200 đồng có thể mua được đôi dép đẹp nhất chợ, thì "chàng" ngày nào cũng có bao "Hero" giá 2000 đồng trong túi. Ấy là còn chưa kể đến con Dream mới cóng "chàng" hay dùng để chở bà.

Quen nhau được 1 tháng thì "chàng" nói lời yêu. Từ ngày đó, bà như được tắm trong những lời đường mật và những cử chỉ yêu thương. "Chàng" đến nhà cô bà để chào hỏi người lớn, đôi bữa còn ở lại ăn cơm. Rồi dần dà, "Chàng" đến phụ cả nàng việc trong nhà. "Chàng" thậm chí còn cùng nàng về quê thăm bố mẹ. Cả nhà nàng quý "Chàng". Bà cứ ngỡ họ có thể như thế đến cuối đời.

Truyện hóa ra lại không như bà nghĩ. Sau một lần giỗ giành thành công, bà trao "chàng" đêm đầu. Kể từ đó, chàng bắt đầu bận việc hơn, bà cũng cảm thấy khang khác. Ba tháng sau, bà thấy buồn nôn, mệt mỏi và buồn ngủ cả ngày. Bà nghĩ mình ốm mà chẳng dám nói cho cô vì ngại cô bị phiền. Chỉ đến khi ói tưởng ngất, bà mới chịu dắt túi mấy đồng đi viện khám bệnh. Hóa ra bà nào có bệnh, bà có bầu.

Bà vừa sợ vừa vui. Lo bố mẹ biết sẽ mắng mình hư, mừng vì lén nghĩ: " Có bé rồi, chắc hai đứa sẽ sớm cưới thôi". Từ bệnh viện, bà chạy thẳng đến trường của "Chàng". Đến phòng bộ môn, bà chờ cả tiếng cho đến khi "Chàng" hết tiết. Mọi người cũng hỏi han bà là ai. Vừa tự hào, vừa hãnh diện, bà nói bà là người yêu của "Chàng". Trong tâm trạng hạnh phúc lâng lâng lúc đó, bà chẳng hề để ý những ánh mắt đang nhìn mình như đứa dở. Gặp lại nhau, "Chàng" nhìn bà và cau chặt đôi chân mày lại. "Chàng" thậm chí còn nói sẵng giọng với bà. Mà bà chả để tâm, bà nói "em đến báo cho anh tin mừng!"

"Tin gì" – "chàng" cộc lốc.

Kéo nhẹ vai "Chàng", bà thì thầm "em có bầu rồi".

Ánh mắt "Chàng" nhìn bà lúc ấy, cả đời bà không quên được. Kéo mạnh tay bà ra khỏi phòng. "Chàng" đưa bà đến một quán nước để nói chuyện. Thời gian lâu quá làm bà cũng cũng quên bớt chi tiết. Song tựu chung lại, chàng chẳng tin đứa bé là của "chàng". Câu cuối "chàng" nói trước khi bước đi khiến bà nhận ra mình yêu phải một tên khốn.

"Mới quen nhau chưa được một năm cô leo lên giường tôi. Ai biết có phải con tôi không hay là cô còn mèo mả với thằng giời ơi đất hỡi nào rồi bắt tôi đổ vỏ. Tôi đâu có ngu."

"Chàng" nói rồi đi thẳng, bỏ bà ngồi một mình với hai cốc nước uống dở chưa thanh toán. Thẫn thờ trả tiền nước, bà nâng bước chân nặng nề tiến về nhà cô. Cả quãng đường về nhà cô, bà quay cuồng giữa tình cảm tan vỡ của bản thân và tương lai mù mịt trước mắt. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro