Chương 4: Hợp đồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Toàn bộ đám người Tống Anh Kiệt rời đi, trong ghế lô chỉ còn lưu lại thoang thoảng mùi thuốc lá và mùi rượu. Bùi Dực vẫn như trước nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa, ngón tay thon dài nghịch ly thủy tinh, tầm nhìn dừng lại trên người Tô Tử Bảo.

Cô vừa mới rời khỏi bệnh viện, trên người còn mặc bộ đồng phục bệnh nhân sọc trắng xanh, trên trán quấn vải băng màu trắng. Buồn cười hơn là trên tay cô còn đang cầm một cái túi nhựa, nhìn không ra gì cả. Khuôn mặt thanh tú ngước lên, không hề trang điểm, dù vậy vẫn có thể nhìn ra là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Với chiếc cằm nhọn, đôi mắt to long lanh, lông mày và lông mi dài như lá liễu, nhìn cô như một mỹ nhân bước ra từ trong tranh vậy.

Bùi Dực sớm đã nghe được những lời chê cười truyền ra từ trong giới người nổi tiếng. Trước khi đi du học, cô đã từng bị chê cười đến mức không còn mặt mũi, là bình hoa ăn hại.

Nhưng không thể không nói, cô đúng là một bình hoa vô cùng xinh đẹp, kiều diễm.

"Cậu Ba, chuyện buổi sáng hôm nay, tôi có thể khẳng định với anh là tuyệt đối không có liên quan đến chuyện trốn kết hôn. Tôi rất hài lòng với cuộc hôn nhân này, hiện giờ mọi người bên ngoài đang chờ để chê cười hai nhà chúng ta, tôi nghĩ anh Bùi chắc cũng không muốn danh tiếng của nhà họ Bùi bị tổn hại." Tô Tử Bảo nhìn anh vô cùng chân thành: "Dù sao cũng là cuộc hôn nhân thương mại. Sau khi kết hôn, anh Bùi phong lưu thế nào tôi cũng không quan tâm. Mà tôi cũng đảm bảo tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì khiến anh không thể ngẩng đầu lên được. Tôi sẽ ngoan ngoãn làm bà Bùi, không để cho anh phải mất mặt."

Bùi Dực cười chế giễu: "Cô hài lòng với cuộc hôn nhân này sao? Cô Tô, tôi cũng không nói là tôi hài lòng. Vốn dĩ không muốn kết hôn với cô, cô trốn kết hôn là vừa khéo. Danh tiếng nhà họ Bùi có bị làm sao thì liên quan gì tới tôi, đã bị chê cười rồi thì cứ để cho họ chê cười đi, chẳng lẽ trên người cậu Ba nhà họ Bùi còn thiếu chút thịt này?"

Tô Tử Bảo ngẩn người, thế mà người này còn khó thuyết phục hơn so với tưởng tượng của cô. Anh không để ý chút nào sao?

"Còn nữa, cưới người bị tất cả mọi người chê cười càng khiến cho người ta buồn cười hơn thì có khác gì sao?"

** Sự khinh thường và khinh bỉ không chút che giấu.

Tô Tử Bảo nghĩ lại những việc mà nguyên chủ đã làm, quả thật mà nói, có lẽ cậu Ba nhà họ Bùi còn cảm thấy việc trốn kết hôn vừa vặn giải quyết được việc phiền toái này. Cô muốn gả nhưng chưa chắc anh đã muốn cưới.

"Tôi chỉ cần thời gian ba năm, cậu Ba, anh cho tôi thời gian ba năm, lúc đăng ký tôi có thể ký với anh một bản hợp đồng. Ba năm sau, chỉ cần cậu Ba nói một câu, tôi lập tức ra đi tay trắng không chút điều kiện." Tô Tử Bảo cắn răng, nắm chặt tay, nhìn chằm chằm vào Bùi Dực mà nói: "Ra đi tay trắng, bao gồm của hồi môn của tôi, bao gồm tất cả những gì mà chúng ta đạt được trong ba năm chung sống, tất cả mọi thứ tôi đều không cần. Nhưng trong vòng ba năm, tôi phải là vợ của Bùi Dực!"

Con ngươi Bùi Dực co rút lại, anh khôi phục thái độ cười như không cười: "Tô Tử Bảo, đây không phải là thiệt thòi lớn à. Hiện giờ, chỉ vì giữ gìn thể diện cho nhà họ Tô, chỉ vì ba năm yên ổn mà cô sẽ hy sinh nhiều như vậy sao? Đến lúc đó tôi đuổi cô ra khỏi nhà, cái gì cô cũng sẽ không có."

"Dù sao thì không phải là anh không biết chuyện tình của nhà họ Tô. Theo di chúc của ông nội, nếu tôi lấy anh thì có thể có một nửa gia sản làm của hồi môn. Nếu tôi không lấy anh thì một nửa gia sản kia sẽ bị thu hồi, tùy ba tôi xử lý. Mà khả năng lớn nhất là ông ta sẽ đem phần gia sản này cho cặp song sinh kia. Tô Tử Bảo tôi thà cho anh cũng không muốn bọn họ chiếm được lợi." Tô Tử Bảo thản nhiên nói: "Hơn nữa, nếu tôi không lấy anh thì bây giờ sẽ bị đuổi ra khỏi nhà. Tốt xấu gì cũng có ba năm kéo dài chút hơi tàn, như thế nào cũng là tôi buôn bán có lợi, không phải sao?"

Hôn nhân thương mại mà thôi, Tô Tử Bảo đương nhiên sẽ giải thích rõ ràng về vấn đề lợi ích.

Cô cần của hồi môn này, cần thân phận vợ của Bùi Dực, cần thân phận con gái của ba mẹ Tô, chỉ có như vậy cô mới có thể báo thù.

Vì thế, cho dù là hy sinh hôn nhân, hy sinh hạnh phúc cả đời, cô cũng không tiếc nuối. Huống chi hạnh phúc là cái gì? Ha ha, tình yêu cút mẹ nó đi, đời này Tô Tử Bảo cô tuyệt đối sẽ không tin cái gọi là tình yêu, càng không hy vọng xa vời đến cái gọi là hạnh phúc.

Việc mà cô phải làm đó chính là báo thù và bảo vệ người thân của thân thể này. Cho dù ba năm sau anh đuổi cô ra khỏi nhà thì sao, chỉ cần báo thù xong thì đời này coi như cô sống không uổng phí.

"Cô thông minh như vậy, khác xa so với tin đồn." Bùi Dực nghiêng đầu đánh giá cô, trong mắt có thêm vài phần hứng thú, nói: "Dù sao cũng là một cuộc buôn bán không tồi, có vẻ tôi không có lý do gì để từ chối."

Tô Tử Bảo thấy cuối cùng cậu Ba nhà họ Bùi cũng gật đầu đồng ý, cô thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lấy từ trong túi plastic ra một bản hợp đồng đưa cho anh.

"Đây là bản thỏa thuận sau kết hôn, tôi đã ký tên rồi, mời anh ký tên." Tô Tử Bảo đặc biệt chủ động đưa bút máy cho Bùi Dực.

Mấy thứ này trước khi vào đây, cô đã chuẩn bị sẵn.

Bùi Dực thuận tay mở ra nhìn, đúng là viết rất rõ ràng, điều đầu tiên đó là ba năm sau bọn họ sẽ ly hôn, Tô Tử Bảo rời đi tay trắng, tất cả tài sản thuộc về Bùi Dực.

Trừ điều đó còn có vài điều khiến cho Bùi Dực phải chú ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro