Chương 10: Chi phí cho chó ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước đó Tô Lệ Nhã đã nói với Hàn Ly rằng của hồi môn của Tô Tử Bảo là một nửa gia sản nhà họ Tô, bọn họ cũng không biết cụ thể chính xác là bao nhiêu nhưng chắc chắn hơn mấy chục tỷ.

Vốn dĩ anh ta vì đồ cưới của Tô Tử Bảo nên mới ngấm ngầm chịu đựng như vậy, nhưng bây giờ Tô Tử Bảo đã lấy người khác, tốt xấu gì anh ta cũng phải moi móc được chút ít, nếu không thì rất thiệt thòi.

"Anh bị điên à! Chẳng lẽ chị của tôi xài tiền của anh à? Đừng có đùa, trước kia là chị tôi cho anh tiền tiêu, nếu không một tên nghèo kiết xác như anh làm sao được mặc hàng hiệu trên người. Bây giờ chia tay coi như trước kia là chi phí cho chó ăn, làm sao mà anh còn không biết tốt xấu định tìm chị tôi đòi tiền? Mười lăm tỷ, anh thật sự dám mở miệng! Tôi đã nói mà, tại sao mẹ tôi cho anh một tỷ rưỡi anh không cần, tôi còn tưởng rằng anh thật sự thích chị của tôi, không bị tiền bạc cám dỗ, hóa ra là anh chê ít, tôi nhổ vào!" Tô Gia Hân khinh thường tức giận mắng.

Mắt Hàn Ly đỏ bừng như con nghiện cờ bạc thua cược, điên cuồng nói: "Thiên kim đại tiểu thư như các cô làm sao có thể hiểu được nỗi khổ của tôi. Từ nhỏ, các người cái gì cũng có, dựa vào cái gì mà loại ngu ngốc như các cô cái gì cũng có, nhưng người giống như bọn tôi lại vùng vẫy đau khổ dưới tầng đáy của xã hội. Nếu tôi sinh ra trong một gia tộc lớn thì tốt rồi! Mười lăm tỷ, không đưa thì cô đừng nghĩ đến việc đi ra tham dự hôn lễ! Không có cô dâu, tôi xem các người tiếp tục hôn lễ như thế nào!"

"Sao anh lại trơ tráo như vậy..." Tô Gia Hân còn muốn mắng nhưng lại bị Tô Tử Bảo giữ lại, cô khẽ lắc đầu với cô ấy.

Thế giới này chưa bao giờ công bằng. Kiếp trước Tô Tử Bảo cũng chỉ xuất thân từ một gia đình bình thường, nhưng cô vẫn như cũ dựa vào sự cố gắng mà đạt được vị trí cao trong sự nghiệp. Một người đàn ông có tay có chân không phấn đấu hết mình, nhờ vào phụ nữ để leo lên mà còn không biết xấu hổ oán trách thế giới bất công?

Nhưng bây giờ Hàn Ly tức nước vỡ bờ, để tránh anh ta làm chuyện gì mất lý trí, không nên ép anh ta thì hơn.

"Được, tôi có thể cho anh mười lăm tỷ, nhưng bây giờ tôi không mang theo mười lăm tỷ đây. Như vậy đi, anh để chúng tôi ra ngoài, tôi cho anh chi phiếu." Tô Tử Bảo nói: "Chỉ có trên tay mẹ tôi mới có chi phiếu, cũng có thẻ tín dụng, chi phiếu. Trên tay hai chị em chúng tôi không có cái gì cả."

Tô Tử Bảo cũng không nói dối, chi tiêu của hai chị em bọn cô đều do mẹ cô lo liệu. Người mẹ này vô cùng hào phóng với con gái, chưa bao giờ thiếu việc mua hàng xa xỉ.

"Không được! Các người đi ra ngoài rồi không thừa nhận số nợ thì làm sao!" Hàn Ly gạt bỏ.

Tô Tử Bảo gật đầu: "Tôi sẽ ở lại làm con tin, để em gái tôi đi lấy chi phiếu, vậy là được rồi phải không?"

"Chị!" Tô Gia Hân kéo tay áo cô, nhỏ giọng nói: "Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, chẳng may đến muộn sẽ gặp rắc rối. Hay chị đến chỗ mẹ lấy chi phiếu đi, em ở đây làm con tin."

Trong thời điểm này mà cô em gái này còn lo lắng vì cô như thế, trong lòng Tô Tử Bảo cảm thấy ấm áp. Kiếp trước cô là con một, nhưng bây giờ cô có em gái rồi!

Đời này, chắc chắn cô sẽ bảo vệ em gái mình, bảo vệ người thân của mình.

"Không được, chị không thể để em ở một mình với anh ta được." Tô Tử Bảo kiên quyết từ chối. Chính bản thân cô cũng bắt đầu hối hận vì vừa rồi quá liều lĩnh, hai người phụ nữ đi tìm Hàn Ly. Cô không ngờ Hàn Ly nhìn có vẻ nho nhã, tri thức nhưng lại thấp hèn như vậy.

Hàn Ly cân nhắc một lát, nói: "Được, Tô Gia Hân có thể ra ngoài lấy chi phiếu. Nhưng tôi chỉ chờ cô ta mười phút, nếu mười phút cô ta không lấy được chi phiếu, hoặc để lộ mọi chuyện, tôi sẽ... tôi sẽ..."

Hàn Ly nhìn xung quanh một chút rồi đột nhiên cầm lấy con dao ở trên bàn bên cạnh lên, hung dữ đe dọa: "Tôi sẽ rạch mặt cô!"

"Gia Hân, nhanh đi đi." Tô Tử Bảo lập tức hét lên, Người đàn ông này điên rồi.

Tô Gia Hân cũng bị con dao sáng loáng kia dọa sợ, liếc nhìn chị gái rồi vội vàng đẩy cửa chạy ra ngoài. Thật ra cô ấy cũng không biết nên làm thế nào bây giờ, rốt cuộc là nói mẹ lấy chi phiếu hay bảo mẹ đến xử lý? Chẳng may tên kia làm hại chị thì làm sao?

Tô Gia Hân vừa nghĩ vừa do dự, đột nhiên cô ấy nhận ra mình đang nghĩ cái gì vậy? Mười lăm tỷ, số tiền lớn như vậy, cũng không phải là mua một cái túi mấy chục triệu bình thường, nếu cô ấy không nói nguyên nhân thì làm sao mẹ có thể cho được? Nói cách khác, chị gái vốn dĩ muốn cô ấy nói với mẹ!

Sau khi Tô Gia Hân rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Tô Tử Bảo và Hàn Ly. Đây là một căn phòng hết sức bình thường, có ghế sô pha và bàn ăn, có một cái cửa sổ cạnh biển, có thể vừa uống rượu ăn cơm vừa ngắm cảnh biển.

Không khí căng thẳng, Tô Tử cảnh giác ngồi ở một góc sô pha, giữ khoảng cách với Hàn Ly. Cô thầm nghĩ lần này mình thật sự liều lĩnh.

Lần sau tuyệt đối không thể phạm sai lầm này nữa!

Vốn dĩ Hàn Ly đang nhìn Tô Tử Bảo chằm chằm để phòng ngừa cô chạy trốn, nhưng vừa nhìn thấy thì ánh mắt lại thay đổi. Tô Tử Bảo vốn đẹp, từng được giới nổi tiếng đánh giá là bình hoa, mặc dù mang nghĩa xấu nhưng đủ để nói lên vẻ đẹp của cô.

Ngoài ra, hôm nay kết hôn nên được trang điểm tỉ mỉ, vô cùng xinh đẹp, sắc nước hương trời, xinh đẹp không ai sánh bằng.

Hàn Ly nhìn cô không khỏi rung động, đột nhiên anh ta chợt nghĩ mình thật ngu ngốc! Tô Tử Bảo ở bên anh ta lâu như vậy nhưng anh ta chưa bao giờ ngủ với cô.

Nếu anh ta là người đàn ông đầu tiên của cô, nếu cô mang thai con của anh ta vậy thì tên Bùi Dực kia sẽ thực hiện lời hứa lấy cô sao?

Cho dù kết hôn rồi cũng có thể ly hôn, anh ta còn cơ hội! Chỉ cần anh ta đạt được người phụ nữ trước mặt này.

Tưởng tượng đến đây, ánh mắt Hàn Ly rực lửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro