Chương 5: Người có tư cách trở thành người phụ nữ của Bùi Dực tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ hai, bên A chưa được bên B đồng ý thì không được ép buộc phát sinh quan hệ.

Thứ ba, hai bên phải cùng thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.

Bùi Dực tặc lưỡi, nghĩa vụ vợ chồng không phải là cùng chung chăn gối sao? Đôi mắt hẹp dài liếc nhìn người đó đánh giá, vẻ mặt cô vô cùng bình tĩnh, nhưng trong con ngươi lại lóe lên chút lo lắng không yên, rõ ràng rất coi trọng chuyện này.

Chuyện nam nữ vui vẻ này, ép buộc thì đúng là không có ý nghĩa. Đàn bà trên giường Bùi Dực anh, từ trước đến nay đều là tự mình đưa tới cửa.

Tuy rằng hợp đồng sau kết hôn đơn giản nhưng được sắp xếp rất rõ ràng, không có sơ hở, có đầy đủ pháp lý.

Bùi Dực tiện tay cầm bút, ký chữ ký rồng bay phượng múa dưới tên của mình. Anh thuận miệng hỏi: "Đây là cô viết sao?"

"Đúng thì sao? Có vấn đề gì sao?" Tô Tử Bảo hỏi.

Bùi Dực đưa một bản hợp đồng đã ký xong đưa cho Tô Tử Bảo, nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Không có vấn đề gì."

Đương nhiên là có vấn đề, vấn đề lớn ấy! Bao cỏ mà cũng có thể soạn thảo một bản hợp đồng không có chút sơ hở như thế này, bao cỏ mà có thể đoán trước anh sẽ đáp ứng với những điều kiện này, ngay cả hợp đồng cũng đóng dấu sẵn sàng. Xem ra cô vợ nhỏ này của anh có chút thú vị đây.

Chờ Bùi Dực ký hợp đồng xong, Tô Tử Bảo liền kéo tay anh: "Đi thôi, đi đăng ký! Một lát nữa cục dân chính sẽ đóng cửa."

"Từ từ đã!" Bùi Dực nắm lấy tay Tô Tử Bảo, dùng sức kéo cô ngồi trên đùi anh, cánh tay mạnh mẽ ôm cô vào lòng, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười mê người. Anh nhẹ nhàng ngậm một ngụm rượu vang, liền trực tiếp phủ lên miệng Tô Tử Bảo.

Tô Tử Bảo vừa định giãy dụa, ngụm rượu kia đã theo môi anh tiến vào. Tay anh giữ chặt lấy gáy cô khiến cô không thể động đậy, bị bắt buộc phải nhận "ngụm rượu" này.

Khó khăn lắm mới nuốt xuống ngụm rượu vang, mắt Tô Tử Bảo có chút dao động, khuôn mặt đỏ bừng: "Anh...anh có ý gì!"

"Uống chén rượu chúc mừng kết hôn." Mặt Bùi Dực lộ vẻ đương nhiên, bên môi nở nụ cười xấu xa: "Uống rồi có biết là nơi nào sản xuất không?"

Tô Tử Bảo tức giận trừng mắt nhìn anh: "Porto."

"Không sai, năm nào?" Bùi Dực lại hỏi.

Tô Tử Bảo lắc đầu, không ngờ Bùi Dực lại hôn xuống. Nụ hôn lúc này so với lúc trước còn sâu hơn, vô cùng triền miên, như muốn nuốt cô vào trong bụng.

"Bây giờ thì sao?"

Mặt Tô Tử Bảo đỏ bừng: "86 năm rồi."

"Không tệ! Có tư cách trở thành người phụ nữ của Bùi Dực tôi." Bùi Dực vô cùng vui vẻ cười ha ha, một tay ôm lấy eo Tô Tử Bảo đang ngồi trên đùi anh đi ra khỏi cửa.

Tô Tử Bảo ngạc nhiên, đây là muốn lăn giường sao?

"Anh muốn dẫn tôi đi đâu?"

"Đi đăng ký."

Bùi Dực công khai ôm Tô Tử Bảo ra khỏi phòng bao khiến những người bên ngoài kinh ngạc muốn rớt luôn tròng mắt. Tống Anh Kiệt không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, hỏi: "Anh Ba, đi đâu vậy?"

Giọng Bùi Dực trầm thấp mà từ tính: "Cục dân chính."

Vẻ mặt Tống Anh Kiệt đầy khiếp sợ đã nghe người vừa gặp nói: "Đêm nay là tiệc cưới, cứ tiến hành theo bình thường. Thông báo cho mọi người, đừng khiến họ hiểu lầm vợ của Bùi Dực tôi thật sự nhảy xuống biển."

"Được!" Mặc dù Tống Anh Kiệt buồn bực nhưng mà phản ứng nhanh chóng, lập tức truyền lời xuống dưới.

Chờ đến lúc lĩnh giấy đăng ký ở cục dân chính xong, Tô Tử Bảo nhìn cuốn sổ màu đỏ trên tay, mắt hiện lên chút ảm đạm.

Kiếp trước, ba mẹ vẫn luôn hy vọng cô kết hôn sớm một chút, nhưng cô vì Hạ Thừa Diệp mà ngay cả chuyện tình cảm của mình cũng giấu họ.

Từ thiếu nữ thành người phụ nữ trưởng thành, cô từng nhiều lần tưởng tượng cảnh mình gả cho Hạ Thừa Diệp, nhiều lần tưởng tượng tên của mình được điền vào sổ hộ khẩu của anh ta. Nhưng mà cô đợi tám năm, tiêu hao những năm tháng tuổi xuân quý giá của người phụ nữ, lại chờ được tin anh ta đính hôn cùng người khác, chờ tới khi một nhà ba người bỏ mình trong biển lửa.

Ba mẹ, thật xin lỗi, cuối cùng bây giờ con đã kết hôn. Các người ở trên kia nếu có linh thiêng thì xin hãy phù hộ cho con, nhất định phải giết chết tên Hạ Thừa Diệp chết tiệt!

"Không phải em luôn mỏi mắt trông chờ việc đăng ký sao, sao khi đăng ký được rồi thì mặt lại khó coi như vậy?" Bùi Dực cau mày.

Tô Tử Bảo lập tức dấu đi tia bén nhọn dưới đáy mắt, mỉm cười ngọt ngào nói: "Đương nhiên là không phải, chỉ là tôi nghĩ đến việc mình đã kết hôn mà ông nội lại không nhìn thấy được cho nên trong giây lát có chút thổn thức. Mà đúng rồi, anh Bùi, bây giờ chúng ta sẽ về nhà sao?"

"Tiếp tục hôn lễ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro