Chương 2: Nhảy xuống biển trốn kết hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi đã nói với ông rồi, không nên ép Bảo Bảo. Giờ thì tốt rồi, ông ép con mình phải nhảy xuống biển, bây giờ còn nằm trên giường! Nếu có chuyện gì xảy ra với Bảo Bảo, tôi liều mạng với ông!" Lâm Tuyết Kiều tức giận hét to.

"Đó là do nó không có tiến bộ tự mình nhảy xuống biển! Hiện tại nhà họ Bùi cực kì hưng thịnh, nếu không phải là do ông cụ lưu lại hôn sự, bà cho là họ sẽ để ý đến nó à?" Tô Quốc Cường cũng không vui, đùng đùng nổi giận nói: "Lúc trước ông cụ từng nói, nếu Tô Tử Bảo gả cho nhà họ Bùi sẽ đem một nửa gia sản làm của hồi môn! Nếu hôn sự không thành, cái gì nó cũng không có phần."

"Dù sao ở đây tôi cũng nói cho các người nghe! Nếu Tô Tử Bảo không thể gả cho Bùi Dực, đó chính là không nghe theo nguyện vọng của ông nội nó. Nếu nó bỏ trốn cùng với thằng nhãi không biết từ đâu chui ra kia, tôi sẽ xem như không có đứa con gái này! Lập tức đuổi nó ra khỏi nhà!"

"Ông... ông là đồ độc ác! Nó là con gái ruột của ông đấy!" Lâm Tuyết Kiều hét chói tai, liều mạng lao về phía Tô Quốc Cường. Em gái Tô Gia Hân cùng với con riêng Tô Lệ Nhã vội vàng ngăn cản, bốn người loạn thành một đoàn.

Tô Tử Bảo vừa tỉnh dậy thì nghe thấy bọn họ đang tranh cãi. Sự bảo vệ của mẹ, sự ủng hộ của em gái, sự thất vọng của ba, còn có cả sự giả tạo của đứa con riêng Tô Lệ Nhã, tất cả đều vô cùng rõ ràng.

Hóa ra cuộc hôn nhân của cô có liên quan đến gia sản kế thừa, khó trách lại có nhiều người không hy vọng cô gả vào nhà họ Bùi, tên đàn ông cặn bã cố tình tiếp cận cô kia chỉ sợ cũng là vì đồ cưới mà đến. Với kinh nghiệm từ kiếp trước của mình, chỉ cần một lần lục tìm lại trí nhớ là có thể nhìn ra tên đàn ông cặn bã này không hề có tình cảm đối với nguyên chủ, chẳng qua chỉ làm theo sự sai bảo của người khác mà thôi.

Sống lại một lần, tất nhiên Tô Tử sẽ không để mình bị thua bởi những tên đàn ông cặn bã. Cô tuyệt đối không có khả năng lại bỏ trốn cùng với tên cặn bã kia, lại càng không vì anh ta mà đào hôn.

Như vậy, hiện giờ, điều quan trọng trước mắt là cuộc hôn nhân tràn đầy nguy cơ này.

Theo như lời ba Tô nói, nếu cô không thể gả cho Bùi Dực thì sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Tô. Tuy rằng dựa vào năng lực của cô thì thừa sức sống sót, nhưng đối mặt với Hạ Thừa Diệp đang đứng trên cao kia thì việc báo thủ trở nên quá xa vời.

Nếu có thể tiếp tục cuộc hôn nhân này, cô chính là đại tiểu thư của nhà họ Tô, mợ ba của nhà họ Bùi. Theo trí nhớ của cô, nhà họ Hạ mạnh hơn nhà họ Tô một tí, nhưng lại kém hơn nhà họ Bùi một chút.

Đây là một cơ hội tuyệt vời. Hạ Thừa Diệp vì lợi dụng cô, sợ cô đi đến công ty của đối thủ nên ra tay loại bỏ cô, sợ ba mẹ cô nghi ngờ nên hại chết cả nhà cô!

Ở trong lòng anh ta, quyền thế và tài phú là quan trọng nhất, cô chẳng qua chỉ là công cụ để anh ta thực hiện mục đích của bản thân. Cô nhất định phải đoạt lấy những thứ mà anh ta coi trọng nhất. Đợi đến khi anh ta hai bàn tay trắng, cô sẽ chà đạp anh ta đến chết, lúc đó mới làm cô nguôi giận.

Giải trí Vân Đình, nhà họ Hạ, Hạ Thừa Diệp, một cái cũng không được bỏ qua!

Bước đầu tiên để báo thù chính là làm cho chính mình không bị đuổi đi, nếu không tự bản thân cô còn khó giữ nổi, nói gì đến báo thù. Cô cần thân phận thiên kim nhà họ Tô, cần thân phận con dâu nhà họ Bùi, càng cần đồ cưới ở phía sau cuộc hôn nhân này.

Tô Tử Bảo, cô đã chết rồi. Để cho Tô Tử tôi thay cô sống sót, từ nay về sau, tôi chính là Tô Tử Bảo!

Tôi sẽ thay cô gánh vác trách nhiệm của thân thể này, coi như là tôi cảm ơn cô vì sinh mệnh thứ hai này.

Nghĩ đến nhiệm vụ quan trọng nhất lúc này, Tô Tử Bảo bèn mở to mắt, quét một vòng xung quanh mọi người, nói: "Mọi người hiểu nhầm rồi, con không nhảy xuống biển để đào hôn, vì mải ngắm cảnh nên con mới trượt chân rơi xuống biển. Con rất hài lòng với cuộc hôn nhân cùng cậu ba nhà họ Bùi, đến bây giờ cũng không nghĩ tới chuyện giải trừ hôn ước, khiến ba mẹ phải lo lắng rồi."

Một câu nói bình thản như thế lại lập tức khiến những người vừa nãy còn náo loạn toàn bộ đều sững sờ.

"Bảo Bảo, con vừa nói cái gì? Thật sự không phải là con tự sát ư? Là Tô Lệ Nhã nói con vì chạy trốn khỏi việc kết hôn nên mới nhảy xuống biển mà?" Lâm Tuyết Kiều ngạc nhiên mừng rỡ nhìn Tô Tử Bảo, ôm chặt cô vào trong ngực: "Bảo Bảo, con đừng sợ, nếu con thật sự không muốn, mẹ sẽ không ép con. Con mặc kệ ba của con, con còn có mẹ, mẹ sẽ không để cho con gái bảo bối của mình lưu lạc đầu đường xó chợ. Đến lúc đó, mẹ sẽ đem hết tiền riêng của mẹ cho con, con không cần phải sợ, mẹ sẽ không ép con..."

Hốc mắt Tổ Tử Bảo ngay lập tức đỏ bừng, ôm Lâm Tuyết Kiều mà khóc: "Mẹ..."

Cô không có tình cảm gì với thân thể này, nhưng lời Lâm Tuyết Kiều vừa nói khiến Tô Tử nhớ tới ba mẹ đã chết trong vụ tai nạn xe của mình.

Đời trước, tuy rằng cô lớn lên trong một gia đình bình thường, nhưng ba mẹ cô cũng nâng cô trong lòng bàn tay mà yêu thương. Kết quả, cô còn chưa kịp báo hiếu bọn họ thì đã vĩnh viễn không thể nhìn thấy họ nữa.

Hạ Thừa Diệp! Tôi thề, kiếp này không đem tên cặn bã là anh giết chết thì tôi sống uổng phí một đời. Đối với Lâm Tuyết Kiều trước mặt này, cảm ơn, cảm ơn bà đã làm cho cô sau khi sống lại còn có thể có được người thân. Ngay lúc này, cô tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ kẻ nào làm thương tổn đến người thân của cô!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro