Chương 3: Bùi Dực, chúng ta đi đăng ký kết hôn đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bảo Bảo, tại sao con lại khóc? Đừng khóc mà, có gì oan ức thì nói với mẹ, đừng khóc, đừng khóc nữa. Chúng ta sẽ không kết hôn, thật sự sẽ không kết hôn!" Lâm Tuyết Kiều đau lòng nói.

Tô Tử Bảo sụt sịt lau nước mắt đi, giọng nói kiên quyết: "Mẹ, thật sự không phải là con nhảy xuống biển, chỉ là ngắm phong cảnh chẳng may trượt chân. Cũng không biết là ai đã loan tin lung tung là con nhảy xuống biển vì bỏ trốn kết hôn, nhưng con thật sự bằng lòng gả cho cậu ba nhà họ Bùi. Bao nhiêu người muốn gả cho cậu ba nhà họ Bùi mà không có cơ hội, làm sao con có thể ngu ngốc không lấy người đàn ông tốt như vậy làm chồng, lại còn bỏ trốn không kết hôn chứ?"

Tất cả mọi người trong nhà họ Tô đều sửng sốt. Đây thật sự là những lời mà Tô Tử Bảo sẽ nói sao? Vậy mà cô lại thật sự đồng ý cưới cậu ba nhà họ Bùi? Không phải là cô bỏ mặc tiền tài mà theo đuổi "tình yêu" hay sao? Thế mà bây giờ lại khuất phục trước cuộc hôn nhân thương mại.

"Thật sự sao?" Lâm Tuyết Kiều vẫn không thể tin được.

"Thật sự!" Tô Tử Bảo gật đầu liên tục. Cô xoay đầu nhìn xung quanh, cố ý trợn mắt nói: "Mẹ, chồng của con đâu? Con rớt xuống biển mà anh ấy lại không ở đây sao?"

Lâm Tuyết Kiều khó xử nói: "Tất cả mọi người đều nghĩ con vì chạy trốn kêt hôn mà nhảy xuống biển, thà chết không lấy chồng, nhà họ Bùi vô cùng tức giận, tất nhiên cậu ba nhà họ Bùi cũng sẽ không đến. Bảo Bảo, con thật sự là..."

"Không được! Không thể để anh ấy hiểu lầm được! Mẹ, mau đưa con đi tìm cậu ba nhà họ Bùi đi, đây là một hiểu nhầm lớn đó. Hôm nay con phải kết hôn, sao có thể để cho người ta hắt bát nước bẩn lên đầu cô dâu được? Ba mẹ, con gái nhảy xuống biển chạy trốn kết hôn khiến tam thiếu gia nhà họ Bùi không để ý, đó chỉ là lời gièm pha của nhiều người." Tô Tử Bảo cò tức giận hơn mọi người. Cô lập tức nhảy từ trên giường bệnh xuống: "Mọi người đừng ngăn cản con, con muốn tìm cậu ba nhà họ Bùi để nói cho rõ ràng!"

"Bảo Bảo, nhưng mà con vừa mới tỉnh lại... Được được được, mẹ sắp xếp xe cho con, đưa con đến công ty gặp cậu ba." Lâm Tuyết Kiều cực kỳ cưng chiều con gái, tất nhiên bà sẽ không từ chối cô.

Tô Tử Bảo vội vàng chạy đi, Lâm Tuyết Kiều chỉ vào Tô Lệ Nhã mà nói: "Hôm nay tôi không so đo với cô, chờ Bảo Bảo về sẽ tính sổ với cô sau! Dám hắt nước bẩn lên người con gái của tôi, cô chờ đó!"

"Dì à, con không có, chị cả thật sự nhảy xuống biển là để đào hôn..." Tô Lệ Nhã tỏ vẻ oan ức nói.

Nhưng ngay cả Tô Quốc Cường cũng thở dài nói: "Lệ Nhã, lần sau con không được nói lung tung nữa."

Trong không gian tối tăm của khu vực ghế lô quán karaoke, Bùi Dực đang trái ôm phải ấp thì nhìn thấy Tô Tử Bảo đột nhiên xông tới.

Anh là cậu ba nhà họ Bùi, khuôn mặt anh tuấn, góc cạnh rõ ràng như được điêu khắc ra. Lông mày và sống mũi sâu khiến cho đường nét khuôn mặt càng thêm tinh xảo, có chiều sâu. Lông mi sắc bén có chút cầu kỳ, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm và xấu xa, chỉ cần khuôn mặt này thôi cũng khiến cho không ít thiên kim tiểu thư nhà giàu đứng ngồi không yên. Anh mặc tây trang toàn bộ màu trắng, phối hợp với cà vạt màu đỏ rượu vang, bên trong là áo sơ mi màu xanh lam, đang vòng tay ôm một cô gái xinh đẹp vào trong người.

Tuổi trẻ nhiều tiền, việc chơi bời trăng hoa là không thể tránh khỏi. Chỉ cần tám chữ này là có thể tóm lược về cậu ba nhà họ Bùi, anh là "trai nhà giàu nổi tiếng thành phố Hải".

Đó là thông tin cơ bản trong trí nhớ của Tô Tử Bảo, nhưng đến khi nhìn thấy người trước mặt này, cô không nhịn được mà cực kỳ sửng sốt. Bùi Dực tuyệt đối là người đàn ông mà chỉ cần nhìn qua đã khiến người ta không thể quên được.

"Ha, không biết là tên điên nào dám đạp cửa phòng chúng ta, hóa ra là cô dâu mới cưới vì trốn kết hôn mà nhảy xuống biển, cô cả nhà họ Tô!" Tống Anh Kiệt cũng ăn mặc như một tay ăn chơi, cười lạnh nói: "Cô cả nhà họ Tô, có phải cô đi nhầm nơi rồi không?"

Tô Tử Bảo nhìn lướt qua, ngồi trên ghế lô ở giữa là Bùi Dực với đám bạn xấu của anh, một vòng luẩn quẩn chơi với nhau, tự nhiên bên người các tay ăn chơi này cũng không thiếu các người đẹp vây quanh.

"Tôi đến tìm Bùi Dực, đi đăng ký." Tô Tử Bảo nhìn Bùi Dực, nói năng hùng hồn.

"Phụt!" Tống Anh Kiệt phun hết toàn bộ rượu vang đỏ trong miệng ra: "Tôi không nghe nhầm chứ? Đăng ký? Đã thà chết không lấy chồng thì còn đăng ký cái gì, hôm nay cô nhảy xuống biển đã vứt hết mặt mũi của cậu ba rồi, cô còn mặt mũi tới đây nghe chửi?"

Tô Tử Bảo hít sâu một hơi, bình tĩnh đi đến trước mặt Bùi Dực: "Hôm nay là ngày kết hôn của chúng ta, bây giờ đi đăng ký thôi!"

Bởi vì trước kia Tô Tử Bảo liều chết chống cự lễ kết hôn này, cho nên bọn họ còn chưa kịp đi đăng ký. Chẳng qua là thiệp mời đã phát ra nên không có cách nào để đổi ngày, định hôm nay vừa tổ chức hôn lễ vừa đi đăng ký.

Kết quả là sáng sớm hôm nay, Tô Tử Bảo vì trốn kết hôn mà trượt chân ngã xuống biển, hiện giờ thái độ của Bùi gia cũng trở nên không rõ ràng.

"Anh Ba, không lẽ cô ta nhảy xuống biển nên đầu bị úng nước chứ? Nói mê sảng cái gì thế này?" Vẻ mặt Tống Anh Kiệt đầy nghi ngờ.

Tô Tử Bảo quay đầu lại nhìn anh ta, khẽ mỉm cười: "Anh Tống hiểu nhầm rồi, hôm nay tôi mải ngắm cảnh nên chẳng may trượt chân ngã xuống biển, không biết vì nguyên nhân gì mà lại thành thà chết không lấy chồng. Nhưng bản thân tôi thật sự đã cảm mến cậu Ba từ lâu, cực kỳ hài lòng với cuộc hôn nhân này, sao có thể thà chết không theo? Hơn nữa, ở thành phố Hải có bao nhiêu người muốn gả cho cậu Ba, tôi cũng không phải là đồ ngốc!"

Không phải trước kia cô ngốc nghếch vụng về à? Trong lòng Tống Anh Kiệt cảm thấy sai sai.

Dù sao Tô Tử Bảo cũng mới trở về từ nước ngoài, thông tin cô vì tình yêu đích thực mà từ chối đám cưới cũng chỉ là tin đồn, ngoại trừ nhà họ Tô thì cũng không có nhiều người biết chuyện gì đã xảy ra.

"Không phải nhảy xuống biển? Là trượt chân?" Tống Anh Kiệt tỏ vẻ nghi ngờ.

"Chắc là anh Tống cũng biết có nhiều người muốn xem trò cười của hai nhà Bùi Tô chúng tôi. Cho nên vì sao lại có tin đồn như vậy, cũng dễ hiểu chứ?" Tô Tử Bảo lạnh nhạt nói, cô nhìn về phía Bùi Dực, hai mắt sáng rực: "Cho tôi xin mười phút, nếu nói xong mà anh vẫn không để ý thì tôi sẽ lập tức đi ngay."

Trong mắt Bùi Dực hiện lên chút kinh ngạc, Tô Tử Bảo này cùng với người trong trí nhớ của anh thì khác xa nhau.

Giọng nói từ tính mà trầm thấp vang lên: "Mọi người đi ra ngoài đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro